Web Novel - Chính Truyện (415 - 500)
426 - Dở tệ đến mức bất tỉnh nhân sự
1 Bình luận - Độ dài: 1,250 từ - Cập nhật:
Trans: Sereni bị hardmode bón hành sml
Xin lỗi vì đã sủi hơi lâu nha bà con =))))
*****
Hôm ấy là sáng ngày thứ hai tại Lễ Hội Lục Vương. Tôi vốn tưởng sẽ lại ngủ chung với bộ ba Alice, Kuro và Isis, nhưng có vẻ như các cô gái đã nhận ra rằng tối hôm trước tôi chả ngủ được tẹo nào, thế nên, Kuro đã đề nghị sẽ dời ngày ngủ chung sang hôm sau. Vậy là trước sau gì mình cũng không trốn được cảnh ngủ chung ha…
Dù sao thì, nhờ đề xuất ấy mà tôi đã có thể ngon giấc tối hôm qua để sẵn sàng cho ngày thứ hai rồi.
À mà nhắc mới nhớ, không biết nhóm của Kuro ở đâu rồi nhỉ? Các em ấy đang chuẩn bị bữa sáng sao?
Dạo bước trên hành lang lớn xuống căn tin, tôi nghe thấy những thanh âm quen thuộc từ phía bên kia cánh cửa.
[K-Kuro-san này, tui nghĩ cô nên dừng tay lại thì hơn á… Đó không còn là bánh castella nữa, đó là “vật chất tối trong hình hài bánh castella” rồi!!!]
[Nè nè… Tôi luôn luôn tìm đến những hương vị mới mà, thêm chút phiêu lưu mới thú vị chứ.]
[Cái vẻ mặt như vừa giác ngộ kia là thế nào hả!? Nếu Kaito-san ăn thứ đó thì anh ấy sẽ phiêu lưu ở thế giới khác luôn đó!?]
…Ê, mọi người nói chuyện gì nghe khiếp vía thế, oi! Lại tạo vật mới à? Kuro lại tạo ra tạo vật mới à?
Thôi toang rồi, giác quan thứ sáu đang cảnh báo liên hồi nãy giờ. Mình nên lặng lẽ rời khỏi nơi này trước khi họ phát hiện mới được…
[... Kaito… Buổi sáng tốt lành.]
[... B-Buổi sáng… tốt lành.]
Thế nhưng, hiện thực thì lúc nào cũng tàn khốc cả. Ngay khi tôi định chuồn, cánh cửa trước mặt tôi mở ra, để lộ một Isis-san khoác trên mình bộ tạp dề trông vô cùng đáng yêu.
Và tất nhiên là hai cô gái còn lại cũng sẽ phát hiện ra tôi rồi…
[A, Kaito-kun! Nhìn nè nhìn nè, em mới làm ra một loại bánh castella mới đó!]
[Kaito-san! Chạy đi! Anh sẽ ngỏm đấy!]
Phía trước Kuro, người đang cười rất tươi khi thấy tôi… là thứ “vật thể lạ không xác định lốm nhốm đốm đỏ, phát sáng vàng rực”...
Éc, màu sắc của nó như khẳng định đây không phải thứ dành cho con người ăn vậy. Đến cả Alice cũng đang tuyệt vọng bảo tôi hãy chuồn khỏi đây đi nữa…
[...K-Kuro. Màu của nó nhìn cứ nguy hiểm thế nào ấy…?]
[K-Không sao đâu mà! Nó ngon lắm đó… chắc vậy. “Em chưa nếm thử” nhưng chắc no sẽ ngon lắm.] [note80367]
Nói thế nghe đáng lo ngại lắm đó em ơi!? Đíu ổn, chắc chắn thứ này đíu ổn tí nào cả!
[Đ-Đáng lẽ em nên thử trước chứ…]
[Ếếế, nhưng em muốn Kaito-kun được ăn trước cơ…]
Kuro đeo tạp dề kèm gương mặt ửng hồng nhẹ thực sự là quá hủy diệt mà.
M-Mà… chắc mấy em ấy vẫn dùng đúng nguyên liệu để làm, nên chắc cùng lắm sẽ dở thôi, đúng không? D-Dẫu sao thì Kuro cũng đã làm nó cho mình cơ mà…
[...Nếu chỉ là m-một miếng thì được…]
[Yay~~!]
[Anh không thấy anh đang chiều Kuro-san hơi quá hả!?]
Ừ thì anh biết ý em muốn nói là gì, anh cũng tự biết mà. Chỉ là, nếu như anh từ chối không muốn ăn thì Kuro sẽ buồn lắm. Anh không muốn chuyện đó xảy ra đâu.
Nếu là để bảo vệ nụ cười của Kuro thì có “chết” anh cũng chơi tuốt!
[Ơ nè nè, anh không nhất thiết phải ăn đâu đó!? Cũng đừng nói chuyện chết chóc gì ở đây mà!] [note80368]
[Ăn nhanh kẻo nguội nha~~]
[Còn cô không chịu nghe tui nói luôn hả!?]
Cùng với Alice đang tsukkomi hết cỡ, tôi cầm lấy một chiếc castella màu siêu kinh kia lên. Uwaahhh, màu trông đáng sợ thế kia mà nó mềm dữ…
F-Fufufu, thử thách trước mắt này khiến tim mình cứ đập thình thịch mãi… Cơn run rẩy này chắc là do phấn khích, còn cả cơn toát mồ hôi khắp lưng này hẳn là do tinh thần chiến đấu mình dâng cao thôi.
[C-Cảm ơn vì bữa ăn… Ựaaaaa!? Ặccc…]
Trước mắt Kuro, tôi cố gắng di chuyển cánh tay đang run lẩy bẩy của mình và ném chiếc bánh trong tay vào miệng.
Đồng hành cùng cảm giác mềm mềm đặc trưng của bánh castella là một “hương vị” dở tệ đến khủng khiếp lan tỏa khắp miệng.
Ơ mà có khi nó lại ngon đến bất ngờ thì sao nhỉ… Món này khiến lưỡi tôi tê liệt, tóc thì dựng ngược hết cả lên, nhưng chắc có thể xem nó như một thứ tạo vật ngon miệng chăng?
[... A, là Bố và Mẹ sao… Hai người đang vẫy tay với con làm gì vậy ạ? Hahaha, con không nghe được hai người đang nói gì cả… chờ con đến chỗ hai người đã…]
[Kaito-san!? Cố gắng lên! Bất kể họ là ai, xin đừng đi theo mà!!!]
Nghe thấy giọng của Alice vang từ đâu đó trong tâm thần mù mịt, ý thức của tôi từ từ tan biến.
Thưa Bố, Mẹ—Cơ thể con người thực sự rất quái lạ, lâu lâu bản năng phòng vệ lại tự dưng kích hoạt. Chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cũng vậy… để đáp lại thứ vật chất tối (bánh castella) vô cùng dở tệ của Kuro—con đã bất tỉnh nhân sự.
Sau khi Kaito ngất xỉu vì ăn bánh của mình, gương mặt của Kuromueina hiển hiện vẻ khó xử. Còn Alice ở cạnh bên thì bắt đầu bùng nổ.
[Nè, Kuro-san à!? Kaito-san bắt đầu bị ảo giác luôn rồi đó!? Cô đã cho cái gì vô thế hả!!!?]
[E-Err… Đầu tiên là “thịt Ếch Vàng”...]
[Cho thịt ếch vô bánh castella làm gì vậy má!? Cô là Ác quỷ à!!!?]
Lần này Alice là người đúng, Kuromueina chỉ có thể quỳ thế seiza, không ngừng cúi cúi người theo từng lời mắng mỏ của Alice.
Nhìn thấy Kuromueina như vậy, Alice chỉ đành bất lực thở dài rồi cõng Kaito lên ghế sofa.
Giữa bầu không khí vô cùng hỗn loạn ấy… chỉ có duy nhất Isis làm như thể mọi chuyện không hề liên quan đến mình, vào bếp và chuẩn bị một phần bento chứa đầy tình yêu bên trong đó.
Sắp xếp những món ăn vừa đa dạng, vừa đầy sắc màu bên trong chiếc hộp đựng tròn xong, cô vẽ thêm một hình trái tim đáng yêu vào chính giữa.
[... Hy vọng… Kaito sẽ thích.]
Sự hỗn loạn ban sáng khởi xướng bởi Kuromueina phát minh ra một loại bánh castella mới. Chiếc bánh castella đầy “thảm họa” được Kuromueina tạo ra, cùng với sự chật vật ngăn cản của Alice.
Tất cả kết thúc bằng việc Isis, người đã làm bento cho Kaito, không màng đến chiến sự ngoài kia, chiến thắng một cách vô cùng thuyết phục.
*****
<Lời bạt>
Cuộc thi nấu bữa sáng
Kuro… “Ác quỷ” bánh castella
Alice… Một người có nhận thức bình thường khi nấu ăn
Isis… Thiên thần
Tiếp theo sẽ là Kaito-kun!


1 Bình luận