Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa

Chương 76: Phá Diệt Vương (2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,241 từ - Cập nhật:

Mọi công tác chuẩn bị cho việc thành lập quốc gia mới đều diễn ra suôn sẻ.

Đúng là từ trung ương đến các miền khác đều đang hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Miền Nam.

Cũng đúng là bọn họ đã bắt đầu mất kiên nhẫn trước sự im lặng cố ý này và đang tính đến chuyện dùng quyền lực cứng rắn để can thiệp.

Thế nhưng, đây vẫn là Thánh Vương Quốc Qualia, một đất nước già cỗi, bị bó buộc bởi những hệ thống rối rắm và những tập quán bất thành văn khó lòng thay đổi.

Mọi hành động đều được Miền Nam, vốn đang đồng lòng vì mục tiêu chung, thực hiện nhanh hơn một bước.

Còn kẻ khác thì chỉ biết đứng nhìn rồi loay hoay xử lý hậu quả.

Và rồi, ngày đó cũng đến.

Ngày an nghỉ mà Thần đã định sẵn.

Vì đã được báo trước rằng Thánh Nữ sẽ công bố một tin trọng đại, nên khuôn viên trước Đại Giáo Hội Amritate giờ đây chật kín người, đến mức các ngả đường lân cận cũng không còn chỗ chen chân.

Soarina bước ra từ cánh cửa thánh điện, dáng đi bình thản như thể đã chuẩn bị kỹ càng cho khoảnh khắc này.

Ánh mắt cô lướt qua biển người với sự trầm tĩnh kỳ lạ.

Khi đứng trên ban công, giọng cô vang lên không lớn, không vội vã, nhưng mỗi âm tiết đều như khắc sâu vào tâm trí đám đông.

"Hỡi tất cả các tín hữu, hôm nay ta có điều cần thông báo. Ta, Soarina, cùng Thánh Nữ Fenneh-sama, đã diệt trừ thành công Phá Diệt Vương Ira Takuto được nhắc đến trong Thần Ký của Cổ Thánh Nữ.”

Quảng trường dậy sóng.

Thông tin về Thần Ký của Cổ Thánh Nữ vốn chỉ lan truyền như lời đồn phố chợ, không phải ai cũng biết tường tận.

Song, chỉ ba chữ “Phá Diệt Vương” thôi cũng đủ gieo rắc chấn động vào lòng bất kỳ ai.

Từ thuở khai thiên lập địa, Thần và các tín đồ đã bao phen đối đầu với vô vàn kẻ thù.

Dù thời nay yên bình hơn, nhưng trong ký ức thần thoại, từng tồn tại những ác quỷ khủng khiếp bị diệt trừ dưới ánh sáng của Thần, điều này đã khắc sâu qua kinh thánh và những câu chuyện truyền miệng.

Người dân hiểu ra rằng, những bóng ma thời thần thoại đã âm thầm trỗi dậy, và chính Soarina cùng đồng đạo đã nhổ tận gốc mầm diệt vong ấy trước khi nó kịp lan rộng.

"Đó không phải là điều dễ dàng gì. Phá Diệt Vương sở hữu sức mạnh khủng khiếp, nếu để hắn tự do thêm một ngày, hắn đã thành kẻ ngoài tầm tay của tất thảy chúng ta. Việc có thể tiêu diệt hắn ngay tại chỗ, âu cũng là một phép màu.”

Lời nói được thốt ra như thể đó chỉ là sự thật hiển nhiên, không chút cảm xúc.

Nhưng chính vẻ điềm nhiên ấy lại khiến đám đông ngây ngất vì kính phục.

Những tiếng hoan hô, thán phục trỗi dậy tựa sóng cuộn.

Không ai nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện.

Vì với họ, Thánh Nữ mang thần uy không thể dối trá, và một kẻ có thể nói dối thần dân, tất nhiên không xứng đáng được chọn làm Thánh Nữ.

"Tất cả đều là ý chỉ của Thần.”

Những lời chúc tụng dâng lên, hòa cùng kinh nguyện, bao trùm quảng trường.

Người dân đặt trọn niềm tin vào Soarina, vị Thánh Nữ đã vực dậy cả Miền Nam trong chớp mắt, lại còn tiêu diệt được cả Phá Diệt Vương.

"Đúng vậy, đây chính là sứ mệnh mà Thần đã giao phó cho ta. Bấy lâu nay, ta đã dốc sức thanh trừng gian ác, trừ bỏ bè lũ tham tàn dám quay lưng với ý chỉ của Thần, đồng thời dốc lòng kiến tạo một vùng đất phồn thịnh cho muôn dân. Những gì đã qua là thử thách, và qua nó, Thần đã ban lời chỉ dạy: hãy dựng lên một quốc gia mới, nơi ý chỉ Ngài được tôn vinh tuyệt đối!”

Lời lẽ lắt léo và ngắt đoạn, nhưng lại được thốt ra với vẻ thành kính, khiến người nghe chỉ biết tin tưởng chứ không dám phân tích.

Tôn giáo không cần hợp lý.

Nó chỉ cần một điều:

Đức tin.

Và thế là, thay vì phản bác, dân chúng chỉ có một câu trả lời duy nhất:

Tiếng hoan hô như sấm rền.

"Để tất cả chúng ta có thể sống trong hòa bình, không còn sợ hãi ngày mai…”

Tiếng nói ấy, nếu rơi vào tai người tỉnh táo, có thể khiến người ta nghi ngờ.

Nhưng lúc này, dân chúng chỉ thấy một điều:

Họ đã có hy vọng.

Họ đã quá mệt mỏi với đám thánh chức giả thối nát từng chèn ép họ suốt bao năm.

Nhờ cuộc thanh trừng quyết liệt của Soarina, lũ tham quan ác nhân đã bị quét sạch, thay thế bằng những người thực sự vì dân.

Nhưng nỗi lo sợ vẫn âm ỉ:

Nhỡ đâu, một ngày nào đó, những kẻ xấu xa khác lại mọc lên, tái diễn ác mộng cũ?

"Nhờ chiến công tiêu diệt Phá Diệt Vương, cũng như thuận theo ý chỉ của Thần, ta xin tuyên bố…”

Không khí ngưng đọng.

Những gì Soarina sắp nói chính là điều dân chúng khao khát nhất, dù họ không tự nhận ra điều đó.

“Từ nay, chúng ta sẽ thoát ly Thánh Vương Quốc Qualia, khai sinh quốc gia mới mang tên Thần Quang Quốc Renea! Ôi Thánh Thần Aros! Xin hãy dẫn lối và chở che cho muôn tín hữu chúng con!”

Tiếng hò reo bùng lên dữ dội, hòa lẫn những lời tụng ca Thần vang vọng khắp quảng trường.

Và rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra trước mắt họ.

=GM:Thông báo hệ thống===========

Quyền hạn Game Master được kích hoạt.

*Ôi, điều này thật diệu kỳ.

*Ánh sáng từ trời cao giáng xuống, như lời chúc phúc cho tuyên ngôn của Thánh Nữ Soarina.

―――――――――――――――――

Tiếng xôn xao dâng lên một đợt nữa, lần này còn mãnh liệt hơn trước.

Mây trời bỗng rẽ đôi, luồng quang minh uy nghi mà thánh khiết đổ xuống, bao trùm Đại Giáo Hội Amritate và nâng niu Soarina trong hào quang ấm áp.

Sau cơn cuồng nhiệt là một khoảnh khắc tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Phép màu từ Thần ít nhất là trong mắt họ đã hiện hữu.

Một quốc gia, được Thần đích thân ban phước lành ngày thành lập.

Một trang huyền thoại mới mở ra ngay trước mắt họ.

Ai ai cũng lặng lẽ rơi lệ, cảm tạ vì được chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng này, thề nguyện sẽ truyền lại mãi về sau.

Dù cho… tất cả chỉ là vở kịch dưới tay kẻ không phải Thần.

Ngày ấy, Thánh Vương Quốc Qualia rung chuyển dữ dội.

Thánh Nữ được ca tụng là Soarina, Thánh Nữ Hoa Táng cùng với Fenneh, Nhan Phục Thánh Nữ, tuyên bố dứt áo ra đi.

Họ đã hạ Phá Diệt Vương được nhắc đến trong thần ký.

Họ đã dựng cờ khai quốc.

Và hơn tất cả, họ đã làm bừng sáng một phép màu từ trời cao.

Bánh xe lịch sử, từ giây phút ấy, đã bắt đầu lăn vùn vụt.

=Thông báo hệ thống=============

Việc thành lập quốc gia mới đã được công bố.

【Thần Quang Quốc Renea】

~Nơi mọi sinh linh sẽ được ban tặng sự bình yên nhân danh Thần.

~Khổ đau và bi thương giờ đây chỉ còn là chuyện của quá khứ.

~Công lý đích thực và tình yêu của Thần, tất cả đều nằm tại nơi này.

―――――――――――――――――

◇◇◇

Trích Thần Ký của Cổ Thánh Nữ.

Mục Phá Diệt Vương

――Hãy sợ hãi Phá Diệt Vương.

――Hắn là tai ương sẽ tiêu diệt thế gian, gieo rắc chết chóc và khiếp sợ.

――Hắn là ngọn lửa thịnh nộ, là bão tuyết tàn nhẫn, là sấm sét cuồng nộ.

――Hắn là máu, là gươm đao, là tiếng gào thét đau thương.

――hãy sợ hãi Phá Diệt Vương.

――Hắn ở xa ngươi, và cũng ở gần ngươi.

――Hắn là mặt trời sáng sớm, là màn đêm chở che.

――Hắn là kẻ thù của ngươi, nhưng cũng là bằng hữu của ngươi.

――Hãy sợ hãi Phá Diệt Vương.

――Hắn là bóng tối khởi nguyên, cũng chính là bản ngã của ngươi.

………

……

Lúc ấy, Takuto đang dùng kênh liên lạc thần niệm để không ngừng xin lỗi Lão Mortar.

“Ah, thôi mà, ta xin lỗi! Ngươi đừng giận nữa… Ừm ừm, tất cả là một phần kế hoạch thôi mà… Ngươi đừng khóc thật chứ! Ta vẫn bình an! Không hề hấn gì hết!”

Cậu vừa cúi đầu lia lịa, vừa nói như sợ lỡ lời sẽ bị lão mắng nặng thêm.

Cảnh tượng thật chẳng hợp với hình ảnh "Phá Diệt Vương" uy nghiêm.

Ngay chính bản thân cậu cũng hiểu điều đó, nên mặt cứ đỏ bừng vì ngượng.

Huống chi, bị một ông lão đáng kính mà mình quý trọng như cha ruột khóc nức nở trách mắng, thì còn làm ra vẻ lạnh lùng được nữa?

Xấu hổ cũng đành chịu.

Vừa vất vả dỗ dành, Takuto vừa thầm tự nhủ:

Lần sau phải chu đáo hơn, không để ông ấy lo đến phát khóc thế này.

Cuối cùng, cuộc “diễn thuyết” dài dằng dặc toàn là lời trách cứ và than vãn cũng sắp khép lại.

"Ừm, ta hiểu rồi. Vậy khi nào xong việc bên này, ta sẽ chủ động liên lạc lại. Trong lúc đó, mong ngươi cứ chuẩn bị như đã dặn các cô bé nhé.”

Câu đố vẫn chưa ai giải được, cậu biết nhưng chỉ cần chị em nhà Elfur làm đúng phần của họ, thì mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch.

Giờ chỉ còn lại phần việc của cậu:

Tùy cơ ứng biến, ra tay khi cần.

Câu trả lời ư?

Chỉ cần giữ lại đến đúng thời điểm là đủ.

Dứt lời, Takuto ngắt kết nối thần niệm với Mortar rồi khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, như thể vừa hoàn thành một việc mang tính thủ tục mà lại hao tổn nhiều cảm xúc không cần thiết.

“… Rồi, xong chuyện.”

Không hề nuối tiếc, cậu liếc nhìn qua vai, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng.

Khung cảnh phía sau có thể gói gọn trong bốn chữ:

Sân chơi trẻ nhỏ, nhưng dành cho quái vật.

Những sinh vật khổng lồ từng chặn đường cậu lúc nãy giờ đã hoàn toàn biến mất không phải theo nghĩa "tan biến", mà là bị tiêu diệt đến mức chẳng còn mảnh vụn nguyên vẹn nào.

Con thì bị nghiền nát thành bầy nhầy, con thì bị xé toạc tơi bời, con thì nát như rau bị băm vụn.

Máu và thịt văng khắp nơi, vương vãi trên đất đá, để lại những vết cắt sâu hoắm, những vệt cháy sém, những mảng da thịt co rúm lại vì lửa hoặc axit.

Chúng không còn là "quái vật".

Chúng chỉ còn là bằng chứng cho một cuộc hành hình không khoan nhượng.

Chỉ những vệt máu loang lổ đỏ, xanh, tím là thứ còn sót lại để chứng minh nơi đây từng tụ tập đủ loại sinh vật gớm ghiếc.

Không hề nhăn mặt hay rùng mình, Takuto chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn bình thản như thể đang ngắm một bức tranh hiện thực đầy bạo lực, không thích thú, cũng chẳng phán xét.

“Quái xà cánh dơi, Gazer, Kẻ gặm nhấm… hình như là trong TRPG Elemental Word bản 4… thì phải.”

Câu nói bật ra, nhẹ như lời lẩm bẩm, nhưng lại chứa đựng thứ tri thức thuộc về một thế giới mà phần lớn sinh linh nơi đây chưa từng được chạm tới.

Cái tên đó, trong thế giới này, chỉ đếm trên đầu ngón tay mới hiểu được hàm nghĩa thật sự.

Ngoài Takuto, có lẽ chỉ còn Erakino và vị Game Master kia là thấu đáo cội nguồn.

Ngay cả Mụ phù thủy hấp hồn ẩn giấu quá khứ sâu thẳm cũng chưa từng tiết lộ điều đó cho bất kỳ ai, dù là người thân cận nhất.

Vậy mà giờ đây, cái tên cấm kỵ ấy lại thản nhiên bật ra từ miệng một kẻ được xem là Phá Diệt Vương.

Thứ lẽ ra không tồn tại ở thế giới này, đã bị kẻ không nên biết gọi tên.

“~~~~”

Không thêm một lời, Takuto cất tiếng ngân nga khúc nhạc cũ, từ một nơi xa lắc nào đó trong trí nhớ, vang lên nhẹ như gió thoảng.

Cậu xoay lưng bỏ đi, từng bước trầm ổn, không hối hả cũng chẳng lưỡng lự.

Phía sau lưng cậu, bóng đêm dày đặc trườn tới, u ám, nặng nề, nhưng không phải để nuốt chửng mà như quy phục.

Bóng tối khởi nguyên, tĩnh lặng và lạnh lẽo, đã bắt đầu áp sát ranh giới của Thánh Vương Quốc như một cái bóng không thể tránh, chờ ngày xóa nhòa ánh sáng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

trùm game có khác
Xem thêm