• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5: Tinh Linh và Vương Tử

Chương 371: Nàng Tinh Linh Với Nhận Thức Mới

0 Bình luận - Độ dài: 1,639 từ - Cập nhật:

“Ôi chao~ Vừa nãy còn ra vẻ hung dữ lắm cơ mà~ Sao giờ khuôn mặt lại thay đổi rồi~”

Eve vẫn còn đang khiêu khích, dùng chân chọc chọc vào mặt Elina.

Nữ Thích khách lại mím chặt môi không nói lời nào, toàn thân căng cứng vẫn đang khẽ run rẩy, dường như đang liều mạng chịu đựng.

“Chị… chị Eve… cái… chỗ đó… sắp… sắp bò vào rồi… l… làm sao đây~!”

Lutia đã bị dọa sợ chết khiếp, cô bé che miệng duỗi ngón tay ra, cả khuôn mặt đều là vẻ kinh hoàng và sợ hãi.

Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, vị trí của con “rết” kia, lúc này đã vặn vẹo chui vào chỗ lõm… nhưng lại bị hai bên trắng như tuyết căng chặt cản lại, phần lớn chân của nó vẫn còn ở bên ngoài. Trông có vẻ tạm thời chưa có nguy hiểm…

Thế nhưng, những chiếc chân dày đặc khẽ lúc nhúc, mang theo lông tơ không ngừng cong về phía trước, từng chút từng chút một chen vào lớp thịt mềm, dường như đang cố gắng chui vào trong…

Nghĩ đến cảnh tượng có thể xảy ra, da đầu tôi không khỏi tê dại.

Mà Eve sau khi chú ý đến chuyện này, không những không thấy bất ngờ hay ngạc nhiên, ngược lại sau khi ngẩn người một lúc, liền lộ ra vẻ mặt cười gian của một tiểu ác ma.

“He he~ Đừng lo~ Chẳng phải chỉ là một con sâu nhỏ thôi sao~ To bằng bàn tay thôi… một con thế này~” Eve vừa nói vừa làm ra vẻ giơ tay ra đo chiều dài trước mặt Elina.

“Cho dù có bị cắn một miếng, cũng sẽ không đau lắm đâu~ Dù gì cô cũng là một Thích khách cấp cao~ Lẽ nào lại sợ sâu bọ sao~?”

Những lời trêu chọc cố tình của Eve không nhận được một tiếng đáp lại nào.

Nữ Thích khách nhắm chặt mắt, lông mày run rẩy với khuôn mặt đau khổ, cơ thể khẽ run lên không dám cử động.

“Hừ, vừa rồi cô còn ra vẻ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, sao bây giờ lại không hó hé tiếng nào rồi~ Hửm? Cô thử nói chúng tôi là ‘quái vật’ một lần nữa xem? Tin không… tôi thẳng tay để con sâu đó, làm một cái tổ trong bụng cô… hửm?”

“…Đừng… dừng tay…”

Lời thì thầm như tà thần của Eve khiến khuôn mặt Elina càng thêm tái nhợt… càng khiến Lutia sợ đến không dám lên tiếng.

Cho đến lúc này, tôi cuối cùng cũng đã có một cái nhìn hoàn toàn mới về người bạn đồng hành khế ước này.

Trước đây thường tự xưng ‘bổn tiểu thư’, trông vừa ngớ ngẩn vừa kiêu ngạo như một kẻ ngốc… không ngờ lúc làm chuyện xấu lại đáng sợ như vậy, không chỉ gài bẫy tôi đến sứt đầu mẻ trán, đối phó với kẻ thù lại càng đầy một bụng thủ đoạn độc địa.

Ừm, thế này rất tốt! Cực kỳ tốt! Lấy độc trị độc!

Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra tác dụng của cô nàng này rồi, sau này những dịp cần thương lượng, cứ giao hết cho cô ta lo liệu.

“Bây giờ! Bổn tiểu thư hỏi cô một câu, cô trả lời một câu! Nếu không thì…”

Eve đang lơ lửng giữa không trung trong tư thế ngồi vắt chéo chân, giơ tay búng một cái.

Chỉ thấy một tia lửa nhỏ, bỗng nhiên xuất hiện ở đuôi con ‘rết’, tia lửa mang theo hơi nóng lóe lên rồi tắt, nhưng lại khiến con sâu bị giật mình, theo phản xạ tự nhiên muốn trốn đi, kết quả…

“A… a… a… Dừng… dừng tay…”

Toàn thân nữ Thích khách Elina run rẩy, đôi chân vốn đang duỗi thẳng liều mạng co lại, cố gắng ngửa cổ ra sau và khép chặt đầu gối.

Cùng với cơ thể trắng như tuyết không một mảnh vải che thân của cô, và khuôn mặt vừa sợ hãi vừa đau khổ đó, nếu là bình thường có lẽ sẽ rất hấp dẫn, nhưng lúc này đây tất cả mọi người có mặt, không một ai nghĩ đến khía cạnh đó.

Lutia gần như không dám nhìn nữa, vừa đưa tay che mắt, lại vừa lén lút nhìn qua kẽ tay.

Còn Sói trắng nhỏ thì nghiêng đầu, với khuôn mặt tò mò liếm liếm lưỡi.

“Câu hỏi đầu tiên, các người từ đâu tới! Thuộc phe phái nào!”

Eve hoàn toàn không để ý đến những chuyện này, khoanh tay trước ngực hừ hừ hỏi.

“……”

“Tách” lại một cái búng tay nữa.

“Huhu… dừng lại… tôi nói… tôi nói…”

Elina đau đớn giãy giụa vài cái, mới tạm thời khó khăn im lặng lại, khóe mắt ngấn lệ xấu hổ, không dám nhìn Eve nữa.

“Chúng tôi là… đội… đội săn giết… thuộc… quân đội… Cliff…”

Cliff?

Trong lòng tôi hơi ngạc nhiên, còn tưởng đám Thích khách này đến từ Gale, hóa ra toàn là người do Cliff cử tới?

Tuy nhiên, nghĩ lại tốc độ và lúc bọn họ xuất hiện, tôi bỗng nhiên lại có thể hiểu được… thảo nào…

Trước đó tôi còn đang thắc mắc, sao quân truy đuổi lại đến nhanh như vậy.

Rõ ràng cả khu rừng đã hóa thành biển lửa, chúng tôi lại nhảy qua một vách núi cực rộng, trừ khi đám kỵ binh kia cũng dùng cách giống vậy, nếu không muốn đuổi kịp chúng tôi, nhanh nhất cũng phải mất mấy ngày.

Thế nhưng, nếu có Phi long làm phương tiện đi lại, thì quả thật có thể mặc kệ mọi vùng đất, xuất hiện ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào.

“Các người tất cả có bao nhiêu người? Mau nói! Nếu không…”

Elina đang cắn môi vốn có chút ngập ngừng, nhưng nghe thấy lời đe dọa trắng trợn của Eve, đành phải lặng lẽ nhỏ giọng trả lời.

“Tám người…”

“Nói hết tính toán của các người ra cho ta!”

Thật ra, có một thì sẽ có hai, có những chuyện một khi đã bắt đầu, thì không thể quay đầu lại được nữa.

Một khi đã chọn mở miệng, những chuyện còn lại cũng cứ thế mà trôi chảy, huống hồ còn có một tiểu ác ma đang nhìn chằm chằm, Elina cũng không có đủ can đảm để kháng cự.

“Tính toán… tôi không biết… huhu… dừng… dừng tay đi… tôi thật sự không biết… người dẫn đầu chúng tôi… là đội trưởng đại nhân… chúng tôi chỉ là người làm theo…”

“Vậy các người làm sao tìm được chúng tôi! Mau nói!” Câu hỏi Eve đưa ra, cũng là điều tôi đang thắc mắc.

“…Dùng Khế ước Ma sủng… chim ưng… chia sẻ tầm nhìn… tôi đã nói hết rồi… xin các người giúp tôi với…”

Nữ Thích khách khó khăn thở dốc, hai chân càng khép chặt hơn, còn không nhịn được mà vặn vẹo cơ thể.

Chỉ là… Ma sủng…?

Nói đến đây, trước đó tôi quả thật có cảm nhận được một ánh mắt, giống như có ai đó đang lặng lẽ theo dõi từ một nơi nào đó, vì vậy tôi còn lén lút quan sát mấy lần, nhưng vì không tìm thấy dấu vết nào, nên đành tạm thời bỏ qua chờ đối phương tự lộ diện.

Ra là… khế ước… còn có tác dụng này sao? Tôi không khỏi nghĩ đến bản thân…

『Đừng lo, cái này có giới hạn~ Cần Chủ nhân và Ma sủng không được cách nhau quá xa, cùng lúc đó người kia cũng phải đồng ý mới được.』

Như cảm nhận được nỗi lo của tôi, Eve truyền đến lời an ủi qua ý nghĩ, khiến tôi yên tâm hơn một chút.

“Người đó đâu? Kẻ dùng khế ước chim ưng! Ngoài hắn ra, còn ai khác biết không?”

“…Bị con quái vật đó giết… A! A! Dừng… dừng! Mau dừng lại… xin cô! X-xin lỗi… là… tôi nói sai… đừng đừng…” Elina hé miệng, những lọn tóc rối bù lấm tấm mồ hôi, toàn thân run lẩy bẩy, một lúc lâu sau mới tạm dịu lại.

“T-tôi… cả đội chúng tôi, chỉ có hắn mang theo Ma sủng… những người khác đều là người lính… chỉ có tôi là Thích khách.”

『Cô ta nói thật hay giả?』 Eve khẽ khàng hỏi tôi.

『Cậu thấy thế nào?』

『Ừm~ chắc là thật nhỉ? Có ai có thể trong tình huống này… mà vẫn giữ được tỉnh táo không?』

Liếc nhìn khuôn mặt đau khổ giãy giụa của người phụ nữ kia, tôi siết chặt ngón tay vô thức lắc đầu… nếu nói đây là một kiểu tra tấn dã man, thì rõ ràng nó còn đáng sợ và có sức gây tổn hại hơn đa số các loại hình phạt, nhất là có sự khắc chế tự nhiên đối với phụ nữ.

Nhưng xét đến công việc của người kia, một Thích khách cấp cao nhất kích tất sát… cũng không bỏ qua khả năng cô ta đang diễn.

“Ừm! Hỏi xong rồi! Tôi rất vừa lòng với thái độ của cô!”

Eve gật đầu, trong ánh mắt đầy hy vọng của người kia, lại quay đầu nhìn sang Lutia.

“Mang đồ đạc lên, còn cả Tiểu Bạch nữa, mau dậy đi!”

“Ê… đợi đã, các người…” Nữ Thích khách trần truồng có chút ngây người, không biết sắp có chuyện gì xảy ra.

“Chúng tôi? Đương nhiên là đi thôi! Cô tự mình ở lại đây, từ từ thỏa thích nhé~ hi hi hi~”

Eve xấu xa hết chỗ nói, làm một cái mặt quỷ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận