Chuyển sinh thành nữ quý...
Sekimura Imuya Yamashita Nanao
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 "Tranh biếm họa"

Chương 36 Trên đường đi (4)

0 Bình luận - Độ dài: 1,397 từ - Cập nhật:

"Sao? Nếu ngươi sẵn sàng hành động thiếu tôn trọng vậy, hẳn phải có chuyện muốn cầu xin ta."

Tôi tự hỏi họ có thực sự cầu xin sự tha thứ khi đã sẵn sàng làm phản trước đây. Sự ngu ngốc ấy khiến tôi không muốn quan tâm đến 2 kẻ đang quỳ nữa.

Hiện tại, không có đền thờ nào của Giáo hội Ar Kusha trên lãnh thổ Kaldia. Giáo hội đảm nhiệm việc giảng dạy luật pháp và thực thi trật tự, những người dân làng không có điều kiện thuê giáo viên thường học cách giao tiếp với mọi người thuộc các tầng lớp xã hội khác nhau thông qua các lễ hội được tổ chức tại đền thờ của làng.

Tuy nhiên, cha tôi đã phá hủy toàn bộ đền thờ trong vùng, cầu nối duy nhất đến với giáo hội ở Kaldia, với lí do rằng nó "quá xa hoa".

Vào thời điểm đó, do cha gây ra khủng hoảng kinh tế trong lãnh địa, nên ông đã ban hành luật cấm xa xỉ.

Người dân trong vùng vốn luôn sống kham khổ trong những ngôi nhà khiêm tốn, nhưng các tín đồ nhà thờ, bất kể lối sống của họ, đều có nhà đá đẹp và được cung cấp quần áo. Thật dễ dàng để khơi dậy lòng ghen tị của dân thường, những người phải mặc quần áo rách rưới trong nhiều năm mà không có phương tiện để duy trì nhà cửa do lối sống nghèo nàn, điều đó cũng kích động họ phá hủy nhà thờ.

Lấy cớ xây dựng lại lãnh địa, phụ thân đã tịch thu tiền bạc, lương thực và nhân lực của các làng, còn các giáo sĩ bị đuổi khỏi đây nhằm dữ kín hiện trạng trong vùng, vì vậy trình độ học vấn các làng thấp trầm trọng. Về cơ bản, nếu ông ta không cho người ngoài vào lãnh địa, người dân ở đây sẽ chẳng biết gì hơn. Dù sao thì chuyện này cũng đã xảy ra 15 năm trước rồi.

Để giúp những công dân mới hòa nhập, tốt nhất là tôi nên đưa nhà thờ trở lại. Từ khi vương quốc này được thành lập, nó đã gắn liền với nhà thờ.

“Làm ơn, tôi cầu xin ngài. Chúng tôi sẽ trả giá cho sự việc mà đứa trẻ mồ côi kia gây ra, xin ngài đừng bắt chúng tôi đi làm 'lao động'!”

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi một tiếng cầu xin. Tôi chớp mắt, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, rồi quay lại nhìn hai người phụ nữ đang quỳ trước mặt. Cô ấy vừa nói gì vậy? Lao động……?

“……Tôi hiểu rồi, thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi.”

Vai cô gái run rẩy dữ dội. Giọng tôi lạnh lùng hơn tôi nghĩ. Tuy nhiên, tôi hiểu tại sao hai người họ lại tuyệt vọng và sợ hãi đến vậy, tôi không khỏi cảm thấy thất vọng.

Cha sẽ vui vẻ giết chết bất kỳ công dân nào phạm tội. Hơn nữa, ông ta còn bắt cả làng phải chịu trách nhiệm về tội phạm và phải trả "phí", nếu không sẽ bị bắt làm "lao động".

“……Ngươi có thể đừng nghĩ ta giống như vị lãnh chúa trước kia nữa được không?”

Hai người phụ nữ được lệnh đi cùng họ đến Pháo đài Jugfena để chuộc tội. Claudia nhanh chóng khám xét họ, nhưng phát hiện họ không mang theo vũ khí hay chất độc.

Trưởng làng, người có con gái đang bị bắt đi, là người duy nhất được phép nói chuyện trực tiếp với lãnh chúa, ông đã cố ngăn bọn tôi đưa co con gái đến Pháo đài Jugfena, nơi có khả năng trở thành chiến trường, nhưng cuối cùng ông đã nhượng bộ khi tôi nói ông có thể phải chịu trách nhiệm thay hai người họ.

Và rồi, khi bóng tối bắt đầu tan dần, quân đội lại lên đường hướng tới vùng Jugfena.

“Bảo hai người họ mang hành lí. Paulo, tôi giao cho anh trông chừng họ.”

Tôi ra lệnh cho người lính tập sự trẻ tuổi sắp kéo dây cương ngựa của tôi đi lên phía trước đoàn diễu hành, nơi có hai người phụ nữ đang mang những vật tương đối nhẹ.

Vì ngựa của tôi không chạy nhanh lắm nên tôi không cần ai kéo dây cương hộ. Thực tế, vai trò của lính mới chỉ có thế.

"Ơ, ừ, vâng."

Nhận được mệnh lệnh đột ngột, Paulo nhìn Gunther một lúc. Tuy nhiên, khi thấy Claudia bên cạnh gật đầu, anh liền đi về phía trước mà không nói gì.

Đúng như dự đoán, Claudia nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong lời tôi. Cô ấy hiểu rằng tôi muốn cô ấy ở lại với hai người phụ nữ để đảm bảo họ không bị những người lính khác đối xử tệ bạc, và có lẽ điều đó cũng phù hợp với tinh thần hiệp sĩ của cô ấy, khi cô ấy quay sang tôi với đôi mắt lấp lánh.

Claudia không che giấu cảm xúc của mình, nên theo một cách nào đó, ở bên cô ấy dễ dàng hơn là ở bên bất kỳ ai khác. Đôi khi cô ấy bị cảm xúc chân thật chi phối, điều này không thường thấy ở một quý tộc, nhưng ít nhất tôi không phải vắt óc suy nghĩ để hiểu ẩn ý trong từng câu chữ.

Nhưng xét đến cảm xúc của Claudia, tôi sẽ không thể đưa hai người phụ nữ này ra tiền tuyến thực sự của trận chiến ở Pháo đài Jugfena. Có thể nói đó là một điểm yếu nếu tôi muốn sử dụng Claudia. Với tình hình hiện tại, tôi chỉ có thể giao phó mọi việc cho Claudia, và tin tưởng cô ấy sẽ bảo vệ mạng sống của tôi.

Tôi chỉ bảo hai người phụ nữ mang theo vài món đồ nhẹ, vì Claudia là một người quan trọng mà tôi cần nhờ đến cho đến khi tôi có thể an toàn trở về Kaldia từ Pháo đài Jugfena. Có lẽ cô ấy hiểu rằng tôi không thể cứ thế cử bất kỳ người lính nào khác đi chăm sóc họ. Suy cho cùng, Claudia và tôi là hai người phụ nữ duy nhất còn lại.

Tối nay chúng tôi dựng trại khi gần đến biên giới lãnh địa của tôi. Cũng như hôm qua, lính tráng cũng nhanh chóng dựng lều, nấu ăn bằng bếp lò đơn sơ, và dựng một hàng rào gỗ đơn giản quanh khu vực.

Vì chúng tôi đang ở khu vực hồ nên bùn lầy kinh khủng. Các binh sĩ rửa chân và giày dép ở hồ gần đó, rồi đi săn tìm thức ăn trong rừng xung quanh.

Tôi ở lại lều. Miễn là không có tình huống khẩn cấp, dường như giới quý tộc được phép thoải mái. Dĩ nhiên, đổi lại giới quý tộc phải làm việc chăm chỉ hơn vì lợi ích của mọi người nếu thực sự có tình huống khẩn cấp.

Giống như ngày hôm qua, tôi ngồi xuống một tấm đệm được chuẩn bị sẵn trên đất, chơi cờ vua bằng những viên đá nhặt được trên đường đi, trong khi Claudia, người vẫn ngồi yên bên cạnh tôi, bắt đầu nhìn ra ngoài lều một cách bồn chồn.

Nhìn theo ánh mắt của cô, tôi thấy 2 người phụ nữ làng Cyril đang nhóm lò sưởi. Họ có vẻ thạo việc sử dụng bếp lò hơn đám lính, còn Claudia thì mím chặt môi như muốn nói điều gì đó.

“……Claudia-dono.”

“Ồ, ngài có cần tôi làm gì không?”

“Tôi muốn một ít nước nóng, cô có thể lấy giúp tôi được không?”

Tôi ngụ ý bảo cô ấy có thể đến bên bếp lò, một nụ cười vui vẻ nở trên khuôn mặt Claudia. Vì Gunther cũng đang canh gác lối vào lều, nên dù tôi có đẩy Claudia ra xa một chút cũng không sao.

"Tôi sẽ mang nó đến ngay!"

Claudia lao ra khỏi lều với rất nhiều năng lượng. ……Khi cô ấy quay lại sau đó, phải mất vài giây cô ấy mới nhận ra đã quên mang nước cho tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận