Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa

Chương 65: Tái Thiết (1)

0 Bình luận - Độ dài: 4,229 từ - Cập nhật:

Những điều khoản được Mynoghra và Fawncaven thống nhất tại buổi đàm phán lần này như sau:

Fawncaven chính thức chuyển giao quyền quản lý thành phố Dragontan cho Mynoghra.

Đồng thời, Mynoghra sẽ tiếp nhận toàn bộ cư dân tại thành phố này, nếu họ có nguyện vọng ở lại.

Mynoghra sẽ cung cấp miễn phí cho Fawncaven các loại vũ khí, đạn dược cùng trang thiết bị và chiến thuật kèm theo.

Tuy nhiên, khoản viện trợ này sẽ chuyển sang hình thức có phí ngay khi Fawncaven đạt đủ tiêu chuẩn lực lượng như đã thoả thuận riêng.

Hai bên sẽ cùng xây dựng tuyến đường lớn nối liền các thành phố của Mynoghra và Fawncaven, tăng cường giao thương và khả năng phòng thủ giữa hai nước.

Long mạch của Dragontan sẽ do hai bên cùng quản lý, vận hành theo quy định đã thỏa thuận.

Mynoghra và Fawncaven cam kết tiếp tục liên minh, phối hợp đối phó các mối đe dọa chung trên thế giới.

Những chi tiết còn lại sẽ do các quan chức và thư lại đôi bên bàn bạc cụ thể, song những điểm chính yếu đều đã được định đoạt như trên.

Kể từ ngày hôm nay, Dragontan đã chính thức trở thành thành phố thuộc Mynoghra.

Nhưng… nói thì dễ, làm mới khó.

Những thủ tục, công việc liên quan đến việc chuyển giao quyền quản lý Dragontan mới thực sự là thử thách bắt đầu từ đây.

◇◇◇

Tại cung điện Mynoghra, Đức vua Ira Takuto đang cùng cận thần trung thành là Atou bàn bạc kín về phương hướng sắp tới.

Sự thật rằng Mynoghra vốn xuất thân từ trò chơi Eternal Nations chỉ có số rất ít người biết đến.

Trước kia, ngoài Takuto và Atou, còn có Isla cũng hiểu rõ gốc gác này.

Nhưng giờ đây, chỉ còn lại hai người nắm giữ bí mật ấy.

Chính vì vậy, có những chuyện nhất định phải giấu kín với cả tộc Dark Elf, và cũng cần thời gian để quan sát tình hình một cách bao quát, dựa trên lối tư duy của trò chơi.

“Ngay cả trong game, khi chuyển nhượng hay chiếm lĩnh một thành phố thì cũng phải tốn kha khá lượt chơi đấy. Thế nên giờ mất thời gian vậy cũng là lẽ thường thôi.”

Chủ đề họ đang trao đổi chính là việc tiếp nhận Dragontan vừa được Fawncaven nhường lại.

Mọi diễn biến đều nằm trong dự đoán của Takuto, dù điều này đồng nghĩa với việc Mynoghra càng gắn bó chặt chẽ với Fawncaven hơn trước.

Dù sao, nếu nhìn ở góc độ củng cố liên minh thì vẫn trong mức chấp nhận được.

Có điều, thời gian, thứ quý hơn cả vàng bạc vẫn cứ trôi đi không ngừng.

Dẫu Dragontan đã thuộc về Mynoghra, nhưng để chính thức tiếp quản và đưa vào hoạt động còn hàng tá việc lặt vặt phải lo liệu.

“Đúng vậy, thưa Takuto-sama. Nhưng vì đây là chuyển nhượng trong hoà bình, nên chỉ cần khôi phục những chức năng cơ bản, thành phố sẽ nhanh chóng đi vào ổn định.”

“Ừ, nhờ vậy mà mọi chuyện trơn tru hơn hẳn. Bên Fawncaven cũng chấp thuận không một tiếng oán than. Có thể nói, lần này chúng ta vớ được của trời ban cũng không sai.”

“Thêm một thành phố, nghĩa là thêm vô số cơ hội để phát triển!”

Trong Eternal Nations, việc mở rộng lãnh thổ có hai cách: một là tự phái đoàn khai hoang lập thành phố mới.

Hai là chiếm lại hoặc được trao nhượng từ quốc gia khác.

Dù bằng cách nào thì cũng đòi hỏi không ít công sức lẫn chi phí.

So ra, Dragontan được nhường lại êm đẹp thế này quả là phương án tiết kiệm nhất cả về thời gian lẫn tài nguyên.

Takuto mỉm cười mãn nguyện trước thắng lợi bất ngờ, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự cảnh giác:

“Bận rộn rồi đây. Chẳng biết lúc nào thế lực thù địch sẽ mò tới nữa. Việc điều tra tình hình trong và ngoài nước, củng cố quân lực, phát triển quốc lực, giữ mối quan hệ với Fawncaven… Tóm lại, chẳng còn chỗ nào cho ta rảnh tay đâu.”

“Nhưng chính từ lúc này mới thật sự là giai đoạn thú vị nhất của việc vận hành một quốc gia!”

Quả đúng vậy.

Một trong những yếu tố làm nên sức hấp dẫn đặc biệt của Eternal Nations chính là quản lý và phát triển thành phố.

Ngay cả khi còn ở thủ đô Đại Chú Giới cùng các Dark Elf, Takuto cũng đã tận hưởng niềm vui đó.

Nhưng quy mô Dragontan lại hoàn toàn khác.

Dù dân số hiện chỉ ước chừng ba ngàn người do chiến tranh và di dân nhưng tiềm năng phát triển thì còn rất lớn.

Dĩ nhiên, nguy hiểm vẫn chưa biến mất. Không thể lơ là dù chỉ một chút.

Thế nhưng trong lòng Takuto lại rộn rã một niềm hứng khởi khó kìm.

“Vậy trước tiên, ta sẽ sắp xếp lực lượng bảo vệ gửi sang hỗ trợ Fawncaven. Còn lương thực, ta sẽ lo. Dân cư địa phương cứ tập trung khôi phục lại thành phố trước đã.”

Nhờ khả năng sản xuất khẩn cấp, việc bổ sung quân lực có thể tiến hành ngay lập tức.

Dù binh lực hiện tại chủ yếu là những đơn vị cơ bản nhất, nhưng gom đủ số lượng cũng đủ để tạo nên một hệ thống phòng thủ vững chắc.

Song song đó, những người dân từng phục vụ trong quân đội sẽ được sắp xếp lại theo chiến thuật mới để phát huy tối đa sức mạnh.

“Nhờ mấy kẻ chết không đúng chỗ kia mà ta cũng dư dả ngân khố. Thôi, bắt tay làm ngay thôi, còn cả núi việc đây.”

Takuto vừa cười vừa siết chặt quyết tâm, dốc toàn lực vào việc bồi đắp sức mạnh cho Mynoghra.

◇◇◇

Trong khi đó, tại Dragontan, bầu không khí vẫn đang rối ren đến cực độ.

Quyết định chuyển nhượng thành phố được công bố quá đột ngột, người dân chẳng kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì mọi thứ đã xong xuôi.

Thông báo chỉ vỏn vẹn vài tấm bảng, còn các trưởng khu cũng chỉ trả lời ậm ờ.

Nhưng thế giới này vốn chẳng chờ ai.

Dù có oán than, than trách thì người ta cũng đành tự xoay sở thích nghi với cơn biến động dữ dội này.

"Mẹ ơi… con sợ lắm…”

“Ừ, ngoan nào, không sao đâu con. Vị vua mới chắc chắn sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu.”

Trong một góc khu dân cư, hai mẹ con thuộc tộc Miêu, minh chứng là đôi tai và chiếc đuôi đặc trưng cũng đang hoảng sợ như bao người khác.

Chồng bỏ đi từ hồi chiến tranh, hai mẹ con phải dựa vào chút tiền dành dụm và sự cưu mang của hàng xóm mới cầm cự được đến giờ.

Cảnh ngộ như thế chẳng hiếm ở Dragontan.

Họ đã nghe trưởng khu giải thích:

Từ nay, họ sẽ trở thành công dân của Mynoghra.

Nếu không muốn, họ có thể hồi hương về Fawncaven, nhưng người nghèo như họ làm sao đủ sức bôn ba?

Đành phó mặc số phận mà thôi.

Hôm nay là ngày phát lương thực mà trưởng khu đã thông báo.

Nghe nói chính quyền mới sẽ hỗ trợ đồ ăn cho những ai gặp khó khăn.

Kho lương trong nhà đã cạn sạch.

Nếu không có lương thực, mẹ con họ chỉ còn nước chờ chết đói.

Vì thế, người mẹ đành gạt nỗi sợ sang một bên, nắm tay con gái chuẩn bị bước ra ngoài.

“Nào, ngoan, đi lấy đồ ăn với mẹ nào.”

"Dạ…”

Tin đồn về Mynoghra như một quốc gia tà ác đã lan khắp thành phố.

Họ được cho là căm ghét những gì thuộc về ánh sáng, sẵn sàng ra tay tàn nhẫn với kẻ dám chống đối.

Những binh lính từng trông thấy Đức vua tại hội đàm vừa rồi cũng góp phần thổi bùng nỗi sợ hãi này.

Liệu cuộc sống phía trước sẽ ra sao?

Ngày trước, tuy thiếu thốn nhưng ít ra vẫn còn bình yên.

Còn bây giờ… biết đâu họ sẽ trở thành vật tế cho những nghi thức hắc ám nào đó?

Họ không muốn tin Fawncaven đã bán đứng dân mình, nhưng nhìn lại cách chính quyền cũ xử lý đám man tộc cướp bóc thì chỉ khiến người ta càng thêm bi quan.

Lo lắng vẫn còn đó, nhưng biết bám víu vào đâu?

Người mẹ nắm chặt tay con gái, run run mở cánh cửa đã đóng chặt suốt mấy ngày liền.

Vừa bước ra ngoài, cô vừa âm thầm khấn tổ tiên, cầu xin ít nhất còn đủ sức sống để bám víu vào ngày mai...

“Gigigyeeeeh!!”

Ngay trước mắt hai mẹ con, một con côn trùng khổng lồ bỗng lao vụt qua với tốc độ khủng khiếp.

Nỗi sợ chưa kịp trỗi dậy thì cơn choáng váng đã ập đến trước.

Cái sinh vật khổng lồ chưa từng thấy ấy cứ thế phóng đi, chẳng thèm để tâm xem trước mắt nó có ai hay vật gì.

Gió do nó tạo ra làm tóc hai mẹ con rối tung.

Đến khi vuốt lại tóc tai, họ mới dần nhận ra vừa rồi mình đã chứng kiến thứ gì đó hoàn toàn vượt ngoài lẽ thường.

Nhưng kỳ lạ thay, họ không thấy sợ hãi.

Bởi lẽ con côn trùng ấy đã chạy biến mất dạng rồi, chỉ còn tiếng rít quái đản văng vẳng chứng tỏ nó vẫn loanh quanh đâu đó gần đây.

“M-mẹ ơi! Con... con bọ to ơi là to ấy!”

“Ừ, nó to thật đấy con ạ...”

Nhìn đứa con gái tròn mắt, nói như reo, người mẹ chỉ cười gượng rồi dắt tay con đi tiếp về hướng con côn trùng vừa xuất hiện.

Nghe đồn, Mynoghra nuôi dưỡng đủ loại ma vật hắc ám.

Hẳn con sâu đó cũng thuộc số ấy.

Hóa ra nó làm nhiệm vụ tuần tra thì phải, vì lát sau hai mẹ con còn thấy nó mấy lần nữa.

Tốc độ thì nhanh vô lý, hình thù thì chẳng rõ ràng, nhưng ít ra nó chẳng buồn ngó ngàng gì đến người xung quanh nên có lẽ cũng vô hại.

Vậy là vừa đặt chân ra đường, hai mẹ con đã được “rửa tội” bằng sự khác thường đậm chất Mynoghra.

Sợ thì ít, bối rối thì nhiều, mà chưa kịp hết bàng hoàng, điều bất ngờ khác đã chờ sẵn họ ở phố lớn.

“Ôi trời... náo nhiệt thế này cơ à...”

“Vui quá đi mất mẹ ơi!”

Khung cảnh trước mắt khiến cả hai chỉ biết trố mắt kinh ngạc.

Phố xá đông như trẩy hội, người người tấp nập khuân vác, xếp dỡ đủ loại vật liệu chất cao như núi và hàng hóa tiếp tế đủ loại.

Có vẻ tất cả đều dùng để khôi phục và sửa sang lại thành phố.

Những người ra chỉ thị điều phối là các quan chức Dark Elf, nhìn phong thái và y phục lạ mắt cũng đoán ra ngay họ đến từ thủ đô Mynoghra.

Trước giờ, Dragontan trong trí nhớ hai mẹ con vốn tẻ nhạt, ảm đạm và ngột ngạt.

Còn bây giờ thì khác hẳn, cứ như ngày hội, không khí rộn ràng đến mức chẳng làm gì cũng bị lây sự phấn khích.

Đang choáng ngợp, hai mẹ con bỗng thấy một nhóm người kỳ lạ kéo xe gỗ đi tới.

“Ê! Cái cây thịt người này mang đi đâu bây giờ!?”

“Ờ... Ờ... khoan để tôi nhớ đã... Hả!? Vâng! Đội ơn người! Vâng thưa đức vua! ――Đưa sang khu kia! Đội thú nhân đang san lấp mặt bằng sẵn rồi đấy!”

“Cái gì!? Ông vừa được đức vua ban chỉ thị trực tiếp á!? Chết tiệt, ghen tỵ ghê á!”

“Hahhahha! Đức vua luôn dõi theo công sức của bọn ta mà! Thôi, đi nào anh em!”

Trên xe gỗ họ kéo, một cái cây cao bằng người lớn được buộc chặt.

Nhưng nó chẳng giống bất cứ loại cây nào người mẹ từng biết, thân cây quái dị, vặn vẹo bất chấp quy luật tự nhiên, còn có những hốc lõm trông như mắt với miệng.

Trên cành mọc đầy thứ quả kỳ quái, nhìn thôi đã thấy không dành cho người ăn.

“Mẹ ơi, cây gì mà lạ thế! Cây! …Cây hở mẹ?”

“Ờ... mẹ cũng chịu. Nhưng rõ ràng là có mấy trái mà nhìn thôi đã thấy không nên ăn rồi đấy...”

Vừa rồi, đám Dark Elf gọi nó là cây thịt người.

Chính tai mình nghe thấy mà!

Kỳ lạ hơn, cái cây đó còn khua khua cành như vẫy tay chào đứa bé.

Con gái thì hồn nhiên vẫy tay đáp lại.

Nhưng nó có hiểu nó đang vẫy tay với cái gì không chứ...?

Cây biết hát biết múa thì chỉ có trong truyện cổ tích, đời thực làm gì có...

À không, cái này còn đang vẫy tay trước mắt mình kìa!

Nhìn cái cây bị kéo lạch cạch đi xa, người mẹ chỉ biết ôm đầu, dắt con tiếp tục đi lấy lương thực.

“Ừm, chắc chỗ này đúng rồi con ạ.”

“Wow! Đông người quá mẹ ơi!”

“Ừ, bám sát mẹ, kẻo lạc đấy nhé.”

Cuối cùng họ cũng đến được quảng trường thành phố.

Nơi này mấy hôm trước còn chất đầy vũ khí, mũi tên để chuẩn bị chiến đấu với bọn man tộc.

Giờ đã biến thành điểm phát lương thực và tiếp nhận chỉ thị cho dân chúng.

Bảng chỉ dẫn gần đó dùng chữ dễ hiểu, ngay cả người dân tầng lớp thấp như họ cũng đọc được.

Người mẹ còn cẩn thận hỏi thêm một Dark Elf đang tuần tra rồi mới dắt con xếp hàng.

Nhìn dòng người xếp hàng ngay ngắn, trật tự, bà mẹ không khỏi ngạc nhiên.

Dragontan xưa nay quy tụ nhiều tộc người khác nhau, tính tình, phong tục chẳng ai giống ai.

Ấy thế mà giờ ai cũng ngoan ngoãn nghe lời, chẳng cãi cọ gì.

“Lương thực đây! Lương thực phát tại đây! Dân Dragontan nghe đây! Dân của đức vua vĩ đại nghe đây! Ăn no rồi dâng lòng trung thành tuyệt đối cho đấng Phá Diệt Vương Vĩ Đại Ira Takuto! Wahhahhaha!”

“Mẹ ơi, chú chim kia là ai thế ạ?”

“Chắc là lính của quốc gia mới đấy con. Con chào đàng hoàng nhé.”

“Vâng ạ!”

Người phát lương thực hay đúng hơn là binh lính của Mynoghra ăn mặc rất lạ.

Hắn trùm kín từ đầu tới chân trong tấm áo choàng đen, đội mũ hình đầu chim, đeo găng tay che kín da thịt.

Nhìn quái đản là thế, nhưng giọng hắn lại vui vẻ, lanh lợi, tay thoăn thoắt phát lương thực cho dân.

Người mẹ thoáng rùng mình nghĩ:

Hay bên trong cái áo choàng kia là thứ quái vật ghê rợn nào đó...?

Dù vậy, bà vẫn đứng yên chờ đến lượt.

Quả thật, linh cảm của bà không sai chút nào, bên trong cái áo choàng ấy chính là một Brain Eater, một trong những đơn vị quái vật mà Mynoghra tự hào sở hữu.

Dĩ nhiên, mẹ con bà không hề hay biết.

Đến lượt, cô bé hồ hởi chào hỏi:

“Cháu chào chú ạ! Cháu tên là Toto! Cháu bốn tuổi rồi ạ!”

“Xin chào cô bé đáng yêu! Chú là Shigeru, Brain Eater! Chú mới sinh nên còn... zero tuổi đây nhé!!”

Cách nói chuyện vui nhộn của gã lính quái vật này dễ dàng chinh phục trái tim đứa bé.

Nó cười tít mắt, nhún nhảy vui sướng.

“Haha! Đứa trẻ ngoan chào hỏi lễ phép thế này, chú sẽ phát thật nhiều lương thực nhé! Đức vua luôn ban thưởng xứng đáng cho những thần dân gương mẫu và trung thành!”

“Ehehe, cảm ơn chú ạ!”

“Xin cảm ơn ngài...”

Người mẹ cúi đầu cảm tạ, đỡ lấy phần lương thực thay con.

Rồi bà liếc nhìn dòng người phía sau, thấy chưa quá dài nên mạnh dạn mở lời:

“À... xin phép cho tôi hỏi. Thật ra mẹ con tôi không có chồng, mà con tôi thì còn nhỏ, tôi khó tìm được việc làm ổn định...”

Hiện giờ còn có phát lương thực, nhưng ai cũng hiểu sẽ chẳng thể kéo dài mãi.

Nếu không sớm tìm được việc làm, rồi đây mẹ con cô cũng chẳng thể sống qua ngày.

Cô đã nghĩ đến chuyện để con ở nhà rồi tự đi làm thuê, nhưng ý nghĩ đó bị gạt đi ngay.

Bởi lẽ binh lính thì ít, trật tự vẫn còn lỏng lẻo, nguy cơ con bé bị bắt cóc chẳng phải chuyện không thể xảy ra.

Cô mong mỏi tìm được công việc gì đó có thể làm ngay tại nhà, nhưng câu trả lời từ người trước mặt lại hoàn toàn ngoài dự tính.

“Ra thế! Nhưng tôi chẳng hiểu mấy chuyện khó nhằn này đâu! Wahhahha!”

Quả nhiên, đúng là... đầu chim thật rồi.

Hắn cười khoái chí, nghe nhẹ bẫng mà chẳng dính dáng gì tới lời cầu cứu tha thiết của cô.

Nghĩ lại thì hắn chỉ phụ trách phát lương thôi, hỏi mấy chuyện xin việc thế này có lẽ cũng không phải đầu mối tốt nhất.

Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi nhờ ai khác thì đã có một “cứu tinh” bất ngờ xuất hiện ngay cạnh lúc nào chẳng hay.

“Về chuyện đó thì xin cô cứ yên tâm.”

“Ơ, cháu là...?”

"Cháu là cấp trên của mấy anh chim này. Cứ gọi cháu là Caria nhé.”

Xuất hiện lúc nào chẳng ai hay, cô gái Dark Elf cúi đầu chào nhẹ một cái rồi tự giới thiệu.

Người mẹ ngạc nhiên.

Một cô gái trẻ, trông chỉ lớn hơn con gái mình chút đỉnh mà đã là cấp trên của những binh lính này sao?

Cô còn đang ngỡ ngàng thì Caria đã bắt đầu giải thích, giọng nói mạch lạc như thể đọc ra chính xác điều cô đang muốn nghe.

“Với những gia đình đơn thân, có người bệnh hoặc không có lao động chính, đức vua đã ra chỉ thị cấp phát lương thực ưu tiên. Thuế cũng được miễn cho tới khi Dragontan tái thiết xong. Sau đó sẽ có chính sách giảm hoặc miễn thuế, kèm theo nhiều hỗ trợ khác tùy tình hình thực tế.”

“Ờ... vậy nghĩa là sao...?”

Những lời lẽ mang tính hành chính hơi khó hiểu khiến cô lúng túng.

Vốn dĩ cô chẳng được học hành gì nhiều, lại sinh ra và lớn lên ở Fawncaven, nơi dân trí không cao, nên càng khó theo kịp.

Nhìn đôi mắt lộ rõ vẻ bối rối, Caria hiểu ra ngay, liền đổi giọng nhẹ nhàng hơn.

“Nói đơn giản là, ai sống lương thiện thì đức vua sẽ không bao giờ bỏ rơi. Chỉ cần cô chăm lo cho con gái, còn lại đã có vua lo.”

“À, vâng! Cảm ơn cháu nhiều lắm!”

Đến lúc này, cô mới thực sự hiểu hết ý.

Trong lòng thoáng chút nghi ngờ:

Một quốc gia tà ác như Mynoghra mà cũng có lòng nhân từ đến vậy sao?

Nhưng chẳng hiểu sao, nghi ngờ ấy vừa lóe lên đã tự tan biến, nhường chỗ cho sự biết ơn vô bờ.

“Tất cả là nhờ đức vua Ira Takuto-sama vĩ đại.”

“Vâng! Thần đội ơn đức vua Ira Takuto!”

Người ta bảo Mynoghra là nơi chứa chấp cái ác, căm ghét những điều thiện lương, sẵn sàng tiêu diệt kẻ chống đối.

Nhưng thực tế trước mắt lại quá đỗi từ bi, rộng lượng.

Nước mắt cô trực trào.

Sự nhẹ nhõm hóa thành niềm biết ơn vô hạn, niềm biết ơn lại thắp lên một lòng trung thành mới mẻ.

Giờ cô tin chắc mẹ con mình đã được chở che.

Những lo lắng về tương lai từng đè nặng trong lòng nay bỗng tan biến như sương sớm.

Cô cảm thấy như có gánh nặng trên vai vừa rơi xuống.

Mynoghra, quả là quốc gia tuyệt vời.

Cô nghẹn ngào tự nhủ:

Dù nghèo khổ, vô danh, mẹ con mình cũng phải làm gì đó để báo đáp đất nước này.

Trong đầu đã loáng thoáng ý định:

Về nhà sẽ bàn với con bé thử xem có thể góp sức bằng cách nào.

Dù mới đến chưa lâu, cảm giác mình là công dân Mynoghra vẫn còn xa lạ, thế nhưng... ánh mắt mẹ con cô giờ đây đã ánh lên niềm tự hào hiếm có.

“Bỏ ra! Buông tao ra, lũ quái vật!”

...Bỗng, một tiếng la thất thanh vang lên, cắt ngang dòng cảm xúc tươi sáng.

Họ quay đầu lại.

Một thú nhân to lớn, có lẽ là tộc bò, đang bị một Brain Eater khác lôi đi xềnh xệch.

Hình như gã làm chuyện gì không phải?

Cảnh náo loạn bất ngờ phá tan bầu không khí thiêng liêng khiến cô thấy khó chịu, như thể ai phun bùn vào tấm lòng vừa được gột rửa.

Đang chau mày quan sát, cô con gái Toto bỗng hớn hở hỏi:

“Chị Caria ơi! Cái chú kia là ai thế ạ?”

“Shigeru, anh biết chuyện gì không?”

Caria nghiêng đầu, quay sang Shigeru.

Shigeru xoay nguyên cái đầu chim, nhìn kỹ gã thú nhân rồi chợt vỗ tay cái đét.

"Ồồh! Nhớ rồi! Tên đó dám doạ dẫm dân lành để cướp lương thực. Chắc tính bán lén kiếm lời đây mà. Giờ bọn tôi sẽ lột da hắn, xử tử luôn.”

“Đấy nhé, bắt được kẻ xấu rồi, chuẩn bị lột da luôn đó!”

“Ơ... l-lột... da!?”

Câu nói nhẹ hều mà nội dung nghe xong dựng hết tóc gáy.

Nhưng Caria với Shigeru lại coi như chuyện thường ngày, mặt tỉnh bơ như sắp đi uống trà giữa buổi.

“Đúng thế, đúng thế. Nếu thích thì hai mẹ con cứ lại gần mà xem.”

“Ơ... thế à...”

Người mẹ méo mặt.

Tội nhân đáng bị trừng phạt thì đúng rồi, nhất là dám cướp lương thực quý giá thế này thì tử tội cũng không oan.

Nhưng... lột da sống thì có hơi...

Chưa kể lại còn mời coi tận mắt nữa chứ.

Dân tình hay tụ tập xem hành hình thì nghe cũng bình thường, nhưng xem lột da sống thì...

Cô đang rối như tơ vò thì thấy tay áo mình bị kéo nhẹ.

“Mẹ ơi! Con muốn đi xem! Xem người xấu bị lột da sống á! Con muốn coi ơi là muốn coi!”

“Ơ... hở...?”

Cô chết lặng.

Con gái cô vừa nói gì vậy?

Mắt nó lấp lánh hệt như khi được cho kẹo, toàn thân rộn ràng phấn khích.

Lột da sống thì phấn khích cái quái gì chứ?

Cô vừa thấy an tâm về cuộc sống mới, giờ lại lo sốt vó về nhân cách con gái mình mất rồi!

“Ờ... ờ thì... xem... chút thôi nhé...”

“Yeah! Thích quá đi!”

Thôi thì coi như bài học cuộc đời vậy.

Nhìn kẻ xấu bị đền tội đau đớn thế nào cũng là cách dạy con phân biệt thiện ác.

Với lại... thú thật cô cũng tò mò.

Sống khổ sở bấy lâu, coi như đây là chút “giải trí” cho bõ công chịu đựng bao năm cũng được.

Trong lúc vẫn còn miên man với những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, người mẹ khẽ cúi đầu chào tạm biệt Caria và anh lính phát lương Brain Eater.

“Chúc hai mẹ con thong thả nhé!”

“Nhớ cẩn thận đó!!”

Cô nhẹ nhàng quát khẽ khi con gái cứ nhún nhảy, vừa vẫy tay vừa líu lo không ngừng.

Trong lòng, cô nén một tiếng thở dài rồi lại phì cười.

Chẳng hiểu sao, bước chân cô hôm nay lại nhẹ bẫng, rộn ràng lạ thường, cứ thế cùng con gái tiến về phía nơi xử tử kẻ tội đồ.

=Eterpedia============

【Brain Eater】 – Đơn vị cứu thương

Công: 3

Tốc độ di chuyển: 1

Tăng 50% sức mạnh khi chiến đấu với con người

Tăng 50% hiệu quả trị liệu khi cứu thương cho loài người

Tăng 50% trị an khi chiếm đóng thành phố loài người

Brain Eater là đơn vị cứu thương chuyên dụng của Mynoghra.

Với năng lực đặc biệt, chúng có thể phục hồi thể lực cho đồng minh cùng nhóm sau mỗi lượt hành động.

Chúng mang bản năng gắn bó sâu sắc với con người và các chủng tộc cận nhân, nên sở hữu chỉ số hỗ trợ cực mạnh khi tương tác với loài người.

Tuy nhiên, do Mynoghra vốn là quốc gia không có dân số người bản địa, việc triển khai Brain Eater đòi hỏi chiến lược rất đặc thù, khiến chúng trở thành đơn vị có độ khó vận hành cao nhất.

―――――――――――――――――

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận