Quyển 5: Tinh Linh và Vương Tử
Chương 407: Nàng Tinh Linh Có Thân Phận
0 Bình luận - Độ dài: 1,630 từ - Cập nhật:
Trong lúc trò chuyện, Lina nhấc tà váy, hơi khuỵu gối, cùng với mấy nàng hầu gái phía sau đồng loạt cúi người chào tôi.
“Chuyện trò chuyện để sau đi, có thể thả Orde Điện hạ ra trước được không… Quốc vương bệ hạ muốn gặp cô… cứ thế này… mọi người sẽ rất khó xử…”
Lina lộ vẻ mặt áy náy, tôi bất giác liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Bộ y phục lộng lẫy giờ đã bẩn thỉu nhếch nhác, mái tóc được chải chuốt gọn gàng nay rũ rượi trước trán, hắn bị kéo lê trên mặt đất trông vô cùng thảm hại. Dù chiều cao và cân nặng vượt xa tôi, hắn vẫn không tài nào thoát khỏi tay tôi.
Sức mạnh ngưng tụ từ Niệm Lực Cường Hóa, thông qua Vuốt đá cứng rắn, như một chiếc gông sắt, siết chặt lấy cổ hắn.
Và vì lúc nãy tôi vô thức siết mạnh, cổ đột nhiên bị thắt lại khiến hắn không thở được, lúc này đã trợn trắng mắt sùi bọt mép, trông như sắp tiêu đời rồi.
“A a… Điện hạ! Điện hạ!”
“Mau, mau dừng tay! Cổ của Điện hạ sắp gãy rồi!”
“Có gì từ từ nói! Thả Điện hạ ra trước đã!”
Hàng binh lính đứng hai bên thảm vẫn ngay ngắn, nhưng những vệ binh chĩa súng vào tôi lúc trước lại rất kích động, có điều vì đã rút kinh nghiệm nên lần này họ không dám xông lên, chỉ có thể lo lắng vây quanh không ngừng nhắc nhở.
Tôi nhìn vẻ mặt căng thẳng của họ, liền nhấc gã trong tay lên, hơi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi tiện tay quăng hắn qua đầu.
“Điện hạ! Điện hạ!!”
Sau đó cũng không thèm để ý đến tiếng la hét hỗn loạn phía sau, giữa những nụ cười sắp không giữ nổi của mấy nàng hầu gái khác, tôi mặt không cảm xúc đi theo sự dẫn dắt của Lina lên thảm, hoàn toàn lờ đi những Vệ binh đang đứng nghiêm trang hai bên.
『Oa~ sự tiếp đón như khách quý~ đám nhân loại này thông suốt rồi à? Nhưng cứ thế thả hắn ra, không sao chứ?』
Trong lúc chiến đấu vì sợ làm tôi phân tâm nên suốt thời gian đó không lên tiếng quấy rầy, Eve cuối cùng cũng ló cái đầu nhỏ ra khỏi tóc tôi, tò mò nhìn ngó xung quanh.
『…Không sao… tôi có chừng mực…』 tôi thầm đáp trong lòng.
Binh lính mặc giáp toàn thân đứng thành hai hàng, mũ giáp khắc phù văn tự phát sáng lấp lánh ánh bạc, làm nổi bật khẩu súng hỏa mai lộng lẫy đang được hai tay siết chặt dựng đứng… khiến con đường dẫn đến cung điện dưới bầu trời đêm đen, mang một vẻ trang nghiêm vô song… nếu không nhìn sang bức tường thành đã sụp đổ đằng kia.
Cả tấm thảm được trải ra vô cùng mềm mại khi giẫm lên, vừa nhìn đã biết là hàng thượng hạng, từ đây kéo dài đến tận lối vào Vương cung, hệt như đang chào đón đại sứ của một quốc gia cao quý nào đó.
So với đám vệ binh hỗn loạn phía sau, tôi thấy những người đứng bất động này, mới phù hợp hơn với khí chất của đội Cận vệ Hoàng gia.
Nói vậy thì… có lẽ những kẻ cản đường tôi lúc nãy, chỉ là lính riêng của vị Điện hạ kia?
Dường như phát hiện chiến đấu đã kết thúc, Sói trắng nhỏ từ phía sau nhảy tới, bốn chân nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt tôi, ra sức giũ sạch đá vụn trong lông… rồi phát hiện mặt đất có chút bất thường, tò mò dùng móng vuốt cào tấm thảm.
Cùng lúc đó, Elina đeo mặt nạ trắng, cũng hiện ra từ trong không khí.
Mái tóc hơi rối và cũng đầy bụi bặm, nhìn thấy đội Cận vệ tinh nhuệ đông đảo trước mắt, dường như không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, sau đó cất vũ khí trong tay đi tới, lặng lẽ đứng bên cạnh tôi như một Ảnh vệ.
Khác với trước đây chỉ có một mình, giờ tôi cũng đã có bạn đồng hành.
Nếu người Gale thật sự định đối phó với tôi, trừ khi cung điện của họ được đúc bằng kim loại, nếu không thì đừng hòng nhốt được tôi.
Quan trọng hơn là, đối phương đã bày ra tư thế chào đón, chứng tỏ mọi chuyện vẫn còn có thể thương lượng.
Nhân lúc đêm tối khi sự cảnh giác của loài người là kém nhất, dùng tốc độ nhanh nhất đột kích Vương cung để thể hiện sức mạnh, kế hoạch răn đe do Hạm trưởng Vassar thiết kế này, xem ra đến hiện tại đã hoàn thành mục tiêu một cách hoàn hảo… thậm chí còn có phần vượt ngoài dự liệu của tôi.
Quả nhiên… đối với thế giới này, nắm đấm to mới là chân lý.
——Muốn người khác dành cho mình sự tôn trọng, thì tuyệt đối không thể để đối phương xem thường.
Tôi đưa tay xoa đầu Sói trắng, một cú lộn người nhẹ nhàng đã ngồi lên lưng nó, gật đầu với Lina đang quay lại nhìn, dưới sự dẫn dắt của mấy nàng hầu gái phía trước, mặc cho Sói trắng nhỏ chậm rãi tiến lên.
Phía sau là Thạch Cự Nhân hình thể đồ sộ, mỗi lần nhấc chân đều khiến mặt đất rung chuyển, tấm thảm xa hoa cứ thế bị giẫm hỏng, nhưng không ai dám lên tiếng ngăn cản.
Từ lúc phá vòng vây ở Truyền tống trận, đến lúc húc đổ tường ngoài của Vương cung, trước sau chưa đến mười mấy phút, thời gian hiệu lực của triệu hồi vẫn chưa hết.
Ma tượng cầm kiếm đá và khiên đá khổng lồ, đã trở thành thị vệ thân cận trung thành của tôi, từng bước một đi theo sau đội.
Khi đi ngang qua một vệ binh nhỏ con, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng động nhỏ, đó là tiếng luồng khí phát ra từ nhịp thở dồn dập, ẩn dưới chiếc mũ giáp lộng lẫy.
Xem ra, dù là đội Cận vệ Hoàng gia tinh nhuệ nhất của Gale, cũng không thể xua tan nỗi sợ hãi đối với những vật thể khổng lồ.
Thân hình quá cao lớn của Thạch Cự Nhân, đã vượt quá chiều rộng của lối đi được chừa ra, khiến cho vệ binh ở hai hàng, không thể không hơi lùi về phía sau để tránh.
Giống như một con kênh bị cưỡng ép cày xới, cùng với những bước chân ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh của Sói trắng, khiến cho đội ngũ vốn trật tự bị buộc phải tản ra, cho đến khi chúng tôi đến được cổng chính của cung điện…… mới bị hai binh lính cao lớn làm nhiệm vụ gác cửa, dùng giáo rìu bắt chéo từ hai bên chặn lại.
Ánh mắt dò xét lộ ra từ khe hở của mũ giáp, dường như đã quan sát kỹ toàn thân tôi, rồi lại liếc sang Sói trắng nhỏ đang dần nhe nanh, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Ma tượng sau lưng tôi… qua mấy giây mới khàn giọng lên tiếng.
“Ngươi phải giải trừ triệu hồi mới được vào!”
Dường như để ý đến ánh mắt lạnh lùng của tôi, hắn do dự một chút rồi nói thêm.
“…Đây là để đảm bảo an toàn cho Bệ hạ.”
“Celice, có thể… để Ma tượng Luyện kim của em, ở lại đây tạm thời không?” Lina cũng quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy.
Có lẽ hiểu được xung đột vừa xảy ra, khiến tôi không có chút thiện cảm nào với hoàng thất, càng không nói đến có bao nhiêu tin tưởng… Lina không cố chấp bắt tôi làm theo, mà dùng giọng điệu thương lượng để xin tôi đồng ý.
Tôi quay đầu chớp mắt, lại thấy cô ấy hơi ghé sát vào tai tôi, dùng một giọng nói cực nhỏ nói.
“Yên tâm, Bệ hạ lần này chủ động triệu kiến em, chính là thừa nhận thân phận của em, từ nay về sau em sẽ là một thành viên của hoàng thất, được xem là nhân vật quan trọng và được đưa vào đối tượng bảo vệ, ít nhất bề ngoài sẽ không còn ai dám đối phó với em nữa. Hơn nữa, Bệ hạ đứng về phía chúng ta…”
Hoàng thất? Bảo vệ?
Nghe những lời Lina nói, tôi không khỏi hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
『Ủa? Vậy chẳng phải là… thân phận sau này của Silly… sẽ trở nên vô cùng cao quý sao?』
『…Là Sử ma của hoàng thất sao…』
Tôi bình tĩnh ngẩng mặt lên, nhìn về phía cổng chính lộng lẫy vô song của cung điện… rõ ràng được thiết kế cho con người, hành lang rộng rãi đủ cho sáu người đi song song, căn bản không thể chứa được Thạch Cự Nhân… nhưng không sao…
Đồng tử lúc này lóe lên ánh sáng mờ, Ma tượng đá sau lưng bắt đầu phân rã, như những khối xếp hình biến đổi không ngừng tái cấu trúc.
Cuối cùng thu nhỏ thành một Thạch Cự Nhân mini, hai tay cầm kiếm đá và khiên đá thu nhỏ, xuất hiện trước mặt đông đảo vệ binh gần đó.
——Dù Lina đã giải thích tình hình, nhưng đã trải qua bao nhiêu chuyện, bảo tôi hoàn toàn tin tưởng họ ư?
Tuyệt đối không thể nào


0 Bình luận