Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa
Chương 54: Diệu Sách (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,733 từ - Cập nhật:
"C-cái này là…"
Trước cảnh tượng ấy, Atou không kìm được mà há hốc miệng, đứng ngây ra như tượng.
Trước mắt cô là cả một núi vàng, chất đống cao ngất như đống đất đá vừa được đào ra từ hầm mỏ.
Những đồng tiền vàng phản chiếu ánh nắng lọt qua kẽ lá, lấp lánh rực rỡ như mưa ánh sáng.
Chỗ tập kết đống vàng ấy chính là quảng trường của thành phố vốn dĩ được dùng làm bãi chứa vật liệu xây dựng, nhưng giờ thì tiền vàng vung vãi khắp nơi, đến bước chân cũng khó đặt xuống.
"""Gigigigyeeeee!!!"""
Xung quanh, hơn chục con Côn trùng Chân Dài đang hối hả làm việc.
Tất cả bọn chúng cứ liên tục gùi vàng từ chiếc giỏ trên lưng, chất thêm lên đống vàng khổng lồ rồi lại nhanh chóng biến mất vào rừng sâu.
Nhìn cái cảnh ấy cũng đủ hiểu:
Vẫn còn nhiều chuyến hàng nữa đang trên đường về.
Chỉ riêng số vàng mà Atou tận mắt thấy lúc trước đã không đếm xuể.
Nay chứng kiến từng chuyến vàng được gùi về, cô không khỏi lo lắng:
Liệu quảng trường này có đủ chỗ mà chứa không?
"K-kinh khủng thật ạ!"
"Nhiều tiền quá đi!"
"Haha… nhìn tận mắt mới thấy choáng thật. Mà chói cả mắt nữa."
Có lẽ bản thân Takuto, người ra lệnh thu gom, cũng không hình dung ra cảnh tượng này.
Cậu đứng khoanh tay, mắt lấp lánh nhìn núi vàng như một đứa trẻ phát hiện kho báu.
Atou thì không kìm được thắc mắc, liền lên tiếng ngay.
"Takuto-sama. Vậy ra người tạo ra đám Côn trùng Chân Dài là vì…?"
"À, đúng vậy. Mấy con quái vật trong Brave Questus rơi ra đống tiền này mà. Ta giao cho lũ Côn trùng Chân Dài đi thu gom cho nhanh. Chúng di chuyển giỏi, gom vàng hiệu quả lắm."
"Ra là vậy… Nhưng mà… nếu mang số lượng vàng này ra lưu thông một lúc, e là kinh tế sụp đổ mất. Cho dù dùng để giao dịch với Fawncaven thì em lo bên đó cũng chẳng có nổi hàng hóa đủ để đổi lại ạ…"
Atou dè dặt hỏi tiếp, bởi cô tin chắc Takuto không thể nào không tính trước điều này.
Dù sao thì chuyện lưu thông tiền tệ vốn là chuyện sống còn đối với một quốc gia.
Mà với dân số còn ít ỏi, trao đổi hàng hóa ở Mynoghra vẫn chủ yếu theo hình thức hàng đổi hàng.
Còn mang ra buôn bán với Fawncaven thì quy mô này cũng quá sức tưởng tượng.
Nói trắng ra, nhìn kiểu gì thì cũng chỉ là của để dành mà không có đất dùng.
"À, đúng rồi ha. Atou chỉ rành chiến lược của Mynoghra, chứ mấy lối chơi của các quốc gia khác thì chưa nắm rõ nhỉ."
Takuto cười, vỗ tay cái đốp như vừa phát hiện ra điều gì thú vị.
Quả đúng như cậu nói, Atou chỉ am hiểu chiến lược của vương quốc mình.
Còn về cách các quốc gia khác vận dụng tài nguyên ra sao, cô không rành lắm.
Dù vận dụng hết kiến thức trong đầu, cô cũng chẳng nghĩ ra nước nào có thể tận dụng nổi lượng vàng điên rồ thế này.
"Đúng là em không rõ thật…"
"Atou, em còn nhớ trong Eternal Nations tiền tệ có ý nghĩa thế nào không?"
"Vâng… Thường thì mỗi quốc gia đặt ra đồng tiền riêng để lưu thông nội bộ. Nhưng vì phức tạp nên trong game, thay vì dùng tiền, người ta dùng ma lực để thay thế…"
"Đúng rồi!"
Trong Eternal Nations, ba tài nguyên cơ bản nhất là ma lực, lương thực và vật liệu xây dựng.
Lương thực thì khỏi nói, là thước đo sức sống của dân và quân đội.
Vật liệu xây dựng dùng để dựng công trình và huấn luyện binh lính.
Còn ma lực đóng vai trò như kinh tế, dùng cho sản xuất khẩn cấp, phát triển quốc gia, nói chung là thứ gì cũng cần.
"Đúng vậy… Vì thế nên em mới không hiểu. Vàng thì cũng chỉ là vàng. Dù có nhiều đến đâu thì vẫn chỉ là thứ kim loại quý. Có gom cả núi về thì ngoài làm tài nguyên cao cấp, cũng chẳng có tác dụng gì hơn…"
Trong Eternal Nations, vàng là tài nguyên đặc biệt.
Nó cần thiết khi xây các công trình cấp cao hoặc huấn luyện những đơn vị mạnh, nhưng về cơ bản, chỉ thế mà thôi.
Nếu quốc gia đã phát triển tới đỉnh, tiêu thụ được nhiều vàng thì không nói, chứ với tình hình hiện tại, số lượng này thật vô nghĩa.
"Haizz, nói đến mức này rồi mà em vẫn chưa đoán ra sao…"
"…??"
"Thôi được rồi. Vậy ta sẽ cho em xem tận mắt!"
Takuto nhún vai, khẽ cười khi nhìn gương mặt Atou vẫn còn ngơ ngác.
Cậu giơ bàn tay hướng về một góc quảng trường đầy vàng, rồi nghiêm giọng.
"[Sản xuất khẩn cấp ] — Chợ."
"T-Takuto-sama!?"
Ngay khoảnh khắc ấy, mặt đất rung lên.
Tiếng động ù ù lan khắp quảng trường.
Ma lực từ người Takuto tuôn ra, lan tỏa như dòng suối, thấm sâu vào nền đất.
Chẳng mấy chốc, những mầm mống kỳ dị như đang mọc lên từ lòng đất, dần biến hình thành những công trình quái lạ.
"Ô…? Oaaaa!"
"C-chị ơi! Nguy hiểm lắm! Về đây mau!!"
Hai chị em sinh đôi đang nghịch vàng hoảng hốt chạy tán loạn khi công trình mới cứ thế đẩy lùi cả núi vàng để vươn mình lớn lên.
Những tòa nhà bất đối xứng, màu sắc kì quái, vài chiếc lều dựng lên bừa bộn bao quanh quảng trường, tạo thành một khu chợ đúng nghĩa.
Hình thù của nó có lẽ không ai trên đời nghĩ ra nổi, nhưng chức năng thì đúng chuẩn một cái chợ trong Mynoghra.
Takuto đã dùng sản xuất khẩn cấp, biến số ma lực cuối cùng trong người thành công trình này.
"Xong rồi. Giờ thì hết sạch ma lực luôn."
Cậu cười tươi, gật gù như vừa trút được gánh nặng, rồi quay sang Atou với gương mặt hí hửng, mong chờ cô sẽ tròn mắt kinh ngạc.
Thế nhưng…
"…Atou?"
"Mư…"
Atou quay đi, má phồng lên rõ rệt.
Có vẻ như lần này Takuto đã “làm màu” quá lâu, khiến cô giận dỗi mất rồi.
"Đ-được rồi! Ta xin lỗi mà! Ta sẽ giải thích ngay lập tức! Atou, lại đây!"
Takuto cuống quýt chạy theo, bỏ mặc hai chị em song sinh đang bị chôn vùi trong đống vàng đổ sụp.
Cậu kéo Atou, dẫn cô đi thẳng vào trong khu chợ vừa mọc lên, chuẩn bị vén màn bí mật mà mình đã dày công sắp đặt.
………
……
…
Nơi Takuto ghé đến là tòa nhà lớn nhất chợ.
Vì đa số việc trao đổi buôn bán đều diễn ra ở những lều bạt hoặc quầy hàng tạm bợ, nên tòa nhà này càng nổi bật hơn cả.
Vừa bước vào cửa, thứ đập vào mắt cậu là hàng loạt kệ chất đầy cùng từng chồng giấy tờ.
Xem ra đây là nơi xử lý các giao dịch vật phẩm quý giá và ghi sổ sách.
Điều kỳ lạ là, dù Takuto và Atou mới đặt chân vào lần đầu, bên trong đã có người chờ sẵn.
"Đ… đ… Đứk zua. Cính gào nài!”
Kẻ đó sở hữu đôi mắt lồi, tứ chi lệch lạc, khớp xương vặn vẹo, làn da sưng phồng nhơ nhớp trông chẳng có nét gì giống con người.
Đó chính là đám dân đặc thù của Mynoghra, thứ người ta hay gọi là Ngụy nhân.
Hắn hẳn là quản lý của chợ.
Takuto chào hắn như chuyện hiển nhiên, rồi bàn bạc vài câu, sau đó quay ra ngoài gọi lớn.
“Ê, ai mang hộ ta ít tiền với!”
“Vâng ạ!”
"Thần mang ngay đây!”
Tiếng loạt xoạt vang lên, hai chị em Elfur từ đâu đó hớn hở bê đến một giỏ đầy ắp vàng xu, nhìn thôi cũng thấy nặng trĩu.
Đến lúc này, Atou mới dần hiểu ra Takuto định làm gì.
Nhưng đồng thời, nét mặt cô cũng dần hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Ta muốn đổi chỗ vàng này lấy ma lực. Được không?”
"Âng, hểu dồi dạ.”
Tên Ngụy nhân quản lý chợ loạng choạng ôm giỏ vàng, nhưng lạ thay, nhìn thì còm nhom mà hắn vác cả đống vàng như không, rồi lảo đảo đi khuất vào bên trong.
Chẳng bao lâu, hắn lại lóc cóc trở ra, trên tay nâng niu một thứ vật chất kỳ lạ, mờ mờ như làn khí phát sáng nhẹ.
"Dời zào, Dời zào, Đứk zua, Dời zào.”
“Ừ, cảm ơn nhé.”
Takuto đưa tay ra, ngay lập tức luồng khí ấy bị hút vào người cậu.
Atou sững sờ nhìn cảnh tượng ấy, đôi mắt rưng rưng xúc động.
Thứ vừa hòa vào Takuto, cô không lầm, chính là ma lực.
“Ta cứ nghĩ tỷ lệ quy đổi thấp hơn cơ, ai dè nó trả giá cao hơn tưởng tượng. Bất ngờ thật đấy. Chắc thêm vài giỏ vàng thế này nữa là đủ thu hồi chi phí xây cái chợ này rồi.”
Chỉ một câu ấy đã giúp Atou khẳng định suy đoán của mình.
Trong Eternal Nations, chợ không chỉ tăng sức mạnh kinh tế.
Nó còn cho phép buôn bán tài nguyên dư thừa để đổi lấy thứ cần thiết.
Nói là điều cơ bản của hoạt động kinh tế thì đúng, nhưng trong tình huống hiện tại, ý nghĩa của nó cực kỳ lớn.
Và thứ Takuto đổi bằng đống vàng này, dĩ nhiên chính là ma lực.
“Ta bỏ hết ma lực cuối cùng để dựng Chợ đâu phải để nâng kinh tế. Đây mới là mục đích thật sự.”
“Không lẽ… đến cả tiền rớt ra từ quái RPG cũng tính à…”
“Không. Chính vì nó là vàng mới tính. Nếu mổ xẻ kỹ, đây chỉ đơn giản là một dạng tài nguyên chiến lược thôi.”
Nhờ những lần sản xuất khẩn cấp trước đây, Takuto đã gần như nắm rõ quy tắc ẩn đằng sau:
[Luật Sản Xuất Khẩn Cấp]
Một: Miễn có đủ ma lực thì vật phẩm ngoài Eternal Nations cũng sản xuất được.
Hai: Lượng ma lực cần tiêu hao dựa trên giá trị của món đó ở thế giới gốc.
Ba: Với vật phẩm đã được Eternal Nations biết đến, giá trị tính theo tiêu chuẩn trong game.
Nói cách khác, dẫu trong một game khác, vàng có rẻ mạt cỡ nào cũng không quan trọng.
Kể cả có nhặt 50 đồng vàng mới đủ đổi lấy cái gậy gỗ, cũng chẳng liên quan.
Eternal Nations chỉ xét nó như vàng, một tài nguyên chiến lược.
Thế thì hiển nhiên, đổi lại được lượng ma lực tương xứng.
Takuto đã nghiệm ra quy tắc ấy, và giờ đang tận dụng triệt để.
“Nhưng… ma lực này thực sự xuất phát từ đâu?”
“Ta cũng chịu. Trong game nó vốn mơ hồ thế rồi. Mà nói kỹ ra thì rối rắm, chẳng còn thú vị nữa.”
Một điều Takuto hiểu rất rõ:
Sức mạnh không nằm ở việc tái hiện nguyên xi năng lực trong cốt truyện.
Mấu chốt là, để giữ cân bằng game, các quy luật hiện thực bị bóp méo một cách có chủ đích.
Chính sự bóp méo ấy mới là thứ vũ khí thật sự.
Nhìn Ma Vương Quân RPG có thể triệu hồi tay sai vô hạn hay cài chồng chéo sự kiện phi logic là đủ biết.
Mynoghra thuộc phe SLG cũng vậy, nó biến lãnh thổ thành vùng bị nguyền rủa, thay đổi thuộc tính cư dân thành tà ác, tất cả đều chẳng cần quan tâm lý lẽ vật lý.
Thứ sức mạnh bẻ cong quy luật này, mới là át chủ bài của họ.
… Và với Mynoghra, vũ khí ấy chính là khả năng vận hành quốc gia.
Chỉ cần đủ ma lực, vật phẩm hay công trình muốn gì có nấy, bất chấp thời gian và vật lý.
Vị vua Takuto có thể nắm rõ mọi biến động và ra chỉ thị tức thì cho toàn dân.
Hầu hết công trình, đơn vị đều có năng lực đặc biệt riêng.
Những thứ ấy chẳng thèm quan tâm luật cân bằng của thế giới này.
Miễn biết tận dụng, thì chẳng khác gì gian lận hợp pháp.
“Cách này trong giới game thủ gọi là chơi kinh tế đó.”
Takuto vừa nói vừa gật đầu cảm ơn hai chị em Elfur đang hí hửng khiêng thêm giỏ vàng mới tới.
Cậu lại ra hiệu cho Ngụy nhân tiếp tục đổi vàng lấy ma lực.
“Chỉ cần giao thương, xoay vốn trong nước, là tích lũy được núi tiền. Rồi dùng Sản Xuất Khẩn Cấp để ép ra hàng loạt công trình. Tiền đẻ ra tiền, quốc lực cứ thế tăng gấp bội. Phong cách này mấy nước như Quốc gia Người Lùn Great Wall hay Quốc gia Hải dương Thất hải Thuyền đoàn cực khoái dùng.”
Takuto không biết phía sau nơi tên Ngụy nhân mang vàng vào trông thế nào.
Nhưng quan trọng là, quy đổi vẫn diễn ra đều đều, chưa hề gián đoạn.
Không có chuyện tỷ giá biến động hay tài nguyên cạn kiệt.
Vì nếu thêm mấy yếu tố đó, game sẽ trở nên phức tạp, mất vui.
Thế nên cứ còn vàng là còn đổi được ma lực, đơn giản vậy thôi.
“Trong đống tài nguyên chiến lược, vàng hiếm nhất, sản lượng ít, mà lúc cần làm đơn vị cao cấp kiểu gì cũng phải có. Mỗi lần gom vàng trong game khổ bỏ xừ…”
Đổi lại, tỷ lệ quy đổi ra ma lực cũng cao hơn hẳn.
Y như Takuto nói, lượng ma lực dự trữ của Mynoghra đang phình to đến mức Atou cũng cảm nhận rõ mồn một.
Nếu đây chỉ mới là giai đoạn khởi đầu của trò chơi, thì cái lượng “ma lực” mà Takuto vừa có trong tay quả thực đã ở mức vô lý rồi.
"T-tức là… nếu đem chừng này vàng, không, phải gọi đúng là “kim” đổi lấy ma lực và đổ hết vào phát triển quốc gia thì…"
Một mánh khóe lách luật, lợi dụng khe hở giữa hệ thống của SLG và RPG, đã hiện ra rõ mồn một.
Một bug lẽ ra không bao giờ xuất hiện, nếu hai thế giới game này không chồng lên nhau, giờ lại trở thành thứ vũ khí mạnh mẽ trong tay cậu.
Yếu điểm lớn nhất của thể loại SLG chính là phải mất rất nhiều thời gian để mở rộng quy mô quốc gia.
Vậy mà giờ đây, điểm yếu ấy gần như đã bị Takuto xóa sổ.
"Nào Atou, đến giờ chơi gian lận cho sướng tay rồi."
Từ xa, Takuto còn nghe loáng thoáng tiếng gào la của bọn Côn Trùng Chân Dài, chắc chúng lại tha thêm mớ vàng mới về.
Cùng lúc đó, tiếng lão Mortar và mấy người ngoài kia cũng ồn ào không kém, nghe ra thì chắc bọn họ đang luống cuống vì không hiểu chuyện gì xảy ra.
Xem ra trước tiên cũng nên ra giải thích cho họ yên tâm.
Takuto dừng tay, bước ra ngoài tòa nhà.
"Tiền nhiều đến phát chán. Đến lúc thử làm phú ông một phen rồi."
Trước mắt cậu là núi vàng xếp cao ngất.
Số vốn hay đúng hơn là ma lực gần như vô tận.
Takuto, sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
=Eterpedia============
【Chợ】 – Kiến trúc
Tăng sản lượng ma lực quốc gia +5%
Mở khóa tính năng mua bán tài nguyên bằng ma lực
Chợ là công trình kinh tế sơ khai nhất của một quốc gia.
Tuy hiệu quả không lớn, nhưng nó giúp cải thiện sức mạnh kinh tế và tăng sản lượng ma lực.
Ngoài ra, nó cũng cho phép thực hiện mua bán tài nguyên bằng ma lực.
―――――――――――――――――


0 Bình luận