Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4C

Chương 68 Quan sát viên giữa các tầng lớp

0 Bình luận - Độ dài: 10,147 từ - Cập nhật:

thumb

Vì sao những gì

ta trông thấy

lại chẳng bao giờ kết thúc?

Phân bổ Điểm (Điểm Tựa)

Futayo cảm nhận được mình đang tỉnh giấc.

Nhưng cô thấy lần này khác với việc tỉnh giấc sau một giấc ngủ thông thường. Nó giống như được gột sạch mọi mệt mỏi. Tựa như ngất đi sau một buổi khổ luyện khắc nghiệt, nhưng cơ thể lại tự mình thức tỉnh để duy trì sự sống.

Trong quá khứ, cô đã vài lần trải qua kiểu “thức tỉnh” này. Lần thì bị cha hất cả xô nước giếng để đánh thức cô, lần thì tỉnh lại khi đầu đang gối trên đùi Kazuno. Nhưng có một cảm giác nhất định luôn là thứ mãnh liệt nhất.

Ực.

Cơn đau.

Lần thức tỉnh này tựa như mạch đập được thiết lập lại sau khi cô đã tích tụ quá nhiều mệt mỏi đến mức không thể nhúc nhích nổi một ngón tay. Cảm giác như bị dán chặt xuống mặt đất. Xương cốt của cô dường như cử động trước cả cơ bắp, và cơ bắp thì kêu răng rắc như cành cây khô.

Cơ thể cô mất nước, và chỉ cần đảo mắt thôi cũng khiến hốc mắt đau nhói.

Thế nhưng, sự thức tỉnh đau đớn này luôn tràn ngập hình ảnh cha hoặc Kazuno đang mỉm cười với cô.

“Làm tốt lắm.”

Cô biết chính xác tại sao họ lại nói như vậy. Khi cô luyện tập đến kiệt sức rồi ngất đi, đó luôn là lúc cô nắm bắt được một thành quả rõ rệt nào đó. Dù là học thương kỹ, luyện thành Tường Không Dực, hay vận dụng võ thuật, cô đều đã miệt mài ngày đêm cho đến khi chúng thấm nhuần vào cơ thể. Ngất đi vì kiệt sức chính là dấu hiệu cho thấy việc luyện tập đã hoàn thành. Vì vậy…

“————”

Lần này, khi mở mắt ra, cô sẽ thấy gì?

Cô sẽ thấy ai?

Asama cảm nhận được đầu của Futayo đang cử động trên đùi mình.

Mái tóc không búi của cô khẽ lay động, đôi mắt đã mở đang cố gắng tập trung và nhìn xuyên qua Asama.

“—————”

Đôi mắt ấy hướng lên bầu trời.

Asama cũng ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, lác đác vài gợn mây. Và…

“Tỉnh rồi à? Hì hì. Hay nên nói là một đóa hoa xinh đẹp đã hé nở nhỉ? Nhưng quan trọng hơn cả, và quan trọng nhất là, ta rất ấn tượng đấy, Honda Futayo.”

Kimi cúi xuống nhìn vào mặt Futayo và mỉm cười nói.

“Cô làm tốt lắm, cô gái samurai. Cô là kiểu người có thể tự mình leo lên được đến đây.”

Nghe thấy vậy, Futayo hít một hơi thật sâu. Lưng cô cử động, khoảng không giữa hai bả vai đang căng cứng của cô cũng giãn ra khi cô để lộ một điều gì đó cho Asama thấy.

Khi cô nằm ngửa, nước mắt từ khóe mắt cô chảy ngược về phía tai.

Gần đây, Asama cũng đã từng trải qua những giọt nước mắt bất ngờ như thế. Cô không biết đây là giọt nước mắt của nỗi buồn hay niềm vui, nhưng…

Cảm xúc của cô ấy đang dâng trào.

Futayo sau đó dùng tay phải che mặt đi. Và…

“…”

Giọng nói khô khốc, gần như không nghe thấy của cô thốt ra một lời có lẽ là cảm tạ.

Asama không chắc chắn, nhưng cô gái lại hít vào một lần nữa rồi ngồi dậy. Asama nghĩ cô ấy có thể nghỉ ngơi thêm, nên cô nhìn sang bên phải để hỏi xem nên làm gì.

“Ừm.”

Yoshiki lúc trước vẫn còn ở đó, nhưng giờ bà đã đi mất rồi.

Thắc mắc bà ấy đã đi từ khi nào cũng chẳng ích gì. Điều đó đơn giản có nghĩa là người phụ nữ ấy cảm thấy lúc này bà không còn gì để dạy cho Futayo nữa.

Khi Futayo đứng dậy, Asama nhận ra tấm lưng và đôi vai của cô gái nhỏ bé đến bất ngờ.

Cùng lúc đó, một bảng hiệu hiện ra bên cạnh mặt Asama và hiển thị một vài dòng chữ.

Hori-ko: “Asama-sama, tôi nghe nói Futayo-sama đã rơi xuống vực thẳm.”

Asama: “Ồ, cô ấy ổn rồi, ổn rồi. Cô ấy đã leo lên lại được rồi. …Mà cũng hiếm khi cô lại liên lạc với tôi thế này nhỉ, Horizon.”

Hori-ko: “Judge. Tôi nghe nói môi trường thần thông của chúng ta đã được thiết lập, nên tôi phải thử ngay. …Và nói thật, tôi cũng có một dạng ‘lo lắng’ của riêng mình, bắt nguồn từ khả năng đưa ra quyết định của một automaton. Có thể gọi đó là xác suất bị từ chối và nỗi sợ hãi đi kèm.”

“Vậy nên,” cô ấy nói.

Hori-ko: “Asama-sama, Kimi-sama, Futayo-sama, Quản lý-sama, và tất cả mọi người…xin hãy giúp chúng tôi tránh khỏi bất kỳ sự từ chối nào.”

Không chỉ Asama trả lời bằng một tiếng “judge”.

Futayo đứng thẳng dậy, mặt hướng về phía trước, và thốt ra từ xác nhận đó. Và…

“Tôi có thể tự trả lời cho bản thân mình. …Tôi chắc chắn đã tự mình leo lên lại được đến đây.”

Cô nhìn thẳng về phía trước.

Cô tiếp tục nhìn về phía trước với Kimi đứng bên cạnh, đỡ lấy lưng cô.

Họ cách mép phía tây của Ariake khoảng một trăm mét. Tức là chưa đến hai trăm mét từ giàn giáo mà Futayo đã rơi xuống.

Khi Futayo nhìn chằm chằm vào khoảng cách đó như thể để phán đoán nó, Kimi nói với cô.

“Cô không sợ sao?”

“S-Sợ gì cơ?”

“Hì hì. Hay là ta nên đẩy cô thêm một lần nữa nhỉ.”

Với một câu nhận xét “Cô đúng là chẳng hiểu gì cả?”, Kimi dựa vào vai Futayo và di chuyển ngón tay như thể đang vẽ một đường từ giàn giáo đến chỗ này.

“Cô đã đi một quãng đường xa như vậy… và tất cả chỉ để có thể ‘tự mình leo lên lại’.”

Yoshiyasu chậm rãi đóng một bảng hiệu lại khi cô đi qua thành phố đa tầng, nơi nước tuyết tan đang nhỏ giọt xuống.

Cô đã nhận được tin nhắn báo rằng đại hội học sinh đặc biệt đã kết thúc, và buổi huấn luyện của Phó Hiệu Trưởng cùng em gái của Hiệu Trưởng cũng đã xong.

Một nhóm mà cô có thể gọi là tiền bối đã đạt được một thành quả nào đó. Và đáp lại điều đó…

Chết tiệt.

Cô không biết lời nguyền rủa đó nhắm vào ai, nhưng cô cảm thấy một sự tức giận kỳ lạ đối với chính bản thân mình. Nó đã tồn tại trong tim cô từ trận Mikatagahara, nhưng nó đã ngày càng lớn hơn kể từ khi đến Mogami.

Chết tiệt.

Thứ nằm sâu trong lòng cô, ngay trên vùng bụng này là gì? Một thứ nhiệt lượng âm ỉ nào đó thỉnh thoảng lại lóe lên một ánh sáng yếu ớt như đốm than hồng không chịu lụi tàn.

Cô muốn tóm lấy nó và kéo nó ra bề mặt, nhưng cô cũng cảm thấy chạm vào nó sẽ rất nguy hiểm. Không biết phải làm gì, nó cứ mãi là một câu hỏi trong lòng cô.

“Hì hì. Satomi… người cận thần bên cạnh cô đang lo lắng đấy, cô biết không?”

Yoshiyasu nhận ra lông mày và vai mình đang căng cứng, cô quay về phía người cận thần.

“Ngài có ổn không, Hội trưởng Satomi? Nếu ngài bị sốc vì lá bài thứ hai ngài nhận được là Early Morning Asazuke-Gael, một mẫu Origi-Common hệ Gaelic, thì ngài có muốn đổi lấy lá hệ Celtic của tôi không, Three Minute Asazuke-Celt? Của tôi là loại lá cây và tôi còn nhận được bản vẽ màu Shiso nữa.”

“Không, chỉ là Gael nghe có vẻ mạnh hơn Celt nếu cô hỏi tôi…”

“Ra vậy… Xin lỗi vì tôi không giúp được gì. Trước đây tôi đã đổi hết các lá thường rồi, nên giờ trong tay chỉ còn toàn lá loại dán thôi…”

Người cận thần dường như đã hiểu nhầm điều gì đó, nhưng nó đã giúp tâm trạng của Yoshiyasu tốt hơn. Yoshiyasu hít một hơi, và Yoshiaki, người đang đi trước, quay lại nhìn cô.

“Bản thân cô cũng là một cô gái phiền phức đấy. Cô cứ để mọi chuyện âm ỉ trong lòng, phải không?”

Chẳng có lý do gì để phủ nhận, nên Yoshiyasu gật đầu.

“Kể từ khi tôi đến đây.”

“Ồ, thật tuyệt vời.”

Yoshiaki đột ngột di chuyển. Bà nhanh nhẹn xoay người sang một bên và giơ cây quạt ra. Một bảng hiệu nằm trên đầu cây quạt.

Nó hiển thị nhà ăn ở mạn phải của Học viện Musashi Ariadust. Và vào lúc này…

Sương mù? Không, đó là thuật ẩn thân của ngôi làng bí mật.

Làn gió quanh nhà ăn có thể được nhìn thấy trong một luồng khí trắng lẽ ra không bao giờ xuất hiện vào một buổi chiều hè.

Fujiwara Yasuhira, đại diện của Oushuu Hiraizumi, đã đến. Màn hình hiển thị có chú thích “Phó Hiệu Trưởng: Bữa trưa hay Hiện tượng siêu nhiên!? Màn sương bí ẩn!”

Đừng có liệt kê bữa trưa và hiện tượng siêu nhiên cùng nhau như thế.

Dù sao đi nữa, Phó Hiệu Trưởng và những người khác có lẽ sẽ sớm bắt đầu cuộc thảo luận với Yasuhira.

Họ đang hành động. Cho đến bây giờ, tất cả họ đều hành động riêng lẻ, nhưng với cuộc gặp gỡ này, tất cả sẽ bắt đầu hành động với Phó Hiệu Trưởng làm trung tâm.

Không, Phó Hiệu Trưởng không phải là người ở trung tâm.

Mọi thứ mà Phó Hiệu Trưởng đã chủ trương và ủng hộ đều hướng thẳng về tên ngốc đó.

Nó hướng về tên ngốc mà Yoshiyori đã bảo phải mỉm cười.

Theo cách nhìn của Yoshiyasu, Phó Hiệu Trưởng hiện đang đứng ở vị trí tiên phong trong các hành động của Musashi.

Nhưng chính tên ngốc đó mới là người hỗ trợ cô ấy và mọi người khác từ phía sau cùng.

Ngay cả khi lục lại ký ức, cô khá chắc rằng tên ngốc đó đã luôn mỉm cười.

Kể từ khi đến Ariake, hắn vẫn như mọi khi. Hành vi và hành động của hắn vẫn vậy. Hắn thậm chí còn đi nhìn trộm, phải không!? Nhưng điều đó lại mang một ý nghĩa nhất định.

Hắn đã không từ bỏ và hắn cũng không vội vàng.

Mọi người đã lo lắng, nhưng họ đã sống một cuộc sống dày đặc và bận rộn trên Ariake, đã có những náo động, và không ai từ bỏ. Họ đã bị đánh bại trong trận chiến và mất mát khá nhiều, nhưng tên ngốc đó chỉ đơn giản là mỉm cười.

Hắn đã hành xử như mọi khi để không tạo ra bất kỳ lo lắng mới nào. Cho nên…

“Yoshiaki. …Bà nghĩ tại sao sự âm ỉ trong tôi lại mạnh lên ở đây?”

“Chà.” Con cáo mỉm cười và nhìn Yoshiyasu qua bảng hiệu. “Chẳng phải là vì cô đã rời khỏi Musashi sao?”

Con người cũ của cô sẽ thấy điều đó thật lố bịch. Nhưng…

“Có lẽ vậy.”

Musashi khác với Satomi. Ở Satomi, họ đã đối đầu với Houjou và các thế lực Kantou khác, đảm bảo lương thực, củng cố vũ khí, và cống hiến hết mình để đảm bảo sự tồn tại của chính mình. Nhưng Musashi thực hiện giao thương quy mô lớn giữa nhiều quốc gia, sở hữu nhiều văn hóa và công nghệ nội bộ, và có rất nhiều người. Nhưng quan trọng nhất…

“Musashi rất yên bình.”

“Điều đó một phần là nhờ vào việc liên tục bầu chọn những kẻ bất tài… dù tốt hay xấu.”

“Testament,” cô đáp lại trong khi nhận ra điều gì đó về việc liên tục bầu chọn những kẻ bất tài đó.

Phải chăng Musashi đã có bầu không khí đó từ lâu rồi?

Chắc hẳn phải có điều gì đó độc đáo ở tên ngốc hiện tại, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ trước hắn hoàn toàn khác biệt. Giống như Satomi đã chuyên môn hóa để sinh tồn như một quốc gia nhỏ, Musashi đã không bao giờ từ bỏ, không bao giờ vội vàng, và thế nhưng…

“Này, Yoshiaki. Bà có nghĩ rằng ý chí kháng cự là thứ mà ai cũng có và không bao giờ biến mất không?”

“Bất cứ ai từ Oushuu cũng chỉ có thể nói có với câu đó.”

“Judge,” Yoshiyasu đáp lại bằng một cái gật đầu.

Và điều đó khiến cô nhớ đến một điều: Yoshiyori.

Yoshiyori. Anh ấy hẳn đã xem Musashi là một nơi không bao giờ từ bỏ, giống như Satomi. Và là một nơi tuyệt vời có hòa bình và không vội vàng. Nhưng nếu chỉ có vậy, mọi chuyện đã kết thúc ở đó. Suy cho cùng, Satomi không có hòa bình và luôn chịu áp lực phải hành động. Cố gắng trở thành Musashi sẽ chỉ dẫn đến sự hủy diệt.

Nhưng tên ngốc đó đã khiến Musashi chuyển động.

Dù hắn có hiểu hay không, tên ngốc đó đã cất lên tiếng nói kháng cự để từ chối số phận thất bại của họ. Nhưng tên ngốc đó, vẫn là một tên ngốc, đã giữ sự bình yên và không bao giờ vội vàng khi hắn bắt đầu kháng cự bằng cách cứu người khác.

Yoshiyasu không biết Yoshiyori có đoán trước được rằng Hashiba sẽ sớm xâm lược Satomi hay không, nhưng sự kiện không thể tránh khỏi đó có nghĩa là số phận của Musashi đã dẫn họ đến một trận chiến khốc liệt để giành quyền kiểm soát Viễn Đông.

Một khi điều đó xảy ra, Musashi có thể mất đi sự bình yên và bắt đầu vội vã.

Và đó là lý do tại sao.

Đó là lý do tại sao Yoshiyori đã bảo tên ngốc phải mỉm cười dù có chuyện gì xảy ra.

Và tên ngốc đã làm như vậy. Hắn vẫn là chính mình trong và sau thất bại có thể được xem là cuộc khủng hoảng lớn nhất của Musashi. Và nếu Phó Hiệu Trưởng của Musashi đúng, không có cuộc khủng hoảng nào lớn hơn đang chờ đợi họ sau đó.

Trong và sau thất bại lớn nhất của họ, tên ngốc đó đã duy trì nụ cười của mình đúng như lời Yoshiyori đã dặn.

Điều đó có nghĩa là hắn sẽ luôn làm những gì Yoshiyori đã nói.

“Chết tiệt.”

Thật không công bằng, Yoshiyasu nghĩ thầm, không nhắm vào ai cụ thể.

Vì đó là chuyện giữa hai chàng trai? Vì đó là chuyện giữa hai người được giao phó trách nhiệm cai quản một quốc gia? Trong khi Yoshiyasu chỉ có thể khóc và âm ỉ, Yoshiyori và tên ngốc đó đã gửi đi những gì tốt đẹp nhất mà họ hy vọng và nó đã được chấp nhận.

Yoshiyasu không hiểu gì cả.

Cô đặt một tay lên thanh Murasamemaru ở hông. Chuôi kiếm không hề nhúc nhích. Cô không thể rút kiếm ra. Cô không hiểu gì cả và đó là lý do cô không thể rút nó ra. Điều đó là tự nhiên. Và bây giờ Yoshiyori đã ra đi, chị gái cô cũng đã ra đi, và người dân Satomi đã sơ tán đến Mito hoặc các khu vực khác, vì vậy không ai phục vụ dưới quyền cô. Cho nên…

“Điều đó làm giảm gánh nặng cho tôi.”

“Cô không cần phải khiêm tốn như vậy đâu, Hội trưởng Satomi.”

Điều đó có nghĩa là gì?

Nếu gánh nặng trên vai cô nhẹ đi, cô chỉ cần gánh vác ngày càng nhiều gánh nặng hơn trong tương lai. Murasamemaru và Yatsufusa cuối cùng sẽ quyết định liệu điều đó có phải là tốt nhất hay không. Trước mắt, cô chỉ cần làm những gì cần làm.

Vậy thì, cô nghĩ. Giờ đây, một người của Satomi như mình đã trở thành cư dân của quốc gia của tên ngốc đó, mình có thể đóng vai trò gì để đảm bảo tên ngốc đó không ngừng mỉm cười? Hiện tại chỉ có một câu trả lời chắc chắn.

“Tôi rất mong chờ cuộc họp tối nay.”

“Vâng, chúng ta sẽ tổ chức nó ở đằng kia. …Cô nghĩ sao?”

Yoshiaki chỉ về phía rìa của thành phố đa tầng. Dưới một mái hiên lớn là một thang máy bằng gỗ lớn dẫn xuống mặt đất phủ tuyết xa bên dưới. Một vòng tròn lớn đã được khắc vào mặt đất ở đó.

“Đó là Đại Oản, nằm vắt qua biên giới tạm thời giữa Date và Mogami. Nó có đường kính khoảng mười kilomet và sâu bốn kilomet. Nó sản xuất một lượng lớn Kim Khí Orei, và…”

Và…

“Nó được cho là nguồn gốc của Novgorod. Điểm khổng lồ này là một cảnh tượng khá ngoạn mục khi có trăng vào ban đêm. Chúng ta tổ chức một lễ hội mùa hè trong khi ngắm nó thì sao nhỉ?”

Adele nhìn vào cái hố hình bát khổng lồ mà Yoshiaki chỉ.

Adele đã quen với Musashi, nhưng…

“Ồ…”

Ngay cả cô cũng thấy nó là một vùng lõm trắng khổng lồ. Về hình dạng của nó…

Cỡ cúp đó là gì vậy…?

Quan trọng là sự khác biệt giữa số đo dưới và trên ngực, cô nghĩ, nhưng…

“Hả? Tôi tưởng Novgorod được tạo ra ở các Thần Tấu Tấu Phóng chứ?”

“Đúng vậy. …Ta đã nói đây là ‘nguồn gốc’, phải không?” Con cáo cười khẩy. “Cô biết chuyện gì đã xảy ra ở Oushuu trước khi các Thần Tấu Tấu Phóng được tạo ra, phải không? Và cô biết những người lâu đời nhất của Oushuu – tức là các trường thọ chủng thuần khiết – hiện đang sống như thế nào, phải không?”

Adele quả thực đã thấy điều đó, và Yoshiyasu đứng cạnh cô gật đầu.

“Người dân Hiraizumi có một thành phố trên mặt đất và cũng sử dụng các phi thuyền như một thành phố. Bà đang nói rằng có một phong tục lấy đất từ đây để làm các thành phố nổi sao?”

“Đúng vậy. Khu vực giữa Mogami và Date là nơi diễn ra các cuộc giao tranh dữ dội trong Thời đại Bình Minh và cũng là nơi sau này chính quyền phương bắc được thành lập.”

Masazumi đối mặt với Yasuhira trong một không gian rộng lớn.

Đó là nhà ăn lớn ở một bên của tòa nhà trường học. Nó đã được dọn dẹp để chuẩn bị cho cuộc họp, vì vậy nó là một không gian kín với nhiều bàn được xếp thành hàng. Miễn là họ đặt các thần chú phòng thủ định hướng lên cửa sổ và lối vào…

“Hì hì. Đây là nơi hoàn hảo để nghỉ ngơi. Được rồi. Tôi thấy hơi đói, nên sẽ vào bếp làm gì đó cho chúng ta.”

Chị em nhà Aoi bước vào bếp trong khi lấy tấm vải thần chú trên tóc và quấn lại thành một chiếc khăn trùm đầu. Chị ấy hẳn đã biết người đầu bếp vì chị ấy đã giơ bảng hiệu giấy phép đầu bếp của mình lên và được chỉ đến chỗ các nguyên liệu.

Mở cửa nhà ăn sẽ giảm bớt sự đông đúc ở các quầy hàng thực phẩm bên ngoài, nhưng…

Ăn trong nhà ăn à? Thật là xa xỉ…

Một đĩa rau lớn sẽ là tuyệt vời! Masazumi nghĩ khi Asama ngồi xuống bên cạnh cô.

Phó Hiệu Trưởng: “Hội trưởng Satomi, Balfette, hai người đã thấy nơi đó chưa?”

Cận Thần Ngực Lép: “Ơ? À, vâng! Adele Balfette xin báo cáo từ hiện trường!”

Công Lý: “Judge. Tôi sẽ dùng thần hộ mệnh bổ sung của bảng hiệu để chụp ảnh và gửi qua. Đây là thứ tôi dùng để trinh sát với võ thần của mình, nên độ phân giải thấp nhưng dễ dàng nâng cấp.”

Cửu Vỹ Hồ: “Hì hì. Dù chúng ta đã cho phép cô, cô cũng gan thật đấy khi nói điều đó trước mặt người cai trị của một quốc gia khác.”

Công Lý: “Nếu tôi không làm đến mức này với bà, bà sẽ chế giễu tôi mất.”

Liệu có phải là một dấu hiệu tốt khi Asama mỉm cười một chút trước cuộc trò chuyện của Hội trưởng Satomi không?

Khi hình ảnh đến, Masazumi phóng to nó trong bảng hiệu. Tsukinowa nghiêng đầu vài lần trong khi tăng độ chính xác của phiên bản phóng to và cô đưa nó cho Yasuhira xem.

“Cái hố khổng lồ này là vùng đất mà tổ tiên của ngài đã đưa bay lên trời sao?”

“Đúng vậy. …Hồ sơ ghi lại rằng có một căn cứ của Oushuu ở đó trong cuộc chiến. Và sau chiến tranh, quân đội đàn áp đã sử dụng căn cứ đó và thiết bị ether của nó.”

Masazumi nghiêng đầu trước điều đó. Cô thấy cách dùng từ của Yasuhira thật lạ và hỏi về nó.

“Với một trường thọ chủng như ngài mà lại có nhiều lời đồn đại quá nhỉ.”

“Ngay cả trường thọ chủng cũng không bất tử. Thông tin của tôi về quá khứ đến từ truyền khẩu, vì vậy nó dựa trên lời đồn,” Yasuhira giải thích. “Nhưng sau cuộc đàn áp, dĩ nhiên là có một khoảng trống trong hồ sơ. …Có vẻ như quân đội đàn áp đã cố gắng giữ vững lòng trung thành của Oushuu bằng cách ngăn chúng tôi nắm quyền kiểm soát lịch sử của chính mình.”

“Theo thuật ngữ Thần Đạo, thời đại đó sẽ là thời kỳ hỗn loạn trước khi thế giới ổn định quan điểm chung. Đó là thời kỳ dẫn đến nhiều cuộc họp mà trong đó Dự án Chống Suy Thoái - Ủng Hộ Điều Chỉnh đã được phát triển.”

Thay vì đối mặt trực tiếp với lời nói của Yasuhira, Asama chỉ đơn giản nói ra sự thật. Masazumi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng lo lắng rằng điều này đang đặt một gánh nặng lên cô gái. Nhưng…

Marube-ya: “Asama-chi! Chơi tới bến với bà ta đi! Gây chuyện ở đây chắc chắn sẽ có lợi lắm đấy!”

Asama: “Ừm, vậy ý anh là tôi nên bắn một mũi tên về phía anh sao?”

Ít nhất thì họ cũng tràn đầy năng lượng. Ít nhất họ cũng có điều đó. Vâng.

Dù sao đi nữa, Masazumi đưa lòng bàn tay phải ra về phía Yasuhira.

“Sự khác biệt về quan điểm và cách diễn giải không quan trọng với tôi vào lúc này. …Nhưng ngài đang nói rằng vùng đất này đã trồi lên từ lòng đất sau Dự án Chống Suy Thoái - Ủng Hộ Điều Chỉnh?”

“Theo hồ sơ thì đúng vậy. Oushuu của Thế giới Tấu Phóng là một vùng đất băng giá. …Hồ sơ nói rằng căn cứ đã được trả lại, thiết bị nổi đã được chế tạo, và vùng đất đó đã được gửi đi để hỗ trợ những người ở Thế giới Tấu Phóng. …Mặt khác, có một giả thuyết cho rằng thiết bị nổi và mọi thứ khác đã được quân đội đàn áp cung cấp để xây dựng một hạm đội khẩn cấp tập trung quanh một mẫu hạm trên không.”

Mal-Ga: “Nghe rất giống Thành Một Đêm của Hashiba.”

Cận Thần Ngực Lép: “Nhưng, ừm…”

Một sự im lặng khó hiểu lấp đầy bảng hiệu và cô gái tiếp tục sau khoảng ba nhịp thở.

Cận Thần Ngực Lép: “Tại sao cỡ cúp Z+++ được phát triển bởi người dân Oushuu lại trở thành Novgorod? Vùng đất này ở Oushuu, nhưng Novgorod lại ở vùng Kinki, cách đây một quãng xa về phía tây.”

Công Lý: “Tôi biết người dân Oushuu đã nghĩ gì. …Đó là để chuẩn bị cho thời kỳ Genpei, phải không?”

“Chính xác. Ta rất ấn tượng khi cô biết điều đó, Hội trưởng Satomi,” Yasuhira xác nhận. “Với tư cách là gia tộc Minamoto, gia tộc Taira là kẻ thù của chúng ta. Gia tộc Taira mà họ phát triển từ đó được thành lập vào năm 825. …Một trăm năm trước đó, vào năm 725, Thánh Phổ đã dự đoán (bao gồm cả chú thích) rằng những người ở lại Oushuu và Kantou cuối cùng sẽ chiến đấu trong một cuộc đại chiến. Để xác định đó là loại chiến tranh nào và liệu nó có được giải quyết thông qua các diễn giải hay không, tổ tiên của chúng ta đã phải quyết định liệu họ có trở về Oushuu từ vùng đất phía bắc của họ hay không.”

Yasuhira mỉm cười một chút. Và…

“Bây giờ, cô nghĩ họ đã làm gì?”

Bà đặt câu hỏi và im lặng với một nụ cười. Vì vậy, sau ba giây, Masazumi đáp lại.

“Ể?”

Asama: “Đố vui bất ngờ! Đến giờ đố vui rồi! Thần Đạo và Phật giáo thật sự rất thích những câu đố! Năm ngoái em là trợ lý dẫn chương trình của chương trình đố vui Thần Đạo do Shirasago điều hành, Pittashi God-God!”

Cô Nàng Hút Thuốc: “Chúng tôi đã xem chương trình đó trong giờ nghỉ ở khoang động cơ, nhưng chị có thực sự phải tái tạo lại các hình phạt thần thánh cho những câu trả lời sai chỉ vì tất cả các câu hỏi đều về các vị thần không? Mặc dù tôi phải thừa nhận rằng rất thú vị khi thấy một số hình phạt thần thánh hiếm gặp như ‘bị cuốn trôi sông khi mang vác nặng’, ‘xoạc chân nhảy’, ‘đũa chọc vào mông’, hay ‘xát muối vào vết thương’.”

Sói Bạc: “Viễn Đông thực sự thích những thứ như vậy… Nhưng chương trình đầu tiên mà tôi bị cuốn hút sau khi đến đây là phiên bản Viễn Đông của Quiz Hexagone.”

Phó Hiệu Trưởng: “Được rồi, mọi người. Mọi người có chắc là không đang đánh trống lảng để tránh thừa nhận rằng mình không biết câu trả lời cho câu hỏi của Yasuhira không?”

Chị Gái Thông Thái: “Ôi, thôi nào. Chị có nói gì đâu, cô bé ngốc.”

Phó Hiệu Trưởng: “Tôi không có ý là tất cả mọi người!”

Thôi rồi, Masazumi nghĩ khi nhìn nụ cười của Yasuhira.

Tôi: “Seijun! Đây là lúc để dùng ‘trò đùa vui nhộn’ mà cậu đang nghĩ đến đấy!!”

Phó Hiệu Trưởng: “Gì cơ? Cái đó chắc chắn sẽ gây chết người, nên tôi phải để dành cho một thời điểm tốt hơn.”

Hầu hết mọi người: “Từ bỏ ý tưởng nguy hiểm đó đi và cứ dùng nó đi!!”

Mình không thể làm thế được! cô nghĩ, nhưng không còn cách nào khác.

Nụ cười đối diện cô vẫn không thay đổi, vì vậy cô chắc chắn đang bị thử thách ở đây. Mọi chuyện sẽ ổn miễn là Yasuhira vẫn bình tĩnh, nhưng điều này sẽ trở nên nguy hiểm một khi sự bình tĩnh đó biến mất. Suy cho cùng…

Thì chúng ta sẽ không thể nhận được sự hợp tác của các quốc gia khác hay tiến tới việc ngăn chặn Mạt Thế, đúng như Ookubo đã nói.

Trong khi tự hỏi phải làm gì, Masazumi cố gắng đặt một câu hỏi như một hình thức ngoại giao.

“Ngài đang hỏi tổ tiên của ngài đã làm gì ở Oushuu của Thế giới Tấu Phóng sau khi biết về Chiến tranh Genpei. …Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi không biết điều đó?”

“Các người lẽ ra đã có thời gian để tìm hiểu điều đó từ tối qua rồi.”

Tôi có cảm giác bà ấy sẽ không dễ dãi đâu.

Bên cạnh cô, Asama nhanh chóng giấu Hanami ra sau lưng và yêu cầu Chuột bắt đầu tìm kiếm. Thế này hơi giống gian lận, Masazumi nghĩ, nhưng Yasuhira hít vào.

“Ta hiểu rồi. Chúng ta đã đạt được sự đồng thuận vào tối qua, nhưng có vẻ như những kẻ đoản mệnh thực sự là những người thực tế nếu các người vẫn không thể bước xa đến thế vào—…”

Người phụ nữ gần như kết thúc bằng từ “quá khứ”, nhưng…

“Khoan đã. Vẫn đến lượt chúng tôi trả lời, phải không?”

Một giọng nói vọng đến.

“Bà muốn biết các trường thọ chủng của Oushuu đã làm gì ở Siberia của Thế giới Tấu Phóng trong thế kỷ thứ 8 và 9? Dễ thôi.”

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ lối vào chính của nhà ăn phía sau Masazumi.

Khi cô quay lại, cô thấy một cậu bé trong bộ đồng phục mùa hè đang đi tới. Cậu đẩy gọng kính lên trước khi tiếp tục.

“Tiền thân của Novgorod được thành lập vào khoảng năm 854. Nó đã bị những kẻ man rợ chinh phục, điều này thực sự đã dẫn đến việc tập hợp lại thành một thành phố đúng nghĩa vào năm 862. …Và ở Viễn Đông, gia tộc Taira được thành lập vào năm 825.

“Điều đó dẫn đến một kết luận duy nhất.

“Sự phát triển của phía đông Siberia diễn ra tốt đẹp, nhưng phía tây lại là một câu chuyện khác. Vì vậy, các trường thọ chủng của Oushuu đã gửi một thành phố nổi đến Nga vào năm 825 với tên gọi Novgorod và sau đó quay trở lại Oushuu với hạm đội trên không của họ. Sau đó, phía tây Siberia đã sửa đổi thành phố nổi mà họ nhận được. Vào năm 862, nó trở thành Novgorod và hỗ trợ sự phát triển của vùng đất từ đó… Thế nào? Các trường thọ chủng của Oushuu đã theo đuổi sự lãng mạn bằng cách trở về Viễn Đông. Với cuộc chiến Genpei sắp tới và quyền thống trị Viễn Đông đang bị đe dọa, họ đã quay trở lại sân khấu của ánh sáng và bóng tối giao nhau…”

Ai đó tạo dáng bên cạnh Masazumi và sau đó tự xưng tên mình.

“Tôi là Thư ký Học viện Musashi Ariadust Toussaint Neshinbara. …Phu nhân Fujiwara Yasuhira, xin hãy cho tôi chữ ký của ngài. Tôi đã chuẩn bị sẵn một tờ giấy ký tên.”

Bốn Mắt: “Cậu vẫn còn công tư lẫn lộn như vậy à? À, mà tiện thể xin cho tôi một cái nữa. Cậu cần phải trả ơn tôi vì đã giải thoát cậu khỏi thần chú đó.”

Lính Mới: “Tôi không nhờ anh làm điều đó, nên tôi chỉ trả nửa giá thôi. Và tôi sẽ không về nhà cho đến khi anh rời đi. Một khi anh đã từ bỏ một số thứ, anh có thể lôi mấy cuốn sách khiêu dâm dưới gầm giường ra để thu dọn được không?”

Mal-Ga: Hai người đang làm cái quái gì vậy? Thế này không cung cấp đủ tư liệu cho tôi.”

Bốn Mắt: “Hai doujinshi trước, tôi nghĩ cậu có thể làm người ta bất ngờ hơn khi lật trang nếu cậu chụp cận cảnh hơn ở khung trên cùng bên phải của trang 12.”

Mal-Ga: “Khung bên dưới chuyển sang mông của Asama, nên tôi không thể tập trung quá nhiều vào mặt được.”

Bốn Mắt: “Vậy là cậu đã chèn thêm dây thường xuân vào giữa để dẫn dắt ánh mắt của người đọc và cung cấp một hình ảnh bondage? Giờ thì tôi hiểu rồi.”

Asama: “Ừm! Hình như em vừa thấy tên mình trong đó!? Tên của em!? …Và Shakespeare-san, anh thực sự định đi sớm vậy sao!? Thật đáng tiếc!”

Bốn Mắt: “Tôi không thực sự thích những người để lộ sự bướng bỉnh của mình. …Nhưng đừng lo. Khi tôi nhìn thấy cái giường lúc nãy, tôi đã bị chảy máu cam khá nặng và làm dính máu lên chăn, nên tôi sẽ mang nó về. Được chứ?”

Hầu hết mọi người: “Á!”

Thôi được rồi, Masazumi nghĩ trong khi nhìn về phía Yasuhira cùng với Neshinbara, người đã nhận được chữ ký.

Cô đặt một câu hỏi với Yasuhira, người đã gấp bộ bút nghiên di động của mình lại và cất vào trong váy.

“Chúng ta hãy tiếp tục câu chuyện tối qua. …Các Học viện Cầu nguyện Thần Định. Chúng ở đâu? Hay nói đúng hơn, chúng có tồn tại không?”

Masazumi thấy Yasuhira mỉm cười trước câu hỏi của mình.

Người phụ nữ trường thọ đặt một câu hỏi trong khi ngồi.

“Yoshitsune-dono đã nói gì?”

“Rằng cô ấy không biết chúng ở đâu.”

“Chắc là vậy rồi.” Yasuhira mỉm cười. “Ta cũng không biết điều đó.”

Chị Gái Thông Thái: “Vàààààà thế là xong! Sau khi đã tốn biết bao nhiêu công sức để có được cuộc họp này và sau khi Asama đã trả lời những câu hỏi đó một cách nghiêm túc, bà ta lại chẳng biết gì cả. Asama, em có thể bắn bà ta rồi đấy! Bắn một phát có lời nguyền Yamata Takeru biến bà ta thành một người chuyển giới Thần Đạo đi! Nào!”

Sói Bạc: “Ừm, tôi thực sự nghi ngờ rằng một thần chú kỳ quái như vậy lại tồn tại. Phải không, Tomo?”

Asama: “Ể? À, ừm… X-Xin lỗi.”

Sói Bạc: “…”

Vàng Mar: “Chỉ mình tôi thấy hay là Thần Đạo có nhiều thứ kỳ quái hơn các vị thần địa phương Oushuu mà họ đã xóa sổ?”

Mal-Ga: “Đúng vậy. Họ đã gây ra một cuộc chiến bằng cách ép buộc sự kỳ quái của mình lên những tôn giáo địa phương bình thường đó.”

Tôi nghi lắm, Masazumi nghĩ khi cô đặt một câu hỏi.

“Yasuhira-dono, tôi vừa chợt nghĩ ra điều này, các tôn giáo địa phương ở đây như thế nào vậy?”

Sau một lúc suy nghĩ, Yasuhira trả lời.

“Chà, chúng tôi có các gò chôn cất Kubizuka cho những cái đầu bị chặt, chúng tôi có các vòng tròn đá, chúng tôi có các bức tượng đất sét khỏa thân, chúng tôi có các cột đá khổng lồ, chúng tôi có các lễ hội mà chỉ có thể được mô tả bằng hiệu ứng âm thanh ‘Onbashira!’, chúng tôi luôn leo núi, chúng tôi yêu thích sự biến dạng…”

Mal-Ga: “Bà có chắc họ không phải là những kẻ ngoại đạo không?”

Người Thờ Cúng: Thuyết vật linh! Nó được gọi là thuyết vật linh! Thờ cúng sự sống rất giống với thuyết vật linh, các người biết không!?”

Uqui: “Ane-mism!? Ý cậu là thờ cúng các chị gái!? Đúng là tư duy thời phục hưng!”

Im lặng hết đi, tất cả các người. Dù chính tôi là người bắt đầu chuyện này.

Dù sao đi nữa, Masazumi nhớ lại những gì Yoshitsune đã nói và suy ngẫm về nó.

Cô ấy không biết các Học viện Cầu nguyện Thần Định ở đâu, ư?

Với câu trả lời đó trong đầu, cô nhận ra một điều: cô đã hỏi sai câu hỏi.

“Yasuhira-dono, cho phép tôi nói lại câu hỏi của mình.”

Masazumi nói ra câu hỏi đã được sửa lại của mình.

“Các Học viện Cầu nguyện Thần Định có thực sự tồn tại không?”

“Cô nhạy bén đấy,” Yasuhira nói trong khi ngả người ra sau.

Bà đã ngạc nhiên về việc Yoshitsune-dono đã nói với họ bao nhiêu, nhưng bây giờ bà đã hiểu ra phần nào. Thành viên thuộc thể loại chính trị gia giả trang này cũng có chút đầu óc.

Cô ta đặt câu hỏi về mọi thứ.

Điều đó khác với việc nghi ngờ mọi thứ.

Cô ta không cho phép mình đưa ra những giả định nội tại về mọi việc.

Mọi thứ đều “tồn tại”, nhưng cô ta không đưa ra giả định về việc nó “như thế nào”.

Mọi thứ đều có một “kết quả”, nhưng cô ta không đưa ra giả định về việc kết quả đó là “tốt hay xấu”.

Cô ta không tự mình quyết định về “như thế nào” hay “tốt hay xấu”.

Vì vậy, đêm hôm trước, cô ta đã biết về quá khứ của Oushuu và hiểu ý nghĩa của nó, nhưng cô ta đã không tỏ ra ngạc nhiên hay cảm thấy tội lỗi nhiều hơn mức cần thiết.

Cô ta chấp nhận rằng quá khứ của họ “tồn tại” và nó có một “kết quả”, vì vậy cô ta không phớt lờ nó. Nếu cô ta đã suy nghĩ về việc quá khứ đó nên như thế nào hoặc kết quả của nó tốt hay xấu, thì sẽ dễ dàng hơn để phớt lờ hoặc che giấu nó giống như Thần Đạo đã làm.

Và thế nhưng…

Cô ta đã thản nhiên hỏi về lịch sử đó.

“————”

Yasuhira ngồi thẳng dậy. Sau đó, bà nghiêng người về phía trước để đặt Phó Hiệu Trưởng của Musashi vào trung tâm tầm nhìn của mình. Bà hít một hơi để điều chỉnh lại cảm xúc.

Không thể tin được. Ta đã trở nên khá mềm yếu rồi, Yoshitsune-dono à, bà nghĩ. Và khi bà tự hỏi liệu Yoshitsune-dono có tiết lộ thông tin này một cách tùy hứng như bà vẫn thường làm…

Yoshitsune-dono, người chưa bao giờ hành động tùy hứng khi liên quan đến con người.

“Này.”

Bà nghe thấy một giọng nói đột ngột và thấy Phó Hiệu Trưởng của Musashi thả lỏng vai ở phía đối diện.

“Các Học viện Cầu nguyện Thần Định có thể cung cấp một gợi ý để ngăn chặn Mạt Thế, vậy ngài có thể cho chúng tôi biết về chúng không? …Chúng chính xác là gì?”

Yasuhira mỉm cười cay đắng trong lòng trước câu hỏi đó.

Yasuhira đang đánh giá Phó Hiệu Trưởng của Musashi theo nhiều cách, nhưng cô gái lại đi thẳng vào vấn đề cô muốn bất chấp tất cả.

Cô ta tham lam một cách đáng ngạc nhiên.

Vì vậy, Yasuhira bắt đầu nói trong khi cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác.

“Dựa trên nghiên cứu của tôi, đó là tên gọi tiêu chuẩn của các học viện ban đầu được xây dựng trên khắp Viễn Đông sau khi Dự án Chống Suy Thoái - Ủng Hộ Điều Chỉnh bắt đầu.”

Có nghĩa là…

“Tôi tin rằng đã có rất nhiều học viện trên khắp Viễn Đông mang tên đó.”

Ra là vậy.

Masazumi cảm thấy hơi thất vọng. Yoshitsune đã nói với họ rằng các học viện ban đầu được gọi như vậy rồi.

Nhưng…

Hử?

Lạ thật, cô nghĩ.

Cô nhìn sang Asama để xác nhận và Asama gật đầu lại. Ngoài ra, Mitotsudaira gửi một tin nhắn và Chị em nhà Aoi ưỡn ngực lên trong bếp. Thế nghĩa là sao!? Cô lờ đi cái cuối cùng.

“Ừm, Yasuhira-dono. Tôi muốn xác nhận một điều về mục đích của các Học viện Cầu nguyện Thần Định…”

“Đúng vậy, chúng là các học viện cầu nguyện… Mưa đến từ trời, vì vậy chúng có lẽ bắt đầu ở những vùng đất chưa phát triển như một nơi để phát triển công nghệ như cầu mưa ban sự sống. Dĩ nhiên, đây là các học viện cầu nguyện ‘thần định’… điều đó có lẽ có nghĩa là chúng được một vị thần ra lệnh xây dựng và do đó là do hoàng đế.”

“Vậy chúng tôi có thể hỏi một điều được không? Ừm, Asama?”

Masazumi quay lại nhìn Asama.

Sau một cái gật đầu thúc giục, Asama hít vào, nhìn Yasuhira và đặt một câu hỏi.

“Vậy tại sao Thần Đạo lại không có hồ sơ nào về các học viện này? Chúng được hoàng đế xây dựng và việc phát triển công nghệ như cầu mưa là lĩnh vực của Thần Đạo. Vậy… tại sao?”

Đúng vậy, Masazumi nghĩ khi cô gật đầu cùng với những người khác.

Yasuhira đáp lại sau một cái gật đầu của chính mình.

“Tôi cũng không biết chi tiết. Bởi vì, phần lớn, các học viện này không còn tồn tại nữa.”

“Tại sao lại vậy?”

Yasuhira trả lời bằng một cái vẫy tay. Điều này tạo ra một bản đồ của Viễn Đông với nhiều chấm đỏ được vẽ lên trên.

“Các người có thể xem qua cái này một chút được không?”

Sau khi Yasuhira dùng đầu ngón tay để ném tấm bản đồ 30 cm qua, Masazumi cùng những người khác xem nó. Asama nhanh chóng chuyển tiếp thông tin cho những người khác đang lắng nghe qua mạng lưới thần thông.

“Các chấm đỏ trên mặt đất là nơi tôi nghi ngờ một Học viện Cầu nguyện Thần Định đã từng tọa lạc.”

Có rất nhiều. Dễ dàng là trên năm mươi.

Nhưng tại sao không có cái nào còn sót lại nếu có nhiều như vậy?

Câu trả lời đến từ một nơi không ngờ tới.

Chuông: “Đây là…”

Đó là Suzu. Sau một khoảng lặng đủ để nghiêng đầu, cô tiếp tục.

Chuông: “…các Lãnh địa Tấu Phóng?”

Asama nhanh chóng kết nối bảng hiệu của mình với mạng lưới Đền Asama của Musashi.

Cô triệu hồi Hanami, mở lớp bảo vệ và xem vị trí của các Lãnh địa Tấu Phóng dựa trên lộ trình tiêu chuẩn của Musashi.

“Cốp!”

Cảm ơn, cô nghĩ với một cái gật đầu khi cô chồng dữ liệu đó lên bản đồ của Yasuhira. Và…

Chúng khớp nhau!

Tất cả các chấm đỏ đều trùng với một Lãnh địa Tấu Phóng.

Dĩ nhiên, có nhiều Lãnh địa Tấu Phóng hơn và nhiều trong số chúng không có chấm đỏ, nhưng mỗi một chấm đỏ đều nằm bên trong một Lãnh địa Tấu Phóng.

Ngay khi Asama tự hỏi điều này có nghĩa là gì, cô nhận thấy một quy luật của các chấm đỏ. Không có chấm nào tụ lại với nhau và chúng được định vị ở những khoảng cách đều nhau dọc theo ba đường chạy ngang qua các hòn đảo của Viễn Đông từ cực bắc của Oushuu đến cực nam của Kyushu. Ngoài ra…

“Theo thuật ngữ Thần Đạo, đây là các nhánh và hồ long mạch…”

Rất nhiều địa điểm được cho là đã từng có một ngôi đền Thần Đạo. Những ngôi đền đó đã bị các Lãnh địa Tấu Phóng phá hủy, nhưng điều đó vẫn có nghĩa là các chấm đỏ nằm ở những điểm quan trọng trên các long mạch. Điều đó có nghĩa là…

“Các Học viện Cầu nguyện Thần Định… được sử dụng để kiểm soát các long mạch, phải không?”

Và…

“Chúng là các Cổng kết nối các Thần Tấu hiện tại của thế giới này với các Thần Tấu Tấu Phóng của Thế giới Tấu Phóng.”

Một số chấm đỏ nằm trên biển và chúng cũng trùng với các Lãnh địa Tấu Phóng.

“Rất có thể, các Học viện Cầu nguyện Thần Định đã ở đó để quản lý các Cổng. Điều đó tiếp diễn trong một thời gian dài, nhưng khi vai trò quản lý chuyển sang các nhà cai trị vùng đất và khi thời gian trôi qua, các học viện đã trở thành các ngôi đền và lâu đài. Và… trong Chiến tranh Thống nhất Tấu Phóng, chúng đã bị phá hủy khi Thế giới Tấu Phóng sụp đổ vào thế giới này, chủ yếu là xung quanh các Cổng đó.”

Những Cổng đó vẫn còn tồn tại.

“Hầu hết chúng đã hòa tan vào các long mạch và là nguyên nhân của một số vụ mất tích bí ẩn hoặc các trường hợp súc địa, nhưng cái nổi tiếng nhất có lẽ là Cổng do Tres España kiểm soát, kết nối phía nam Kyushu với phía đông Ezo.”

“Vâng, đó là cách nhìn nhận tốt nhất. …Những học viện đó chỉ được sử dụng trong giai đoạn sớm nhất của lịch sử và đã trở thành những thứ khác do hoàn cảnh của Viễn Đông, sự ổn định của các long mạch, và sự thay đổi của thời đại. Và chúng cuối cùng đã bị phá hủy trong sự sụp đổ của Thế giới Tấu Phóng. Nhưng…”

“Nhưng?”

Sau khi hỏi điều đó, Asama nhận ra một điều.

Ồ. Mình đang đắm mình vào việc giải đáp bí ẩn này với Yasuhira-san.

Yasuhira dường như cũng đã nhận ra điều tương tự. Họ trao đổi một cái nhìn từ hai phía bàn và cuối cùng…

“…”

Cả hai đều mỉm cười một chút.

Mal-Ga: “Gì!? Sự im lặng này là sao!? Giác quan doujinshi của tôi đang réo lên!”

Im đi.

Nhưng Asama tiếp tục suy nghĩ mà không gượng ép nụ cười.

Ngay cả khi mọi người đứng giữa chúng ta vì vị trí của mình, chúng ta vẫn thích thú với việc giải đáp một bí ẩn.

Họ chụm đầu vào nhau trao đổi thông tin. Asama vui mừng vì không chỉ nhận ra điều đó, mà còn nhận ra rằng Yasuhira cũng đã chú ý tới.

Thế nên, cô chỉnh lại cổ áo và thả lỏng cảnh giác.

"Nhưng mà sao, Yasuhira-san?"

"À thì, các Thần Đạo Viện Thụ Mệnh quản lý các Cánh Cổng đều đã bị phá hủy trong Đại Chiến Thống Nhất Hợp Tấu, nhưng vẫn còn một nơi duy nhất có khả năng còn sót lại."

Và nơi đó chính là…

"Novgorod."

Từ vách đá của thành phố tầng, Yoshiyasu nhìn xuống cái hố khổng lồ hình lòng chảo. Vành của lòng chảo tuyết trắng và bóng xanh đã bị bào mòn bởi tháng năm dài đằng đẵng, nhưng…

"Ở đây từng có một Thần Đạo Viện Thụ Mệnh sao?"

Cũng có khả năng. Căn cứ Oushuu có lẽ đã được đặt tại nơi hội tụ của các mạch ley. Nếu đội quân trấn áp đã đến và dựng lên thứ mà họ gọi là một "học viện" ôn hòa…

"Thần Đạo Viện Thụ Mệnh ở đây hẳn là học viện lâu đời nhất rồi."

Vị gia thần gật đầu đồng tình trong khi ăn miếng bánh wafer thứ ba lấy từ đâu đó.

"Nó từng ở đây và đã di chuyển đến Thế Giới Hợp Tấu dưới dạng một thành phố nổi, nên tôi tự hỏi liệu nó có thoát khỏi sự hủy diệt giống như Anh quốc không."

Từ lan can sân thượng bên rìa thành phố, vị gia thần nhìn về phía Yoshiyasu.

"Ồ, ngài có thể lấy tấm thẻ này. Tôi đã cố chấp rút đi rút lại, cứ như thể vận mệnh của mình là phải rút được một tấm xịn vậy."

"Akashi Takenori? Cái tên này đọc khác hẳn cách ta đoán từ mấy chữ kanji này."

Họ quyết định thẻ nào là siêu hiếm dựa trên tiêu chí gì vậy nhỉ? cô thầm nghĩ, nhưng rồi Yoshiaki đang đứng gần đó liền chỉ vào mặt mình.

"Ừm, tên của chị cũng khó đọc lắm đấy," Yoshiyasu nói. "Khoan, ý chị là họ cũng làm thẻ của chị nữa à?"

"Tôi là hàng hiếm cấp 3. Còn ngài là hàng hiếm cấp 1 thôi."

"Ai đã tự tiện dùng tên của ta vậy hả!?"

"Là IZUMO đấy ạ," vị gia thần vừa nói vừa kiểm tra chiếc túi. Sau đó, cô quay sang Yoshiaki. "Yoshiaki-san, ngài có biết Novgorod chính là cái Thần Đạo Gì Gì Viện đó không?"

"Dĩ nhiên là không. Yasuhira của Hiraizumi là hậu duệ của những người trở về trước Chiến tranh Genpei, ngài biết chứ? Và… người dân Oushuu chúng tôi muốn xóa sạch mọi dấu vết của những kẻ đã từng đàn áp mảnh đất này."

"Vậy có nghĩa là Thần Đạo Gì Gì Viện Cầu Nguyện đó không còn tồn tại ở Novgorod nữa?"

"Chuyện đó thì tôi không thể biết được. Nhưng Novgorod vẫn đang lơ lửng, tức là hệ thống động cơ ether bên trong nó vẫn đang hoạt động. …Với lại, ừm, lát nữa ngài sẽ được chứng kiến một điều thú vị."

"Lát nữa?"

Yoshiyasu không hiểu Yoshiaki đang nói gì. Người phụ nữ này quả là một con cáo già và dường như không có ý định trả lời ở đây. Nàng chỉ mỉm cười nhẹ và đáp lời lấp lửng.

"Cứ chờ xem. Dù gì chúng ta cũng sắp tổ chức lễ hội mà."

Yoshiaki lùi lại một bước, bước chân như thoáng ngưng lại giữa không trung.

"Vốn dĩ, lễ hội này là để tiễn Komahime."

"Tiễn cô ấy?"

"Đúng vậy. …Theo các mô tả trong Thánh Chu Phổ, Komahime sẽ thành hôn với Hashiba Hidetsugu và sau đó tự vẫn cùng Hidetsugu sau khi chàng chọc giận Hashiba. Giờ thì ngài đã hiểu chúng tôi định làm gì chưa?"

Yoshiyasu hiểu. Dĩ nhiên là cô hiểu. Đây là Oushuu, nơi ý muốn của Liên Minh Thánh Chu Phổ không có hiệu lực. Đây là một vùng đất của sự phản kháng. Nếu một người ở đây bị buộc phải chết theo Thánh Chu Phổ…

"Các người định dùng các diễn giải để thoát khỏi và phá vỡ cái chết đó, phải không?"

"Đúng thế… Bằng cách để cô ấy 'tự vẫn' trước, rồi rời khỏi Mogami, cô ấy có thể sống theo ý mình. Và sống cùng người thương có chung số phận."

"Ể?" vị gia thần phản ứng. Lông mày cô nhướng lên. "Với người thương? Ý ngài là kết hôn ấy ạ?"

Yoshiaki nhắm mắt lại, một nụ cười nở trên môi trước khi nàng lên tiếng.

"Ngài có biết ai là người có chung số phận đó không?"

"…Date Kojirou?"

Sau một khoảng lặng, Yoshiaki cuối cùng cũng gật đầu. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nàng chỉ đơn thuần nói ra câu trả lời như một điều hiển nhiên.

"Ngài đã xem đoạn phim trong cuộc tấn công hôm nay rồi, phải không? …Cả Kojirou và Komahime giờ đều đang nằm trong sự kiểm soát của Hashiba."

Và…

"Tất cả đều thuận theo lời hứa mà chúng ta đã cùng nhau lập nên từ rất lâu rồi."

---

Nơi âm u dĩ nhiên chìm trong bóng tối, nhưng ở chính giữa lại có một vầng sáng xanh.

Toàn bộ không gian trải dài đều có thể nhìn thấy bầu trời ở mọi hướng. Đó là đài quan sát lớn ở phía sau Jurakudai.

Những chiếc giường dùng để bảo quản thể ma của Komahime và Hidetsugu được đặt ở đó. Như thường lệ, cô gái đang đứng còn chàng trai thì đang ngủ. Và…

"Giấc ngủ của cậu ấy đã sâu hơn nhiều so với đêm qua."

Lời nhận xét đầy lo lắng đó đến từ Niwa, người đứng thứ 2 trong Ngũ Đại Đỉnh của P.A. Oda. Cô hơi nhíu mày khi nhìn vào vầng sáng xanh đang dao động, và Komahime lên tiếng với vẻ mặt yếu ớt.

"Koji-…"

Cô ngập ngừng rồi hỏi lại.

"Hidetsugu-sama có ổn không ạ? Cậu ấy không cử động chút nào từ đêm qua…"

"Tôi chỉ có thể nói là tôi không biết. Tôi được giao phụ trách Kantou vì một mục đích khác."

Cô nhìn về phía vật thể khổng lồ, thuôn dài hiện rõ trên bầu trời phía nam.

"Tôi được cho là sẽ dùng Lâu đài Azuchi để cung cấp vật tư. …Nghĩa là, tôi chất hàng ở Kantou để gửi cho quân của Shibata đang xâm lược Sviet Rus và quân của Hashiba đang tấn công Mouri. …Nhưng chuyện này nằm ngoài khả năng của tôi."

Niwa nhìn lại vầng sáng ether đang gợn sóng tỏa ra từ phía trên chàng trai đang ngủ.

Đó là "cánh cổng" ether, lối ra của Seiryu. Vầng sáng lúc này đang dao động, nhưng nó đã nhỏ và yếu hơn ngày hôm trước.

"Seiryu chắc hẳn đã bị hao mòn rất nhiều sau cuộc giao tranh đêm qua. Để phục hồi nhanh chóng, nó đang tiêu thụ Thần Hộ Thân của Lãnh chúa Hidetsugu. Con Chuột đang lợi dụng chủ nhân của mình."

"Có cách nào để ngăn chặn nó không ạ?"

"Bằng cách đánh bại Seiryu. …Nhưng việc đó sẽ rất nguy hiểm."

Bởi vì…

"Theo gián điệp ở Date, một Seiryu có thực thể đã xuất hiện ở đó. Trong khi đó, Seiryu ở đây lại giống một linh thể hơn. Tôi đoán nó đang mang hình dạng phù hợp nhất với 'trạng thái' của Lãnh chúa Hidetsugu và Phu nhân Masamune, nhưng với tư cách là một linh thể, Lãnh chúa Hidetsugu có mối liên kết lớn hơn với Seiryu. Vì vậy, nếu Seiryu bị phá hủy…"

"Sẽ ảnh hưởng đến Hidetsugu-sama?"

Niwa gật đầu.

"Thay vì 'biến mất', cậu ấy sẽ chịu tổn thương và 'bị xóa sổ'. Nếu cô cưỡng ép trục xuất một linh thể đang ám ai đó hoặc một con Chuột đã quá gắn bó với chủ nhân, nó sẽ gây hại cho vật chủ hoặc chủ nhân theo cách tương tự. Vì vậy, nếu có thể, tôi muốn đánh bại Seiryu ở Date. Con của họ có thực thể, nên việc nó bị đánh bại sẽ có ảnh hưởng tối thiểu đến Phu nhân Masamune. Nếu điều đó xảy ra…"

Cô nhìn lên những gợn sóng trên đầu.

"Con Seiryu này có sự hiện diện yếu hơn, nên nó sẽ hoặc là tan biến, hoặc là chỉ còn lại những dấu vết không đáng kể."

"Nhưng liệu Date có thể đánh bại Seiryu của họ không?"

"Trông không ổn lắm. Trong trận chiến đêm qua, Sĩ quan Đặc nhiệm số 2 của họ là Oniniwa, một phi công thần chiến, đã bị thương nặng. Dĩ nhiên, anh ta cũng gây ra một số thiệt hại đáng kể cho Seiryu. Nhưng…"

Những gợn sóng yếu ớt và vô lực.

"Con Seiryu này đang đi đến đó… không, có lẽ tôi nên nói là nó đang được triệu hồi đến đó. Con Seiryu này là một tập hợp ether, nên nó đang được triệu hồi đến Date để chữa lành tổn thương cho con có thực thể ở đó. Điều đó có nghĩa là…"

Niwa giơ hai ngón trỏ lên và chạm chúng vào nhau.

"Giống như thế này, Seiryu ether của chúng ta đang hợp nhất với Seiryu bị tổn thương của Date. Vậy nên lần tới khi 'cánh cổng' xuất hiện sau lưng Phu nhân Masamune, thứ chui ra có lẽ sẽ là một Seiryu hợp nhất."

"Ý ngài là…?" Komahime nghiêng đầu. "Date sẽ đánh bại Seiryu hợp nhất và biến nó thành của Masamune-sama?"

"Có lẽ vậy. Tôi nghĩ Phó Hội trưởng Katakura của Date đã sắp đặt việc này rất tốt. Tôi cá là ông ta đã nắm được đại khái cách quá trình hiện thân của Seiryu hoạt động và đã đưa Phu nhân Masamune đi cùng trong vụ pháo kích Ariake hôm qua để thử nghiệm. …Giờ thì ông ta đã xác nhận rằng Seiryu bị chia thành một bản thể ether và một bản thể vật lý. Và ảnh hưởng đến Phu nhân Masamune có lẽ đều nằm trong kế hoạch của ông ta để không cho cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng…"

Cô đặt một tay lên chiếc giường nơi Hidetsugu đang ngủ.

Ngay lập tức, những tia sáng trắng xanh tóe lên như tia lửa từ dưới bàn tay cô.

"Niwa-sama!"

Komahime bị dư chấn của những tia lửa bắn trúng, cô đưa tay lên che đôi tai đang dựng đứng của mình, nhưng Niwa đã bóp nát vầng sáng đang nhảy múa trong tay.

"Seiryu đang thịnh nộ. Không phải tức giận hay buồn bã… mà là thịnh nộ. Lực lượng chiến đấu của Date hiện tại chỉ giới hạn ở vị Phó Hiệu trưởng của họ, vậy làm sao họ hy vọng đánh bại được Seiryu đang trong cơn thịnh nộ?"

Nhưng rồi Niwa giơ nắm đấm lên khi ánh sáng ether tràn ra từ đó. Cô nhìn chằm chằm vào và xuyên qua vầng sáng đang đổ xuống như nước hay cát.

"Seiryu không biết tại sao nó lại ở đây hay nó nên làm gì. Nó chỉ biết nó có sức mạnh và có lẽ nó nghĩ rằng nó sẽ chết nếu không sử dụng sức mạnh đó. …Đó mới thực sự là một con rồng. Seiryu là một vũ khí được thiết kế để tung hoành bằng sức mạnh của nó. Có lẽ nó nghĩ đó mới là bản chất thực sự của một con rồng, nhưng chắc nó cũng tự hỏi tại sao không ai chấp nhận nó khi đó là cách duy nhất nó có thể tồn tại. Chắc nó cũng tự hỏi tại sao mọi người lại cố gắng ngăn cản nó."

Niwa nhìn về phía Hidetsugu.

"Giống như những người phải gánh chịu số phận không mong muốn từ cái tên kế thừa của họ."

"—————"

Niwa không đáp lại sự im lặng của Komahime. Cô chỉ mở một ấn thoại và xem giờ. Hiện tại là 4:32 chiều. Cô cúi chào Komahime một cái.

"Tôi nghe nói một hạm đội tàng hình đã rời khỏi Ariake. Rất có thể, cuộc thảo luận của họ về việc hợp tác với Oushuu và Hiraizumi đã hoàn tất."

"Ý ngài là Musashi đang dần kéo lực lượng Oushuu về phía họ?"

"Ba quốc gia sẽ bắt đầu tiệc chiêu đãi các đại sứ vào lúc năm giờ và bắt đầu cuộc họp vào lúc bảy giờ. Tùy thuộc vào kết quả, Jurakudai và Lâu đài Azuchi có thể sẽ phải hành động để đối đầu và đưa ra lời cảnh báo."

"Thần đã chuẩn bị cho điều đó."

Khi Komahime căng thẳng và gật đầu, Niwa mỉm cười.

"Komahime-dono, xin đừng ép mình suy nghĩ quá nhiều về mẫu thân của mình. Nếu chuyện này dẫn đến chiến trận, nó sẽ diễn ra sau khi di chuyển ra xa khỏi đây."

"…Di chuyển?"

"Shaja." Niwa gật đầu. "Họ sẽ có một chuyến đi ngắn từ Ariake đến Novgorod."

---

"Từ Ariake đến Novgorod? Đó là đơn vị di chuyển kiểu gì vậy?"

"Vậy là cậu cũng không nhịn được mấy lời châm chọc nhỉ, Anayama?"

Họ đang ở trên con đường trung tâm bên dưới cầu thang dài trước Học viện Ariadust.

Cuộc họp ba quốc gia được tổ chức sau đại hội học sinh đặc biệt vốn là một cuộc họp bí mật, nhưng có vẻ nó sẽ thực sự được tổ chức trên cây cầu phía trên. Vì lý do đó, con đường bên dưới đang được dùng để ăn mừng thành tích của Phó Hội trưởng.

"Nhưng cậu có thực sự hài lòng với kết quả của cuộc tấn công đó không?"

Isa nghe thấy một giọng nói vang lên "testament".

"Nó diễn ra rất tốt đấy chứ, Isa-kun. Khi đại hội học sinh đặc biệt kết thúc, Phó Hội trưởng và Trưởng Hội đồng Đại diện chắc chắn sẽ hòa giải và chia sẻ thông tin cho nhau. Thông tin từ Yagyuu và Trưởng ban Kỷ luật sẽ vạch trần các cuộc tấn công của chúng ta, nên không còn lý do gì để che giấu sự hiện diện của chúng ta nữa." Anayama cười gượng. "Vì vậy. Đội cảnh vệ và các ủy ban của Musashi sẽ truy tìm những con búp bê mà cậu đã làm. Musashi cũng nên gửi công văn phản đối đến trường chúng ta, nhưng… ừm, họ có lẽ sẽ chỉ khăng khăng nói rằng họ không hề hay biết. Trong khi đó, Musashi sẽ phải huy động lực lượng an ninh của họ đến mức tối đa, nhưng…"

"Chúng ta đã cho thấy Sanada đang cố gắng ám sát một nhân vật quan trọng, nhưng chúng ta lại thất bại trong việc thực hiện nó."

"Nhưng," Anayama lặp lại khi sự hiện diện của anh ta quan sát các quầy hàng ăn xung quanh đang chuẩn bị dọn dẹp. "Cứ tận hưởng bầu không khí này thêm một chút rồi chúng ta sẽ hành động. Tôi sẽ bảo Yuri-kun và Nezu-kun cũng làm vậy. Tôi sẽ nói với họ rằng chúng ta sẽ hành động khi thời cơ đến."

Ghi chú

[^1]: Ane có nghĩa là ‘chị gái’.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận