Web Novel - Chính Truyện (415 - 500)

449 - Trông giống hệt

449 - Trông giống hệt

Trans: Serenin~

*****

Trong khi vẫn còn đang bị choáng ngợp bởi sự xuất hiện bất thình lình của Alice, tôi tiếp tục dạo quanh lễ hội cùng Isis-san.

Buổi hẹn hò đã diễn ra êm đềm. Bọn tôi đã chơi trò ném vòng (theo đúng nghĩa đen của nó) và ghé một của tiệm bán sách đã qua sử dụng.

[Hể… Ở đây có bán quần áo sao. Thế tức là ở đây đều là hàng đã qua sử dụng à?]

[... Không phải đâu… Chắc là hàng… mới đó anh… Con đường này… thu hút rất nhiều… nhà thiết kế nghiệp dư mà.]

[Ra vậy, bảo sao ở đây toàn những kiểu trang phục lạ mắt.]

Con đường này hiện tại là nơi tụ họp các nhà thiết kế muốn tạo dựng tên tuổi cho riêng mình. Tôi nghĩ điều đó cũng dễ hiểu, dù sao thì những ai được mời đến đây ít nhiều cũng được Lục Vương công nhận mà… Thế nên, hẳn nhiều người trong số đó đã có cho mình địa vị và tiềm lực đáng kể.

Không chỉ vì đây cũng là cách hay để tạo dựng thêm quan hệ, mà một bộ phận người còn rất thích những thứ độc lạ nữa. Đó là lý do tại sao con đường này là một nơi tốt dành cho các nhà thiết kế chân ướt chân ráo vào nghề.

Ngoài ra, đồ ở đây tốn cực kỳ nhiều công sức là điều không thể bàn cãi, đặc biệt là các loại phục trang chỉ dành cho những dịp nhất định như suit đắt tiền và váy.

[Nhắc mới nhớ, em có vẻ cũng khá rành về thời trang ha?]

[... Thật sao?]

Isis-san thích mặc những bộ gothic nhiều chi tiết trang trí cầu kỳ, nhưng tôi nghĩ là em ấy cũng có thêm nhiều loại khác nữa.

Tôi thường thấy em ấy mặc màu xanh dương và xanh dương nhạt là nhiều. Cơ mà, màu khác thì thi thoảng vẫn thấy.

Không chỉ màu sắc thay đổi, mà cả kiểu dáng hay cách trang trí cũng khác biệt. Em ấy hẳn cũng là kiểu người rất kỹ tính về cách ăn mặc của chính mình.

[Ừm, đồ em mặc đẹp cực kỳ luôn… Em có cửa hàng yêu thích nào không thế, Isis-san?]

[... Không phải đâu… Em không có mua… Giống như Kuromueina ấy… đồ em mặc… cũng được “làm từ ma lực”.]

[... Giống như Kuro sao? Ý em là chiếc áo khoác dài có thể thay đổi tùy ý kia á?]

[... Unnn… Trang phục vật chất hóa từ ma lực… cũng cho phép em… thay đổi màu sắc lẫn phong cách… nên tiện lợi lắm.]

À, tức là trang phục của Isis-san y chang như chiếc áo khoác siêu thú vị có thể tự do biến đổi thành cánh hay cả một tấm chiếu tatami của Kuro, đều được vật chất hóa từ ma lực nhỉ…

Quả thực nó có thể giúp em ấy thay đổi ngoại hình theo ý muốn, và nhờ được cấu thành từ ma lực nên khả năng tối ưu di chuyển hay phòng thủ đều tuyệt cà là vời.

Mà, lúc trước tôi có nghe Kuro nói rằng vật chất hóa ma lực khá khó. Ừm, thôi vậy, cứ mua đồ ở cửa hàng của Alice cho chắc.

[... Giống… như này nè.]

[O-Ohhh!?] [note85513]

Cùng lúc câu nói ấy vang lên, màu sắc của chiếc váy gothic đã từ màu xanh dương chuyển thành màu trắng, cả phần trang trí cũng nhiều hơn.

Hmmm. Trắng… trông hợp với Isis-san ghê… Khoác trên mình một bộ váy trắng điểm xuyết thêm nét tinh xảo khiến em ấy càng giống như một thiên thần hơn.

[... Kaito nè… Anh nghĩ… màu nào hợp với em hơn?]

[Hmmm. Cá nhân anh thì thích đồ màu đen… nhưng nếu là em thì màu xanh da trời hoặc mấy màu tông sáng sẽ hợp hơn cả.]

Chẳng hiểu sao, tôi thấy những màu giống như tuyết sẽ vô cùng hợp với em ấy. Khi Isis-san vận trên mình chiếc váy xanh da trời thì em ấy trông đáng yêu cực, như một tiểu tiên tuyết vậy.

[... Màu này sao?]

[Ừm, đúng rồi… Ờ… Em nhìn đáng yêu kinh khủng luôn.]

[... Cảm ơn… vì đã khen em nha… Em vui lắm.]

Isis-san nở nụ cười rạng rỡ đến tôi.

Nhìn thấy nụ cười trăm phần trăm dễ thương và thuần khiết kia bất giác khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải lánh tạm ánh mắt đi chỗ khác.

[... A, đằng kia có quầy bán kem kìa! Không ấy chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi ăn kem đi?]

[... Unnnn.]

[V-Vậy thì anh đi mua một ít nhé. Em muốn ăn vị nào?]

[... Cho em… socola đi.]

[Ầu rai. Chờ anh tí nha!?]

Dù chuyển hướng chủ đề có hơi gượng ép, sau cùng tôi cũng đã thành công đến quầy bán kem cách không xa đó.

Nơi tôi đến có khá nhiều lựa chọn tốt, cũng có cả hương socola Isis-san đã yêu cầu khi nãy.

Với tôi mà nói, hương matcha mới là số dách… nhưng xui cái là chỗ này không bán, nên tôi gọi hương dâu thay.

Cơ mà, sau khi đã gọi món xong và chuẩn bị thanh toán tiền thì… tôi nhận ra một sự thật cực kỳ đáng lo ngại.

À, chết cha. Mình tiêu sạch sành sanh số đồng bạc cùng mấy đồng mệnh giá thấp hơn trên đường đến đây rồi. Giờ trong túi chỉ còn mỗi đồng vàng với đồng vàng trắng thôi.

Tôi không nghĩ việc đưa cả một đồng vàng để trả cho hai cây kem 1R là ý tưởng hay cho lắm đâu… Đành chịu. Cũng là lỗi của tôi khi không quản lý tiền của mình một cách hợp lý. Cứ đưa cho chủ quầy một đồng vàng rồi bảo cô ấy giữ luôn phần tiền thừa vậy.

Nghe có vẻ hơi phung phí tiền bạc thật… nhưng mà thực lòng nói thì, tôi đã luôn muốn được nói như thế rồi…

[Vâng, cậu đã trả đủ rồi ạ. Cảm ơn vì đã mua hàng.]

[... Ế? À rế?]

Giọng nói của chủ tiệm vang lên như cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Khi tôi hướng mắt về phía đó… thì thấy chủ tiệm tay đưa tôi hai phần kem, đầu lại nghiêng sang một bên tỏ vẻ khó hiểu.

[... U-Ummm, tôi còn chưa trả mà…?]

[Ế? Nhưng “người đồng hành cùng cậu đằng kia” đã trả rồi đó?]

[... Ế? Bạn đồng hành nào—Wha!?]

Tôi không nghĩ Isis-san sẽ có đồng 1R đâu, nhưng khi nghe chủ tiệm nhắc đến từ “người đồng hành”, tôi bất giác hướng ánh mắt về phía đó… và đơ người.

Ở hướng mà mắt tôi đang nhìn, đã đứng cạnh tôi từ bao giờ… là một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc nâu sáng dài vừa phải. Cô ấy nhìn tôi trong thoáng chốc, nháy mắt, rồi quay người đi mà không hề nói lời nào.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng hình ấy, tôi run rẩy đến mức tưởng chừng như giọng nói đã bị bóp nghẹt trong cổ họng. Tâm trí tôi trống rỗng, trái tim thì đập nhanh đến đáng sợ, mồ hôi thì toát ra khắp cả người… cứ như thể, tôi đã bị hóa đá vậy, chẳng thể nhúc nhích nổi lấy một ly.

Không thể nào… Tại sao… mọi chuyện đã… như vậy rồi mà…

[... Mẹ?]

Lúc tôi cuối cùng cũng nặn ra được câu chữ… Người phụ nữ ấy đã hoàn toàn biến mất trong đám đông.

Thưa Bố, Mẹ—Con biết là mình đã gặp một người khác. Con cũng đã từng nghe ai đó nói rằng có đến ít nhất ba người trên thế giới này trông giống như con. Nhưng dù vậy, con chẳng thể ngăn nổi cơn run rẩy này… bởi vì người phụ nữ mà con vừa thấy—trông giống hệt Mẹ.

*****

<Lời bạt>

Serious-senpai MK-II: [Vãi nồi!?]

<Sereni’s note>

Hẳn là tới đây, ai cũng có suy đoán về người phụ nữ bí ẩn đó rồi nhỉ?

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Tưởng tượng 1 thằng đực rựa có khả năng này xem, chả khoái vl
Tưởng tượng 1 thằng đực rựa có khả năng này xem, chả khoái vl