Cớ sao người lại để
Quá nhiều thứ bị vứt bỏ như vậy?
Phân Bổ Điểm (Bởi vì Vận Mệnh)
Masazumi thấy một thân hình đang trong tư thế phục lạy lao ra.
Nàng khẽ lách người sang bên để tránh, liền thấy thân hình phục lạy kia dùng thuật thức để tăng tốc.
Trong thoáng chốc, một linh khí bạch hồ bao bọc lấy nó, rồi nó nhún nhẹ khỏi cây cầu, thực hiện một cú lết bánh rít lên ken két. Sau đó, nó xoay một vòng tăng tốc rồi trượt ra sau lưng Ookubo.
Nó dừng lại.
Rồi thân hình phục lạy kia biến thành người.
Từng khớp xương của nó duỗi ra từ tư thế phục lạy để biến thành hình người, đứng sừng sững sau lưng Ookubo.
“Này, Bertoni.”
“Á! Có chuyện gì vậy, Masazumi!?”
Một mối phiền toái khác lại chạy từ cổng trường ra sau lưng Ookubo. Cô gái phiền phức ấy đứng cạnh người vừa mới còn là thân hình phục lạy và Ookubo, rồi chĩa cả hai tay về phía Masazumi.
“Đừng nghĩ một kẻ thất bại lại có giá trị tiền tệ ngang bằng Shiro-kun và những người khác chứ! Chắc cô cũng nhận ra rồi, nhưng đây là một kiểu… ờm, đảo chính? Nói chung, bọn này đang định biến Musashi thành một loại tiền tệ bay chỉ dùng cho mục đích giao dịch và giao dịch mà thôi!!”
“Đừng có qua loa cái cuộc cách mạng của cô bằng từ ‘nói chung’ chứ!!!”
“Khoan đã, Masazumi. Để cho rõ ràng, đây không phải là một cuộc cách mạng. …Nếu cô trả tiền, tôi sẽ nói cho cô biết lý do.”
“…Thôi, khỏi cần.”
“Không cần phải lo lắng đâu. Cô trả được bao nhiêu? 980 yên nhé?”
“Đừng có đòi hỏi chuyện bất khả thi.”
“Vậy 300 yên thì sao?”
“Chắc là được nếu là ngày hôm qua.”
“Thế còn 86 yên?”
“Cái gì? Cô muốn tôi nhịn bữa tối à? Vô lý.”
“À, thưa Phó Hội trưởng,” Ookubo chen vào. “Tôi đang nghe thấy rất nhiều phát ngôn phiền phức, chẳng liên quan gì đến chủ đề đang bàn cả…”
…Ôi, mình đang trở thành kiểu đàn chị khiến đàn em phải lo lắng rồi.
Nhưng hai thương nhân kia dường như đang tính toán lại chiến thuật. Họ ngồi xổm xuống bàn bạc gì đó, rồi cô gái quay sang Masazumi với nụ cười toe toét, hai tay xoa vào nhau.
“Cô nên nghe bọn này nói cho hết nhời, Masazumi à! Biết đâu cô lại học được cách đánh bại bọn này ở đây thì sao! Biết đâu cô lại học được cách vượt qua sự quấy rối của bọn này thì sao!”
“Cô vừa thừa nhận đó là quấy rối rồi phải không!? Phải không!? Tôi gọi đồn cảnh vệ đây, được chưa!?”
“Hả!? Hảảả!? Masazumi, sao cô lúc nào cũng dựa vào luật pháp trong khi có thể giải quyết mọi vấn đề bằng tiền thế hả!? Vô nghĩa thật! Đồ nhà nghèo ngu ngốc, ngu ngốc!”
“Đó là chuyện bình thường mà!!!”
“Ừm…” Oriotorai, người đang làm giám sát phía sau, lên tiếng. Cô vẫy tay với Masazumi. “Này, Masazumi? Mấy hôm trước, cô có hơi quá chén với bản nhạc đang nghe… nói tóm lại là cô đã phải ăn sáng ở đồn cảnh vệ, nên cô thực sự không muốn cảnh vệ bị gọi đến đây đâu.”
“Thấy chưa? Nghe thấy chưa, Masazumi!? Cô ấy không cho cô gọi cảnh vệ đâu! Điều đó có nghĩa là sensei về phe bọn này! Cô còn gì để nói không!?”
“Xin lỗi sensei, nhưng phe họ vừa có thêm người. Để cho công bằng, em có thể gọi Naruze và Naomasa đến đây không ạ?”
“S-sao cô lại gọi những người không biết đùa là gì đến đây vậy, Masazumi!? Cô định giết bọn này à!? À, tôi hiểu rồi! Hiểu rồi! Giới tinh hoa chính trị của Musashi cuối cùng cũng nhắm đến mạng sống của chúng ta rồi, Shiro-kun! Ai mà biết được một chính trị gia cháy túi sẽ làm gì khi lâm vào thế bí chứ!”
“À.” Ookubo giơ tay phải lên. “Tôi đã trả tiền cho hai người để hoàn thành phần hợp đồng của mình, vậy hai người có thể nghiêm túc hơn một chút được không?”
“Hợp đồng?” Masazumi hỏi.
“Judge.” Ookubo gật đầu và liếc nhìn cặp đôi Thủ quỹ. “Tôi đã nhờ họ về phe tôi thay vì Hội Học sinh hiện tại.”
“Tôi không thể tin nổi hai người!”
“Gì chứ?” Cô gái thương nhân cau mày. “Thôi nào. Đừng nhìn bọn này như thể kẻ phản bội vậy, Masazumi! Bọn này chỉ về phe những người đối xử tốt với mình thôi!”
“Ừm, vậy tôi chỉ cần trả tiền cho hai người là được à?”
“Sai rồi. Nghe này, Masazumi. Nói chính xác nhất thì Heidi và tôi đã bị đồng tiền trước mắt làm cho mờ mắt. Tiền bạc vốn chói lóa mà.”
“Tôi phải làm gì khi còn chẳng hiểu tiền đề của anh là gì đây?”
“Nghe tôi nói hết đã rồi hẵng quyết định. Được chứ?”
“Hừm…”
Masazumi không nỡ nhìn thẳng vào họ, nhưng nàng quyết định ít nhất cũng sẽ lắng nghe.
Bertoni đặt một tay lên cằm.
“Nói một cách đơn giản, chúng tôi đã đổi phe với điều kiện được giao quyền kiểm soát nền kinh tế của Musashi. Nói cách khác, chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với thương mại của Musashi một khi nó trở thành một thương thuyền. Đặt tiền ăn tối của cô trước mặt tôi đơn giản là không thể so sánh được. Dĩ nhiên, không có đồng tiền nào là vô giá trị, nên nếu cô đưa tôi tiền ăn tối, tôi sẽ vui lòng nhận nó. Nhưng nếu cô không làm vậy, thì hãy suy nghĩ cẩn thận về cách sử dụng nó. Cô không được lãng phí. Cô phải lên kế hoạch chi tiêu. Nếu cô tích trữ, nó cũng chẳng khác gì kim loại hay mực trên giấy. Nếu cô cuối tuần nào cũng ra phố và tiêu nhiều tiền nhất có thể, đó sẽ là một trải nghiệm khai sáng theo nhiều cách. Tôi đề cử Marube-ya. Nhưng giờ nói về cách tiêu tiền thế là đủ rồi. Ngày mai, tôi có thể dạy cô cách thanh toán thực sự. Chỉ cần một cái búng cổ tay có thể đẩy nhanh quá trình tại quầy thu ngân.”
“Anh bảo tôi nghe cho hết đã rồi hẵng quyết định, nhưng hai người từ đầu đến cuối toàn nói những chuyện điên rồ. Nhưng mà thôi…”
Masazumi hít một hơi, đặt tay phải lên hông, và thả lỏng cơ thể.
“Hai người định làm gì sau khi biến chúng ta thành thương thuyền? Cho tôi xem kế hoạch phòng thủ và mọi thứ khác đi.”
“Điều đó đơn giản thôi. Chúng tôi sẽ cải tổ Thần đạo của Musashi dưới sự bảo hộ của thương nghiệp thần Inari. Điều đó sẽ cho phép chúng ta thực hiện mọi hình thức thay thế thuật thức thông qua việc thanh toán bằng tiền. …Cô có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
“Điều đó sẽ cho phép chúng ta làm cho mỗi con tàu, thành phố, và khu phố trở nên độc lập!”
Mitotsudaira vô tình nói lớn suy nghĩ của mình, rồi giật mình căng vai khi nhận ra mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình.
“Không, ờm.” Nàng vội xua tay. “Ý tôi là, à… Hiện tại, những thứ như thuật thức phòng thủ của Musashi đang sử dụng nhiên liệu ether nội bộ của Musashi và được quản lý bởi ‘Musashi’ và các automaton khác. Nếu điều đó có thể được xử lý bằng cách thay thế nhiên liệu ether tại đền thờ hoặc thậm chí là một khung hiển thị hay một ngôi miếu cầm tay…”
“Mỗi khu tự trị có thể tự quản lý mà không cần đến ‘Musashi’ và những người khác, và họ có thể dùng tiền để tự vệ mà không cần sử dụng nhiên liệu ether của Musashi, đúng không?”
Mitotsudaira gật đầu trước lời giải thích của Horizon. Nàng hiển thị một bản đồ các con tàu của Musashi và một bảng phân tích doanh thu của chúng trên một khung hiển thị.
“Tùy thuộc vào số tiền đầu tư và các đền thờ liên kết, tôi nghĩ sẽ có thể triển khai đủ loại thuật thức Thần đạo trên Musashi. Nhưng mà…”
Mình nên nói gì về chuyện này đây? Mitotsudaira nghĩ.
“Điều đó sẽ có nghĩa là Musashi sẽ tiêu tốn một lượng tiền khổng lồ. Số tiền đó phải đến từ một nơi nào đó, và cuối cùng sẽ là từ người dân.”
“Ể? Nhưng ta nghèo lắm. Tại ta mua nhiều game người lớn quá mà.”
“Đừng lo, Toori-sama. Mitotsudaira-sama sẽ thiết lập một loại thuế game người lớn cho ngài. Nó sẽ làm tăng giá mỗi game người lớn lên 500%, nhưng ngài sẽ có thể mua bao nhiêu tùy thích.”
“Thế thì chỉ càng phát triển con mắt tinh tường của ta hơn mà thôi.”
“Chà, gác chuyện đó sang một bên…” Mitotsudaira hắng giọng. “Judge. Điều này sẽ ổn với những người sở hữu lãnh địa như tôi, nhưng sẽ không ổn trên Takao hay Oume, nơi toàn là công dân bình thường. Rất có thể, họ sẽ thành lập một liên minh tự trị giữa các con tàu để quản lý chi phí quốc phòng được trả bằng thuế, và sau đó thực hiện phòng thủ trên cơ sở từng tàu một. Nhưng mà…”
Nhưng mà…
“Vì một con tàu có thể thiếu vốn hoặc chi phí quốc phòng bất ngờ có thể phát sinh, một liên minh tự trị cấp cao hơn bao trùm toàn bộ Musashi sẽ là cần thiết. Một quỹ sẽ được thành lập từ một phần chi phí quốc phòng của mỗi tàu và thu nhập chung của Musashi, và quỹ đó sẽ được sử dụng để thanh toán cho bất kỳ khoản thiếu hụt hoặc chi phí bất ngờ nào hoặc để gánh các khoản nợ phát sinh.”
“Thế thì chẳng phải tất cả tiền bạc và ảnh hưởng sẽ tập trung vào liên minh tự trị tổng thể đó sao?” Tenzou hỏi.
“…Heidi và Shirojiro đã đưa ra một đề xuất khá nực cười ở đây.”
“Vậy sao?”
“Judge. Không đời nào mỗi con tàu có thể bảo vệ các công trình của mình bằng tiền và nhân lực được. Chuẩn bị một tấm giáp duy nhất là một hình thức phòng thủ hiệu quả hơn nhiều so với việc tiêu tiền cho một thuật thức mỗi lần. Cuối cùng vẫn là như vậy. Và nếu họ sử dụng phòng thủ bằng tiền tệ cùng với giáp, chi phí cuối cùng sẽ giống như bây giờ… Không, nếu người dân quản lý thay vì automaton, nó sẽ còn tốn kém hơn bây giờ.”
“Judge.” Mary gật đầu với một nụ cười khổ. “Điều đó sẽ làm các chủ sở hữu của các lãnh địa khác nhau kiệt quệ. …Ở Anh, ngai vàng mua lại quyền tự trị của các khu vực đã quá kiệt quệ và sau đó cho thuê lại để đảm bảo đất đai nằm dưới sự kiểm soát trực tiếp của ngai vàng. Liệu Lãnh chúa Shirojiro và Phu nhân Heidi có đang nghĩ đến việc đặt toàn bộ Musashi dưới sự kiểm soát trực tiếp của Thủ quỹ không?”
“Mary-dono, người phải nhớ rằng Shirojiro-dono và Heidi-dono là những kẻ ham tiền hoang dã, nên tôi không nghĩ họ đã suy nghĩ xa đến thế đâu. Họ đang tìm kiếm tiền bạc ở một cấp độ bản năng hơn.”
“Ồ, vậy thì nhẹ nhõm rồi.”
Thực sự là vậy sao? Mitotsudaira tự hỏi. Nhưng…
“Phòng thủ bằng tiền tệ là một ý tưởng thú vị. Có thể đạt được sự độc lập ngắn hạn theo cách đó, nhưng… sẽ rất khó để duy trì nó lâu dài.”
Rốt cuộc thì…
“Nếu muốn phá hủy Musashi, chỉ cần từ chối giao thương là đủ. Nếu hai hoặc ba quốc gia làm vậy và sau đó tấn công, tôi không nghĩ Musashi sẽ sống sót được.”
“Được rồi, chúng ta đã nghe ý kiến từ một lãnh chúa thực thụ và một thành viên hoàng gia. Vận hành Musashi hoàn toàn bằng hệ thống tiền tệ sẽ không hiệu quả.”
“Judge.”
Masazumi thấy Bertoni gật đầu. Anh ta sau đó đối mặt với nàng và mạnh mẽ xoa hai tay vào nhau.
“Ngay cả khi rõ ràng là nó không hiệu quả, có những việc mà người ta đơn giản phải làm để theo đuổi tiền bạc!”
“Không, không có! Hai người thực sự không suy nghĩ gì về chuyện này cả, phải không!?”
Masazumi lờ đi kẻ điên rồ còn lại đang hét lên “Anh đáng yêu quá, Shiro-kun!”, nhưng nàng lại có một suy nghĩ của riêng mình.
…Nghiên cứu các hình thức phòng thủ và tấn công khác nhau có lẽ không phải là một ý kiến tồi…
Nếu Neshinbara ở đây, liệu cậu ấy có đề xuất gì không? Nhưng…
“Này, hai người nói về việc quản lý mọi thứ dưới một thương nghiệp thần duy nhất, nhưng Đền Asama là đền chính của Musashi. Hai người định làm gì với chuyện đó?”
“Thôi nào, Masazumi. Một ngôi đền thương nghiệp không tốt hơn một ngôi đền ngực bự sao? Mấy thứ Inari dễ thương lắm, và sẽ không tuyệt sao nếu họ xây một ngôi đền cho Musashi mà Shiro-kun quản lý? Cứ tưởng tượng xem: Shiro-kun đứng sau hòm công đức và bắt tất cả những đồng xu người ta cố ném vào đó.”
Masazumi từ chối tưởng tượng cảnh đó và thay vào đó ngước lên tự hỏi Asama đang làm gì lúc này.
Đúng lúc đó, một mũi tên cắm mạnh xuống cây cầu giữa nàng và hai thương nhân.
Phát bắn tốc độ cao được bao bọc trong ánh sáng, tạo ra một âm thanh chắc nịch và để lại một sự rung động sau đó. Phát bắn mang theo cả gió và một khung hiển thị xuất hiện phía trên nó.
Asama: “Ồ, xin lỗi nhé Masazumi. Tớ bắn trượt. Dẫn đường từ một đường ống khá là khó. Lần sau tớ sẽ bắn trúng, nên làm ơn cho Tsukinowa đối mặt với Heidi và Shirojiro đi.”
“Judge, judge,” Masazumi đáp lại khi nhìn Augesvarer để xác nhận. Tsukinowa cũng làm theo, khiến hai thương nhân sợ hãi lùi lại.
“C-cô được phép bắn chúng tôi vì ngay cả các vị thần cũng từng gây chiến vì những vấn đề thần thánh ư? Có phải vậy không, Asama-chi!?”
“Phải. Hoàn toàn ổn miễn là đó là một cuộc xung đột giữa các thế lực Thần đạo. Thực tế, bắn tan xác chúng có thể tạo ra một vị thần khác, nên chính sách của chúng tôi là chơi hết mình.”
“T-tôi không thể tin nổi cặp ngực này! Cô truyền bá giáo phái ngực bự của mình như thế à!?”
“Chà, sau những gì chúng ta đã thảo luận tối qua, tớ không thể phủ nhận điều đó. A ha ha.”
Mal-Ga: “Cặp ngực đó đang trở nên bướng bỉnh.”
Marube-ya: “Ừm, tôi muốn dùng diễn đàn hậu trường này để đưa ra một thỏa hiệp…”
Asama: “Phải, chúng ta đều đang rất bận rộn, nên sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể nghỉ ngơi và ăn chút đồ ăn nhẹ cùng nhau. Họ đã ra mắt phiên bản rượu brandy của những món ăn nhẹ mà tớ đặt ở Anh rồi phải không?”
Marube-ya: “Kh…! Cặp ngực này cứ phải chọn những thứ đắt tiền mới chịu nhỉ!?”
Một mũi tên trúng vào chiếc giày bên phải của Augesvarer. Nó cắm vào khoảng trống giữa ngón chân thứ nhất và thứ hai của cô. Nó cũng xuyên qua cả sàn nhà, nên cô vội vàng tháo giày ra.
“Hừm.” Masazumi đặt một tay lên cằm và đối mặt với Augesvarer và Bertoni một lần nữa. “Hai người định làm gì?”
Không nói một lời, Bertoni và Augesvarer từ từ đi ra sau lưng nàng rồi quay mặt về phía Ookubo.
“Tôi không thể tin được Trưởng Ban Đại diện lại dám nổi loạn chống lại Hội Học sinh! Thực sự không thể tha thứ!”
“Đúng vậy, Shiro-kun! Cô ta còn cố mua chuộc chúng ta nữa! Làm như thế có tác dụng vậy!”
“Xin lỗi,” Ookubo nói. “Nhưng tôi có biên lai mà hai người đưa tôi tối qua.”
Nghe vậy, Masazumi nhìn sang cặp đôi Thủ quỹ. Họ trao đổi một cái nhìn và chàng trai nhìn sang nàng.
“Masazumi, cô ta đã lừa chúng tôi. Cô ta đã làm chúng tôi mờ mắt bằng những lời hứa về tiền bạc.”
“Sao đó lại là một trò lừa chứ!?”
Dù sao đi nữa, Masazumi nghĩ.
…Ít nhất thì chuyện này cũng cho thấy rằng giao thương sẽ không mang lại cho chúng ta khả năng răn đe và phòng thủ cần thiết.
Vậy thì, nàng nghĩ trong khi ra hiệu cho cặp đôi Thủ quỹ lùi lại và đối mặt với những người bên dưới.
“Bây giờ, chúng ta hãy thảo luận về các khiếu nại cho mục #3.”
Suzu lắng nghe cuộc tranh luận trên Musashi dưới dạng âm thanh.
Cảm biến đặc biệt của cô, được gọi là Noise Neighbor, cho phép cô chuyển đổi dữ liệu văn bản thành giọng nói. Asama đã sắp xếp để thuật thức tái tạo lại giọng điệu của người nói dựa trên dữ liệu giọng điệu đã thu thập.
…Vậy nên cảm giác như… họ đang nói thay mình… ngay cả từ xa…?
Có lẽ nó giống như đang vang vọng trong một đường ống. Nhưng cô đánh giá cao cách nó tái tạo lại giọng điệu dứt khoát của Masazumi. Nó phải đọc tên người nói ở đầu, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi.
Phó Hội trưởng: “Cô nói ‘không có gì đảm bảo các quốc gia khác sẽ hợp tác’, nhưng việc chúng ta có được sự hợp tác của các quốc gia khác tại Westphalia hay không phụ thuộc vào những gì chúng ta đạt được cho đến lúc đó. Tại Magdeburg, phe Kháng Cách, Hexagone Française, và các phe phái M.H.R.R. đã đồng ý giúp chúng ta ngăn chặn Hashiba. …Nghe đây. Phe Kháng Cách và Hexagone Française là những người chiến thắng tại Westphalia. Chúng ta cũng nhận được yêu cầu gặp gỡ đại diện của Hà Lan, một trong những người chiến thắng khác. Có một điều chúng ta phải làm để có được sự hợp tác của họ, nhưng họ sẽ giúp chúng ta khi cần ngăn chặn Hashiba, điều mà chúng ta phải làm. Nói cách khác, chúng ta sẽ chiến thắng tại Westphalia nếu chúng ta tiếp tục làm những gì đang làm.”
Nàng tiếp tục đề cập đến điểm tiếp theo: Không có dấu hiệu nào cho thấy sự cai trị sẽ kết thúc, vậy chúng ta có thực sự làm được điều đó không?
Phó Hội trưởng: “Tôi đã chủ trương rằng các quốc gia khác sẽ tiến ra thế giới bên ngoài cùng với sự kết thúc của sự cai trị tạm thời. Nếu điều đó xảy ra, Viễn Đông phải có hòa bình làm căn cứ địa cho sự di chuyển ra bên ngoài đó. Các vật liệu cần thiết để hỗ trợ các quốc gia đó phải được sản xuất, đảm bảo và vận chuyển. Điều đó đòi hỏi hòa bình ở Viễn Đông và việc thiết lập các phương thức sản xuất và vận chuyển quy mô lớn. Điều đó sẽ không thể thực hiện được với cấu trúc kép hiện tại của Viễn Đông, nhưng một lựa chọn khác có thể xuất hiện khi sự cai trị của Matsudaira bắt đầu.”
Ookubo: “Tôi có một phản đối.”
Đó là đối thủ của chị ấy, Suzu nghĩ và căng người lên.
Ookubo: “Cô có đảm bảo nào rằng các quốc gia khác sẽ rời đi ra thế giới bên ngoài để kết thúc sự cai trị tạm thời không? …Nếu Musashi phá hủy Hashiba, họ sẽ không còn kẻ thù nào và Musashi sẽ bị suy yếu, vậy họ sẽ không nhắm đến một sự cai trị tạm thời khác sao?”
Phó Hội trưởng: “Sự gia tăng dân số sẽ trở thành một rào cản đối với sự cai trị tạm thời. …Đó là điều tôi đang dựa vào.”
…Sự gia tăng dân số sẽ loại bỏ… sự cai trị tạm thời?
Ngay khi Suzu hỏi điều đó, một “giọng nói” khác xen vào thần truyền. Đó là của Ohiroshiki.
Tín Đồ: “Ý cậu là dữ liệu tớ đưa cậu tối qua, phải không!?”
Chư Hầu Lép: “Đừng nói với ta là sẽ có thêm nhiều bé gái nữa nhé!”
Tín Đồ: “Điều đó sẽ thật tuyệt vời, phải không!? Phải không!? Hoan hô! …Xin lỗi vì đã quá khích. Ừm, mối quan hệ giữa thực phẩm và dân số sẽ trở thành một vấn đề trong tương lai cho cả câu lạc bộ nấu ăn và câu lạc bộ nông nghiệp. Theo các mô tả trong Thánh Phổ, dân số Viễn Đông khoảng mười hai triệu vào cuối thời Chiến Quốc, nhưng đã tăng lên hơn hai mươi triệu vào giữa những năm 1600.”
Công Nhân: “Đó là một bước nhảy vọt đấy.”
Tín Đồ: “Trong thời Chiến Quốc, hệ thống trang viên đã bị phá hủy và đất canh tác cùng ruộng lúa đã lan rộng thay thế. Và sau khi giao tranh chấm dứt, lương thực dồi dào và dân số tăng lên… điều đó cũng sẽ làm tăng số lượng bé gái. Điều đó cũng nên xảy ra trong thế giới tái hiện lịch sử của chúng ta.”
Thương Sẹo: “Judge. Sự gia tăng dân số tương tự xảy ra trên toàn thế giới, không chỉ ở Viễn Đông. Anh và các quốc gia châu Âu hùng mạnh khác đã thiết lập một hệ thống vận chuyển quy mô lớn sau Kỷ nguyên Khám phá, nên dân số tiếp tục tăng ngay cả trong Chiến tranh Ba mươi năm.”
Adele chen vào với một từ “nhưng”.
Chư Hầu Lép: “Nhưng Viễn Đông không thể chứa nổi một sự gia tăng dân số như vậy sao?”
Tín Đồ: “Đất nông nghiệp và môi trường cần thiết cho cây lúa của Viễn Đông và cây lúa mì của các quốc gia khác là khác nhau. Khi dân số bùng nổ, đất đai cần thiết để nuôi sống họ và sản xuất các nguồn tài nguyên khác cũng sẽ tăng lên. …Nhưng đất nông nghiệp của ai sẽ được đặt gần các thành phố hơn? Và điều gì sẽ xảy ra khi một quốc gia xung đột với quốc gia khác vì việc mở rộng đất nông nghiệp? Nó sẽ gây ra rất nhiều vấn đề.”
Ngân Lang: “Diện tích đất nông nghiệp sẽ tăng lên trong khi đang bị cai trị kép. Điều đó sẽ tạo ra biên giới quốc gia mở rộng, nhưng Hòa ước Westphalia xác định biên giới quốc tế… Một khi điều đó xảy ra, sẽ khó có thể mở rộng sau này để đáp ứng dân số ngày càng tăng. …Và điều đó sẽ dẫn đến việc các quốc gia tìm kiếm đất đai bên ngoài Viễn Đông.”
Phó Hội trưởng: “Phải. Đó là cách sự gia tăng dân số sẽ dẫn đến sự kết thúc của sự cai trị tạm thời.”
Thương Sẹo: “Judge. Đó là lý do tại sao các quốc gia khác, ngay cả những quốc gia ở Viễn Đông, cũng không quên tìm cách sống sót trong môi trường khắc nghiệt. Họ đang nghiên cứu và tiến hành các thử nghiệm hàng ngày.”
Chính Nghĩa: “Vậy thì… dự án thành phố này ở Mogami chắc hẳn là một phần của nghiên cứu đó.”
Nghĩ lại, Suzu nhận ra Lâu đài Sendai có lẽ cũng vậy.
Ngân Lang: “Hexagone Française đã tạo ra một lực lượng lớn phi nhân loại như mẹ tôi và nỗ lực phát triển automaton cùng các thần chiến tranh, nhưng đó không chỉ để họ có thể chiến đấu.”
Uqui: “Người Công giáo thì hơi tụt hậu về mặt đó. …Mặt khác, phe Kháng Cách có nhiều tự do hơn trong việc sử dụng thuật thức và lực lượng nhà thờ, nên họ sẽ dễ dàng hơn khi tiến ra thế giới bên ngoài.”
Bell: “Urquiaga-kun… không phải cậu nên chơi game của mình sao?”
Uqui: “Đại sứ Mukai, tôi cố gắng giữ các ưu tiên của mình theo thứ tự. Vâng, tôi đã hoàn thành route của nhân vật chị gái rồi, nên tôi có thể dành chút thời gian cho việc này.”
Hầu hết mọi người: “Ưu tiên kiểu gì vậy!?”
Cậu ấy thật tuyệt vời, Suzu nghĩ trước khi nghiêng đầu và đặt một câu hỏi.
Bell: “Chúng ta… sẽ hết chỗ ở sao? Chúng ta sẽ phải… nói lời tạm biệt sao?”
Ví dụ, Mary và Tenzou cuối cùng sẽ đến Anh, nơi một vai trò lịch sử đang chờ đợi họ. Điều tương tự cũng đúng với Gin và Muneshige với Tres España. Có những người khác mà cô đã gặp và những người khác mà cô biết dù chưa bao giờ nói chuyện với họ.
Bell: “Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại họ… nữa sao?”
Tôi: “Hừm. Bell-san, nếu có gì, tôi nghĩ chúng ta nên nói rằng họ đang về nhà.”
Bell: “Về nhà…?”
Cô nghe thấy Horizon nói “Đúng vậy.”
Hori-ko: “Nếu họ có một ngôi nhà để trở về và có một nơi hấp dẫn để tụ tập, những người về nhà cũng sẽ lại tụ tập một lần nữa. …Hãy nghĩ nó giống như một nhà hàng, một ngôi trường, hoặc một công viên.”
Vậy có giống như nhà tắm công cộng của chúng ta không? Suzu tự hỏi.
Có những khách hàng thường xuyên và có những khách hàng lần đầu. Một số sẽ nói họ sẽ quay lại nhưng không bao giờ trở lại, trong khi những người khác không nói gì nhưng lại quay lại vào cùng một ngày mỗi tuần. Một số sẽ đưa gia đình đi cùng, trong khi những người khác luôn đến một mình.
Khi cô hỏi cha về những người không bao giờ quay lại, ông đã nói: “Chúng ta chỉ cần tiếp tục tin rằng họ sẽ quay lại và duy trì một nơi để họ có thể làm vậy.” Và chờ đợi họ ghé qua không phải là lựa chọn duy nhất.
Thương Sẹo: “Và Musashi không thể đi thăm các quốc gia khác sao, Quyền Thuyền trưởng?”
Bell: “…Điều đó có làm mọi thứ… thú vị không?”
Mal-Ga: “Làm nó quá thú vị sẽ khiến chúng ta trở thành một mối phiền toái và họ có thể coi đó là sự quấy rối.”
Gold Mar: “Judge. Musashi có thể thay đổi thời tiết chỉ bằng sự hiện diện của nó.”
Asama: “Được rồi, được rồi. Đừng phá hỏng khoảnh khắc này!!”
“Nhưng,” Naomasa bắt đầu.
Cô Gái Hút Thuốc: “Trong Kỷ nguyên Bình minh, người ta bắt đầu tuân theo Thánh Phổ vì dân số quá đông dẫn đến một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ. Nếu sự cai trị kép này tiếp tục, mọi người có thể lo lắng rằng chúng ta đang đi theo hướng đó một lần nữa. Thậm chí có thể sử dụng Thánh Phổ làm lý do biện minh cho nó.”
Asama: “Tớ không nghĩ chúng ta nên sử dụng mối đe dọa về một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ như vậy…”
Nhưng Suzu ít nhiều đã hiểu những gì Masazumi đang làm. Rất có thể, nàng không chỉ nghĩ đến việc vượt qua tình hình hiện tại. Phó Hội trưởng trong lớp họ đang làm một điều gì đó lớn lao hơn.
…Chị ấy đang nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau khi thống trị thế giới.
Nàng đang nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau khi họ chinh phục thế giới và lấy lại cảm xúc của Horizon. Nàng đang nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau khi hòa bình bao trùm thế giới, Toori trở thành vua, và những mong muốn của họ trở thành sự thật. Hành động của Masazumi nhằm mục đích nhìn về tương lai đó, nắm bắt nó, và mang lại cho nó một hình dạng đáng tin cậy. Và rồi Suzu nghe thấy Masazumi nói.
Phó Hội trưởng: “Thế nào?”
Nàng đã nói.
Phó Hội trưởng: “Tôi đã bác bỏ hai dấu X của cô cho các mục #1 đến #3. …Điều đó có nghĩa là lập luận của tôi vẫn vững chắc.”
Masazumi lắng nghe sự im lặng của mọi người trong làn gió nhẹ.
Nàng khá thích sự im lặng này. Nàng đang cố gắng dẫn dắt những người này đi trên cùng một con đường với mình, và nàng cảm thấy điều này cho thấy họ đang mong đợi điều gì đó từ nàng và ủng hộ nàng. Vì vậy…
“Bây giờ tôi sẽ trả lời các khiếu nại của cô về mục tiêu ban đầu của chúng ta. Tôi đã nêu mục tiêu của chúng ta là ‘lấy lại vị thế của Viễn Đông và đạt được hòa bình bằng cách thu hồi Logismoi Oplo và ngăn chặn Mạt Thế’. Điều đó đã dẫn đến việc thu hồi Phó Vương Horizon tại Mikawa và dẫn đến việc Musashi tạo ra Viễn Đông sau này. Đó là một mục tiêu cần thiết. Hơn nữa…”
Hơn nữa…
“Điều này thực sự là quá sức để Musashi có thể tự mình hoàn thành. Đó là lý do tại sao chúng ta cần sự giúp đỡ từ các quốc gia khác. Thế giới sẽ được đặt dưới sự cai trị của Matsudaira và các quốc gia khác sẽ trở về vị trí đúng đắn của mình. …Chúng ta sẽ làm những gì chúng ta phải làm và đưa mọi thứ trở lại như vốn có. Đó là điều mà Hội Học sinh và các Chưởng Ấn Quan mong muốn.”
Nói xong, Masazumi mở một khung hiển thị. Nó hiển thị mục tiêu và chính sách của nàng với các phản đối đã được bác bỏ.
●Phó Hội trưởng: Phe Kháng Cự
Mục tiêu: Lấy lại vị thế của Viễn Đông và đạt được hòa bình bằng cách thu hồi Logismoi Oplo và ngăn chặn Mạt Thế.
O: Lời biện minh này bắt đầu bằng việc thu hồi Phó Vương Horizon và vẫn đang tiếp diễn cho đến nay.
O: Vì quá sức để Musashi tự mình hoàn thành, chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ từ các quốc gia khác.
1: Ngăn chặn Hashiba.
O: Chúng ta đã thua Hashiba như một phần của việc tái hiện lịch sử. Không còn cơ hội tương tự nào nữa.
O: Ngăn chặn Hashiba là để bảo tồn việc tái hiện lịch sử, vì vậy các quốc gia khác có nghĩa vụ giúp đỡ.
2: Trao cho Musashi khả năng chiến đấu và sử dụng sức mạnh đó để hợp tác với các quốc gia khác.
O: Hầu hết các trận chiến trong việc tái hiện lịch sử là với các quốc gia hùng mạnh và chúng ta có thể có được sự hợp tác của các quốc gia hùng mạnh đó.
O: Miễn là Musashi hình thành mối quan hệ với các quốc gia khác, nó có thể tiếp tục tồn tại.
3: Chấm dứt sự cai trị tạm thời và yêu cầu mở rộng thế giới tại Hòa ước Westphalia.
O: Sự hợp tác từ các quốc gia khác được đảm bảo và chúng ta đã hành động dựa trên giả định đó.
O: Sự kết thúc của sự cai trị tạm thời sẽ bắt đầu bằng sự cai trị của Matsudaira, vì vậy nó tuân theo Thánh Phổ.
“Thế nào? Musashi có thể giành được ảnh hưởng bằng cách duy trì một vị thế bình đẳng và hợp tác với các quốc gia khác. Chúng ta đã chuẩn bị để kháng cự khi cần thiết và chúng ta đã kết thúc ‘thất bại’ lớn nhất của mình. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là những người vươn lên giành quyền tối cao. Mọi người không cần phải tin vào điều này. Nhưng…”
Masazumi đặt một tay lên ngực.
“Nhưng xin hãy coi đó là điều tự nhiên, là lẽ thường, và chính xác là những gì chúng ta đã luôn làm.”
“Hoàn toàn là mị dân.”
Ookubo nói bằng một giọng nói nhỏ đáng ngạc nhiên bên cạnh nàng.
Ookubo nói nhỏ, nhưng giọng nói của cô không mất đi sức mạnh.
Bởi vì nó nhỏ và không lan tỏa, nó dường như bay ra như một thứ hữu hình. Và nó bay về phía Masazumi.
Họ đã không nhìn nhau nhiều, nhưng điều đó đã thay đổi. Ookubo đang đối mặt với Masazumi.
…Đến rồi.
“Phó Hội trưởng.”
Giọng nói của cô nhỏ nhưng lời lẽ rõ ràng. Rất có thể…
…Cô ấy đang nghiêm túc.
Masazumi coi một cuộc tranh luận là một cuộc đấu tay đôi của các lập luận. Nàng đã bảo vệ được lập luận của mình, nên nàng biết rất rõ điều gì sắp xảy ra.
Thay vì các lập luận, họ sẽ trao đổi các đòn đánh dựa trên vị trí chính trị của họ với tư cách cá nhân.
Nàng đã chứng minh lý lẽ của mình là đáng tin cậy, nên bây giờ là lúc để phán xét liệu nàng có thể được tin tưởng để đối mặt với nền chính trị đó hay không.
“Hãy nghe cô nói, Ookubo.”
Masazumi đối mặt với Ookubo.
Mọi người quan sát và lắng nghe. Trưởng Ban Đại diện nhìn lên Phó Hội trưởng qua cặp kính của mình.
“Lý lẽ của cô rất ổn. Đó là một cách suy nghĩ hướng về phía trước. Và người dân Musashi chắc hẳn thích nghe một VIP bày tỏ sự ủng hộ đối với những gì họ muốn tin tưởng. …Nhưng đó là mị dân.”
Trưởng Ban Đại diện thả chiếc khăn choàng từ vai xuống. Cô cởi tay áo trái của chiếc áo sơ mi dài tay bên trong mà cô mặc bên dưới.
“Cô có nhớ quả đạn pháo mà chúng ta dính phải trước khi đến Anh không?”
Cô để lộ cánh tay trái của mình cho đến tận vai.
“Tôi có thể cho cô biết điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta tham chiến.”
Cánh tay trái của cô là một cánh tay giả màu trắng.
Ookubo nhớ lại. Cô vẫn có thể nói về những ký ức đó.
Cô đã ghi lại và suy ngẫm về những ký ức đó để đảm bảo rằng cô sẽ không tô hồng hay làm sai lệch chúng.
Khu vực bị trúng đạn pháo đã bị hư hại trên diện rộng, nhưng hầu hết các công nhân đều không bị thương. Đó là vì cô đã thúc giục họ sơ tán. Đơn giản là cô đã không kịp thoát ra.
Cô cảm thấy đó là lỗi của mình. Cô hiểu điều đó và cô đã đi quá sâu.
Cô phải nói gì về nó đây?
Cô đã bị thương khi đang thi hành công vụ. Với tư cách là một công chức, cô đã chuẩn bị cho điều này, nên cô chỉ cần nhận bồi thường từ công chúng và coi như đã giải quyết xong. Tuy nhiên…
…Điều này có thể đã xảy ra với một công dân bình thường thay vì tôi, cô biết không?
Có một điều cô muốn hỏi.
Cô đã kế thừa hai cái tên và bước lên vũ đài công chúng.
Nhưng ngay cả cô cũng đã bị thương trong chiến tranh.
“Chúng ta có Thánh Phổ. Đúng vậy, nhưng… Thánh Phổ sẽ không bảo vệ chúng ta.”
Cô đã quyết định phải xứng đáng với hai cái tên được kế thừa của mình và làm hết sức mình.
Cha cô có một tập danh, nhưng ông đã tự nguyện từ bỏ. Đó là lý do tại sao cô muốn làm hết sức mình.
Cô đã rất tự hào về hai tập danh của mình.
Nhưng Mikawa đã bị mất và tình hình đã thay đổi rất nhiều.
Các quốc gia khác trở thành kẻ thù và mọi thứ liên tục thay đổi. Đó là một chuỗi các trận chiến và tranh luận. Họ thiếu nhân lực, nên cô đã làm tất cả các công việc lặt vặt và bất cứ điều gì khác có thể giúp ích cho Musashi.
Và thế nhưng cô đã không được bảo vệ.
Khi quả đạn pháo của Tres España bắn trúng, cô thấy mình chìm trong một mớ hỗn độn của thính giác và thị giác tối sầm lại.
Lúc đầu, cô nghĩ lưng mình đã đập vào tường. Cô nghĩ vai trái của mình cảm thấy nóng.
Nhưng thực ra, cô đã mất đi cánh tay trái của mình.
Khi cô bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem mình có đánh rơi nó ở đâu không, một suy nghĩ hợp lý đến kinh khủng đã nảy ra trong đầu cô.
…Mình có một tập danh. Làm sao mình có thể ưu tiên bản thân hơn người khác?
Vì vậy, trong khi giữ vai trái, cô đã tìm kiếm những người bị thương. Cô không thấy ai ở khu vực thân tàu giữa. Bên trong, các công nhân đang điều chỉnh công suất của khu vực bị hư hại và họ là người đã tìm thấy cô.
…Mình đã ngất đi.
Thật kỳ lạ, phải không?
Mình có một tập danh. Thực tế là hai. Vì vậy mình muốn làm việc chăm chỉ hơn người bình thường. Mình đã đến nơi nguy hiểm, mình bị thương, và mình đã mất một thứ gì đó. Nhưng mình vẫn còn tập danh của mình, nên mình không thể cứ thế bỏ chạy. Vâng, vì vậy mình đã cố gắng hết sức…
…Nhưng mình đã không lấy lại được những gì đã mất.
“Này,” cô hỏi. “Một Thánh Phổ đùa giỡn với mạng sống của con người như thế này thì có ích gì?”
“Này,” Ookubo nói lại. “Lịch sử có thể được định trước… nhưng vận mệnh sẽ không bảo vệ chúng ta.”
Thực sự kỳ lạ. Mình có hai tập danh, vậy vận mệnh không nên bảo vệ mình gấp đôi sao? Mình đang bảo vệ lịch sử gấp đôi, vậy nó không nên đáp lại sao?
Và nếu nó không hoạt động theo cách đó…
“Tại sao phải bận tâm làm bất cứ điều gì? Dù chúng ta làm gì và dù chúng ta cố gắng thế nào, vận mệnh cũng sẽ dùng chúng ta làm trò tiêu khiển và làm chúng ta tổn thương. Chúng ta chỉ đang phó mặc cho may rủi. Bên cạnh đó, bất kể Hashiba có thể làm gì, nó cũng chỉ kéo dài cho đến Mạt Thế, phải không? Trong trường hợp đó, chiến thắng sẽ không rơi vào tay chúng ta ngay cả khi chúng ta chỉ ngồi yên cho đến Westphalia sao? …Và thế nhưng ở đây cô lại nói về việc dồn Oda và Hashiba vào chân tường trong một khoảng thời gian ngắn như vậy…”
Cô nói.
“Cô sẽ làm gì nếu cô cũng giống như tôi?”
Masazumi đối mặt với những lời nói của Ookubo. Và nàng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
…Không có khung hiển thị nào hiện lên.
Không ai nói gì cả.
…Mình có thể tin rằng đó không phải là vì tất cả họ đang né tránh tình huống này.
Họ chỉ để nàng xử lý nó. Người dân và bạn cùng lớp của nàng đang để nàng xử lý nó với tư cách là chính trị gia hàng đầu của Musashi.
“————”
Mình hiểu rồi, Masazumi nghĩ. Mình gần như cảm thấy mãn nguyện ở đây.
Đó là lý do tại sao tên ngốc đó không nói gì cả. Vâng, đó là lý do tại sao…
…Ổn rồi.
Nàng nhìn thẳng vào Ookubo và nói. Nàng cảm thấy đây phải là câu trả lời của mình cho thất bại của họ tại Mikatagahara khi nàng mở miệng và dứt khoát thành lời.
“Chắc hẳn đã rất đau đớn.”
Nhưng…
“Ổn rồi. …Không quan trọng phải mất bao nhiêu lần, dưới hình thức nào, hay nếu người khác phải tiếp nối cho cô.”
Đúng vậy.
“Nếu chúng ta tiếp tục hỗ trợ lẫn nhau, chúng ta có thể duy trì quyết tâm tiếp tục kháng cự.”
Masazumi đưa tay phải về phía Ookubo.
Nhưng nàng thấy một hành động được sinh ra từ ý chí con người. Ookubo nhướng mày và mở miệng.
“Cái gì vậy!?”
Không rõ sự run rẩy trong giọng nói của cô là tức giận hay buồn bã, nhưng cô lắc đầu.
“Đau lắm đấy, cô biết không!? Đừng tỏ ra như cô hiểu! Nếu cô thực sự bị thương-…”
Masazumi nhìn xuống những người bên dưới. Nàng giơ ngón tay lên và di chuyển chúng như thể đang giữ nhịp.
“Được rồi, đến lúc kiểm tra!”
“Ể?”
Chà, mình có thể đi xa đến mức này, phải không? Masazumi nghĩ khi nàng giơ tay lên như thể muốn lao vào cô gái kia.
“Đây này!”
Nàng đột ngột nắm lấy váy của Ookubo và kéo nó xuống.


0 Bình luận