Chuyển sinh thành nữ quý...
Sekimura Imuya Yamashita Nanao
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 "Tranh biếm họa"

Chương 37 Pháo đài Jugfena

0 Bình luận - Độ dài: 1,752 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, không may thay, thời tiết xấu đi, bọn tôi tiếp tục hành trình đến lãnh địa hoàng gia Jugfena dưới cơn mưa phùn. Mặt trời bị che khuất khiến bọn tôi không chỉ khó xác định được thời gian, mà còn phải cẩn trọng di chuyển do thiếu tầm nhìn.

Dưới bầu trời mịt mù, cánh rừng rậm rạp hơn hẳn rừng thường thấy ở Kaldia dần suốt hiện bên phải đoàn hành quân. Rừng Alphena Vĩ đại được biết là đã từng bao phủ vùng đất này, những gì còn sót lại của nó là một khu rừng nguyên sinh sâu thẳm được gọi là "Rừng Quái Vật". Tôi có thể nghe thấy âm thanh như tiếng thú dữ và côn trùng vọng ra từ khu rừng, cùng với tiếng mưa rơi lộp độp.

“Nơi này u ám quá...”

Giọng nói đó phát ra từ một người lính. Có lẽ vì trời mưa, dù đang là mùa hè nhưng không khí vẫn se lạnh. Những người lính cũng có vẻ mệt mỏi, tất cả đều hành quân thành một nhóm trong im lặng buồn bã, tạo nên một khung cảnh vô cùng ảm đạm.

"Gunther, hãy tăng tốc độ hành quân để không bị lạc."

"Tuân lệnh. Tôi cũng muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Ngay cả tôi cũng muốn tránh Rừng quái vật."

Cánh rừng mang lại cảm giác bất an đến cả những người gan dạ như Gunther dè trừng. Tôi nắm chặt dây cương ngựa, nhìn về phía khu rừng bên phải. Vì trời mưa nên đường nét của nó tối sầm lại, tôi không thể nhìn rõ. Mặc dù vẫn còn khá xa mới đến khu rừng, nhưng tôi cảm thấy Rừng Quái Vật như một bóng ma lờ mờ, có lẽ vì khu rừng chiếm quá nhiều tầm nhìn của tôi.

Đột nhiên, tôi nghĩ mình vừa nhìn thấy một vật gì đó màu đỏ đang di chuyển trong bóng tối xám xịt. Tôi chớp mắt và nhìn lại, nhưng nó đã biến mất, và tôi tự hỏi liệu đó có phải là ảo ảnh quang học không, nhưng tôi không thể nhìn thấy nó nữa.

Nhưng khí tôi bắt đầu nheo mắt tò mò, một binh sĩ hét lên nhẹ nhõm.

“Tôi thấy rồi! Chúng ta đã đến Pháo đài Jugfena!”

Nghe vậy, tất cả binh lính đều reo hò. Bên kia màn mưa phùn, bóng dáng mờ ảo của một công trình nhân tạo khổng lồ dần hiện ra.

Càng đến gần, tôi càng nhận ra đường nét và đặc điểm của pháo đài khổng lồ. Pháo đài Jugfena là nơi duy nhất có người sinh sống trong lãnh địa hoàng gia Jugfena. Mưa phùn rơi trên pháo đài được xây bằng đá đen bóng và kim loại, với những tòa tháp được bố trí đều đặn, trên đỉnh có treo cờ Arxian, cùng những bức tường cao hơn cả Dinh thự Golden Hills nơi tôi đang ở. Không giống như những lâu đài ở kinh đô, pháo đài hoàn toàn không có bất kỳ chi tiết trang trí nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy sắp xếp có hệ thống của nó có vẻ vô cùng tráng lệ.

Binh lính của quân đội Kaldia chưa từng rời khỏi lãnh địa, và ngay cả Claudia, người lớn lên ở kinh đô và quen với việc ngắm nhìn lâu đài, đều há hốc mồm trước tòa thành sắt đen. Tôi cũng không ngoại lệ. 

Quân đội của lãnh địa Kardia tiếp tục tiến quân, ngây ngô bị mê hoặc bởi tòa thành tuyệt đẹp này.

“Ừm, Elena-dono, ở đằng kia.”

Claudia, dường như có thị lực ngang ngửa loài thú, chỉ tay về phía chân lâu đài. Thị lực của cô tốt đến mức có thể nhìn thấy một hạt lúa mì trong căn bếp rộng lớn.

"Là Eliza, không phải Elena."

“Tôi lại nhầm nữa rồi… Tôi xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho tôi.”

Tôi rút ngắn lời sửa lỗi thường lệ của mình với cô ấy vì tôi gần như đã bỏ cuộc, và nheo mắt nhìn về phía Claudia đang chỉ. Con ngựa vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nên tôi tiếp tục đến gần nó một lúc và cuối cùng cũng nhận ra Claudia đã phát hiện ra điều gì.

“Đó có phải là…… lều của người tị nạn không?”

Xung quanh pháo đài, hoàn toàn khác với chiếc lều tôi đang dùng, là những dãy lều tạm bợ dành cho lính. Chúng thấp đến nỗi không thể đứng trong đó, chúng trải dài đến tận chân trời, lấp đầy phía bên này của lâu đài.

Mặc dù trời mưa, tôi vẫn thấy người ra vào lều trại, chẳng hề bận tâm đến mưa. Rồi tôi hướng tầm nhìn về mục tiêu, pháo đài mà đoàn quân đã mất ba ngày hành quân mới đến được. Bọn tôi dừng lại trước cổng pháo đài, và Gunther, người đi đầu, thông báo sự xuất hiện của tôi cho những người bên trong pháo đài. Cánh cổng khổng lồ sừng sững trước mặt tôi được làm bằng gỗ, nhưng được giữ cố định bằng lưới sắt, cho thấy ngay rằng lâu đài này thực sự là một pháo đài quân sự.

Những người tị nạn tập trung ánh mắt vào Claudia và tôi, có lẽ nhận ra chúng tôi có cấp bậc cao hơn những người lính cưỡi ngựa. Má hóp và khuôn mặt họ vô cảm, chỉ có đôi mắt là sáng lên. Một số chỉ im lặng nhìn chúng tôi, trong khi những người khác nhanh chóng rút lui vào lều của họ. Ai cũng gầy gò ốm yếu, vẻ mệt mỏi và tiều tụy hiện rõ mồn một.

Xin lỗi, nhưng hiện tại tôi không ở đây để chào đón họ. Tôi gạt hết mọi ánh mắt của họ ra khỏi tâm trí mình.

Giữa lúc đó, cánh cửa khổng lồ trước mặt tôi mở ra. Gunther ra lệnh tiến lên, và đoàn quân hành quân chậm rãi tiến vào lâu đài. Những người lính, vốn xếp thành hai hàng, dần dần tách ra, tạo thành một lối đi đủ rộng cho Claudia và tôi đi qua. Hai bọn tôi đi ngang qua họ và tiến vào pháo đài. Bên trong pháo đài được thắp sáng rực rỡ bằng đuốc, tầng một tòa thành được dùng làm chuồng ngựa, nơi có một khoảng đất rộng rãi với rất nhiều ngựa đang nghỉ ngơi.

“Cảm ơn rất nhiều vì đã tới đây, Nữ Tử tước Kaldia.”

"Tôi rất biết ơn sự chào đón của ngài. Như đã hứa, tôi đã mang theo 50 binh lính từ quân đội Kaldia."

Bọn tôi đang được lính từ pháo đài dẫn đường, và vị hiệp sĩ từng là sứ giả đến lãnh địa Kaldia hôm nọ đã đến chào đón tôi. Tôi đoán anh ta có thể là người phụ trách liên lạc của chúng tôi. Lần này, anh ta không đội mũ trụ mà để tóc xõa xuống, nên trông trẻ hơn trước. Nếu có khác, tôi nghĩ rằng diện mạo hiện tại của anh ta phù hợp với tuổi thật hơn. Mặc dù tôi không biết người đàn ông này thực sự bao nhiêu tuổi.

“Thay mặt cho ngài Bá tước Einsbark, tôi xin chân thành cảm ơn tinh thần hiệp sĩ trong sáng và cao quý của ngài.”

Người đàn ông quỳ xuống chào tôi với tư thế đặc biệt của một hiệp sĩ và nghi lễ trang trọng. Tay phải của anh ta gần chạm vào vai trái. Đúng như mong đợi của một hiệp sĩ thực thụ, động tác của anh rất tao nhã và duyên dáng.

Còn Claudia, người có ước mơ trở thành hiệp sĩ, đôi mắt cô lấp lánh niềm phấn khích khi nhìn vị hiệp sĩ thực hiện nghi thức chào hỏi. Tệ thật, đây chính là biểu cảm của cô trước khi mất kiểm soát.

"Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này, mặc dù chúng tôi vừa mới đến, nhưng không biết binh lính của tôi có thể nghỉ ngơi được không. Trên đường đến đây, chúng tôi bất ngờ phải tiêu diệt một con ma thú, nên họ có hơi mệt."

"Tất nhiên rồi."

Hiệp sĩ ra lệnh cho những người lính đang đợi phía sau mình và dẫn những người lính của quân đội lãnh thổ lên lầu.

Trong lúc đó, tôi ra lệnh cho Claudia đưa hai người phụ nữ tới đây. Hai người phụ nữ tôi dẫn theo từ làng Cyril, khi mới bước vào pháo đài đá và kim loại này, họ sợ đến mức không dám nhìn những người tị nạn, và dường như không biết phải làm gì. Bây giờ, tôi chỉ xin nói rằng họ là người hầu của tôi và Claudia, và ngày mai tôi sẽ bảo Claudia đi cùng họ về làng Cyril.

“Vậy thì, chỉ đêm nay thôi, tôi có thể cho mấy người hầu này mượn phòng luôn được không?”

“À, còn nhiều phòng trống lắm. Không vấn đề đâu.”

Hiệp sĩ gật đầu trước yêu cầu thứ hai của tôi, rồi tôi tiếp tục nói.

“Tôi vẫn chưa nghe tên anh. Xin lỗi vì đến giờ mới hỏi.”

“Tôi không phiền. Cảm ơn sự tôn trọng mà ngài đã dành cho tôi. Cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là Ergnade Einsbark. Tôi là chỉ huy Trung đội Kỵ binh số 1 tại Pháo đài Jugfena. Vì tôi phụ trách liên lạc với các ngài, tôi nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội làm quen với nhau. Mong được giúp đỡ.”

……Einsbark? Đây là cái tên tôi bất ngờ nghe thấy.

Vì anh ta là hiệp sĩ đưa tin, tôi cứ tưởng anh ta chỉ là một hiệp sĩ cấp thấp, nhưng không ngờ anh ta lại là một chỉ huy quân sự. Hơn nữa, họ của anh ta là Einsbark, tức là anh ta có họ hàng với bá tước, người đứng đầu ở đây. Với cấp bậc cao như vậy, anh ta lại là người liên lạc của chúng tôi sao?

Tôi tự hỏi Bá tước Einsbark đang âm mưu điều gì mà lại chọn một người như vậy làm liên lạc viên. Không biết lão cáo già xảo quyệt, hiệp sĩ kỳ cựu Bá tước Einsbark đang toan tính hay nghĩ gì, thói quen cảnh giác của tôi lại trỗi dậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận