Web Novel - Chính Truyện (415 - 500)
443 - Không thể nào bị thay thế
7 Bình luận - Độ dài: 1,159 từ - Cập nhật:
Trans: Serenin~
*****
Ở lại buổi đấu giá thêm một chút, sau đó, Isis-san và tôi quyết định lấy đồ của mình rồi di chuyển sang khu vực khác.
Buổi đấu giá có vẻ như sẽ kết thúc vào cuối ngày thứ ba nên nếu có dịp thì hai đứa ghé lại sau.
[... Isis-san này, ummm… Em có chắc là ổn không vậy?]
[... Unnn… Không sao hết… Dù sao thì… em cũng… không dùng.]
Thứ mà em ấy muốn tặng cho tôi chính là nhà cao cấp có thể thu nhỏ cho thú cưng vừa nãy… với giá tận 201 đồng vàng trắng.
Tôi thực sự không muốn nhận nó vì giá tiền cao ngất ngưỡng kia, nhưng mà… nếu không nhận thì khác nào từ chối lòng tốt của Isis-san?
Thế nên là, cứ nhận luôn vậy, đôi bên cùng được vui.
[... Cảm ơn em nhé. Anh chắc chắn là báo đáp lại.]
[... Fufu.]
[Ế?]
[... Vậy thì khác nào… anh và em đang đáp lễ lẫn nhau đâu… Dù gì thì đây cũng là… món quà đáp lễ… cho chiếc trâm cài anh tặng mà.]
Em ấy dịu dàng mỉm cười, như thể không quá bận tâm chuyện đó.
Cơ mà, tôi cũng có thứ gọi là lòng tự trọng của đàn ông chứ bộ. Có thể tôi không bì được Isis-san về độ giàu có, nhưng tôi vẫn muốn đáp lại em ấy bằng cách khác.
Nghe tôi nói vậy, Isis-san làm điệu bộ như đang suy nghĩ gì đó. Sau một lúc, em ấy nhẹ mỉm cười rồi đưa mặt đến gần tai tôi.
[... Thế thì… em nhờ anh một vài chuyện… nha?]
[Vài chuyện sao? Miễn là anh làm được thì ok tất.]
[... Cảm ơn anh… Em muốn… lát nữa nha.]
[... Ế?]
Thật lòng mà nói, những gì ẻm vừa thì thầm vào tai tôi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Với lại, trước đây tôi cũng đã từng nghe một người khác nói tương tự vậy rồi.
[... E-Errr, Isis-san? C-Cái đó…]
[... Không được sao?... Nếu Kaito không muốn… thì cũng không cần… phải ép mình đâu.]
[Y-Ý anh không phải thế! N-Nhưng nó… thực sự đủ để thay lời cảm ơn em sao?]
[... Unnnn… Em sẽ… vui lắm.]
[A-Anh hiểu rồi. Nếu em thấy ổn thì…]
Isis-san vui vẻ mỉm cười khi thấy tôi đồng ý với yêu cầu ấy.
Vừa nhìn biểu cảm của cô bạn gái, vừa nhớ lại những gì em ấy đã thì thầm bên tai, gương mặt của tôi như vừa phủ lên một màu đỏ của cà chua vậy. Để kìm nén sự xấu hổ đang trào dâng trong lòng, tôi khẽ nghiêng mặt sang hướng khác rồi chuyển chủ đề.
[... N-Nhắc mới nhớ, sắp đến giờ ăn trưa rồi ha?]
[... Aa… Em có làm… bento nè… Anh ăn cùng em nhé?]
[Ể? Hôm nay em cũng làm bento sao? Cám ơn nhiều nha!!!]
[... Nếu anh… thấy vui… Em cũng… thấy vui.]
Tôi vô cùng xúc động vì lại được người yêu mình nấu bữa trưa cho.
[Thế thì tụi mình đi kiếm chỗ nào đó có quang cảnh đẹp đi…]
[... Anh đừng lo… Em đã chọn sẵn rồi.]
[Unnn? Em tìm được nơi rồi á?]
[... Unnnn?]
Chủ đề và cách bài trí của Lễ hội Lục Vương sẽ hoàn toàn thay đổi theo ngày. Vả lại, chốn này rộng muốn xỉu nên tìm chỗ đẹp cũng khá khó khăn.
Cơ mà, có lẽ vì là chủ trì của sự kiện ngày hôm nay nên Isis-san cũng tìm được nhiều chỗ có cảnh đẹp, tương tự như Lillywood-san hôm qua.
Khoảnh khắc em ấy vẫy nhẹ tay trên không, những đóa hoa băng nở rộ quanh cả hai. Sau đó, chúng tan rã, nhường chỗ cho một khung cảnh hoàn toàn khác.
[... À rế? Chỗ này hơi quen quen thì phải?]
Nơi bọn tôi được dịch chuyển đến là ngay trên thành phố diễn ra lễ hội. Ừ thì chỗ này cảnh đẹp thật nhưng mà… có hơi cao quá thì phải.
Cứ như thể tôi đang đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống ấy… À rế? Lẽ nào, nơi này là…
[... Magnawell… Bọn tôi định sẽ… ăn ở đây… nên cho tôi mượn chỗ nhé.]
“À, không sao.”
Nơi này thật sự là ở trên người Magnawell-san à!? Quả đúng là cái kích cỡ khủng bố như mọi khi ha. Tôi còn chẳng xác định được mình đang ở đâu nữa.
K-Khung cảnh ở đây quả nhiên là hút mắt thật. Dù sao thì cũng là ngắm nhìn từ ngọn núi 5000 mét cơ mà. A, tôi còn thấy rõ cả những tác phẩm bằng băng được tạo nên hồi lễ khai mạc kìa.
Mà khoan đã, unnn… ăn ở ngay trên đầu Magnawell-san có thực sự ổn không thế? C-Chà, chính chủ đã ok rồi thì chắc không vấn đề gì đâu ha?
Trước một tôi đang rối như tơ vò, Isis-san chỉ nhẹ nhàng trải một tấm bạt không biết lấy từ đâu và bày biện phần bento đã làm ra.
[... Kaito… Cùng ăn nhé?]
[À ừ… Uwaaaa, nhìn còn ngon hơn mọi ngày nữa.]
[... Em đã cố gắng lắm đó.]
Thay vì phần bento nhanh-gọn-nhẹ mà tôi nhận được hôm qua, bữa trưa hôm nay đã được xếp gọn trong một chiếc hộp đa tầng đi kèm với đầy các món phụ. Khoai tây chiên, trứng cuộn, salad khoai tây, thậm chí còn có cả phần hamburger nhỏ nhỏ xinh xinh yêu thích của tôi nữa… Trông ngon quá đi mất.
Chỉ có vấn đề là… “có mỗi một cái nĩa” thôi.
Đương nhiên tôi không ngốc đến vậy. Nhờ kinh nghiệm trong quá khứ mà giờ tôi đã chắc chắn được, mình hết đường lui rồi…
[... Kaito nè… Anh muốn… ăn gì trước?] [note83911]
[C-Cho anh trứng cuộn trước đi…]
[... Unnn… Đây… Aah~]
[... Aah~]
Tôi đớp miếng trứng cuộn trước mắt mình. Hương vị ngọt thanh và độ mềm mại đặc trưng của trứng cuộn nhẹ nhàng lan tỏa khắp miệng tôi, ngon đến mức từ ngon không đủ để diễn tả.
“Xem ra hai người rất quấn quýt nhau nhỉ, tốt thật.”
[... Unnn… Tôi yêu… Kaito lắm.]
[... Cảm ơn em nhé. Anh cũng, ờ… yêu em lắm.]
[... Em vui lắm… Vui lắm lắm…]
Thưa Bố, Mẹ—Nói chuyện này có hơi xấu hổ đôi chút, nhưng mà… Ở nơi có quang cảnh đẹp nên thơ như thế này, lại còn được ăn trưa cùng với cô bạn gái đáng yêu nhất trần đời nữa, thực sự vô cùng hạnh phúc ạ. Con nghĩ, đoạn ký ức này—là thứ đã và sẽ không thể nào bị thay thế trong trái tim của con.
*****
<Lời bạt>
<Vẫn còn đang là giờ ăn trưa nha bồ tèo>
Serious-senpai: [U-Uwaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhh!?]
7 Bình luận
YAAI