• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5: Tinh Linh và Vương Tử

Chương 379: Nàng Tinh Linh Có Được Thú Cưỡi Mới

0 Bình luận - Độ dài: 1,934 từ - Cập nhật:

Tôi thật sự nghi ngờ gã này có phải thằn lằn mạo danh không…

Dù là loài rồng có cấp bậc thấp đến đâu, thì ít nhiều gì cũng mang dòng máu rồng, sao lại có thể hèn nhát đến thế này?

Tôi cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu là trên đất liền thì cũng đành… nhưng bây giờ là trên trời cơ mà…

Chỉ trong vài phút, nhìn xuống dưới khoảng chừng khoảng cách dựng đứng, ít nhất cũng phải mấy trăm mét.

Gió lạnh giật tóc và mũ trùm của tôi, như thể một chiếc máy sấy đang thổi từ dưới lên trên, lùa vào trong quần áo làm phồng vải lên, khiến cả bộ ngực quấn băng và phần thân dưới không được che chắn giữa không trung, vừa che khuất phần lớn tầm mắt lại còn rất lạnh.

Một tay tôi kéo dây cương, cùng lúc cố gắng chỉnh lại quần áo, siết chặt khóa chống gió của Áo choàng ngắn Lữ Khách.

Vận tốc rơi quá nhanh, ngã xuống thế này ắt hẳn sẽ thành một đống thịt nát, con Phi long này lại ngất đi rồi… thật sự không có cách nào hay ho, tôi đành hít một hơi thật sâu.

Rồi điều khiển cánh tay phải nắm chặt thành nắm đấm, dữ dằn đấm vào gáy của Phi long!

『Tỉnh lại cho ta!』

Bốp!!

Một đấm không được thì hai đấm, hai đấm không được thì ba đấm.

Dùng mái tóc được Tinh thần lực làm tăng, bọc chặt lấy cánh tay giả bằng gỗ, rồi lại dồn ép Tấm chắn Niệm lực đang bung ra trên nắm đấm để gia tăng độ cứng…

Cho con Phi long này một trận đòn đau!

Thấy đất liền ngày càng gần, mức độ Tinh thần lực tăng lên cũng càng lúc càng lớn… con ngươi lóe sáng kích hoạt Tinh thần tăng phúc, mỗi một cú đấm đều dồn hết sức lực, những cú giáng mạnh mẽ tạo ra sự rung động, vang lên những tiếng ‘bốp bốp bốp’ ồm ồm.

Cuối cùng, cơn đau dữ dội ở cổ, khiến cái đầu đầy gai nhọn màu đen, lảo đảo tỉnh lại.

Tôi vội vã dùng sức kéo dây cương, muốn nói cho nó biết tình hình hiện tại.

Kết quả gã này vừa quay đầu lại thấy tôi, vậy mà lại có dấu vết trợn trắng mắt, tôi không chút do dự mà vung quyền lần nữa.

Gàoooo~~~~

Con Phi long bị đánh thức cố gắng giãy giụa, cố sống cố chết vỗ đôi cánh rách nát, cuối cùng cũng chặn được đà rơi xuống… nhưng sau khi lấy lại được sự cân bằng, nó vẫn rất chống cự mà vỗ cánh lung tung, ngay cả còn chó cùng rứt giậu mà quay đầu lại cắn tôi, bị tôi một đấm vào khóe mắt, không hề thương hại đánh bật nó trở lại.

Tôi vừa nắm chặt dây cương vừa đấm túi bụi.

Kinh nghiệm có được từ Sói trắng nhỏ lúc trước, muốn thuần hóa một con thú dữ trong khoảng thời gian rất ngắn, cách tốt nhất là để nó hiểu ai mới là Lão Đại.

Trong bầy sói, mỗi lần sói đầu đàn ra đời, đều phải trải qua những cuộc chém giết đẫm máu tàn khốc, luật lệ kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu vốn có là bản năng của loài vật.

Không nghe lời thì phải ăn đòn, nếu vẫn không nghe… cho thấy đánh chưa đủ.

Từ cú rơi tự do gần ngàn mét trên không, đến cú rơi liên tục không điều khiển được ở sáu trăm mét, rồi đến cú giãy giụa khi còn bốn trăm mét, cuối cùng giữ vững ở khoảng hai trăm mét…

Con Phi long đầu chảy máu mình đầy vết thương, cuối cùng cũng gượng ép học được thế nào là ngoan ngoãn.

Tôi không hiểu rõ võ kỹ cưỡi ngựa của Cliff, cũng không biết họ điều khiển Phi long thế nào… nhưng tôi có cách của riêng mình.

Dây cương giật sang trái là rẽ trái, giật mạnh sang phải là rẽ phải, kéo mạnh về sau là bay lên, người nghiêng về trước là hạ xuống——lấy đây làm mẫu để điều khiển, chỉ cần hơi sai là một cú đấm giáng xuống, dù da có dày thịt có béo đến đâu cũng sẽ đau, hơn nữa chỉ có thể chịu đòn mà không thể đánh trả.

Một kẻ thông minh như Sói trắng, còn không chịu nổi mà bị ép buộc phải nghe lời, hơn nữa là con Phi long hèn nhát này.

Mất gần nửa khoảng thời gian, nắm đấm phải dính đầy vảy và máu tươi, cuối cùng cũng khiến nó hoàn toàn thuần hóa, ngoan ngoãn chấp nhận sự điều khiển.

Lần đầu tiên cưỡi Phi long bay lượn trên bầu trời, cảm giác khác hẳn với việc điều hành thiết bị bay ma đạo trước đó.

Dù sự linh hoạt kém hơn nhiều, nhưng cũng vững vàng và ít tốn sức hơn, giống như cưỡi ngựa và ngồi xe ngựa, có thể dành suy nghĩ làm việc khác.

Hơi thở phào nhẹ nhõm, tôi vẩy vẩy tay, thẳng người nhìn sang một bên.

Đường chân trời ở phía xa đã hửng sáng, ánh bình minh sắp rọi chiếu những đám mây.

Đôi cánh khổng lồ chậm rãi vỗ, tôi đứng trên lưng Phi long, mặc cho gió lạnh thổi tung mái tóc dài.

Nhìn mặt trời mùa đông đang dần mọc, cảm thấy bầu trời bao la không cùng, tôi bỗng nhiên có một chốc lát ngẩn ngơ——tựa như nhìn thấy cầu vồng sau cơn bão, ánh sáng ấm áp xuyên qua những tầng mây, xua đi cái lạnh trên thân thể tôi.

Một cảm giác xúc động không thể tả xiết, khiến lòng tôi ấm áp, rất muốn ôm lấy ánh dương này vào lòng.

Nhưng tôi ngay tức khắc tỉnh táo lại, cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.

Nhìn mặt trời mọc ở phía xa lần cuối, liền kéo dây cương để Phi long hạ xuống, lượn về phía nơi đã định.

……

Elina cảm thấy mình rất bi ai…

Bản thân bị kẻ thù bắt làm tù binh, đã đủ nhục nhã và không cam lòng rồi, còn phải chịu đủ loại hành hạ.

Khó khăn lắm mới cắn răng chịu đựng, với ý chí sắt đá, đã nắm được một cơ hội nhỏ nhoi, lén lút gửi tin tức vị trí ra ngoài.

Cứ tưởng sẽ có đồng đội đến cứu mình, tiện tay giết chết con Tinh Linh đáng ghét đó… không ngờ lại bị ‘đồng đội’ ném bom cùng, suýt chút nữa bị đá vụn chôn sống.

Cũng may là sức mạnh cơ thể của Chiến chức giả rất mạnh, cộng thêm những thanh gỗ đổ xuống tạo ra khoảng trống, tuy mặt đầy máu khắp người nhiều chỗ bị thương, nhưng ít nhiều gì cũng thoi thóp sống sót… nhưng thân thể bị xích sắt ràng buộc, không thể đẩy những tảng đá trên người ra.

Chỉ có thể trong sự hết hy vọng chật chội và ngột ngạt, đau đớn giãy giụa không thể động đậy…

Cho đến khi đá vụn trên đầu được dọn đi, cặp nanh sắc bén ngoạm lấy cổ áo, kéo mình ra khỏi đống đá.

“Cái đó… cô không sao chứ?”

Thoát chết trong gang tấc, Elina mình đầy bùn đất và vết máu, nằm trên đất ho sặc sụa.

Đứng trước câu hỏi của cô gái Pháp Sư trên đầu, cô không để lại vết tích mà nhìn quanh một vòng từ trong kẽ tóc, nhưng lại không thấy hình bóng của con Tinh Linh đó.

Không chỉ vậy, ngay cả Nguyên Tố Yêu Tinh đó cũng không thấy đâu… chỉ còn lại khẩu Súng hỏa mai Ma đạo đã bị hỏng, được cô gái vẻ mặt mệt mỏi xách trong tay, trông như vừa mới thua trận, ánh mắt đầy ấm ức và mất hy vọng.

Ha… chẳng lẽ đã chết rồi sao?

Elina hai mắt sáng rực mừng phát điên.

Cô gái ngốc nghếch này một mình quay lại, đã nói lên rất nhiều vấn đề…

Hơn nữa con Sói trắng chưa bao giờ rời khỏi chủ của nó, đang cô đơn ngồi đó trừng mắt nhìn mình, càng cho thấy phỏng đoán của mình không sai!

『Con quái vật tội ác tày trời đó, kẻ thù chung của mọi quý tộc trong vương quốc, vậy mà ngay cả xác chết cũng không còn!』

Ha!! Ha ha ha!!

Elina mừng phát điên! Nỗi khổ lúc trước không hề uổng phí! Có thể xử lý được con Tinh Linh đó, vương quốc ắt hẳn sẽ sẵn lòng thưởng lớn!

Nhưng trước đó…

“Cô tên là… Lutia… đúng không? Em gái tốt… mau giúp tôi cởi xích ra đi~ chuyện lúc trước quên hết, tôi bảo đảm sẽ không làm hại cô đâu.”

Elina nén lại sự hưng phấn trong lòng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, cố gắng thuyết phục cô gái bên cạnh.

“…Tại sao tôi phải giúp cô cởi ra?”

Tiếc là cô gái hoàn toàn không mắc lừa, nhìn hai lượt thấy không có gì đáng lo, liền ngồi phịch xuống đống đá vụn, chống cằm bắt đầu ngẩn người.

“Cô xem… mục tiêu của tôi là con Tinh Linh đó, bây giờ nó đã không còn, tôi không có lý do để chiến đấu, hơn nữa cô còn… giúp đỡ tôi… là người đã cứu tôi… tôi không có ác cảm gì với cô cả! Chỉ cần cô bằng lòng thả tôi ra! Tôi có thể thề! Cô chính là người bạn tốt nhất của tôi!”

Không muốn tiếp tục làm tù binh, Elina cố gắng ưỡn ngực, xoay người nở một nụ cười.

“Hơn nữa, nếu cô không thể ở lại Gale, tôi có thể đưa cô đến Cliff… gia tộc Perot chúng tôi sẽ tiếp nhận…”

“Hừ! Đồ đàn bà xấu xa! Chuyện lúc trước còn chưa trả món nợ với ngươi! Lại muốn lừa Lutia nhà ta đi đâu nữa?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Elina còn chưa nói xong, mặt mũi không khỏi trở nên tái mét.

Luồng khí dâng trào, thổi bay những mảnh đá vụn gần đó, sau đó là tiếng tiếp đất nặng nề, cho thấy có một loài vật lớn xuất hiện.

Cô gái đang ôm trượng phép ngẩn người lúc trước, ngay tức khắc hưng phấn đứng dậy chạy qua, con Sói trắng đó cũng ngay tức khắc lao ra như tia chớp, điên rồ vẫy đuôi…

Nhìn thấy cảnh vật này, Elina đang nằm trên đất, trong lòng ngay tức khắc nguội lạnh đi một nửa, bất giác quay đầu nhìn.

Hình bóng người thon dài đáp xuống khoảng đất trống, con Phi long đầu óc hung tợn vươn dài cổ, dang rộng lớp màng cánh dài bốn mét sau lưng, đang chậm rãi vỗ cánh thu lại.

Mà một hình bóng nhỏ bé với mái tóc dài bay phấp phới, lại đang đứng trên lưng Phi long với vẻ mặt không cảm xúc. Ánh mắt lạnh lùng thờ ơ nhìn xuống từ trên cao, mang theo một luồng uy áp không thể tả xiết đang nhìn mình.

Vẻ mặt của nữ Thích khách ngay tức khắc cứng đờ.

2019年度萌王彩插画-白金

Tranh màu Moe King năm 2019 - Bạch Kim

[img=566,800]https://rss.sfacg.com/web/novel/images/UploadPic/2020/01/888407ee-5843-4f0d-a4e7-500c2a8225b2.jpg[/img]

Cảm giác tấm thẻ do SF vẽ~ Silly siêu đáng yêu!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận