Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 8C

Chương 71 Vũ công bên bờ nước

0 Bình luận - Độ dài: 8,337 từ - Cập nhật:

thumb

Tan tan ta-tan

Ta-ta-tan tan

Tan ta-ta-tah-ta

Ta-ta-ta-ta-tan

Phân Bổ Năng Lượng (Hey!)

“Okay, bắt đầu ngày thứ tư – nhưng thực chất mới là ngày thứ ba – trong đợt huấn luyện của Mitotsudaira nào!”

Một giọng nói tươi cười vang lên hòa cùng vài âm thanh khác.

Thứ âm thanh đó là tiếng chuông xen lẫn tiếng tay vỗ vào một lớp màng mỏng. Một âm thanh bạc vang lên theo nhịp trống lục lạc.

Âm thanh bạc ấy phát ra từ một cặp xích.

Đó là một âm thanh chắc nịch tựa như tiếng vải dày bị quất vào, nhưng lại mang theo chuyển động gợn sóng.

Những âm thanh này phát ra từ một con suối nhỏ chảy xuyên qua khu rừng. Vị trí này cách con suối một đoạn ngắn. Bên bờ suối có một khoảng đất trống nhỏ. Vài người đang tạo ra những âm thanh và di chuyển trong khoảng đất trống đầy cỏ đó.

Một trong số đó là Mitotsudaira.

“Ồ... ừm. Ồ.”

Cô vừa giữ nhịp, vừa vung cặp xích bạc của mình.

Cô đang mặc bộ đồ thể thao, còn cặp xích bạc trong tay thì được kéo ra từ các cột đá và bộ phân phối xích mà cô đã cắm xuống đất. Việc cô đang làm ở đây có thể được giải thích khá dễ dàng.

“Này, tan, ta-ta, tahn, tan!”

Nàng sói vung xích theo nhịp do Kimi, trong bộ đồ thể thao cởi hờ, tạo ra. Nhưng thay vì dùng xích để tóm lấy thứ gì đó, cô lại để chúng uốn lượn trên mặt đất, đôi lúc kéo chúng về phía mình hoặc rung lắc chúng.

“––––––”

Những sợi xích lao về phía trước. Và trong chuyển động gợn sóng của chúng, một động năng cực mạnh bất ngờ truyền dọc theo sợi xích. Nhưng…

“A,” Asama, người đang sửa cây cung của mình gần đó, thốt lên, và Mary nghiêng đầu trong khi đang cắm thanh Excalibur xuống cát.

Trong thoáng chốc, cặp xích bạc vặn ngược ra khỏi tay Mitotsudaira, và làn sóng gia tốc đang truyền đến đầu xích bị mất đi điểm tựa.

“Ặc.”

Một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng Mitotsudaira khi âm thanh kim loại tan rã.

Thứ âm thanh bạc đang gợn sóng dường như sụp đổ, và phần đầu xích mất đi tốc độ. Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng những sợi xích rơi rũ rượi xuống đất.

“Chà, không được rồi.”

Những sợi xích bạc tự động trườn về và cố gắng cuộn lại trước mặt nàng sói, nhưng chủ nhân của chúng đã giật cổ tay ra hiệu cho chúng quay về bộ phân phối. Điều này khiến những sợi xích chỉ còn nhiệm vụ là quay về vị trí thu gọn của mình.

“Chuyện gì vậy, Mitotsudaira-dono?”

Mitotsudaira nhún vai khi trả lời câu hỏi của Mary.

“Luyện tập để truyền những cú gia tốc bộc phát của tôi vào xích bạc ấy mà.”

“Vậy có nghĩa là nó đã có tác dụng ở một mức độ nào đó, phải không?”

“Không,” nàng sói thở dài. “Cú bộc phát ban đầu đó hoàn toàn là do sức tay của tôi. Mấy sợi xích chẳng có tác dụng gì cả. Nên là hoàn toàn thất bại.”

Mitotsudaira thở dài và khoanh hai tay đang cầm những sợi xích đã thu gọn lại.

Làm sao để truyền gia tốc bộc phát của mình vào những sợi xích đây?

Đó đã là nhiệm vụ chính của cô kể từ sau kỳ thi.

Vì việc này đòi hỏi phải vung những sợi xích bạc, nên trên Musashi chỉ có một vài nơi cô có thể sử dụng. Sân trường hoặc sân trường thứ hai là tốt nhất, nhưng trong kỳ nghỉ hè, chúng thường bị các vận động viên đang tập luyện cho các giải đấu và những việc tương tự chiếm dụng.

Cô không có gan để cản đường họ.

Vậy nên cô đang luyện tập ở đây.

“Cậu có cảm thấy mình sắp làm được chưa, Mito?”

Cô không chắc phải trả lời câu hỏi của Asama như thế nào. Việc nhấc một cây gỗ bị đốn lên và mang đi thì khá dễ, cũng như việc làm rơi các cành cây trong quá trình đó. Nhưng…

“Sensei nói rằng việc tôi không thể truyền gia tốc bộc phát của mình vào xích bạc là khuyết điểm lớn nhất của tôi.”

“He he. Sensei nói đó là khuyết điểm, nhưng đâu có nói đó là vấn đề cậu có thể khắc phục được.”

Đó chính là điều làm cô lo lắng.

Những sợi xích bạc của cô đã không giúp được gì vào phút cuối của kỳ thi.

Chúng đã thực hiện các đòn tấn công gia tốc, nhưng Oriotri đã làm chệch hướng chúng. Chuyển động và tốc độ của những sợi xích quá đơn điệu và dễ bị can thiệp.

Đúng là cô không thể truyền cho những sợi xích những cú gia tốc bộc phát mà bản thân cô sử dụng.

Cô đã nghĩ rằng kỹ thuật gia tốc đó hoàn toàn phụ thuộc vào cấu trúc xương và sức mạnh to lớn của mình, nên cô cho rằng nó sẽ không hiệu quả với những sợi xích không có xương.

Nhưng điều đó có thực sự đúng không?

“Xích bạc di chuyển bằng cách nào vậy?”

“Bằng dòng ether. Chúng được làm từ kim loại ether, nên dù trông chỉ giống như những sợi xích, chúng thực ra được bao bọc trong một trường ether mỏng. Khi chúng di chuyển, trường đó sẽ di chuyển để điều khiển chúng.”

“Cơ chế đó tương tự như cách Excalibur bay lượn.”

“Đúng vậy, hệ thống đẩy và năng lượng nằm ở bên ngoài. Chúng được cấp năng lượng từ bên ngoài.”

“Ồ, giống như cách các mũi tên của tôi được yểm bùa tự tìm mục tiêu và gia tốc.”

“Judge,” Mary gật đầu và Asama dường như cũng đã hiểu.

Nhưng nếu đó là cách xích bạc di chuyển…

“Thì làm sao truyền gia tốc bộc phát của cậu vào chúng được, phải không?”

“Đó là lý do tôi đang tự hỏi liệu mình có thể truyền tốc độ cho chúng bằng chuyển động tay của mình không. Ví dụ…”

Mitotsudaira vung tay phải qua đầu mà không cần kéo xích bạc lại trước.

Mọi người theo dõi khi cô gia tốc bàn tay đó và điều khiển nó bằng vai.

“Đó.”

Một tiếng nổ khô khốc vang lên.

“Cái gì vậy?” Mary hỏi, nhíu mày.

“Tay cậu vừa phá vỡ bức tường âm thanh, phải không?”

“Khi dùng kiếm hay vũ khí tương tự thì sẽ nghe rất rõ.”

Cô vung tay theo nhịp, tạo ra những tiếng nổ siêu thanh liên tiếp. Một cơn gió nhẹ nổi lên quanh cô và một vài tia sáng bắt đầu phân tán ở đó. Đó là ánh sáng ether. Mary nheo mắt khi nhìn thấy nó.

“Các tinh linh trong rừng đang gọi cậu là Reine des Garous.”

“Tôi không phải là nữ hoàng, nhưng điều này chứng tỏ mẹ tôi có thể dễ dàng đạt được tốc độ này.”

Có một người mẹ như quái vật vậy thật không dễ dàng. Nhưng…

“Khi tôi vung tay như vậy và cố gắng truyền gia tốc vào xích như thể nó là một cây roi…”

“Lúc nãy, năng lượng đã không thể truyền đi mà thay vào đó lại bị sụp đổ. Chuyện là vậy sao?”

“Judge. Và dù sao đó cũng là một phương pháp rất thô thiển. Tôi chỉ đơn giản là truyền một làn sóng tốc độ vào xích, nên tôi không thể điều khiển chúng theo hướng mình muốn hoặc gia tốc tức thời toàn bộ sợi xích cùng một lúc.”

“He he. Vậy cậu định làm gì?”

Kimi là người đang giúp Mitotsudaira bắt nhịp. Họ đã tập luyện vài ngày rồi mà vẫn không suôn sẻ, nhưng…

“Tôi sẽ thử một vài phương pháp khác trước khi bỏ cuộc. Nếu thử đủ cách, biết đâu tôi sẽ tìm ra thứ gì đó hữu ích, ngay cả khi nó không giải quyết được vấn đề ban đầu.”

Và ngay khi Mitotsudaira nhún vai…

“Ồ, tôi cứ ngỡ đã nghe thấy vài âm thanh hay ho từ phía này. Mọi người tập xong rồi à?”

Bên kia bờ suối, Naruze và một vài người khác đã xuất hiện từ một cao nguyên trong rừng. Cô, Naito, Adele và Suzu đã đi hái rau rừng và đựng đầy trong giỏ.

Đó là thức ăn cho ngày hôm nay và dựa vào những chiếc giỏ đầy ắp…

“Mọi người đã có một ngày bội thu nhỉ?”

Adele gật đầu trước lời nhận xét của Mitotsudaira.

“Judge. Cái khu rừng này là sao vậy trời!? Chúng tôi hái được nhiều đến nỗi tôi muốn dọn vào đây sống luôn! Ý tôi là, chúng tôi đã đến một trong những nơi đã đi qua trước đây và chúng đã mọc lại hết rồi. Nếu mọi thứ mọc lại chỉ trong một tuần, tôi cá là bạn có thể ăn rau ở đây mỗi ngày.”

“Tôi còn ngạc nhiên hơn khi có đủ cho cả lớp chúng ta,” Đặc Vụ số 3 nói.

Suzu gật đầu và đưa tay lên tai.

“Tôi có thể cảm nhận... mẹ của Mitotsudaira-san... ở đây.”

Đặc Vụ số 5 trông không vui về điều đó, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Đây là khu rừng của Reine des Garous. Bất cứ nơi nào gần ngôi nhà kẹo đều phải là khu vực đắc địa. Bản thân khu rừng đã đảm bảo rằng bà ấy có thể sống thoải mái ở đây.

Cứ như một câu chuyện cổ tích.

Con suối và dòng nước ở đó để tắm rửa, giải khát và vệ sinh. Thảm thực vật là nguồn thức ăn và tạo ra một bầu không khí dễ chịu, còn các loài động vật tạo nên một thế giới động vật nơi nữ hoàng ngự trị tối cao.

Họ đã thấy một vài loài động vật ở đằng xa trong lúc đi hái rau. Như hươu và sóc. Không con nào có vẻ quen với con người, nhưng…

“Nếu bầy đàn của chúng trở nên quá đông, những con vật đến một độ tuổi nhất định sẽ tự đến chỗ Ture-yan để làm mồi cho bà ấy. Bởi vì nếu bà ấy làm vậy, chúng biết mình sẽ được trở về với khu rừng.”

“Ý cậu là thông qua quá trình ‘xin thất lễ!’ của Phó Vương mà chúng ta đã quá quen thuộc với món udon à?” Adele hỏi.

Đặc Vụ số 4 mỉm cười và tung một cú chặt karate về phía Adele, nên Adele đón nhận nó với một tiếng “áuuuu!”

Theo Đặc Vụ số 4…

“Cậu có thể nghĩ đó là linh hồn của chúng hoàn thành vòng tuần hoàn.”

Điều đó hơi khó hiểu đối với một người sinh ra trên Musashi, nơi mọi thứ đều là nhân tạo.

Họ đã thảo luận về thuyết vật linh hay gì đó trong khi hái rau xong và rồi họ nghe thấy một âm thanh nhịp nhàng hay ho trên đường về. Họ biết đó phải là buổi tập luyện buổi sáng của Mitotsudaira với những sợi xích bạc.

Họ đi từ cao nguyên xuống con suối và giờ đây họ cởi giày để băng qua suối và tham gia cùng những người khác.

Khoảng đất trống được dùng để luyện tập có rất nhiều nắng.

Ngay cả trong rừng, nắng hè và độ ẩm cũng tạo ra một cái nóng khó chịu.

“Nơi này thật dễ chịu.”

“Tôi đoán mẹ tôi đã dùng nơi này để chợp mắt. Mùi nước hoa của bà ấy thoang thoảng đâu đây.”

Adele có thể tưởng tượng ra cảnh Reine des Garous đang chơi đùa trong dòng suối rồi nằm phơi nắng ở đây.

“Nghe như một cuộc sống vô tư lự.”

“Đúng vậy, nhưng bà ấy vẫn rời khỏi khu rừng cùng cha tôi.”

“He he. Bằng chứng cho thấy tình yêu vĩ đại hơn sự nhàm chán!”

Điều đó nghe có vẻ hiển nhiên nhưng cũng giống như một chân lý sâu sắc, vì vậy Adele đã ghi chú lại cẩn thận.

Dù sao đi nữa, khi đã tập trung lại, tất cả họ đều chú ý đến chỗ thức ăn đã thu hoạch được.

Họ đã không lấy bất cứ thứ gì quá khó để nấu. Chủ yếu là các loại cây dại. Và là loại ăn được. Họ đã tránh các loại dược liệu.

Có rất nhiều hành lá, củ cải và những thứ tương tự, nhưng…

“Trong rừng, những nguyên liệu như thế này thường có vị ngọt, phải không?”

“Đó có phải là vì việc thiếu chọn lọc giống có nghĩa là người ta có xu hướng chọn những loại quả ăn được nhiều hơn là những loại lá mỏng không?” Mitotsudaira nói.

“He he. Dù sao thì, tôi thấy mọi người đã hái được rất nhiều. Ai là người phụ trách vậy?” Kimi nói.

“Là chúng tôi.” Đặc Vụ số 3 và số 4 giơ tay. “Cha mẹ của cả hai chúng tôi đều xuất thân từ vùng này.”

“Họ làm việc trong một đơn vị kiểu như kiểm lâm.”

Asama gật đầu tỏ vẻ thích thú trước câu trả lời của cặp đôi, nhưng rồi cô chỉ vào sâu trong rừng.

“Các cậu không nghe tin tức gì từ thứ đó à?”

Họ nhìn qua và thấy một sinh vật màu trắng tròn trịa đang đi đi lại lại ở đằng xa.

Đó là một con kỳ lân. Asama nheo mắt nhìn nó.

“Có vẻ như nó đang theo dõi chúng ta.”

“Tôi tin là nó đang lo lắng về cây cung của ngài, Asama-dono.”

“Tôi hơi tò mò, Asama-san. Theo luật lệ của cậu thì chúng có phải là con mồi chấp nhận được không?”

“Có chứ. Thần đạo không nói gì về kỳ lân cả, nên nó cũng không khác gì một con vật bình thường đối với tôi. Tôi không thể nói mẹ của Mito có săn chúng hay không, nhưng nếu tôi hạ nó bằng một mũi tên thanh tẩy, việc quản lý dữ liệu của nó có thể sẽ trở lại bình thường và chúng ta sẽ có một ít thịt ngựa thông thường để nấu.”

“C-cuộc trò chuyện của các vị đang làm tôi khó xử-ờnnnn!”

Asama quay lại nhìn nó và sinh vật màu trắng liền bỏ chạy.

Mọi người nhìn nó đi xa trong khi Đặc Vụ số 3 khoanh tay nói.

“Chúng có lẽ biết nơi chúng ta có thể tìm thấy rau rừng, nhưng tôi muốn tránh làm việc với chúng.”

“Đúng không? Và chúng ta cũng biết đủ để tự lo liệu rồi.”

Hai đặc vụ đó quả thực biết rất nhiều và đã chia sẻ kiến thức đó với những người khác.

Họ thường đoán đúng nơi rau rừng sẽ mọc và nơi nào địa hình tốt hay xấu.

Nghĩ lại thì, Đặc Vụ số 3 đã được chọn vào đội cứu hộ khi Tổng Trưởng bị bắt cóc lần đó.

Có lẽ vì sự tự tin và quen thuộc của cô ấy với loại rừng này.

Họ đã biết nhau từ lâu, nên việc vẫn còn học được những điều mới và nhận ra những thay đổi thật đáng ngạc nhiên.

Và bây giờ mọi người đang trải qua quá trình huấn luyện của riêng mình trong khi sống ở đây.

Mình có thể cảm thấy đây là một bước ngoặt đối với chúng ta.

Với tư cách là một chư hầu, Adele có thể nhận thấy mọi người đã thư giãn hơn rất nhiều kể từ khi đến đây.

Họ tận hưởng một cuộc sống giản dị nhưng đầy đủ trong rừng, nhưng đôi khi họ lại im lặng, nhìn xa xăm và dừng lại bất cứ việc gì đang làm.

Và thay vì tự mình luyện tập, họ sẽ tụ tập lại với nhau trong khi mọi người bảo trì và tinh chỉnh vũ khí của mình hoặc thậm chí luyện tập cùng nhau.

Không phải là họ sẽ quá lo lắng nếu ở một mình.

Adele thấy điều đó như thể mọi người muốn ở bên nhau khi họ tiến đến bước ngoặt sắp tới.

Adele xem bước ngoặt lớn trước đó của họ là Mikawa.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra ở đó, có rất nhiều rắc rối và xung đột, và Tổng Trưởng đã khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn— Chà, giờ thì nó cũng là một kỷ niệm đẹp. Nói khác đi chỉ có nghĩa là đào lại những chuyện không vui trong quá khứ, nên cứ để vậy đi.

Bất kể thế nào, tất cả đều bắt nguồn từ Mikawa.

Cả vì sự xuất hiện của Phó Vương và vì mọi người đã xác nhận vai trò của mình lúc đó. Họ đã xác nhận và đạt được sự thấu hiểu về bản thân với tư cách là cá nhân và là một phần của tổng thể. Bởi vì nếu không thì họ không thể tiếp tục tiến tới tương lai.

Họ hầu như vẫn giữ vai trò đó kể từ đó. Nhưng…

Bước ngoặt tiếp theo đang đến.

Sự biến Honnouji.

Đó không phải là một sự tái hiện lịch sử của Musashi. Nó thuộc về gia tộc Oda và P.A. Oda, nên nếu có, Musashi chỉ là người quan sát với tư cách là Matsudaira.

Nhưng sự tham gia của họ ở đây sẽ quyết định rất nhiều về mối quan hệ của họ với các quốc gia khác.

Tại bước ngoặt trước đó ở Mikawa, họ đã tuyên bố tham gia Hòa ước Westphalia. Việc Musashi có thể can thiệp tại Honnouji hay không sẽ là một yếu tố quan trọng để các quốc gia khác xem xét những gì Musashi nói tại Westphalia. Đây sẽ là một cuộc kiểm kê tất cả những gì họ đã xây dựng được kể từ Mikawa – các mối quan hệ với các quốc gia khác và những người khác.

Họ cũng có trận Sekigahara và Cuộc vây hãm Osaka sau đó, nhưng Sự biến Honnouji đóng vai trò như một trận chiến sơ bộ quyết định diễn biến của phần còn lại. Nói cách khác, nếu Sekigahara là kỳ thi cuối kỳ, thì Honnouji là kỳ thi giữa kỳ. Kết quả của sự kiện này sẽ quyết định tương lai nào họ có thể lựa chọn.

Nghe như một ngôi trường rất chú trọng vào học bạ của bạn vậy, Adele thở dài, nhưng mọi người sẽ chiến đấu ở tiền tuyến hoặc hỗ trợ mọi người trên chiến trường đều đã vượt qua điều đó.

Vậy họ sẽ làm gì?

Mọi người đều có câu trả lời của riêng mình. Họ đang nảy ra những ý tưởng về cách thực hiện nó và họ đang xác định những gì họ cần thêm để đạt được điều đó.

Vì vậy, có một lý do đơn giản tại sao Kimi đang giúp Đặc Vụ số 5 trong khi Asama và Mary đi cùng họ, lần lượt bảo trì cung và Excalibur của mình.

“Tất cả họ đều rất hào hứng, phải không?”

Họ có thể tự xoay xở một mình.

Nhưng biết rằng có ai đó ở bên cạnh bạn làm cho mọi thứ trở nên thú vị hơn.

Ý nghĩa đó chắc đã được truyền tải vì Đặc Vụ số 3 đặt tay lên hông và trả lời.

“Có những lúc tôi cảm thấy mình đang biến thành Bara-yan. Giống như khi tôi muốn thực hiện một hành động thật chuẩn xác hoặc di chuyển thật nhanh trong một hoạt động hàng ngày nào đó. Vì vậy,” cô nói, nhìn sang Đặc Vụ số 5. “Có lẽ chúng ta đã đúng khi đưa mọi người đến đây. Trên Musashi, tất cả chúng ta có thể sẽ căng thẳng và điều đó sẽ cảm thấy lạc lõng ở đó, nhưng ở đây, môi trường xung quanh có thể chấp nhận tất cả. Khi chúng ta cảm thấy thực sự lo lắng, ở trong rừng cho phép chúng ta nghĩ về nó như một khóa rèn luyện tinh thần hay gì đó và cảm thấy làm vậy ở đây cũng không sao cả.”

“Đúng vậy, và chúng ta ăn ngoài trời và thay phiên nhau nấu ăn với Tổng Trưởng và những người khác. Trên Musashi, chúng ta sẽ chỉ lấy vội một ít thức ăn di động trong giờ nghỉ giải lao và cố gắng giữ tập trung.”

“Cậu nói đúng về điều đó,” Adele đồng ý.

Họ đang cắm trại trong khu vực đắc địa của ngôi nhà kẹo. Đây không phải là nơi thông thường cho các buổi tập luyện chính thức của họ, vì vậy nó hoàn hảo để suy nghĩ về mọi thứ mà không cảm thấy vội vã.

Bản thân việc ở trên mặt đất đã khiến mọi thứ trở nên khác biệt.

Và trong suốt thời gian đó, họ đang thử nghiệm và nghiên cứu các ý tưởng và tiết lộ những gì họ đã học được hoặc đang cân nhắc.

Nơi này cho phép họ tập trung, nhưng nó cũng không quen thuộc với họ.

Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.

Có lẽ việc họ đã trải qua điều gì đó tương tự trong chuyến đi học đến Sanada đã giúp ích.

“Là Phó Hội Trưởng đã sắp xếp việc này, phải không?”

Bản thân Phó Hội Trưởng đang chuẩn bị cho cuộc gặp với Akechi Mitsuhide vào lúc 5 giờ chiều ngày 2 tháng 9.

Đó có lẽ sẽ là vạch xuất phát dẫn đến Honnouji.

Cô hiện đang ở trong ngôi nhà kẹo đọc các tài liệu khác nhau, thảo luận với những người vẫn còn trên Musashi, và chuẩn bị mọi thứ, nhưng…

“Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ ổn,” Đặc Vụ số 3 nói.

Naito không ngần ngại lên tiếng.

Cuộc sống ngoài trời ở đây khá vui, nhưng như Adele đã nói, mọi người đang dần trở nên phấn chấn hơn.

Không có lý do gì để giả vờ đây chỉ là một chuyến cắm trại vui vẻ. Vì vậy…

“Chúng ta chỉ còn 5 ngày nữa là đến ngày 2. Chúng ta cần tận hưởng khi còn có thể.”

“Cậu thật là táo bạo.”

“Tôi thực sự thích không khí hào hứng đang hình thành ở đây. Nó làm tôi nhớ đến Ga-chan khi hạn chót đang đến gần. Và…”

Và…

“Tôi không muốn cô ấy lúc nào cũng như vậy, nhưng trông cô ấy thật ngầu khi dồn hết tâm huyết vào công việc của mình.”

“Margot, đó chỉ là do tớ bị dồn vào chân tường thôi.”

Naruze nói với một nụ cười, nhưng cô không phản đối quan điểm của Naito.

“Cái cách cậu luôn hoàn thành sát nút cũng ngầu nữa,” Naito nói.

“Tớ không chắc mình có muốn được công nhận những khuyết điểm của mình không, nhưng đúng là tớ không thể vượt qua nếu không dồn hết tâm huyết vào đó.”

Naruze nhặt lại giỏ rau rừng của mình. Có lẽ là một tín hiệu rằng họ nên đi thôi.

Rồi Asama nhìn về phía họ.

“Còn việc luyện tập của các cậu thì sao?”

“Hm, tôi nghĩ chúng tôi sẽ tham gia cùng các cậu vào buổi chiều. Các cậu vẫn sẽ làm việc này lúc đó, phải không?”

Naito bước một bước và cảm thấy có thứ gì đó dưới chân.

Hm?

Cô nhìn xuống độ cứng và hình dạng nhân tạo của nó.

“Excalibur?”

“Ồ, tôi đã chôn nó ở đó lúc nãy.”

“Tôi hiểu rồi.” Giác quan Technohexen của Naito cho cô biết câu trả lời. “Nạp lại ether từ các mạch địa linh à?”

“Judge,” Mary xác nhận. “Các mạch địa linh ở đây gần giống với những mạch ở quê nhà.”

“Phải, cư dân của Anh ban đầu đến từ xứ Gaul,” Adele nói.

Nếu điều đó là sự thật, thì nền văn minh và văn hóa đã tạo ra Excalibur đã vượt biển – hay đúng hơn là bầu trời – để đến Anh.

Khu rừng của Reine des Garous hầu như vẫn giữ được hình dạng cổ xưa của nó. Nếu Mary định nạp năng lượng bên ngoài nước Anh, nơi này có lẽ là phù hợp nhất vì nó gần như không bị lịch sử tác động.

Mary chắc hẳn cũng đã cảm nhận được điều tương tự.

“Nó có thể thu thập được một lượng đáng kể.”

“Nếu thành công, Excalibur có thể là vũ khí quyết định của chúng ta.”

Những người khác tỏ ra đồng tình khi nhìn vào hai thanh Excalibur đang được chôn. Và Kimi…

“He he. Nhưng Excalibur không phải được ban cho bởi một tinh linh suối sao? Sao không nhấn chìm nó xuống con suối đó?”

“Ai đó có thể bị thương nếu nó được giấu dưới nước ở đó.”

Khả năng nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc của Mary thật đáng kinh ngạc. Rồi Asama khoanh tay và trả lời.

“Tôi sẽ lo lắng hơn về việc một tinh linh suối xuất hiện sau khi cậu ném nó vào.”

“Phải, đây là loại thánh vật đó, nên một tinh linh địa phương có thể bị đánh thức một cách cưỡng ép thành tinh linh suối.”

“Judge. Lần trước khi tôi mang nó đến con suối và dùng nó làm phao hoặc bàn để đồ ăn nhẹ thì không xảy ra chuyện đó, nhưng nếu tôi nhấn chìm nó… ai biết được.”

“He he. Khó nói là chúng ta đang tôn trọng hay bất kính với di vật lịch sử này.”

“Chà, vì những lo ngại đó, tôi đang cân nhắc việc nhấn chìm nó xuống dòng suối gần con suối vì dòng mạch địa linh ở đó có lẽ có cùng khuôn mẫu.” Mary nghiêng đầu. “Điều bí ẩn duy nhất là làm thế nào tôi lại tung ra được đòn tấn công đó vào Houjou.”

“Nếu cậu đang nói về cú Love Love Homerun, Ma-yan, câu trả lời là tình yêu. Tình yêu của cậu.”

“Nhưng từ đó đến nay tôi đã thử vung nó trong khi có những cảm xúc như vậy…”

“Vậy thì đó không phải là tình yêu. Hoàn toàn không phải.”

Ga-chan, nhất quán một chút đi chứ? Nhưng…

“Có thể ether tích tụ trong thanh kiếm hoạt động như một mồi lửa để khơi dậy sức mạnh của Mary.”

Suy đoán của Asama khiến mọi người nhìn về phía cô. Cô hiện đang điều chỉnh sức mạnh trên cuộn dây ether của cây cung bằng cách gảy dây cung không tên.

“Trước đây cũng có thể là như vậy. Đã một thời gian kể từ khi ở Anh, nên lượng ether tích tụ tự nhiên có thể đã liên kết Mary và Excalibur, kích hoạt một vụ nổ hủy diệt.”

“Ít nhất thì cũng hợp lý,” Naito nói. “Schale Besen của chúng tôi sử dụng một bùa gia tốc nhỏ làm mồi để kích hoạt bộ đẩy lớn hơn.”

Mary đặt một tay lên cằm. Cô có lẽ đang lục lại ký ức để tìm bất kỳ manh mối nào. Nhưng…

“Tôi hơi sợ khi thử nghiệm nó. Ngay cả khi nó hoạt động, tôi cũng sẽ sử dụng hết những gì mình đã tích lũy.”

“Mary, cậu là phụ tá của Đặc Vụ số 1, nên cậu không cần phải chiến đấu ở tiền tuyến.”

“Phải, nhưng cô ấy lo lắng cho Đặc Vụ số 1.”

Lời nhận xét của Adele làm Mary đỏ mặt.

Ồ?

Sự tò mò về chuyện phiếm là bản chất của Technohexen. Naito gần đây không nghe được nhiều về Tenzou và Mary, một phần vì họ ở lều khác nhau.

Vậy nên chỉ vì tò mò…

“Dạo này mọi chuyện thế nào rồi? Trước khi đến đây, ý tôi là vậy.”

Mọi người chờ đợi câu trả lời và Naruze mở một Magie Figur và mở một đường truyền tới các cô gái đang luyện tập ở nhà kẹo hoặc con suối. Mary không hề nhận ra điều này và trả lời với một tay đặt lên má.

“Chà, gần đây – ý tôi là khi chúng tôi vẫn còn trên Musashi – tôi đã bắt đầu ngủ với tấm futon của mình ở cùng độ cao sàn với Tenzou-sama.”

“Ể? Đ-độ cao sàn???”

“Suỵt. Im lặng đi, Suzu. Tenzou ở nhà hay ‘lộ hàng’ lắm, nên chúng ta đã biết cách sắp xếp sinh hoạt của họ kỳ lạ rồi.”

“P-phải,” Suzu trả lời, điều đó thì không sao, nhưng Mary…

“Thế nên mọi người thấy đấy. Vì cách bố trí chiếu tatami, việc đặt futon của chúng tôi cạnh nhau ban đầu có nghĩa là một trong hai chúng tôi bị dịch lên nửa tấm chiếu so với người kia. Vì vậy, Tenzou-sama…”

Art-Ga: “Đã vào futon của cậu và tấn công!?”

Flat Vassal: “Vậy là cuối cùng anh ta cũng vượt qua ranh giới đó rồi!”

Horizey: “Tôi cho rằng điều này có nghĩa là tôi nên tặng Tenzou-sama một năm sekihan.”

Sự phấn khích đang dâng cao và Mary ngọ nguậy với hai tay trên má.

“Thế nên Tenzou-sama đã dịch futon của mình để mặt chúng tôi cạnh nhau. Trong vài ngày cuối cùng trước khi chúng tôi đến đây, tôi đã cố gắng dậy trước ngài ấy mỗi sáng, nhưng tôi chưa bao giờ làm được và điều đó thật đáng xấu hổ.”

Art-Ga: “Được rồi, mọi người! Đã hóng được chuyện rồi thì giải tán đi!”

Ca này khó đây.

Nhưng Mitotsudaira quay về phía Naito và nghiêng đầu.

“Cậu định làm gì khi tham gia cùng chúng tôi chiều nay?”

“Tập bắn, tôi đoán vậy. Tầm trung với đạn không tăng cường. Khoảng 2km chăng?”

“Ồ, vậy thì tôi sẽ cần đưa cho cậu vài khung bảng hiệu mục tiêu,” Asama nói.

“Nghe có vẻ thú vị,” Mitotsudaira nói, nhưng thực ra không phải vậy.

“Chúng tôi sẽ chỉ bắn xuyên qua khu rừng dọc theo con đường của dòng suối này, nên thực sự khá nhàm chán. Nếu chúng tôi đặt một vài bùa chống nhiễu loạn ngược dòng chảy của suối, nó sẽ tạo ra rất nhiều rung động cho phép chúng tôi mô phỏng việc điều khiển trên không trong khi bắn.”

Làm điều đó trong khi bay thật sẽ là tốt nhất, nhưng đây là Hexagone Française. Nếu họ chỉ bay lên trong thời gian ngắn vào ban đêm, họ sẽ không bị mất tập trung. Có lẽ chúng ta nên mời Uqui đi cùng, Naito nghĩ.

“Tổng Trưởng lại nấu ăn à?”

“Judge. Horizon và nhà vua của tôi đang chuẩn bị bữa trưa tại nhà kẹo.”

“Gin-san và Mune-san cũng đang giúp đỡ,” Asama nói. “Urquiaga-kun và Masazumi đang để mắt đến mọi việc, nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Cậu không thể không tin tưởng họ hơn được nữa, phải không?”

“Chà, cậu biết đấy,” Asama nói trước khi mở một khung ký hiệu. Nó chứa tất cả các công thức nấu ăn mà họ nhận được từ Reine des Garous – à, thực ra là từ bố của Mitotsudaira.

Hai người họ đã để lại các công thức nấu ăn cho Tổng Trưởng khi họ ở lại Main Blue Thunder trước đây.

Anh và Horizon đang thử một vài trong số đó, nhưng…

“Các món thịt châu Âu khác nhau rất nhiều giữa miền đông và miền tây, nhưng Gin-san có vẻ khá hứng thú với tất cả những điều đó. Tôi đoán họ đã bắt đầu một thứ gì đó giống như một trường dạy nấu ăn.”

Nếu họ đang làm điều đó bây giờ, có vẻ như bữa trưa sẽ không sẵn sàng đúng giờ.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là chúng ta có thể mong chờ bữa tối.

Phải, có rất nhiều điều để tận hưởng trong chuyến đi đến Hexagone Française này. Luyện tập trong lãnh thổ quen thuộc của Musashi là rất tốt, nhưng nơi này cũng có những lợi thế riêng.

Các chàng trai khác đang thu thập củi hoặc luyện tập ở nơi khác. Về phần còn lại của các chiến binh của họ…

“Ồ, đây có phải đang biến thành một bãi tập không?”

Narumi tiến đến gần họ dọc theo con suối. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài. Có lẽ cô đang mặc một bộ đồ bơi bên dưới, nhưng đó là một bộ trang phục khá giản dị.

Cô đã đến con suối một mình vào sáng hôm đó, nên nếu cô ấy rời đi bây giờ…

“Cậu đo đạc xong chưa, Narumin?”

“Nhờ vào nguồn nước ở đây. Về mặt ether, nó rất tinh khiết.” Narumi vuốt lại mái tóc ẩm của mình. “Có thể chúng sẽ chưa sẵn sàng vào ngày 2, nhưng tôi có thể chế tạo một vài bộ phận giả mới.”

Narumi cười khổ khi thấy mọi người tụ tập ở một nơi.

Ở đây chỉ có một vài cô gái, nhưng tất cả họ đều đóng những vai trò quan trọng. Từ những gì cô nghe được khi đến gần, họ dường như đang báo cáo về tình hình hiện tại của mình. Trong trường hợp của cô, việc sửa chữa Unturning Centipede vẫn chưa xong, nhưng…

“Tôi đoán có thể nói là tôi đã làm những gì mình có thể.”

Đây là về các bộ phận giả của cô.

Cô sử dụng tay và chân giả. Cô lúc nào cũng mang loại dùng trong chiến đấu, nhưng có một vấn đề mà cô vẫn chưa khắc phục được: các chiêu thức đặc biệt của Unturning Centipede – kỹ thuật di chuyển gọi là Bách Lộ Vô Số và kỹ thuật tấn công gọi là Lộ Bách Vô Số.

Cả hai đều liên quan đến việc triệu hồi hàng loạt chân và tay của lớp vỏ di động của cô. Nhưng nó chỉ hoạt động nếu tay và chân giả kết nối với cô có sẵn trong đó.

Khi còn ở với Date, cô đã bao gồm cả tay và chân chiến đấu trong các bộ phận triệu hồi, nhưng bây giờ thì quá đắt.

Vì vậy, với Musashi, cô sử dụng các bộ phận giả thông thường, nhưng…

Thế là không đủ trong trận chiến chống lại Komaoumaru.

Các bộ phận giả thông thường có các đầu nối yếu. Sau khi sử dụng Bách Lộ Vô Số để di chuyển trong chiến đấu, cô phát hiện ra rằng các đầu nối đã bị hỏng với tỷ lệ 3/5.

Cô có thể xoay xở được một lần sử dụng như vậy, nhưng không thể sử dụng liên tiếp.

Điều đó khiến cô gặp rủi ro nếu cô định chiến đấu cho lớp học này.

Trong trường hợp xấu nhất, những cái cuối cùng cô kết nối sẽ bị hỏng và cô sẽ bị bất động.

Do đó, cô đang đặt hàng các bộ phận giả với các đầu nối được cải tiến. Chúng có thể bình thường về mọi mặt khác, nhưng cô cần tăng cường các đầu nối đủ để sử dụng nhiều lần.

Nhưng nếu cấu trúc cơ bản của các đầu nối được cải tiến, nó sẽ đắt đỏ và việc thiết kế sẽ mất thời gian. Vì vậy…

“Tăng cường bằng bùa chú sẽ có hiệu quả. Công nghệ cơ bản cho kết nối đã được tích hợp sẵn trong các bộ phận giả, nhưng tôi vẫn cần phải đánh giá lại nó từ bên ngoài và bên trong.”

Cụ thể, cô sẽ kiểm tra mô hình đầu nối tại một xưởng kỹ thuật và xem xét độ bền của nó trong khi thỏa thuận với một kỹ sư bùa chú Thần đạo.

Những sửa đổi duy nhất cho các bộ phận giả sẽ là làm lại phần “tiếp nhận” của bùa kết nối.

Vì vậy, trong vài ngày đầu tiên kể từ khi đến đây, cô đã tạo khuôn cho đầu nối tại con suối.

Các bộ phận giả càng sử dụng nhiều thì càng mòn, nhưng cách chúng mòn cho cô biết chúng “vừa vặn” với cơ thể cô như thế nào. Các bộ phận bị hư hỏng là những bộ phận được sử dụng thường xuyên nhất và nếu cô không nhận thấy bất kỳ vấn đề gì, thì chúng rất phù hợp với cơ thể cô.

Cô đang lấy số đo của chính mình để điều tra tất cả những điều đó.

Nhưng cô cần những kết quả đo sạch. Tất cả bụi bẩn dư thừa phải được loại bỏ trước khi tiến hành quét và đo đạc.

Điều đó thường có nghĩa là sử dụng một bể nước đã được thanh tẩy cấp cao của Thần đạo, nhưng con suối của Reine des Garous cũng có đặc tính tương tự.

Mặc dù có cát bên dưới và nước chảy giữa các tảng đá.

Tôi cá là thần hộ mệnh chăm sóc sắc đẹp của bà ấy đang phát huy tác dụng.

Tháo các bộ phận giả ra và để lộ các đầu nối khá là xấu hổ. Cảm giác như để lộ một thứ gì đó gần với trung tâm con người mình hơn là chỉ đơn thuần khỏa thân.

Nhưng làm điều đó trong nước có hàm lượng ether cao cảm thấy rất dễ chịu. Nước lạnh, nhưng nó cảm giác rất chào đón và cô có thể nói rằng điều này sẽ làm cô hư hỏng.

Phần còn lại rất dễ dàng. Cô có giấy phép kỹ thuật để bảo trì, vì vậy cô đã quét các bộ phận và liên lạc với Musashi và gửi cho họ dữ liệu cần thiết cùng với bất kỳ bản quét lại chi tiết nào cần thiết.

Họ sẽ làm phần còn lại nếu có thời gian, vì vậy…

“Tôi có thể giúp một tay bắt đầu từ hôm nay.”

“Vậy cậu sẽ là mục tiêu của chúng tôi chứ, Narumin?”

“Miễn là tôi được tự do phản công.”

“Vậy thì thôi…”

Cái cách mà Weiss Hexen và Schwarz Hexen liếc nhìn nhau cho thấy họ nghiêm túc như thế nào. Và cô thực sự tò mò điều gì sẽ xảy ra nếu cô bất cẩn đồng ý.

Nhưng cô có thể đoán họ sẽ giao chiến với anh ta trong không chiến. Unturning Centipede của cô đang được sửa chữa. Cô có thể đối mặt với họ trong một trận chiến trên bộ mà không cần nó, nhưng…

Không có gì để bắn sẽ khiến nó trở nên phiền phức.

Với Unturning Centipede, cô có thể tiếp cận trong khi bỏ qua các loại đạn thông thường. Nhưng điều đó khó khăn nếu không có nó. Cô tự hỏi liệu đó có phải là một vấn đề cần xem xét ngay bây giờ hay sau này, điều đó cho thấy việc hoàn thành việc quét đã giảm bớt một phần áp lực.

“Những người còn lại có kế hoạch gì không? Giống như phát triển một bùa chú mới hay tinh chỉnh Thử Thần của mình?”

“Ồ,” đại diện Đền Asama nói. “Nói về Thử Thần, còn nhớ Troiko của Mito không? Chúng ta có thể sẽ gặp được cô bé ở đây.”

“Troiko?” công chúa Anh hỏi với vẻ nghiêng đầu. Vậy đây là một chuyện của Musashi từ trước khi cô đến?

“Đúng vậy,” Lãnh chúa Mito nói. Cô định nói gì đó với đại diện Đền Asama, nhưng thay vào đó lại quay sang những người khác. “Có thể gọi cô bé là Thử Thần của tôi. Cô bé hiện đang được điều chỉnh sau một sự cố trong quá khứ.”

“Cô bé ban đầu là một sự ứ đọng mạch địa linh xuất hiện trên Musashi, nhưng ảnh hưởng của Mito đã khiến cô bé hiện hình thành một Thử Thần và không chịu biến mất. Vì vậy, Mito đã nhận nuôi cô bé và cô bé đang được điều chỉnh tại một ngôi đền ở khu vực Hy Lạp.”

“Một ngôi đền Hy Lạp?”

Hy Lạp có liên quan gì đến Thần đạo? Nhưng đại diện Đền Asama trả lời với đôi lông mày nhướn lên.

“Đúng vậy, vì cô bé là một con Cerberus.”

“Và tôi đã nghĩ một con thú ăn kiến khổng lồ đã là quá đáng rồi. Thần đạo có quy tắc nào không vậy?”

“Trong Thần đạo, bất cứ thứ gì cũng có thể là thần miễn là bạn thanh tẩy và thờ phụng nó.”

Tại sao cô ấy lại cúi đầu khi nói điều đó? Nhưng rồi cô ấy mở một khung ký hiệu.

“Tôi đã kết nối được với các ngôi đền trên bờ biển Địa Trung Hải khi chúng tôi ở Vương quốc Udon. Các đường truyền thần thánh vẫn đang thông suốt vì đang là kỳ nghỉ hè và Hexagone Française có mối liên hệ mật thiết với Hy Lạp.”

Cô kiểm tra qua ba khung ký hiệu trước khi dừng lại ở một cái.

“Ồ, tốt rồi. Chúng ta có quyền truy cập. Hình ảnh nhỏ hơn các báo cáo thông thường được gửi đến đền của chúng tôi, nhưng các cậu vẫn có thể nhìn thấy cô bé.”

thumb

Mary chưa bao giờ nghe về chuyện này. Chà, cô đã nghe nói về Cerberus. Chúng là một loài phi nhân mà cô đã thấy ở Anh. Chúng không thể nói tiếng người, nhưng chúng hiểu và hầu hết chúng bảo vệ những địa điểm quan trọng với tư cách là những con chó canh gác có tay nghề cao. Cô khá chắc chắn có một con ở dưới Oxford.

Nhưng con này…

“Ôi, trời ạ. Cô bé nhỏ quá.”

Asama cho họ xem một khung ký hiệu với hình ảnh có kích thước bằng móng tay. Nó mô tả một con Cerberus nhỏ đang ngủ.

Đó là một Thử Thần.

Bộ lông màu xanh của cô bé giống như một sắc thái đậm hơn của chiếc váy hoặc mái tóc bạc của Mitotsudaira. Con chó-sói ba đầu đang duỗi bốn chân ra ngủ.

Thỉnh thoảng một cái đầu nhấc lên nửa chừng, nhưng nó sẽ sớm gục xuống trở lại, vì vậy có lẽ cô bé đang ngủ gật. Asama đưa một màn hình nhiệt của hình ảnh cho Suzu, người chạm tay vào hình ảnh.

“Ồ, vâng, vâng... đúng rồi.” Suzu mỉm cười một chút. “Đây là... lần đầu tiên... tôi chạm vào cô bé.”

“Con bé sẽ không rời Mitotsudaira, phải không?”

“Tôi nhớ là Kimi đã liên tục bắt cóc con bé, đặt tên nó là Troiko, và can thiệp đủ thứ,” Mitotsudaira nói.

“Ừm, câu chuyện của cô bé là gì vậy ạ?” Mary hỏi.

Mitotsudaira vẫn nhìn vào hình ảnh khi trả lời.

“Như Tomo đã nói, vào đầu mùa xuân năm ngoái, cô bé đã xuất hiện khi chúng tôi thanh tẩy một sự ứ đọng trên Musashi. Ảnh hưởng của tôi và việc chúng tôi vừa đi qua khu vực Hy Lạp có thể là nguyên nhân khiến cô bé trở thành một con Cerberus. Cô bé ở lại sau khi sự ứ đọng biến mất, vì vậy chúng tôi đã quyết định đăng ký cô bé là một Thử Thần.”

Mitotsudaira thở dài và vai cô rũ xuống, nhưng có vẻ như là vì nhẹ nhõm.

“Tomo gửi cho tôi báo cáo theo mùa và tôi đã nghe nói rằng việc hồi phục của cô bé sẽ hoàn thành vào khoảng năm sau, nhưng có vẻ như quá trình này gần như đã hoàn tất rồi.”

“Nếu có, thời gian còn lại sẽ là để giáo dục cô bé như một Thử Thần. Đây là lần đầu tiên Thần đạo biến một Cerberus thành Thử Thần, vì vậy người chăm sóc cô bé dường như đang đối xử với cô bé một cách hết sức cẩn thận. Người chăm sóc thậm chí còn gửi yêu cầu thử làm điều đó với một con chó săn địa ngục tiếp theo.”

“Thần đạo bị làm sao vậy?” Naito lẩm bẩm, nhưng điều này nghe có vẻ giống như những gì bạn sẽ nhận được khi không có quy tắc nào. Thần thoại Hy Lạp dường như cũng không quá coi trọng quy tắc, vì vậy có lẽ chúng là một cặp đôi hoàn hảo.

“Đó là một điều nữa để mong chờ, Mitotsudaira-dono.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận được một bản cập nhật bất ngờ ở đây,” Mitotsudaira nói trước khi gật đầu, nheo mắt và đóng khung ký hiệu lại. Rồi cô thở dài. “Tôi cần phải xốc lại tinh thần. Công lý của tôi đang theo dõi tôi.”

“Tôi cần phải xốc lại tinh thần. Tôi không thích những gì tôi đang thấy ở đây.”

Nghe lời nhận xét của Ookubo khi họ đang đi, Yoshiyasu giơ hộp tre của mình lên và quay lại.

“Cậu không định ăn phần của mình à?”

“Ồ, tôi đang ăn đây.”

Ookubo cũng cầm thứ tương tự. Nó chứa cà phê kem. Vì Musashi đang ở trong không phận Tin Lành của M.H.R.R., Tập đoàn Ohiroshiki đang thực hiện một chiến dịch chung giữa những người Tin Lành và Musashi.

Tôi cứ nghĩ cà phê kem sẽ lạnh chứ.

Bản thân cà phê chỉ ở nhiệt độ phòng, một vài nơi còn pha nóng nữa. Nhưng lượng kem tươi và kem viên phủ bên trên quả thực khó mà tin nổi. Cốc tre to cỡ một vại bia nhỏ, nhưng cà phê chỉ chiếm chưa đầy một nửa, phần còn lại được lấp đầy bởi kem tươi và kem viên với lượng tương đương. Có điều, phần kem này lại không hẳn là lạnh, cũng chẳng ngọt mấy.

Ban đầu, vì trời nóng như đổ lửa, Yoshiyasu đã định tu một hơi cho đã khát, để rồi chỉ ngập mồm toàn kem tươi với kem viên, nhưng giờ đã quen, nàng nghiệm ra rằng phải đợi chúng tan ra, hoặc là trộn tất cả lại với nhau. Dù sao đi nữa, nàng cảm thấy cứ múc phần kem đó ăn kèm với cà phê hoặc kem viên là chuẩn nhất. Mà có khi cũng không phải. Cơ mà, nghĩ làm gì cho mệt.

Mà chắc cũng chẳng ai ở đây biết cách uống đúng là như thế nào đâu.

Ookubo có vẻ thuộc trường phái trộn đều lên. Có lẽ nàng muốn giải nhiệt, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là thiếu kiên nhẫn.

“Này.”

Nàng đang bước về phía học viện, trên đường đến phòng sinh hoạt của hội học sinh. Nàng sẽ đến đó mỗi ngày một lần, vừa để kiểm tra an ninh, vừa để lưu trữ dữ liệu do Phó Hội trưởng gửi tới. Yoshiyasu thì nghĩ cứ để hết trên mạng lưới Thần Thánh là được, nhưng cả Ookubo và Phó Hội trưởng đều đồng tình rằng cách này an toàn hơn.

Yoshiyasu chợt nghĩ mình cũng nên bắt đầu làm như vậy.

Chính Nghĩa: “Này, tôi để dữ liệu của mình ở Musashi được không?”

Liêm Chính: “Hả!? Tôi đã bận bù đầu rồi còn phải kiểm tra dữ liệu đó bằng cách nào nữa!?”

Chính Nghĩa: “Ừm, nói cũng có lý nhỉ. Vậy sao cô không qua đây luôn?”

Cô gái bên kia đã ngắt kết nối. Cái tính nóng nảy đó đúng là cần phải sửa. Mà nghĩ lại thì, ăn toàn cá muối ở Satomi như vậy chắc cũng dễ bị cao huyết áp lắm. Phải rồi, Yoshiyori và chị gái mình đều là những người rất ôn hòa kia mà. Mình cần sống một cuộc đời không vướng bận. Bất kể xung quanh có ra sao đi nữa.

Dù sao thì, họ cũng đang trên đường đến phòng sinh hoạt của hội học sinh. Cậu nhóc nhà Yagyuu đang ẩn mình ở đó để đảm bảo an ninh. Yoshiyasu cảm thấy cứ giao hết mọi việc cho cậu ta là được rồi, nhưng…

Nàng ta đúng là một người tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Sau ngần ấy thời gian bên nhau từ Satomi đến tận đây, Yoshiyasu cảm thấy mình đã hiểu khá rõ về con người của Ookubo.

Và nàng còn muốn nói nhiều hơn chứ không chỉ một tiếng “này” ban nãy. Nàng đặt câu hỏi khi cả hai bước vào con đường chính dẫn đến học viện.

“Tình hình hiện giờ thế nào rồi?”

“Giải thích thì dài dòng lắm.”

“Tóm tắt được không?”

“Vẫn dài dòng.”

“Tệ đến vậy cơ à?”

Ookubo chìa cái cốc rỗng ra, Yoshiyasu bèn đưa cốc mình đang uống dở cho nàng.

Ookubo ngay lập tức khuấy đều nó lên, y như cách nàng đã làm với cốc của mình lúc trước.

“Tệ là còn nói giảm nói tránh đấy.”

“Thôi nào, tôi biết thừa là cô đang tận hưởng nó mà.”

“Nói cho cô biết, tôi là một người theo chủ nghĩa hòa bình.”

“Phó Hội trưởng cũng nói y như vậy.”

Ookubo đá gót giày vào hàng rào dọc vỉa hè. Cái nóng đúng là đang làm nàng bực bội, Yoshiyasu nghĩ, nhưng…

“Vậy, cô nghĩ chúng ta sẽ phải gây chiến với ai tiếp theo?”

“P.A. Oda.”

“Tại sao?”

“Vì hiện tại chỉ còn mỗi Hashiba là vẫn đang hành động.”

Nghĩa là…

“Khâu chuẩn bị của họ sắp hoàn tất. Sự biến Chùa Honnouji sắp diễn ra rồi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận