• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5: Tinh Linh và Vương Tử

Chương 402: Nàng Tinh Linh Không Thể Trêu Chọc

0 Bình luận - Độ dài: 1,672 từ - Cập nhật:

Cưỡi trên lưng Sói trắng nhỏ đang phi nước đại, mái tóc dài bay tán loạn trong gió lạnh, tôi vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn về phía trước.

Tốc độ của Sói trắng nhỏ ngày càng nhanh hơn, dù trên người vẫn còn không ít hành lý, cùng với sức nặng của tôi đè trên lưng.

Nhưng dạo gần đây nó ngày càng cường tráng, vẫn có thể dùng tư thế nhanh nhẹn để né tránh mọi chướng ngại vật trên đường… bất kể là mặt đất hay tường vách, đều có thể trở thành điểm tựa để bật đi, thậm chí cả một hàng Vệ binh cản đường, cũng bị nó dễ dàng nhảy vọt qua.

Để lại những binh lính la hét đuổi theo phía sau hít bụi… và người duy nhất có thể theo kịp bước chân Sói trắng nhỏ, chỉ có Elina bám sát ngay sau.

Nữ Thích khách cũng giỏi về tốc độ, xét về sức bật thậm chí còn hơn cả Sói trắng nhỏ—dù đi đường dài chắc chắn không bằng, nhưng trong thời gian ngắn đồng hành thì không có vấn đề gì, đây cũng là lý do tôi mang cô ấy theo.

Là một đồng đội đủ tiêu chuẩn, ít nhất cô ấy cũng theo kịp tôi.

“Những người Gale này… không cần giải quyết sao?”

Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, bên cạnh lại truyền đến một câu hỏi.

Liếc nhìn những binh lính ngày càng xa, tôi quay lại nhìn về phía trước và lắc đầu…

Nếu có thể, tôi cũng muốn ẩn giấu hành tung, lẻn thẳng vào Vương cung Gale, thần không biết quỷ không hay, tránh được những phiền phức không cần thiết.

Tiếc là… chuyện bất ngờ thế này, thường là hai chiều.

Phối hợp với Eve truyền năng lượng cho Truyền tống trận, xuyên qua đường hầm ma lực đầy dòng lũ nguyên tố, lúc bước ra từ đầu bên kia của Truyền tống trận, quả thực không ai ngờ tôi sẽ xuất hiện vào lúc nửa đêm… thậm chí hai lính gác duy nhất còn đang ngủ gật.

Tôi đã tưởng có thể thuận lợi rời đi trong im lặng, thế nhưng… vạn lần không ngờ tới, họ lại lắp chuông báo động.

Khi tiếng chuông báo động chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm đen, tôi cũng giật nảy mình.

Càng phiền phức hơn là, Truyền tống trận của Atamora rõ ràng nằm trong một tòa nhà.

Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, hai cánh cổng lớn lập tức đóng lại, cùng lúc đó… Tinh thần lực của tôi cũng không thể sử dụng được nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã bố trí một cái bẫy tinh vi, định bắt ba ba trong rọ để nhốt tôi lại.

Nhưng may thay, lúc này tôi không chỉ có một mình.

Elina đeo mặt nạ trắng, xông ra khỏi Truyền tống trận ngay lập tức, đánh ngất lính gác vừa bừng tỉnh.

Mà Sói trắng nhỏ lanh lợi, cũng dùng móng vuốt sắc bén, trèo tường nhảy ra ngoài cửa sổ, né được những binh lính vội vã chạy tới.

Sau đó ra đến bên ngoài mới phát hiện—

Lấy khu vực có Truyền tống trận làm trung tâm, những con phố gần đó đã sớm bố trí đầy các chốt chặn, đủ loại chướng ngại vật bằng gỗ tạo thành tuyến phòng thủ, những bức tường hình vòng cung dường như có đến mấy lớp, cộng thêm những công trình phòng ngự khác chưa hoàn thành, trông như thể đang chuẩn bị chống lại một cuộc tấn công khủng bố.

Đây là định làm gì?

Để đối phó với mối đe dọa từ Vương quốc Cliff? Hay đề phòng gián điệp nhân cơ hội phá hoại? Hay là… nhắm vào tôi?

Vậy tại sao họ không đóng quách Truyền tống trận đi? Hay là các thương nhân cần thông đạo để vận chuyển vật tư?

Thôi được, tôi không biết lý do cụ thể, dù sao thì tôi cũng đã vào rồi.

“Đứng lại! Dừng lại ngay!”

“Chặn cô ta lại! Đừng để cô ta đến Vương cung!”

“Nếu không dừng lại, chúng tôi sẽ tấn công! Mau dừng lại!!”

Thấy phía trước lại là một chốt chặn, tôi hoàn toàn không có ý định để tâm đến họ, hai mắt phát sáng đồng thời giơ tay phải lên.

Những viên gạch đá trên con phố sạch sẽ và xinh đẹp, lập tức bị một lực mạnh mẽ phá vỡ, hai bức tường đá trồi lên ngăn thành một lối đi, để tôi và Sói trắng nhỏ có thể nhanh chóng băng qua.

『Quá đáng ghét! Những người Gale này… tại sao lại muốn bắt cậu! Rõ ràng cậu đã luôn giúp đỡ họ! Còn cứu nhiều cư dân như vậy, lại đánh đuổi quân đội của Cliff, lẽ nào họ không nhận được tin tức sao! Đúng là lấy oán báo ân mà!』 Eve trốn trong tóc tôi tức giận nói.

Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, sau bao nhiêu chuẩn bị trước khi đến đây, cuối cùng cũng đến được Vương đô, không dám mơ tưởng được chào đón nồng nhiệt, nhưng cũng không đến mức vừa gặp đã ra tay.

Nhưng thật ra… tình huống này xảy ra, tôi không hề bất ngờ.

Hạm trưởng Vassar trước đó đã phân tích cặn kẽ cho tôi, về tình huống mà tôi có thể phải đối mặt sau khi đến Vương đô.

Là một dị tộc—Tinh Linh sở hữu sức mạnh to lớn.

Sẽ không có kẻ cầm quyền nào có thể ngồi yên không quan tâm, họ nhất định sẽ tìm mọi cách để khống chế tôi, đặc biệt là thế lực của phe chủ hòa trong nước.

Đối với những người này, trừ khi tôi chịu trói, hoặc bị nhốt vào lồng sắt… nếu không, dù thế nào cũng không thể yên tâm, càng sẽ không có bất kỳ cuộc nói chuyện nào với tôi.

Vì vậy, cách tốt nhất… chính là để họ hoàn toàn hiểu được, cái giá phải trả để đối phó với tôi, sẽ thảm khốc đến mức nào.

Khi kẻ địch của ngươi không chênh lệch nhiều, ngươi sẽ tìm mọi cách để áp chế đối phương.

Khi thực lực của hắn mạnh hơn ngươi, trước khi ra tay ngươi sẽ cân nhắc rủi ro và hậu quả.

Và khi đối thủ của ngươi vượt xa ngươi, ngươi sẽ chỉ nghĩ đến việc né tránh hoặc lôi kéo hắn.

Đây là một phán đoán hoàn toàn lý trí, bất kỳ quý tộc khôn ngoan nào cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy… không ai muốn tự rước lấy phiền phức.

Huống hồ sau lưng tôi còn có một vị Hoàng tử, chỉ cần vượt qua được sự gây khó dễ và tình cảnh khó khăn ban đầu, ít nhất không rơi vào thế bị động ngay từ đầu, trở thành cục diện chờ người khác đến cứu—vậy thì, khi họ nhận ra ngươi không dễ chọc, chiều hướng chung chắc chắn sẽ thay đổi.

Dù sao thì, phần lớn quý tộc thượng lưu đều là những người theo chủ nghĩa vị kỷ điển hình.

Lời khuyên Vassar dành cho tôi là, vào thời điểm và địa điểm thích hợp, thể hiện thực lực của mình một cách có chừng mực.

Vừa không thể quá mạnh—điều đó sẽ khiến người khác hoảng sợ bất an.

Cũng không thể quá yếu—điều đó sẽ khiến người ta cảm thấy dễ đối phó.

Nếu có thể đứng vững trong tình thế hỗn loạn, và nhận được sự ủng hộ giúp đỡ của nhiều người hơn, rồi nghĩ cách để Đại Điện hạ tỉnh lại, thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.

…Thành thật mà nói, Vassar không hổ là một sĩ quan cấp cao, bất kể là tầm nhìn đại cục hay sách lược, đều mạnh hơn tôi rất nhiều.

Kế hoạch của anh ta gần như hoàn hảo không một kẽ hở, nếu đổi lại là tôi hành động một mình, có lẽ lại là một phen đầu rơi máu chảy, cũng chưa chắc có thể đạt được mục đích cuối cùng…

Vì vậy, tôi đã chấp nhận ý kiến của anh ta, và hành động với tốc độ nhanh nhất.

Và điều duy nhất cần làm bây giờ, là để cho những vị quý tộc đang ở Vương đô kia, tự mình trải nghiệm một cách sâu sắc.

Sự khác biệt giữa việc cầm một tách cà phê nóng hổi, ngồi trước bàn làm việc thảo luận về tin tức tình báo, và việc nó thực sự giáng xuống bên cạnh mình… rốt cuộc là ở đâu!

Nhìn tòa kiến trúc nguy nga sừng sững phía trước, trong con ngươi tôi bùng lên ngọn lửa của tinh thần lực.

Thành phố vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, khiến tôi không khỏi nhớ lại chuyện xưa… càng đến gần, ký ức càng rõ ràng.

Thế nhưng, bóng hình từng được ai đó dắt tay rời đi, đã dần tan biến theo cú xông pha mãnh liệt của Sói trắng, quá khứ bị người khác điều khiển như một con búp bê, đã bị ý chí đầy sẹo bao trùm.

Tôi của lúc co ro trong góc tường và tôi của lúc toàn thân đẫm máu, dường như quấn lấy nhau rồi dần hòa làm một, cuối cùng hóa thành đôi mắt đỏ máu lạnh lùng, vươn bàn tay phải tàn phế ra trong bóng tối đang lao đi.

Năm đó, nàng Tinh Linh nhỏ bé bị họ ném xuống vách núi, đã không dựa vào bất kỳ sức mạnh hay sự giúp đỡ nào của người ngoài, hoàn toàn dựa vào nỗ lực của chính mình để trở về rồi đó…

Không biết khi gặp lại, họ có cảm thấy bất ngờ không?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận