Chuyển sinh thành nữ quý...
Sekimura Imuya Yamashita Nanao
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 "Tranh biếm họa"

Chương 24 Tôi ước gì ngày mai đến sớm

0 Bình luận - Độ dài: 1,649 từ - Cập nhật:

Vì quá nhiều việc phải làm, tôi không có thời gian để thong thả đi xe ngựa về trong hai ngày. Giao lưu lẽ ra phải là một việc vui vẻ và thư giãn sao? Giao lưu đâu phải chuyện dễ dàng với giới quý tộc. Cưỡi ngựa cả ngày, rồi đổi ngựa một lần ở một thị trấn trên đường đi, tôi trở về lãnh địa Kaldia ngay trong đêm đó trong tình trạng kiệt sức.

Tất nhiên, vì còn nhỏ, tôi không có đủ sức để cưỡi ngựa cả ngày, vì vậy Claudia và Kamil thay phiên nhau cưỡi ngựa cùng tôi.

"Có vấn đề gì lúc tôi đi vắng không?"

Thay mặt Bá tước Terejia, thư ký Bellway của ngài đã phụ trách trong thời gian chúng tôi vắng mặt.

Ngay cả sau khi trở về, cơ thể mệt mỏi của bọn tôi cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, bọn tôi phải lập tức chuẩn bị quy mô lớn để tiếp nhận những người tị nạn mà chúng tôi đã đồng ý tiếp nhận, bá tước đang nắm quyền quản lý vùng hiện tại, ông ấy đã ngay lập tức đến phòng làm việc.

Claudia thì đi đến bãi huấn luyện quân đội trong vùng, tôi tự hỏi cô ấy lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy.

Không có gì quan trọng trong báo cáo của Bellway, dường như cũng không có thay đổi đáng chú ý với tiểu thư Elise và Maya, hầu gái riêng của cô ấy.

"Còn về chuyện "quý cô" kia."

Bellway thận trọng bắt đầu báo cáo về lý do Elise phát hiện ra và viết cho tôi lời bạt đó. Bellway và những người hầu gọi đứa trẻ đó là "quý cô" để dễ phân biệt hơn.

“Tôi thành thật xin lỗi. Hôm nọ, khi tôi ra ngoài, Elise-sama đã lẻn ra ngoài một chút.”

“Tôi biết. Elise đã viết về chuyện đó trong thư. Dường như cô ấy nghĩ người kia là họ hàng của tôi. Từ giờ trở đi, nếu Elise có hỏi về đứa trẻ đó, cứ bảo cô ấy hỏi tôi. Tôi sẽ dẫn lời thật khéo.”

Đúng như tôi dự đoán, vấn đề chính là về đứa trẻ đó. Để kiểm soát thông tin về đứa trẻ sau này, tôi giao phó cho Bellway, thư ký của Bá tước. Việc Bellway để chuyện đứa nhóc lộ ra dù dinh thự vốn vắng vẻ cũng như để Elise thật phát hiện sự tồn tại của nó, rõ ràng là sai lầm hiếm hoi của Bellway.

Khi tôi hướng dẫn anh ấy về việc trao đổi thư từ trong tương lai và định hỏi anh ấy xem có điều gì khác cần báo cáo không, Bellway đột nhiên cúi đầu thật sâu.

“Tôi thực sự, vô cùng xin lỗi về tất cả chuyện này. Đã phản bội lòng tin của Eliza-sama…… Dù ngài có trừng phạt tôi thế nào, tôi cũng sẵn sàng chịu đựng.”

Giọng nói của anh ta chứa đựng rất nhiều niềm đam mê với công việc. ……Khi tôi nhìn cách anh cúi đầu về phía mình, tôi cảm thấy làm thư ký cho bá tước chắc hẳn cũng vất vả lắm, và cảm thấy có gì đó thương hại.

Vì Bá tước Terejia không thích có quá nhiều nhân viên hơn mức cần thiết, Bellway thực sự làm nhiều việc hơn là chỉ làm công việc thư ký mà không hề phàn nàn. Anh thường xuyên được yêu cầu xử lý những công việc khó khăn, và thậm chí còn cúi đầu trước một đứa trẻ chưa bằng một nửa kích thước của mình, chắc hẳn đó là một công việc khá căng thẳng.

Nghĩ đến điều đó, khoảng cách giữa tôi và Bellway khá lớn. Cũng thật kỳ lạ khi nhìn thấy ai đó cúi đầu chào mình.

“……Người đặt niềm tin vào anh không phải tôi mà là Bá tước Terejia. Tôi sẽ không trừng phạt anh đâu.”

Lý do tôi nhờ Bellway quản lý đứa nhóc khi đi vắng không chỉ vì hiện không có ai làm được việc đó, mà cũng do bá tước chỉ thị như vậy.

Mặc dù tôi đúng là người trực tiếp yêu cầu Bellway lo liệu việc này, nhưng đó chỉ là vì tôi là người chịu trách nhiệm chăm sóc đứa trẻ. Nói như vậy là phản bội lại kỳ vọng của tôi, nhưng ngay từ đầu tôi chưa bao giờ thực sự tin tưởng anh ấy đến vậy.

Bellway không nói nên lời, tôi xác nhận lại nội dung báo cáo của anh ta. Như thể đang phản đối quyết định không phạt của tôi, Bellway có vẻ mặt gần như buồn bã, hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy của anh ta.

---

Đông Kaldia vẫn còn khá hoang sơ, với một vùng hồ rộng lớn chưa có người ở. Tôi dự định cải tạo nơi đó thành chỗ ở cho dân tị nạn.

Họ cũng là nông dân, giống như những người trong lãnh địa của tôi. Vì chưa có đất nông nghiệp nào được cấp cho họ, nên với tư cách là người mới đến, họ sẽ phải tự tay làm thủy lợi cho mảnh đất của mình. Với nỗ lực này, môi trường sống của họ sẽ trở nên thuận lợi cho người dân, và điều đó cũng tốt cho lãnh địa vì chúng tôi thiếu ngư dân, và việc đặt ra mục tiêu dài hạn là học cách trồng lúa từ những vùng đất dồi dào nguồn nước cũng có thể đạt được. Dự án này có thể sẽ kéo dài đến tận thế hệ sau đó, dù vậy Kaldia vẫn sẽ tiếp nhận thêm người do những lợi ích đem lại.

Lợi ích rõ ràng nhất sẽ là bí ngô. Trong số những người tị nạn, họ có hạt bí ngô để thương lượng về vùng đất mới sinh sống. Vì lo ngại về việc thay đổi hệ sinh thái, tôi đã đặt ra giới hạn về các loại cây trồng mới mà người tị nạn được phép trồng. Hiện tại, tôi sẽ chỉ sử dụng bí ngô làm loại cây trồng mới mà người tị nạn mang theo.

Tôi cũng định dùng khoai tây của họ, nhưng hình như đất ở Kaldia có hàm lượng nước cao nên không thích hợp trồng khoai tây. Theo tôi nhớ từ kiếp trước, bí ngô có vẻ khá bổ dưỡng và sẽ cho thu hoạch tốt. Vì vùng của tôi chỉ trồng các loại cây lương thực, hy vọng việc bổ sung thêm bí ngô sẽ giúp cải thiện dinh dưỡng tổng thể cho người dân.

Ngoài ra, một lợi ích lớn khác là mở rộng lực lượng lao động. Vì người dân hiếm khi chuyển đến miền Kaldia từ các miền khác, nên chúng tôi khó có thể khởi động các dự án lớn do thiếu hụt lao động. Vì người dân miền tôi đang tất bật trồng trọt các loại cây trồng cần thiết để sinh tồn, nên miền này về cơ bản đã bị trì trệ.

Vậy nên, dù tôi muốn làm gì đó với các vùng hồ phía đông trong lãnh địa, nhưng đã nhiều năm rồi vẫn chưa có tiến triển. Chủ yếu là do thiếu nhân sự.

Trong trường hợp đó, vì việc tiếp nhận người tị nạn đồng nghĩa với việc có thêm nhiều công dân mới, tôi có thể coi họ là lực lượng lao động bổ sung.

Sẽ không có bất kỳ tranh chấp nào với người dân bản xứ của tôi vì họ sẽ sống ở những địa điểm khác nhau, và vì dù sao họ cũng nói những ngôn ngữ khác nhau nên sẽ rất khó để xảy ra bất kỳ tranh chấp nào. Vì họ không thể giao tiếp, nên có lẽ họ sẽ không có gì để tranh giành.

Nhưng thế hệ con cháu của họ chắc chắn sẽ phải học tiếng Arxia. Tôi đã nói chuyện với Bá tước Terejia về việc này, rằng chúng ta sẽ cần phải dạy cho những đứa trẻ hiện còn quá nhỏ để tham gia dự án thủy lợi. Ngoài ra, để áp dụng kỹ thuật trồng lúa, con cháu của họ chắc chắn sẽ phải nói tiếng Arxia để mọi người có thể hợp tác.

Không thể chấp nhận việc cứ mãi gọi họ là người tị nạn.

Một khi được chấp nhận, họ sẽ trở thành công dân của lãnh thổ Kaldia. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Bá tước về việc này sau.

Suy nghĩ về dân tị nạn của tôi bỗng dừng lại.

"Tiểu thư vẫn thức à."

“……Bà Hortensia.”

Người phụ nữ đẩy cửa bước vào phòng nói với giọng hơi bực bội.

Bà Hortensia mới được thuê để thay thế bà Galton vừa bị sa thải . Giọng nói của bà là thứ duy nhất vang vọng trong bóng tối, nơi không có nguồn sáng.

“Thức khuya thế này sẽ không tốt cho cơ thể đâu.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi đi ngủ đây.”

“Vậy thì tốt rồi. Đôi khi ngài quên mất rằng mình vẫn chỉ mới 6 tuổi thôi.”

Tôi hơi giật mình trước lời nhận xét của bà Hortensia. Bởi vì bà ấy nói rất đúng.

“Dù trưởng thành sớm, cơ thể vẫn chưa theo kịp. Ngài nên ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ điều độ và rèn luyện sức khỏe để cơ thể không bị suy yếu.”

Tôi hiểu, tôi trả lời, và bà Hortensia rời khỏi phòng sau khi nói những gì bà muốn nói.

Bà Hortensia không khó chịu như bà Galton, nhưng rất khó để nắm bắt được tính cách của bà ấy, và đó là đánh giá của tôi về người bảo mẫu mới đến dinh thự này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận