Web Novel - Chính Truyện (415 - 500)

434 - Thật rực rỡ

434 - Thật rực rỡ

Trans: Vinh Lê

Edit: Sắp đấm Moon Lord rồi (Serenin)

*****

Ngày thứ hai của Lễ Hội Lục Vương sắp kết thúc.

Ngay bây giờ, sự kiện cuối cùng của ngày thứ hai Lễ Hội Lục Vương, cũng là sự kiện mà Lillywood-san thấy tự hào nhất, đang diễn ra và toàn thành phố thì đã được thắp sáng.

Cả thành phố được thắp sáng bởi những loài thực vật có đặc tính phát sáng khi có một số điều kiện đặc biệt, giống như loại cây phát sáng mà tôi từng thấy trước đây, có vẻ họ đã thu thập và sắp xếp chúng dựa theo chu kỳ phát sáng của chúng.

Và khi ngắm nhìn chúng như thế này, hiện lên trước mắt tôi là một khung cảnh tràn ngập màu sắc sống động cùng với thứ ánh sáng nhấp nháy của chúng, và nó khiến tôi không hề thấy nhàm chán khi xem chúng.

“Cậu thấy sao? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi sắp xếp họa tiết của khu vực đó đấy. Nếu Kaito-san thấy thích thì tôi sẽ vui lắm đó.”

[Chắc chắn là tôi thích rồi. Tôi nghĩ chúng rất tuyệt vời…nhưng, thật ra thì, tôi có một chuyện muốn hỏi…]

“Có chuyện gì sao?”

[Đầu tiên thì, đây là một địa điểm tham quan lý tưởng đúng không? Tại sao lại không có ai khác ở đây vậy?]

Hiện tại, tôi và Lillywood-san đang ở trên một ngọn đồi nằm tại rìa phía nam của thành phố, nơi sự kiện sẽ diễn ra. Đây là một địa điểm tuyệt đẹp, tại đây, tôi có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố và tận hưởng ánh sáng lung linh. Thế nhưng, khi tôi nhìn xung quanh, tại sao ở một nơi rộng lớn như thế này, tôi chẳng thể nào nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ ai khác ngoài tôi và Lillywood-san vậy.

Tôi không nghĩ mọi người sẽ bỏ lỡ một địa điểm hoàn hảo như thế này, nên tôi đã hỏi Lillywood-san, và cô ấy “nhìn xuống” tôi với một nụ cười quyến rũ trên môi. [note81625]

“...Tôi đã lạm dụng quyền hạn của người tổ chức một chút vì muốn một nơi yên tĩnh để ngắm cảnh này, nên đã…”

[Ra đó là lý do sao…mà này, tôi hỏi thêm một câu nữa có được không. Thực ra đây mới là điều tôi muốn hỏi nhất.]

“Được chứ, vậy đó là gì vậy?”

[...Tại sao, tôi…lại đang “được Lillywood-san ôm” vậy?] [note81626]

Hiện tại, Lillywood-san đang trong hình dạng hòa làm một với cái cây, giống như hồi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên vậy. Nhưng khác ở chỗ, gốc cây của cô ấy đã biến thành hình dạng của một cái ghế, và tôi đang ngồi lên nó.

Nếu chỉ dừng lại ở đó thì mọi thứ vẫn ổn, nó cũng giống như khi tôi đi tham quan Quỷ Giới vậy. Thế nhưng, vấn đề lớn nhất ở đây là…không hiểu sao, tay của Lillywood-san đang nhẹ nhàng đặt trước ngực tôi, và một cảm giác mềm mại và đàn hồi đang ép vào phía sau đầu tôi.

Iya, nói một cách đơn giản thì Lillywood-san đang ôm tôi từ phía sau đó, tại sao tôi lại ở trong cái tình trạng như thế này chứ. [note81627]

Nó ở đâu vậy? Cái flag dẫn đến thiên đường mềm mại này được dựng lên từ bao giờ thế? Đáng lẽ không có cái flag nào được dựng lên mới phải chứ…

“Cậu không thích tôi làm như này sao?”

[K-Không có chuyện tôi không thích đâu… nhưng, cái đó, N-Ngực của cô đang ép vào tôi kìa…]

“A, cái đó thì là tôi “cố tình” đó. Tôi chỉ đang hy vọng Kaito-san sẽ trở nên khao khát tôi hơn thôi.” [note81628]

[Lillywood-san, tính cách của cô không bị thay đổi đâu nhỉ?]

Lạ thật đó…Lillywood-san lúc nào cũng toát ra sự quyến rũ đầy bí ẩn như thế này sao? Không, điều đó không đúng, cô ấy đáng lẽ phải là kiểu người giản dị và hiền lành hơn mới đúng.

T-Tại sao giờ cô ấy lại chủ động như vậy chứ? K-Không lẽ nào cô đang say?

“Fufufu, Chắc là vậy thật nhỉ. Thật ra, tôi cũng không biết tại sao tôi lại muốn làm thế này nữa…có lẽ chỉ bởi tôi đang ghen tị thôi.”

[...G-Ghen tị?]

“Đúng vậy… giống như những người khác đã thay đổi khi gặp anh…em cũng muốn bản thân thay đổi.” [note81629]

Nói tới đó, Lillywood-san dừng lại và hướng ánh nhìn về phía thành phố xinh đẹp và rực rỡ.

“...Từ khi trở thành người yêu của anh…Kuromueina đã nở nụ cười rạng rỡ nhiều hơn trước kia rất nhiều. Vẻ mặt của Isis giờ đây luôn tràn ngập hạnh phúc, điều mà em chưa từ thấy ở cô ấy trước đây. Còn về Shalltear, người mà em nhắc đến lúc nãy, dường như bóng tối trong cô ấy đã biến mất, cũng như lấy lại được nụ cười tự nhiên của mình.”

[.…..]

“...Em nghĩ đó là điều khiến em ghen tị. Họ đã sống trong một khoảng thời gian rất dài, tính cách của họ đáng lẽ đã phải ổn định từ lâu, nhưng khi nghĩ họ lại có thể trở nên tốt hơn như vậy…khiến em cảm thấy ghen tị với họ.”

[...Lillywood-san.]

Tôi đã quên bẫng đi mất, nhưng Lillywood-san và cả những người khác trong số Lục Vương, đều đã sống lâu hơn tôi rất nhiều. Qua quãng thời gian dài đằng đẵng đó, chắc chắn tính cách của họ đã chín chắn hơn rất nhiều, và những thay đổi có thể không còn dễ dàng chấp nhận như trước nữa.

Có lẽ cũng bởi họ đã trải qua một quãng thời gian dài đằng đẵng không thay đổi nên họ mới khát khao thay đổi đến vậy. Chính ngay cả tôi, người luôn ẩn mình trong vỏ bọc của chính mình bấy lâu nay, cũng có thể hiểu được cảm giác đó.

“Thật kỳ lạ, phải không. Em mong muốn thay đổi… em ghen tị với những thay đổi đang diễn ra  quanh em…chính em còn không nhớ lần cuối cùng bản thân nghĩ về việc thay đổi là khi nào nữa.”

[Nhưng, mong muốn thay đổi của cô…là do cô mong muốn điều gì đó của bản thân được cải thiện mà, đúng không? Tôi thấy nó cũng tốt mà.]

“Phải ha.”

[K-Khoan đã, Lillywood-san?]

Lillywood-san gật đầu như thể đang tự thuyết phục mình, rồi đột nhiên ôm lấy tôi chặt hơn một chút so với trước.

Tôi bất chợt ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của gỗ, rồi thấy bản thân được bao bọc bởi sự mềm mại và ấm áp của cô ấy.

“...Em vẫn còn rất nghi ngờ liệu rằng bản thân có thể cảm nhận được tình yêu hay bất cứ điều gì tương tự hay không. Nhưng, em có thể chắc chắn… em muốn được “được yêu ai đó” một lần.”

[.…..]

“Thế nhưng, em không biết mình nên làm gì. Có lẽ, em sẽ lại khiến anh bối rối như vừa rồi. Nhưng anh vẫn sẽ làm bạn với em chứ?” [note81630]

[...Tất nhiên rồi. I-Iya, mặc dù, tôi nghĩ đôi khi bản thân sẽ bối rối…nhưng không đời nào có chuyện tôi không thích cô đâu, Lillywood-san.]

“...Cảm ơn anh. Làm sao mà em thấy lạ quá? Dù em không cảm thấy nhiệt độ xung quanh thay đổi, nhưng tự dưng em lại thấy ấm áp vô cùng. Chuyện này thật kỳ lạ… thực sự rất kỳ lạ. Nhưng mà, fufufu, em cũng thấy hạnh phúc lắm.”

Khi nói điều đó, Lillywood-san đã nở một nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy.

“Kaito-san, em biết bản thân còn thiếu hiểu biết, nhưng một lần nữa…từ bây giờ mong anh tiếp tục giúp đỡ em nhé.”

[Vâng, t-tôi cũng vậy…]

Thưa Bố, Mẹ――Thay đổi con người mình, nói thì dễ mà làm lại khó. Nhưng, con nghĩ Lillywood-san sẽ ổn thôi. Dù sao thì, Lillywood-san, người luôn mong muốn thay đổi và mong đợi sự thay đổi――trông thật rực rỡ kia mà.

 *****

<Lời bạt>

Serious-senpai: [Dừng lại, dừng lại đi…sự ngây thơ của cô ấy có sát thương quá lớn đối với mị rầu…]

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
V: mọi người nghĩ Kai-sama đang ngồi đâu. S: hê hê :’)
V: mọi người nghĩ Kai-sama đang ngồi đâu. S: hê hê :’)
[Lên trên]
V: câu trả lời chính là đây.
V: câu trả lời chính là đây.
[Lên trên]
V: thêm: “mặc dù tôi rất thích nhưng…cô đừng tấn công mạnh như vậy chứ” S: ní lầy cũng vừa vừa thôi, mị thích lắm =)))))
V: thêm: “mặc dù tôi rất thích nhưng…cô đừng tấn công mạnh như vậy chứ” S: ní lầy cũng vừa vừa thôi, mị thích lắm =)))))
[Lên trên]
V: mị tự chế không có trong raw đâu nhé. [Tôi chỉ đang muốn đánh thức con thú trong Kaito-san, khiến cho cậu chỉ muốn “tiến tới và tấn công tôi ngay lập tức” mà thôi.]
V: mị tự chế không có trong raw đâu nhé. [Tôi chỉ đang muốn đánh thức con thú trong Kaito-san, khiến cho cậu chỉ muốn “tiến tới và tấn công tôi ngay lập tức” mà thôi.]
[Lên trên]
V: húuuuuu đổi xưng hô cho Lillywood nào ae. S: nay ní note đặc biệt nhiều à nha :>
V: húuuuuu đổi xưng hô cho Lillywood nào ae. S: nay ní note đặc biệt nhiều à nha :>
[Lên trên]
S: Ơ kìa chị yêu tỏ tình đâu? Sao lại friendzone luôn thế này? Biết em chờ arc của chị 2k4 chap rồi chưa thấy đâu không?
S: Ơ kìa chị yêu tỏ tình đâu? Sao lại friendzone luôn thế này? Biết em chờ arc của chị 2k4 chap rồi chưa thấy đâu không?