Quyển 5: Tinh Linh và Vương Tử
Chương 323: Nàng Tinh Linh Rất Hộ Thực
0 Bình luận - Độ dài: 1,662 từ - Cập nhật:
Ầm!
Ngay lúc tôi đang mải mê hồi tưởng, “đống đổ nát” bên cạnh đột nhiên nổ tung, một bóng trắng lao ra, kéo theo những mảnh vỡ bay tứ tung, rồi đáp xuống bãi cỏ và ra sức lắc lắc người.
Sói trắng nhỏ? Hóa ra mình đã quên mất nó…
Ngao u!
Cái đầu lông xù của Sói trắng quay lại, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy tôi đang ngẩn người, nó vội vàng chạy đến ngồi trước mặt tôi, cái đuôi điên cuồng quẫy lên bụi đất.
Dừng, dừng, dừng…
Tôi che miệng và mũi, vội vàng làm một động tác tay “dừng lại”.
Đôi tai của Sói trắng nhỏ dựng thẳng lên, rồi lại cụp xuống, nó cúi đầu có chút tủi thân.
『A! Là Tiểu Bạch! Nó cũng ở đây à…』
『…Ngươi quen tên này sao?』 Nhanh vậy đã đặt tên rồi à?
『Đúng vậy~ Lúc ở trong biển cây đại ngàn, nó đã ngậm viên Ma tinh đó đến tìm ngươi~ Khi đó ngươi bị thương quá nặng, ta bèn để nó cõng ngươi ra ngoài, cầu cứu đám người kia~ Xem ra con Sói trắng này đã làm theo rồi! Thật ngoan ngoãn!』
『Ma tinh… ý ngươi là Huyết Tinh của ta sao?』
『Đúng vậy, chính là nó~』 Eve đang trốn trong tóc tôi đưa ra câu trả lời khẳng định.
Trong lòng tôi thoáng kinh ngạc.
Có lẽ nhận ra ánh mắt kỳ lạ của tôi, Sói trắng nhỏ lập tức ưỡn thẳng ngực, giống như một người lính gác đang được duyệt binh… nhưng cái đuôi lại quật lia lịa.
Rõ ràng lúc đầu để thuần hóa nó, tôi đã tốn rất nhiều thời gian, còn hiến ra không ít máu, nhưng cảm giác chẳng có hiệu quả gì, vẫn chỉ là sự thỏa hiệp trên bề mặt…
Đến nỗi sau này ở pháo đài của quân phản loạn, vào lúc tôi nguy khốn nhất, con sói ngu ngốc này chỉ mải cúi đầu liếm máu, hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng ngàn cân treo sợi tóc của tôi… Từ đó tôi vô cùng chắc chắn, tên này là một con sói vô ơn nuôi không quen.
Thế là tôi hoàn toàn từ bỏ ý định…
Dù sau này khi tỉnh lại từ cơn mê, phát hiện nó và tôi bị nhốt chung một phòng, nhưng không có ý định làm hại tôi, tôi cũng không dám lơ là cảnh giác, luôn giữ thái độ đề phòng… nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không giống như tôi nghĩ?
Tôi biết rất rõ máu thịt của mình có sức cám dỗ phi thường đối với Ma thú, mà Huyết Tinh lại là tinh hoa trên cả thế nữa.
Lúc đó vì truy đuổi con Cự Long kia, tôi hoàn toàn không thể bận tâm đến chuyện Huyết Tinh. Dù có bị Sói trắng nhỏ ăn ngay tại chỗ, tôi cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ chút nào…
Nhưng không ngờ tên này… lại không ăn thức ăn ngay trong miệng, cố gắng kiềm chế bản năng trong lòng, chủ động mang Huyết Tinh trả lại cho tôi.
Tôi nghiêng đầu, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Rốt cuộc nó định thả dây dài câu cá lớn, hay là chuẩn bị cải tà quy chính làm một con sói tốt, hay là muốn một… phiếu cơm ăn không bao giờ hết? Tôi không thể xác định được suy nghĩ của nó…
Nhưng cũng giống như chiếc gương đã vỡ, dù có cố gắng sửa chữa thế nào cũng không thể xóa đi những vết nứt đã tồn tại.
Tôi… còn có thể cho nó thêm một cơ hội nữa không?
Nhìn cái đầu đang cúi gằm của Sói trắng, tôi đưa tay giả bên phải ra, xoa xoa đầu nó.
Sau đó dùng sức dưới chân, lật người ngồi lên lưng sói, nắm lấy túm lông gáy của Sói trắng, khẽ thở dài.
…Vấn đề này, vẫn nên để sau này hẵng tính.
“Hạm trưởng… bây giờ phải làm sao đây…”
“Haizz…, thống kê thương binh và vật tư… xác nhận xem chúng ta đang ở đâu…”
“Hạm trưởng Vassar! Binh lính đều không sao cả… chỉ có vài người bị trần nhà rơi trúng… may mà vật liệu của Phi thuyền khá nhẹ, chỉ bị thương ở xương sườn và xương chân, không nguy hiểm đến tính mạng… May mà chúng ta đã rút lui kịp thời.”
“Nhưng về phần vật tư…”
“Có tin xấu gì thì cứ nói thẳng đi…”
“Để ưu tiên cứu binh lính và thương binh, rất nhiều thứ chúng tôi không kịp mang đi… trang bị tổn thất hơn một nửa, tất cả Thiết bị bay ma đạo và linh kiện liên quan, bao gồm cả thức ăn và nước uống đều bị chôn vùi bên dưới…”
“Vì thời gian quá gấp rút, chúng tôi chỉ kịp cứu những tài liệu quan trọng, và những viên pha lê ghi lại thông tin…”
“…Bản đồ thì sao… có ai mang ra không?”
“Có có có! Hạm trưởng! Bản đồ ở chỗ tôi!”
Mấy sĩ quan trên Phi thuyền tụ lại, vây quanh Hạm trưởng Vassar đang ủ rũ, cô nữ thư ký nhát gan kia cũng vội vàng lấy bản đồ ra.
“Nơi này gần biên giới… hình như còn cách Vương đô một đoạn…” Hạm trưởng Vassar cố gắng vực dậy tinh thần xem xét kỹ lưỡng.
“Hạm trưởng… không có Phi thuyền, chúng ta chỉ có thể đi đường bộ…”
“Nhưng như vậy quá nguy hiểm, lỡ gặp phải tập kích thì sao…”
“Đúng vậy, chúng ta còn mang theo thương binh, cũng không có đủ trang bị… nếu Long Kỵ Sĩ của Cliff lại đến…”
“Vũ, vũ khí thì… Súng Ma Đạo còn khoảng bốn năm khẩu, chỉ là… đều ở trong tay vị các hạ kia…”
“…Bỏ chút thời gian dọn dẹp đống đổ nát thì sao? Nếu tìm lại được những trang bị khác…”
“Không được, chỉ với ngần này người chúng ta, phải đào đến bao giờ? Huống hồ cũng không có công cụ nào, chỉ dựa vào hai bàn tay thì một tháng cũng chưa chắc xong…”
“Nhưng đống phế tích này cũng không thể bỏ mặc được… bên trong còn rất nhiều kỹ thuật cơ mật, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.”
“Hay là đốt đi! Gần đây có sẵn gỗ, Hạm trưởng! Xin ngài hãy ra lệnh!”
“Tôi… các người…”
Vành tai tôi khẽ động, tôi không khỏi nhíu mày.
Nghe những sĩ quan đó tranh luận kịch liệt bên cạnh, tôi đột nhiên cảm thấy vị Hạm trưởng kia có chút đáng thương… chỉ là đám người này dường như đã quên, Phi thuyền là chiến lợi phẩm của tôi, cho dù chỉ còn lại đống phế tích, đó cũng là đồ của tôi!
Nhân lúc họ còn chưa bàn bạc ra kết quả, tôi kiểm tra ma pháp trận trên tay giả bên phải. Sau khi xác nhận vẫn có thể sử dụng bình thường, tôi lại nhắm mắt cảm nhận ma năng dồi dào trong cơ thể… đó là năng lượng động cơ của Phi thuyền, đã bị Eve dùng đặc tính của Yêu tinh nguyên tố để nuốt chửng, rồi chuyển vào lưu trữ trong Huyết Tinh của tôi.
Nói cách khác, dù không có Ma tinh bên cạnh, tôi vẫn có thể thi triển Luyện kim thuật.
Điều này cũng có nghĩa là…
Tôi đã trở thành… một sinh vật phép thuật có Ma hạch.
Hít một hơi thật sâu, đôi mắt mở ra lóe lên ánh sáng, tay giả bên phải từ từ giơ lên, những đường vân trên bề mặt cũng lần lượt sáng lên.
Bên dưới đống đổ nát khổng lồ trước mắt, như thể xảy ra một trận động đất nhỏ, mặt đất và bùn đất bị bàn tay vô hình nghiền nát, những mảnh vỡ đổ nát đó như thể lún vào cát chảy, bắt đầu dần bị bùn cát chôn vùi.
“Hử? Tiếng gì vậy…”
“Mau nhìn kìa! Tàu của chúng ta!!”
“A a… tàu, tàu sao lại chìm nữa rồi!”
Trong những tiếng la hét hỗn loạn xung quanh, chỉ chưa đầy nửa phút, chiếc Phi thuyền dài hơn tám mươi mét, đã hoàn toàn chìm xuống lòng đất, chỉ còn lại vài mảnh kim loại vụn vặt, chứng minh cho sự tồn tại của nó trước đây.
Dùng Tinh thần lực nén chặt lớp đất thừa, tiện thể tăng cường độ cứng cho mặt đất xung quanh, để người khác không dễ dàng đào lên được… sau đó lật lớp cỏ bị xới tung lên, cố gắng hết sức che phủ lại như cũ.
Dù rễ của nhiều cây cỏ dại đã bị đứt, nhưng với sức sống ngoan cường của chúng, tin rằng không lâu sau sẽ có thể phục hồi như cũ.
Nhưng để tiện cho việc tìm kiếm sau này, tôi đặc biệt xếp thành hình một ngôi sao năm cánh, tăng thêm mật độ trên các đường nét.
Sau khi làm xong những việc này, ánh sáng trong mắt tôi dần tắt ngấm.
Mặt đất bằng phẳng ban đầu đã trở thành một gò đất nhỏ, không ai có thể ngờ được bên dưới lại chôn giấu toàn bộ phế tích của một chiến hạm bay.
Cưỡi trên lưng Sói trắng nhỏ đã quay người lại, nhìn thấy vô số ánh mắt kinh ngạc đến ngây người, sắc mặt tôi vẫn rất bình tĩnh.
Được rồi… không cần bàn bạc nữa, đi thôi.
“Này! Ở đây có chuyện gì vậy?! Tại sao lại có Phi thuyền rơi xuống!? Hử…… Phi thuyền đâu rồi?”
Lúc này, trong khu rừng bên cạnh có mấy kỵ binh lao ra, người đi đầu kéo tấm vải che nửa mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt xa lạ đầy nghi vấn.


0 Bình luận