Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa
Chương 63: Sức Mạnh Vô Danh
0 Bình luận - Độ dài: 3,294 từ - Cập nhật:
Sức mạnh thật sự.
Anterise lẩm nhẩm lại lời của Ira Takuto, vị vua của Mynoghra, rồi nuốt một hơi lo lắng lẫn háo hức về màn trình diễn sắp diễn ra.
Dĩ nhiên, cô không phải dạng tiểu thư mơ mộng viển vông. Dựa vào tình hình và nội dung thư từ trước đó, Anterise phần nào đoán được Mynoghra sẽ mang ra thứ gì để đáp ứng yêu cầu của họ.
Một loại vũ khí mới, đủ để binh lính phổ thông có thể dùng ngay lập tức.
Chỉ cần nghe âm thanh kim loại va vào nhau vang lên khe khẽ từ mấy cỗ xe chở hàng cũng đủ để cô chắc chắn điều đó.
Ban đầu, Fawncaven từng hy vọng sẽ được nhận các loại ma pháp chiến đấu dễ vận dụng, hoặc thú triệu hồi có thể điều khiển được.
Nhưng nếu đổi lại là vũ khí, thì về cơ bản, nó vẫn đáp ứng đủ tiêu chí.
So với ma pháp, thứ đòi hỏi tài năng và thời gian rèn luyện, hay thú triệu hồi dễ mất kiểm soát, thì một món vũ khí có thể đưa vào sử dụng ngay sẽ thực tế và hữu dụng hơn nhiều.
Chỉ còn một điều lo lắng:
Làm sao tránh bị rò rỉ hoặc bị các nước khác bắt chước.
Nhưng chuyện đó, ít nhất cũng phải xem tận mắt rồi mới đánh giá được.
Huống chi, bản thân Anterise vẫn chưa đoán ra nổi rốt cuộc Mynoghra đã chuẩn bị cái gì.
“Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng rồi. Ta xin cảm ơn quý vị bên Fawncaven đã phối hợp nhanh chóng, dù lời đề nghị đến hơi đột ngột.”
"A... không có gì đâu, lão Mortar. Nhưng liệu có ổn không ạ? Chỗ này... nếu lộ ra ngoài thì...”
“Hohho, không sao không sao. Sức mạnh mà đức vua của chúng ta tạo ra vốn đã... hơi phô trương và khó giấu rồi.”
“Dạ... vâng...”
Anterise đảo mắt quan sát xung quanh, liếc qua cách họ chuẩn bị.
Địa điểm được chọn là vùng rìa Dragontan, một khu ổ chuột hoang tàn, từng là nơi bọn vô lại tụ tập và làm loạn.
Giờ thì nhà cửa chỉ còn là đống đổ nát, chẳng khác nào bãi hoang.
Giữa nơi này, họ dựng một hàng bù nhìn.
Những hình nộm này vốn là bia tập bắn của lính, nhưng giờ được khoác thêm bộ giáp sắt hạng nặng mà Mynoghra nhập từ Qualia.
Nhìn từ xa, Anterise bắt đầu suy đoán kỹ hơn.
(Vũ khí tầm xa? Hay là một loại nỏ?)
Cô từng thấy qua một loại nỏ phức tạp mà đám quý tộc khoe khoang chứ gần như chẳng dùng được ngoài chiến trường.
Ngày xưa ở El-Na, có vị tộc trưởng đã khoe khoang thứ vũ khí đó với cô.
Các cung thủ lão luyện lúc ấy còn cười khẩy, chê nó mau hỏng và rườm rà.
Nhưng nếu Mynoghra đã khắc phục được các nhược điểm đó và chế ra một phiên bản hoàn chỉnh... thì cũng đáng khen đấy.
Chỉ có điều... lão Mortar đã bảo “hơi phô trương, khó giấu”.
Nếu chỉ là nỏ hay thứ gì tương tự, thì có gì mà ồn ào đến thế?
Nếu vậy thì tại sao họ không dùng sân tập bắn bình thường, mà nhất quyết phải chọn một khu ổ chuột bỏ hoang thế này, rồi còn canh gác chặn người qua lại.
Chắc chắn phải có lý do.
Và lý do đó chỉ có một:
Thứ họ sắp phô diễn không thể giấu nổi vì nó quá lớn và quá dữ dội.
"Lão Mortar. Bên này đã tháo dỡ xong, mọi thiết bị cũng đã kiểm tra. Chỉ chờ lệnh khai hỏa. Xin lão cho ý kiến.”
Khi Anterise còn đang nghiền ngẫm thì một giọng nữ vang lên, gọi cụ Mortar.
Là nữ Dark Elf từng ngồi cùng bàn trong buổi đàm phán.
Cách cô ta nói chuyện dùng toàn từ chuyên ngành, rõ ràng thứ này không phải trò hề mà là kỹ thuật thực sự đã được chuẩn hóa.
“Ừm, ừm. Vậy để ta sang báo với đức vua và nhóm cầm trượng. Anterise, ta xin phép lui một lát.”
Đột nhiên bị gọi tên, Anterise giật mình nhưng vội nở nụ cười nhã nhặn và khẽ gật đầu.
Có vẻ buổi trình diễn sắp bắt đầu thật rồi.
Cô khẽ hít sâu, tự trấn tĩnh.
“À, xin lão chờ chút...”
"Hm? Sao thế?”
Cô Dark Elf ban nãy lại gọi lão Mortar giật lại.
Có vẻ vẫn còn chuyện chưa xong.
Anterise thoáng bối rối, tự hỏi có nên giả vờ lảng đi không, nhưng hai người kia cũng chẳng ngại, nên cô cứ đứng im mà nghe.
"Xin hỏi... người khai hỏa đầu tiên sẽ là ai ạ? Đội trưởng Gia và nhóm tuyển chọn đã sẵn sàng cả rồi nhưng...”
“Hmm…”
Lão Mortar vuốt chòm râu bạc, đảo mắt quan sát xung quanh rồi bất chợt nở nụ cười gian gian, tựa như sắp trêu ai đó.
“Emul. Cô làm đi.”
"Dạ vâng... Ơ... tôi... TÔI Ạ!?”
Rõ ràng cô Dark Elf kia chẳng ngờ mình bị chỉ định, nên hốt hoảng kêu lên như gà mắc tóc.
Ngay lúc đó, Anterise mới nhận ra:
Cô gái này chính là người mà cô từng trao đổi thư từ không ít lần, một nhân vật trọng yếu bên Mynoghra.
Nhìn Emul luống cuống ôm giấy tờ rồi lắp bắp với lão Mortar, Anterise bỗng thấy thương thương và bật cười thầm.
Xem ra vị này cũng khổ sở đủ điều đây.
.......
.....
...
“Xin lỗi đã để quý vị đợi lâu. Giờ đây, xin mời mọi người hãy tận mắt chứng kiến sức mạnh mà Mynoghra tự hào sắp trao tặng cho Fawncaven!”
Khoảng nửa canh giờ sau, người dẫn chương trình, không ai khác ngoài lão Mortar cất giọng oang oang.
Ira Takuto ngồi trên ghế cao, lặng lẽ quan sát mọi thứ.
Phía Fawncaven, từ các người cầm trượng, quan văn cho tới các binh trưởng, ai cũng nín thở nhìn về phía bãi thử, mỗi người ôm một tâm sự khác nhau.
Màn trình diễn của sức mạnh chưa từng ai biết đến... chính thức bắt đầu.
“Vật mà Mynoghra sẽ cung cấp lần này... chính là một loại vũ khí mới, dành cho từng binh lính!”
Ra là thế.
Anterise khẽ gật đầu, thầm tự đắc vì phán đoán của mình đúng như kịch bản.
Nhưng đồng thời, cô cũng khẽ thở dài.
Rốt cuộc... vẫn chỉ là nỏ thôi sao?
“Trong chiến trận, vũ khí phải thỏa được tất cả các yêu cầu. Dễ sử dụng, dễ huấn luyện, dễ triển khai, khó bị địch cướp giật và trên hết, phải giỏi sát thương. Thứ ấy cần được sản xuất hàng loạt, với giá rẻ nhất có thể.”
“Dĩ nhiên, những ma thuật uy lực hay các chiến binh hùng mạnh luôn là điểm nhấn của chiến trường. Nhưng để chống đỡ được toàn bộ cỗ máy chiến tranh, thì xương sống vẫn là hàng ngũ binh lính thường. Dù muốn hay không, không ai có thể coi thường sức mạnh của những người lính ấy. Ta nghĩ… quý vị bên Fawncaven vẫn còn canh cánh chuyện lần trước. Tại sao cuộc sống yên bình của mọi người lại bị lũ mọi rợ ngu muội đó giẫm đạp? Chắc hẳn quý vị đã từng mong có một thứ gì đó đủ sức đập thẳng vào mặt chúng, cho chúng hiểu rằng dám bén mảng tới lãnh thổ này là dại dột cỡ nào? ――Và hôm nay, Mynoghra xin mang đến cho quý vị chính thứ sức mạnh ấy.”
Giọng lão Mortar chẳng khác nào giọng một kẻ hùng biện tài tình, kéo mọi ánh mắt về phía mình.
Không khí căng như dây đàn, sự u ám và bí ẩn vốn có của Mynoghra càng khiến ai nấy bị cuốn theo.
Anterise bất giác siết chặt tay, không nhận ra bản thân đã bị cuốn vào lúc nào.
“Đây là Emul, quan văn của chúng ta. Về khả năng chiến đấu thì… xin nói thẳng, cô ấy thua xa cả lính thường, đến trẻ con khỏe một chút cũng thắng được cô ấy.”
“Ah… ehehe…”
Nghe lão Mortar nói vậy, Emul bẽn lẽn bước ra giữa sân, vừa cúi đầu vừa lí nhí chào mọi người.
Ngay khoảnh khắc ấy, Anterise và vài người bên Fawncaven thoáng giật mình.
Cô gái đó đang cầm một thứ… thoạt nhìn giống nỏ.
Tay cầm thì quen mắt, nhưng từ giữa trở đi, hình dáng lại lạ lẫm kỳ quái.
Phần bắn tên không hề có dây kéo như nỏ thông thường, mà thân thì dài bất thường.
(Thứ quái quỷ gì thế này…?)
Những ánh mắt tò mò đổ dồn lên Emul, một người cô gái yếu ớt, lại sắp dùng thứ vũ khí kì dị kia.
“Nhưng quý vị đừng lo. Xin nhắc lại: Vũ khí tốt nhất là thứ ai cũng dùng được, học nhanh, thao tác gọn, khó bị cướp, và giết người hiệu quả.”
Nói rồi, lão Mortar quay sang nhìn Emul, dứt khoát ra lệnh:
“Emul, bắt đầu đi.”
"Dạ… vâng ạ!!”
Khoảnh khắc ấy, trong mắt Anterise, thời gian như chậm lại.
Emul chậm rãi chỉnh lại vài chỗ trên thứ vũ khí lạ, rồi đưa lên vai, hướng nòng về phía hàng bù nhìn mặc giáp thép.
Một giây tĩnh lặng.
Và rồi—
ẦM!
ẦM!
ẦM!
Những tiếng nổ khô khốc, dữ dội bùng lên.
“Kyah!?”
Anterise bất giác bật ra tiếng kêu khẽ, nhưng ngay lập tức, mắt cô dán chặt vào đống bia tập bắn.
Nơi đó, bộ giáp thép kiêu hãnh chỉ vài khắc trước còn lấp lánh ánh kim, giờ bị đục lỗ chằng chịt, méo mó như đống sắt vụn.
Tất cả xảy ra nhanh đến mức chẳng ai kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có mùi khét lạ lẫm phảng phất, làn khói mỏng bốc ra từ đầu nòng súng của Emul.
Những lính thuộc tộc khuyển đứng gần đó phải nhăn mặt vì mùi hăng khó tả ấy.
Còn dân Mynoghra thì vẫn thản nhiên, như thể mọi chuyện đều nằm trong tính toán.
“Hừm… Emul, ngắm bắn vẫn chưa chuẩn lắm. Cô đã tập bao lâu rồi?”
“Dạ… lý thuyết thì 2 tiếng, thực hành thêm 8 tiếng…”
“Ra vậy. Thế thì cần huấn luyện bổ sung. Nhưng tạm vậy cũng đạt yêu cầu rồi. Lui xuống đi.”
Emul cúi rạp người, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ rồi chạy biến về hàng ghế.
Còn Anterise, tai như ù đi, chẳng còn để ý được gì khác.
“M-Mười tiếng thôi sao!? Với sức công phá đó… không thể tin nổi! Thật là… quái vật!”
Tonukapoli, một trưởng lão bên Fawncaven, thốt lên đầy phấn khích, chẳng màng giữ hình tượng.
Anterise cũng thầm đồng ý.
Dù đã biết Emul là một quan văn có năng lực trí tuệ hơn là sức mạnh tay chân, nhưng tận mắt thấy một người yếu ớt như vậy có thể cầm thứ vũ khí này và bắn thủng giáp thép, mới thấm hết sự khủng khiếp ấy.
(Mình cứ nghĩ là nỏ được cải tiến, ai dè hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng! Cách bắn, tốc độ, sát thương… không gì giống nỏ cả!)
Những mũi tên được bắn ra chỉ trong chớp mắt đã ghim trúng đích ngay tức thì, biến bộ giáp kiên cố kia thành một tổ ong lỗ chỗ.
Bộ giáp vốn được chế tạo để chặn đứng mọi đòn tấn công, thế mà giờ lại thảm hại như thế.
Nếu chuyện này xảy ra trên chiến trường thực sự, kẻ mặc giáp bên trong sẽ ra sao thì chẳng cần nói cũng rõ.
Đây là thứ vũ khí quá mức khủng khiếp so với sức người có thể mang vác.
Và điều đáng sợ nhất chính là Mynoghra sẵn sàng sản xuất nó với số lượng lớn.
(Cái thứ vũ khí này… sẽ biến mọi chiến thuật phòng thủ trở thành trò cười! Chưa kịp rút kiếm đã bị bắn tan xác rồi!)
“Tất nhiên, chỉ mình Emul thì chưa đủ để quý vị hình dung hết. Gia, cho đội chiến binh vào!”
“Rõ! Tất cả, thể hiện kết quả huấn luyện với đức vua đi!”
“RÕ!!”
Mynoghra không buồn để ý tới sự bàng hoàng của đoàn Fawncaven.
Mọi thứ vẫn tiếp tục theo đúng kịch bản.
“Mục tiêu: Bia số hai và số ba! Bắn liên tục, hai giây một lượt! Vào vị trí!”
“BẮN!!!”
Những tiếng nổ còn dữ dội hơn gộp lại thành một khúc nhạc chết chóc, cày nát hàng bia tập bắn.
Tai Anterise lùng bùng.
Trước mắt cô là cảnh tượng… không còn gì để nói ngoài hai chữ quá mức.
Quá đỗi áp đảo.
Trong đầu Emul, thật khó mà nghĩ ra có mấy kẻ có thể đối phó nổi thứ sức mạnh ấy.
Có lẽ những Thánh Kỵ Binh cấp cao, hoặc ít ra các Thánh Kỵ Binh trung cấp, mới đủ khả năng cảm nhận được đường đạn và tránh né kịp thời.
Nói cách khác, nếu không có lực lượng chiến đấu tinh nhuệ thuộc hàng đỉnh cao, thì chỉ còn nước phó mặc sinh mạng cho cơn mưa tử thần gọi về từ địa ngục kia.
(Ha... haha... cái này... Mynoghra định bắt thứ gì phải đối đầu với đống hỏa lực này chứ?)
Trước cảnh tượng ấy, Emul suýt bật cười khan vì quá đỗi phi lý.
Nhưng đồng thời, một niềm phấn khích mãnh liệt cũng sôi sục trong lồng ngực cô.
Nếu binh lính của Fawncaven được trang bị vũ khí ấy, họ sẽ đạt tới chiến tích thế nào?
Chắc chắn, ngoài Mynoghra ra, chẳng ai trên Hắc Đại Lục có thể sánh bằng đội quân ấy về độ thiện chiến.
Tất nhiên, chuyện rò rỉ hay bị sao chép công nghệ cần được kiểm soát nghiêm ngặt.
Nhưng ít ra, sẽ không còn cảnh bọn lưu manh vênh váo ngoài phố, cũng chẳng còn phải cắn răng chịu đựng bọn man tộc phá làng phá xóm nữa.
Đây thực sự là con dao hai lưỡi.
Một liều thuốc cực mạnh, và cũng cực kỳ nguy hiểm!
“Thưa các vị Fawncaven, buổi trình diễn thứ sức mạnh mới mà Mynoghra hãnh diện gọi là súng xin được kết thúc tại đây.”
Một khoảng lặng bao trùm.
Ai nấy đều lặng người trước uy lực vượt quá thường thức ấy, không ai lên tiếng nổi.
Fawncaven sững sờ vì những gì họ vừa thấy.
Còn Mynoghra thì dường như cố tình cho họ thời gian để tiêu hóa tất cả.
Chỉ có một người không im lặng, đó là vị Vua Mynoghra, Ira Takuto.
Ánh mắt cậu cứ nhìn quanh như muốn hỏi:
Ơ, sao mọi người không hoan hô đi?
Không, không phải người ta không muốn bất ngờ, mà là quá bất ngờ đến đờ cả người ra rồi.
Dĩ nhiên, với một elf nhỏ bé như Anterise thì chẳng tài nào hiểu được tâm tư của Phá Diệt Vương kia.
Cô đành gắng sức gom góp những mảnh ý thức đang tê liệt của mình, cố sắp xếp lại tình hình trong đầu.
Nhưng ngay lúc ấy, giọng nói kia vang lên, rõ ràng đến gai người, cứ như chọc thẳng vào đám sương mù trong óc cô.
“Chưa đủ hoành tráng nhỉ.”
Ira Takuto đột ngột buông lời như thế.
“Caria, Mearia.”
“Dạaa~!”
“Có mặt ạ~!”
Ngay sau đó, không khí dao động hẳn lên.
Rõ ràng đây là chuyện ngoài kịch bản, bởi ngay cả đám dân Mynoghra cũng xôn xao hẳn.
Chỉ có Atou, cận thần trung thành nhất của Vua và hai cô bé được gọi tên là vẫn bình thản, chẳng tỏ chút hoảng hốt nào.
“Chuẩn bị xong rồi ạ~!”
“Em sẵn sàng rồi ạ~!”
Anterise chỉ biết há hốc mồm, không còn lời nào để thốt ra.
Hai cô bé ấy, vừa tung tăng đáp lời, vừa lôi ra thứ mà bất cứ ai cũng phải rùng mình:
Những cỗ máy khổng lồ, tuyệt đối không thể tưởng tượng là được vác nhẹ nhàng bởi mấy đứa nhóc tì.
(Khoan đã... Đừng nói cái đó cũng là... súng?)
Nhìn qua thì cấu tạo khác hẳn.
Những ống dài được bó lại như chùm gậy, bên trong gắn đủ thứ cơ cấu phức tạp, trông là biết không dành để mang vác bình thường.
Ấy vậy mà hai cô bé ấy xách nhẹ như cầm đồ chơi.
Nhưng vấn đề không phải sức của hai đứa nhỏ... mà là thứ kinh hoàng ẩn sau cái kích cỡ ấy.
Ở El-Na, muốn bắn mạnh và xa hơn, các chiến binh Elf từng chế ra những cây cung khổng lồ.
Nếu áp dụng công thức ấy... thì cái súng kia với kích cỡ ấy... sát thương sẽ khủng khiếp tới mức nào đây?
“Cho họ thấy uy lực của súng đi.”
““Dạaaaa——!!””
Không khí xé toạc, mặt đất rung chuyển.
Tiếng vo ve như bầy ong khổng lồ, rồi ngay sau đó là tiếng nổ dữ dội xé tan cảnh quan.
Những ống tròn bé xíu từ cỗ máy văng ra, còn đầu nòng thì phun ra vô số mũi tên chết chóc, găm vào mục tiêu với sát khí ngút trời.
Nhà cửa của Fawncaven vốn xây vững chãi bằng đất trộn gỗ, tường dày và chịu lửa tốt.
Nhưng lúc này, chúng vỡ tan như lâu đài cát, bị xé nát chẳng còn hình thù.
Chỉ vỏn vẹn vài giây.
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà thôi, trước mắt Anterise đã biến thành một bãi hoang tàn.
Cô lờ mờ đưa tay bịt tai đang ong ong, chỉ còn biết há hốc nhìn đống đổ nát.
“Vừa rồi chỉ là phần trình diễn thôi. Xin quý vị hiểu rằng Mynoghra sở hữu sức mạnh như thế, và với uy lực đó, chúng tôi muốn trở thành đồng minh đáng tin cậy của các vị.”
Lão Mortar, mặt tái đi vì đổ mồ hôi, khép lại màn chào hàng đáng sợ.
“——Thế nào, các vị thấy sao?”
Giọng Phá Diệt Vương vang lên, đắc ý, vọng khắp đống đổ nát vừa bị nghiền nát thành tro bụi.
Ngay cả Pepe cũng chỉ còn biết há miệng ngẩn ngơ, chẳng thốt nổi lời nào.
…....
…..
…
“Không còn dấu vết gì... thật đấy.”
Khi đám người Mynoghra đã quay lại Tòa Thị Chính để chuẩn bị tiếp tục đàm phán, Anterise đứng giữa bãi đất hoang vừa mới bị xóa sổ, dẫn theo vài nhân viên dọn dẹp.
“Có thể cho ta nói chút được không, Anterise?”
“Tonukapoli-sama…”
Quay lại nhìn, cô thấy bà bò đầu sừng, vị cầm trượng mang quyền năng tối cao của Fawncaven đang đứng cạnh mình từ lúc nào.
Trên gương mặt đầy lông, rõ ràng còn vương lại dấu vết mệt mỏi tột độ.
Mà Anterise biết mình cũng chẳng khá hơn.
“Cái chuyện xin nghỉ phép dài hạn mà ta hứa với ngươi ấy... cho ta xin khất vô thời hạn nhé.”
“…Haha, hahaha, tôi hiểu rồi ạ…”
Ngày trước còn lo mình sẽ hết việc khi thành phố được chuyển giao.
Giờ thì cô chỉ thấy mình sắp bị biến thành trâu kéo xe tới kiệt sức thôi.
(Mình lỡ vào chỗ quái quỷ gì thế này...)
Và rồi Anterise chỉ còn biết cười khổ, tự trách cũng đã quá muộn màng.


0 Bình luận