Lòng bàn tay ấn vào một cánh cửa tối màu, sáng bóng. Sự lạnh lẽo của kim loại truyền đến những đầu ngón tay đang nóng bừng của Walm. Di chuyển đôi chân đang quá nhiệt vì phải liên tục hoạt động, cậu bước vào căn phòng an toàn quen thuộc.
Sau khi rời khỏi buổi triển lãm tượng điêu khắc của đám Gargoyle, mặc dù là do bị ép buộc, cuối cùng Walm đã đến được phòng an toàn ở tầng 25. Hành trình từ tầng 21 đến tầng 25 không thể nói là dễ dàng.. Mặc dù vẫn còn sức, cậu đã buộc phải gỡ bỏ lệnh hạn chế do chính bản thân đặt ra về việc sử dụng ma thuật, việc mà cậu đã làm cho đến tận tầng 20.
Với vẻ thờ ơ, Walm nhìn quanh phòng. Các nhóm đang nghỉ ngơi xung quanh ít hơn hẳn so với phòng an toàn trước, đúng như danh hiệu là điểm giới hạn của những nhóm bậc trung được mọi người đặt ra. Bao gồm cả Walm, thì trong phòng này chỉ có bốn nhóm. Nếu tính thêm những người mà cậu bắt gặp trên đường đến đây thì con số có thể tăng thêm, nhưng ngay cả vậy thì số lượng những nhóm đến được đây vẫn khá thấp, cứ như có một loại ranh giới phân chia giữa bậc trung và bậc cao trong căn phòng này vậy.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu thám hiểm mê cung. Mặc dù đã lấy lại được sự nhạy bén, Walm vẫn không thể tránh được sự mệt mỏi dần tích tụ. Vì vậy, cậu tìm một góc cách xa những nhóm khác trong phòng và ngồi xuống. Bụng liên tục kêu gào vì đói, trong khi mí mắt sắp sập xuống thì lại đang biểu tình ép cậu phải ngó lơ cái bụng của mình đi.
Walm cân nhắc, cố gắng nghĩ xem vấn đề nào nên được ưu tiên trước. Mặc dù vẫn đề đang được cậu cường đại hoá lên, nhưng thực chất thì nội dung của nó lại rất vớ vẩn. Rốt cuộc thì, cách giải quyết vấn đề này chỉ là quyết định việc nên ăn trước khi ngủ hay là ngủ rồi mới ăn.
Walm buộc bản thân phải đưa ra quyết định, nhưng dòng suy nghĩ chợt bị ngắt khi cậu để ý có người đang tiếp cận. Chống tay vào đầu gối, cậu lặng lẽ đứng dậy. Trước khi bước vào phòng an toàn, cậu đã cho cô bồ mới của mình, cây chùy, vào trong túi ma thuật trong khi lấy người tình cũ của mình là cây kích ra và cầm trên tay.
Chống cây kích xuống đất để cố định nó, Walm nhìn chằm chằm vào những vị khách lạ mặt mà không nói một lời nào. Những mạo hiểm giả đang tiến tới không có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại. Cơ thể được rèn luyện qua nhiều trận chiến lộ rõ ra bên dưới lớp giáp. Nếu không nhìn mặt mà chỉ dựa vào phong thái, người mạo hiểm giả này có vẻ là ngoài hai mươi. Nhưng tất nhiên, những nếp nhăn và mái tóc cũng như bộ râu bạc mới là thứ thực sự nói lên tuổi tác của đối phương.
Trang bị được đánh bóng kỹ lưỡng, nhưng vô số những vết xước nhỏ vẫn có thể được trông thấy. Từ mức độ cọ xát trên các khớp, lịch sử, thời gian, và kinh nghiệm thám hiểm mê cung đều được truyền tải đến. Cánh tay đặt cách xa thanh kiếm trên hông một cách tự nhiên, ngầm thể hiện thiện ý.
“Cậu thực sự thám hiểm một mình luôn à? Ngay cả một nhóm bậc trung đến đây cũng có thể dễ dàng bị quét sạch đấy.”
Trước tiên là nịnh nọt. Không phải là một lựa chọn tồi để bắt đầu một cuộc trò chuyện, nhưng Walm không hề biết mặt đối phương. Và khá xui xẻo, Walm hiện đang rất buồn ngủ và không hề đủ kiên nhẫn để tham gia vào cuộc thăm dò vô ích này.
“Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?”
“À, tôi thật thô lỗ. Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau. Gần đây, có một người cứ đi xuống mê cung thám hiểm hoàn toàn một mình, điều này rất hiếm khi xảy ra, và vì thế nó đã trở thành chủ đề nóng trong quán rượu. Tin đồn này vừa thoáng qua lại trong đầu tôi ngay khi trông thấy cậu. Vì thế tất nhiên là tôi không thể không đến chào hỏi rồi.”
“Những mạo hiểm giả đúng là thích tin đồn thật nhỉ.”
“Dù gì thì đây cũng là một công việc khá mù mịt. Tương tác và trao đổi thông tin là điều cực kỳ quan trọng đối với mạo hiểm giả. Nên những chuyện như thế cũng chẳng thể tránh khỏi được, cậu biết mà.”
Walm cảm thấy bản thân đang được đối xử một cách rất thận trọng, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy vị mạo hiểm giả này chân thành hơn những người khác trong phòng vì họ chỉ dám đứng nhìn từ phía xa.
Phong cách nói chuyện của vị mạo hiểm giả lớn tuổi trước mặt cậu rất nhẹ nhàng, có lẽ là do tuổi tác của ông. Nhưng nói gì thì nói, việc đó khiến Walm cảm thấy khó khăn hơn trong việc cứ thế đuổi đối phương đi một cách thô lỗ, mà thay vào đó, cậu quyết định giải quyết chuyện này một cách cẩn thận.
“Nhưng như ông thấy đấy, chẳng có chút thông tin nào mà tôi có thể cung cấp cho ông cả.”
“Lạnh lùng thế. Mà thôi, tuy không có nghĩa lý gì mấy nhưng, tôi muốn cậu biết là tôi ủng hộ cậu. Ý tôi là, với tư cách là một mạo hiểm giả thám hiểm mê cung này, tôi muốn xem cậu có thể tự mình đi được bao xa.”
Người đàn ông trung niên cảm nhận được ý định không muốn trò chuyện của Walm và ngoan ngoãn rút lui. Ngay cả khi đối phương có là một mạo hiểm giả đi chăng nữa, Walm không có lý do gì để ghét ông ta, miễn ông là một người tốt.
“Tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng đáng nhận những lời như thế, nhưng… ờm, cảm ơn. Tôi cũng chúc ông có một chuyến thám hiểm suôn sẻ.”
Walm, sau khi hoàn thành phép lịch sự tối thiểu, tiễn người đàn ông trung niên đi, thế nhưng đối phương bỗng dừng lại.
Vị mạo hiểm giả quay lại và làm vẻ mặt như thể đã quên mất điều gì đó rồi nói.
“Ồ, đúng rồi. Tôi quên mất phải hỏi tên cậu. Để tôi giới thiệu trước, tên tôi là Faust.”
“...Walm.”
“Walm, phải không? Mặc dù trí nhớ tôi bây giờ không còn được tốt như ngày trước, nhưng tôi sẽ cố. Hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại sau.”
Lần này có vẻ như đã hài lòng, Faust rút lui về phía những đồng đội của mình. Chỉ có mỗi mình ông là tiếp cận Walm, trong khi bốn người còn lại thì đứng nhìn từ xa. Quả thật là chu đáo.
Một sự kiện bất ngờ trước giờ nghỉ, nhưng Walm không cảm thấy phiền chút nào. Dựa lưng vào tường, cậu cảm nhận sự lạnh lẽo của sàn đá thêm một lần nữa. Chiếc mặt nạ quỷ trên hông rung nhẹ. Ý nghĩa của những rung động đó được Walm giải mã. Rõ ràng là chiếc mặt nạ khá là ưa vị mạo hiểm giả trung niên đó.
“Thôi nào… Mày cứ run như thế mỗi khi gặp bất kỳ ai mà mày thích à?”
Khi Walm bỡn cợt chế giễu chiếc mặt nạ, nó bắt đầu run lên với tốc độ cao vì tức giận. Khiến lưng dưới của cậu trở nên ngứa ngáy như thể vừa có một con ve sầu bám vào eo.
“Tao đùa thôi mà. Dừng lại đi. Xin lỗi mà. Được chưa.”
Sau nhiều lần xin lỗi, cơn giận của chiếc mặt nạ cuối cùng cũng đã lắng xuống. Mặc dù mọi chuyện đều đã được chiếc áo choàng che chắn, nhưng nếu chứng kiến cuộc đối thoại vừa rồi, ai chắc chắn cũng sẽ cho rằng Walm là một người đã phát điên vì khám phá mê cung quá lâu.
Với một nụ cười nhỏ trên môi, Walm đầu hàng trước sự mệt mỏi của mình. Rốt cuộc thì, cho dù có muốn ăn thì thứ duy nhất cậu có bây giờ cũng chỉ là bánh mì đen lạnh ngắt và thịt khô. Những thứ mà hương vị vẫn sẽ chẳng thay đổi mấy cho dù cậu có ngủ bao lâu đi nữa.
- - - - -
Túi ma thuật của Walm chỉ có sức chứa từ một đến hai chiếc ba lô lớn và điều đó đôi khi khiến cậu gặp rắc rối. Đúng là một vấn đề xa xỉ.
Ngoài các vật dụng và hàng hoá cần thiết tích trữ từ thời còn ở Highserk ra, thì những nhu yếu phẩm cũng như lương thực cần thiết để thám hiểm mê cung đã chiếm hơn một nửa không gian trong đó. Nếu thêm vào những vật phẩm kiếm được bên trong mê cung vào, thì cho dù có bỏ những nhu yếu phẩm ra, vẫn khó có thể nói rằng sức chứa của chiếc túi ma thuật hiện giờ là đủ.
Do đó, Walm quyết định quay trở về mặt đất để bổ sung lại nhu yếu phẩm cũng như bán những vật phẩm thu được.
Sau khi nhảy vào hố đen trong phòng an toàn, Walm bắt đầu hướng đến một căn phòng nằm trên con đường dẫn tới khu vực chờ. Đó là phòng dùng để vệ sinh, nơi thường chủ yếu được dùng để chế biến thịt Orc. Sau khi rửa sạch bụi bẩn bám trên người, cậu tiến vào khu vực chờ.
Có vẻ vì đã trở nên quen thuộc với những tầng ít người, nơi đây bỗng nhiên cảm thấy sôi động hơn thường ngày. Như thường lệ, Walm cố né tránh những người khác nhiều nhất có thể và hướng đến quầy lễ tân.
“Chào mừng trở lại. Lần này anh đã đi xuống đến tầng nào thế?”
Lisi, người vẫn đang làm việc thường ngày của mình, tạm dừng chúng để chào Walm.
Walm trả lại huy hiệu và trả lời,
“Tầng 25.”
“Khá là sâu đấy. Tiếp đến là tầng 26. Ở tầng này, những ma vật có khả năng kháng các đòn vật lý sẽ bắt đầu xuất hiện. Walm, anh có thể sử dụng ma thuật chứ?”
May mắn thay, Walm sở hữu độ tương thích cao với hai thuộc tính, lửa và gió, và qua nhiều trận chiến, chúng đã chứng minh được độ hữu dụng của mình.
“Tôi có thể sử dụng được ma thuật lửa và gió.”
“Với hai loại đó thì anh có thể đối phó với những kẻ địch sắp tới. Nếu không thể sử dụng bất kỳ loại nào thì tôi đã cố ngăn anh lại rồi. Nhưng có vẻ như với thực lực của anh thì vẫn có thể tiếp tục khám phá một mình nhỉ.”
Lisi nói với một tông giọng như thể đang muốn nói rằng, “Ngay cả khi có khuyên ngăn thì anh cũng sẽ bỏ chúng ngoài tai cả thôi.”. Dẫu thế, việc đó vẫn không đủ để khiến Lisi dừng đưa ra những lời khuyên để tăng tỉ lệ sống sót cho cậu.
Sau khi nghe một vài thông tin từ Lisi về tầng tiếp theo, Walm nói.
“Xin lỗi. Có vẻ như tôi lại làm tăng khối lượng công việc cho cô rồi.”
“Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên có người từ quầy lễ tân này xuống đến tận tầng 25 mà. Chỉ cần là trong giờ làm việc, tôi sẽ cố gắng để hỗ trợ. Nhưng, ừm, thành thật mà nói, tôi vẫn hy vọng là anh sẽ đăng ký trở thành mạo hiểm giả trong hội. Vì trong trường hợp đó, những thành tích của anh cũng sẽ giúp tăng đánh giá cho hội và cả tôi nữa. Đó là viễn cảnh đẹp nhất trong đầu tôi hiện giờ, nhưng quyền quyết định vẫn là nằm ở anh.”
Lisi lẩm bẩm sự không hài lòng của mình một cách cợt nhả. Cảm giác vừa biết ơn vừa xấu hổ, suy nghĩ của Walm lang thang và va vào chiếc vòng tay mà bản thân đã nhặt được trong mê cung.
“Tôi đúng là không thể làm như thế được, nhưng lần trước, cô có nói về việc muốn nhận quà đáp lễ, phải chứ?”
Walm lục lọi chiếc túi đeo trên hông và lấy ra một chiếc vòng tay bằng bạc.
“Đáp lễ? Anh không thể dùng từ nào hay hơn được sao… ừm, đó là gì thế?”
“Tôi kiếm được nó từ mê cung. Mặc dù thiết kế dựa trên loài xích thảo chỉ nở bên trong mê cung, nó vẫn quá dễ thương để một người đàn ông như tôi có thể đeo. Và ngay cả khi đem bán, thì tôi dám chắc nó cũng chỉ đáng vài đồng bạc. Nhưng tôi sẽ rất vui nếu như Lisi, người đã tận tình giúp đỡ tôi đến tận bây giờ, nhận lấy nó.”
Walm lặng lẽ đặt chiếc vòng tay lên bàn tiếp tân và ra hiệu cho Lisi cầm lấy.
Lisi, người đang ôm đầu bối rối, nhanh chóng thay đổi biểu cảm và thốt lên.
“Fufufu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng món quà đầu tiên mà mình nhận được lại là đến từ anh đấy… nhưng ngay cả khi có tặng cho tôi thứ này, thì tôi vẫn chỉ có thể hỗ trợ cho anh ngay tại nơi này trong khi tôi đang làm việc thôi đấy, anh biết mà phải không?”
“Tôi rõ, nhưng không sao. Chỉ như vậy thôi là đủ rồi.”
“Thế thì tôi sẽ vui vẻ nhận lấy nó. Nhưng nếu sau này có đòi lại thì tôi cũng không trả đâu đấy, được chứ?”
“Tôi sẽ không làm vậy đâu mà.”
Lisi cầm lấy chiếc vòng tay, ngắm nghía, vuốt ve nó trước khi cất đi.
Với chỉ như thế, một trong vô vàn thứ trong danh sách của cậu đã được hoàn thành. Walm khéo léo rời khỏi quầy lễ tân. Rốt cuộc thì nơi đó cũng đâu phải là một quầy bar. Nán lại cũng chỉ tổ làm cản trở những người đến sau. Trường hợp tệ nhất là cậu sẽ bị gán nhãn là kẻ phiền toái và bị đá ra ngoài… Như thế thì chẳng vui chút nào. Thực sự đấy.
Nhiệm vụ tiếp theo trong danh sách sẽ là đến cửa hàng trang bị. Walm phải mua những vật phẩm cần thiết để thách thức tầng 26, nơi khét tiếng với danh hiệu lăng mộ của những đội bậc trung.
Sau khi băng qua lối đi lát đá, bầu trời trong xanh một lần nữa chào đón Walm. Nheo nhắt trước ánh nắng chói chang. Khi chìm trong ánh nắng mặt trời, cậu nhớ lại lần trước khi trở về mặt đất, vầng trăng đôi mới là thứ tiếp đón cậu.
“Có vẻ như cái cơ thể này đã trở nên quá quen thuộc với mê cung rồi.”
Bằng một cách nào đó, hiện giờ Walm đã có thể đồng cảm với đám chuột chũi phải bò ra khỏi lòng đất tối tăm. Giống như chúng, chắc chắn mọi người trở về từ mê cung vào ban ngày luôn phải cau mày vì sự chênh lệch cường độ sáng này. Và tất nhiên, Walm cũng không phải là ngoại lệ.


7 Bình luận
vẫn đang chill
Mấy vũ khí khác là người tình mới
Mặt nạ với cây kiếm là vợ triều đình ban 🤣
Main có số đào hao ghê 😘