Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa

Chương 53: Diệu Sách (1)

2 Bình luận - Độ dài: 2,790 từ - Cập nhật:

Atou, anh hùng của Mynoghra, đang căng thẳng tột độ chưa từng có.

Cũng phải thôi, chỉ mới ít ngày trước, Ma Vương Quân của Brave Questus bất ngờ tập kích Mynoghra, khiến bọn họ mất đi một anh hùng quan trọng.

Nhưng điều khiến cô lo lắng nhất lại chính là sự thay đổi của chủ nhân mình.

Vị chủ nhân từng ôn hòa, dễ tính khi mới đặt chân đến thế giới này giờ đã khác hẳn.

Ngày hôm đó, ngay cả Atou cũng phải rợn gáy trước cơn thịnh nộ của Takuto.

Dĩ nhiên, với tư cách kẻ từng cùng Takuto vượt qua hàng ngàn trận chiến, dù chỉ là trong game, Atou hiểu hơn ai hết cái gọi là “cơn giận” của cậu.

Nhưng lần này thì khác.

Đó không chỉ là giận dữ, mà còn là một thứ gì đó khiến Atou cảm thấy như con người tên Ira Takuto đã hoàn toàn biến đổi.

Chính cảm giác đó khiến cô đứng ngồi không yên, sống lưng lạnh toát.

"Mọi thứ sẽ không thể như xưa nữa rồi..."

Chỉ nghĩ đến chuyện những ngày tháng yên bình ấy sẽ không quay lại nữa, Atou thấy lồng ngực mình đau nhói.

Nhưng cô không thể quay đầu.

Isla mạnh đến thế mà vẫn bị đánh bại.

Bản thân cô, dù luôn ở bên cạnh Takuto, vẫn để ngài ấy rơi vào hiểm cảnh.

Và quan trọng nhất, những mối đe dọa thật sự đang hiện hữu khắp thế giới này.

Tất cả những điều đó siết chặt trái tim Atou, tôi luyện ý chí cô, biến nó thành nguồn sức mạnh sục sôi khắp thân thể.

Nguy hiểm đã qua, và bây giờ là lúc tận dụng nó để trưởng thành hơn.

Một lần sơ suất đã đủ để rút kinh nghiệm, nhưng lần thứ hai thì tuyệt đối không được phép xảy ra.

Không bao giờ.

Vì cô là Atou, kẻ bùn nhơ, anh hùng của Mynoghra.

Là người sẽ diệt sạch mọi kẻ thù của Takuto.

Bằng mọi giá.

Từ giờ, cô sẽ chôn vùi mọi sự mềm yếu còn sót lại, để trong mắt chỉ còn ánh cuồng tín dành cho chủ nhân mình.

"Hỡi đức vua vĩ đại Ira Takuto-sama! Atou bùn nhơ đã tới!"

Atou đẩy mạnh cánh cửa dẫn vào phòng ngai vàng, giọng đầy khí thế.

...Nhưng bên trong, cảnh tượng đập vào mắt cô lại hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.

"Uu, ta muốn chết quá..."

"Ngoan nào, ngoan nào..."

"Xin ngài đừng buồn nữa, hãy vững vàng lên ạ..."

Vị vua oai phong lẫm liệt của cô đang ngồi thu lu dưới đất, ôm gối, mặt vùi giữa hai đầu gối, được hai chị em song sinh vỗ về như dỗ trẻ con.

"T... Takuto-samaaaaaaa!!"

"...Atou. Ta... muốn chết."

Takuto vẫn úp mặt vào đầu gối, giọng trầm xuống, chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, như thể đang từ chối hiện thực.

Bao nhiêu quyết tâm vừa rồi của Atou tan biến sạch.

Nhận ra tình hình không ổn chút nào, cô lập tức lao đến, quỳ sát cạnh cậu.

"Không được! Ngài không được chết đâu, Takuto-sama! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Xin ngài hãy nói với Atou này!"

Takuto ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ dao động như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cụp xuống, lặng lẽ chôn mặt vào đầu gối.

Trái tim cậu đã hoàn toàn gãy vụn.

"Takuto-samaaaaaaa!!"

Atou hoảng loạn gọi lớn, chẳng thể nào hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

Giờ phút này, anh hùng mạnh nhất Mynoghra đâu chẳng thấy.

Cũng dễ hiểu thôi, vì vị “thánh chơi Eternal Nations” lẫy lừng giờ đã thành thế này rồi.

"Ngoan nào, ngoan nào. Em bé, em bé ngoan nào."

"Chị... em nghĩ gọi vua là em bé thì hơi quá rồi..."

"Không sao đâu. Giờ ta đúng là em bé mà. Ta chỉ muốn được sinh ra lại từ đầu thôi..."

"Ngoan nào, em bé ngoan."

Mearia vừa xoa đầu Takuto, vừa thản nhiên cười dịu dàng.

Caria đứng bên cạnh, lúng túng nhìn quanh, vẻ mặt không biết nên tiếp tục hay dừng lại.

Atou để ý thấy Caria cứ lén liếc về phía mình, liền cau mày vẫy tay, kéo cô bé lại gần thì thầm hỏi nhỏ.

"Này, Caria! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Takuto-sama vậy!?"

"Cái đó... thần nghĩ tốt nhất là mìmh không nên nói ra thì hơn..."

"Khó chịu quá! Nhưng ngài ấy không chịu nói với ta! Chuyện này quá nghiêm trọng đấy biết không!?"

"Hay ngài thử... vỗ về như chị Mearia xem?"

"...Hả?"

"Nếu người cũng “ngoan ngoan” như chị Mearia, chắc vua sẽ nói ra đấy."

"Đừng đùa! Atou này là cánh tay phải, là anh hùng hộ vệ của Takuto-sama! Làm sao làm chuyện mất mặt vậy được chứ!"

Atou phản đối ngay, gắt gỏng với gương mặt đỏ rực.

"Tuyệt đối không thể nào!"

Cô lặp lại lần nữa, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng thường ngày.

Nhưng rồi…

"...Takuto sama~ ngoan nào~ Atou của ngài đây mà~ ngoan, ngoan nào~"

Dù miệng nói không, Atou vẫn thò tay ra vuốt ve đầu Takuto.

Cô vừa cúi người vừa len lén mỉm cười, cố không để ai thấy mình đang tận hưởng.

Là anh hùng, là chiến binh kiêu hãnh, nhưng thật ra, ham muốn được chạm vào mái tóc Takuto vẫn luôn âm ỉ trong cô.

Huống chi, giờ đây còn có lý do chính đáng:

Giúp vua hồi phục!

Không ngờ, điều tưởng chừng là hành động vụng về ấy lại thật sự hiệu quả.

Được người thân cận nhất xoa dịu, lòng tự tôn rạn vỡ của Takuto cũng dần dần hồi phục.

Ánh sáng trở lại trong mắt cậu, cậu từ từ ngẩng đầu nhìn Atou.

Ước nguyện của cô đã thành sự thật.

...Mặc kệ chuyện cô vẫn đang mải mê vuốt ve.

"Uu, Atou..."

"Takuto-sama, đã xảy ra chuyện gì? Xin hãy nói cho Atou nghe với!"

Vừa xoa vừa nghiêng người thấp xuống, Atou nhỏ nhẹ hỏi, cố gắng không phá vỡ khoảnh khắc bình yên hiếm hoi.

Cuối cùng, Takuto cũng bắt đầu kể ra nguyên do khiến mình rơi vào trạng thái thảm thương này.

.......

.....

...

"Tóm lại là Takuto-sama... hôm trước hơi quá lời nên tự dồn mình vào thế khó... đúng không ạ?"

"Ừm. Thật ra thì... cũng vì tình hình lúc đó căng quá nên ta bực lên mới lỡ mạnh miệng, nhưng mà... đúng là hơi tự tin thái quá rồi..."

Những điều Takuto vừa nói với Atou đều liên quan đến lời tuyên bố hôm trước.

Hôm đó, toàn thể thuộc hạ đều run sợ, và một lần nữa khắc sâu trong lòng rằng Ira Takuto chính là Phá Diệt Vương sẽ mang đến ngày tận thế.

Takuto đã thừa nhận, tất cả chuyện hôm đó thực sự hơi quá tay.

Quả thật, từ sau hôm ấy, giữa đám Dark Elf vẫn luôn tồn tại một cảm giác gượng gạo khó nói.

Ngay cả Atou, một anh hùng, cho đến vừa rồi cũng còn bị sự căng thẳng trói chặt.

Huống hồ những người như lão Mortar và đám Dark Elf, dù giữ vai trò trụ cột quốc gia thì xét cho cùng cũng chỉ là người phàm, hẳn đã rất khó chịu đựng.

Nếu Takuto trước mắt Atou bây giờ vẫn là con người mà cô biết bấy lâu, thì việc cậu tự cho rằng thái độ ngày hôm đó là sai lầm cũng không có gì lạ.

“Haiz... không ngờ mình lại dám mạnh miệng nói mấy câu đó đúng lúc ấy. Dang rộng hai tay tuyên bố chinh phục thế giới... thật sự... thật sự quá là...”

Takuto đang nói dở thì ngập ngừng, rồi lại úp mặt xuống đầu gối.

Cậu rên rỉ mấy tiếng “a~” với “ư~”, rõ ràng đang chìm trong hố sâu tự ghê tởm bản thân.

“Ồ, hồi trước vua có nói cái đó gọi là... chuchuchu gì ấy?”

“‘Chu’? À, ý chị là ‘chunibyo’ đấy chị ơi. Bệnh này khiến người ta tạo ra hàng đống ‘hắc lịch sử’ kinh khủng lắm đó.”

“Tội nghiệp vua ghê.”

“Fuguuuh~!!”

“Thôi ngay! Hai đứa, đừng chọc nữa! Tim Takuto-sama không chịu nổi đâu!”

Cặp song sinh vô tư kia cứ thế đâm thêm nhát cuối, khiến Atou tức tối lao ra chắn trước mặt Takuto, như sợ trái tim mong manh ấy sẽ vỡ thêm lần nữa.

Nhưng nhờ thế, cô cũng nhẹ lòng.

Vì giờ đây, cô đã hiểu rõ lý do Takuto trở nên như vậy.

“Nhưng mà, em thực sự rất yên tâm. Chuyện đó... hôm ấy, Takuto-sama hơi... hơi bị...”

“Đáng sợ?”

Takuto ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên sắc bén như xuyên thẳng vào Atou.

Ánh nhìn bất ngờ nghiêm nghị đó khiến Atou chột dạ.

Nhưng rồi, sau một thoáng do dự, cô vẫn khẽ gật đầu, cố giữ giọng bình tĩnh.

“V-vâng...”

Cô không biết phản ứng của Takuto sẽ ra sao.

Liệu ngài ấy sẽ nổi giận?

Hay lại khép kín như trước?

Trong lúc Atou còn căng thẳng chờ đợi, Takuto bất chợt nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc mà cô đã từng tin là sẽ không bao giờ thấy lại nữa.

“Ừ. Đúng rồi nhỉ, đáng sợ lắm mà. Xin lỗi em, Atou. Với cả... hai đứa nữa, ta cũng xin lỗi lần nữa. Vua mà dữ tợn thì ai dám góp ý, phải không?”

Giọng cậu trở nên nhẹ nhàng, trôi chảy đến lạ.

Cứ như thể tất cả nỗi tuyệt vọng khi nãy chưa từng tồn tại.

Chắc hẳn cậu đã nói chuyện với hai cô bé từ trước, để những khúc mắc trong lòng họ được tháo gỡ.

Atou thầm nghĩ:

Đó là một điều rất quan trọng cho sự vận hành lâu dài của Mynoghra.

Vì hai cô bé ấy… đã thực sự trở thành anh hùng rồi.

“Vâng! Vua bây giờ là Mearia thích nhất luôn. Caria-chan cũng vậy đúng không?”

“Ừm. Vua mà không ‘chunibyo’ thì thần cũng thích hơn~”

“Fuguuh~!!”

“Thôi ngay đi!!”

Atou nghiêm giọng quát, tuy nhiên không giấu được vẻ bất lực.

Mấy đứa nhỏ này tuy là anh hùng nhưng đúng là còn nghịch lắm.

Cô thở ra, khẽ liếc sang Takuto, lòng lo một nửa… nhưng cũng bắt đầu thấy nhẹ đi một nửa.

Thôi thì lát nữa cô sẽ cùng hai đứa dỗ dành ngài ấy tiếp.

Nhưng trước khi kịp nghĩ xong,

Takuto đã bất ngờ đứng phắt dậy.

Trên gương mặt cậu, vẻ u uất như vừa được rũ bỏ, thay vào đó là ánh sáng sắc lạnh của một người đã định hình lại con đường mình sẽ đi.

“Nhưng mà... ta vẫn sẽ nghiêm túc. Chinh phục thế giới... không phải nói chơi đâu. Một khi đã quyết, ta sẽ làm được. Bằng mọi cách.”

Câu nói ấy khiến không khí quanh cậu dường như thay đổi.

Một thứ áp lực vô hình lan tỏa, khiến ai cũng cảm thấy mình bé nhỏ trước sự hiện diện vương giả.

“Ta cũng hứa với hai đứa rồi còn gì. Cùng nhau cố gắng nhé.”

“...Từ giờ, sẽ không để ai phải chết nữa.”

“Tụi thần cũng không còn là mấy đứa yếu đuối cần được bảo vệ nữa đâu.”

Hai cô bé không còn cười đùa như khi nãy.

Ánh mắt các em lặng đi, ánh lên quyết tâm đã được tôi luyện trong máu lửa.

Atou nhớ rõ sự cuồng loạn trong hai đứa hôm đó, vết nứt vẫn còn, nhưng giờ đã được dẫn hướng.

Tiếng gào ấy... từ nay sẽ trở thành lưỡi kiếm cho quốc gia này.

Atou nín thở nhìn chủ nhân mình, rồi thì thầm như đang cầu nguyện:

“Takuto-sama...”

Ánh mắt cô đắm đuối, dịu dàng như thiếu nữ đang yêu, nhưng sâu bên trong là một thứ sùng tín tột cùng không gì lay chuyển.

Cô chậm rãi quỳ xuống, không chút do dự.

Giọng cô trầm và tha thiết như đang lặp lại một nghi lễ thiêng liêng đã khắc sâu vào máu thịt.

“Danh xưng của em là Atou, Kẻ Bùn Nhơ. Là đứa con sinh ra từ bùn lầy, kẻ hủy diệt thế giới. Từ giờ trở đi, thân xác này, trái tim này, đều thuộc về ngài. Cùng nhau trầm luân đến tận cùng nào. Thưa đức vua của em.”

“—Ừ. Trông cậy vào em, Atou.”

Câu nói quen thuộc vang lên, nhưng như luôn luôn, nó vẫn khiến trái tim Atou thổn thức.

Một lời ước hẹn bất biến giữa chủ nhân và tôi tớ, giữa thần và tín đồ.

Ánh mắt họ chạm nhau, thấu suốt mọi ngôn từ.

Chẳng rõ ai khởi đầu, bàn tay họ siết lấy nhau trong im lặng.

Cử chỉ thân mật nhưng không tầm thường, như hai kẻ đã vượt qua cái chết để tái ngộ lần nữa.

“Takuto-sama...”

“Atou...”

“Gigigigyeeeee!!”

Tiếng hét chói tai vang lên, phá tan khoảnh khắc ngọt ngào.

Một sinh vật khua loạn chân tay lao tới, khiến Atou lập tức cau mày khó chịu.

“Cái gì đấy, con côn trùng kia!? Vừa rồi đang lúc cao trào nhất mà… Bộ ngươi mắc bệnh ‘không phá đám thì chết’ à!?”

“Chưa kể tụi này vẫn ngồi đây mà bị bơ đẹp luôn á.”

“Không được phá đám~”

“Gigye!”

“À, xong rồi à. Vất vả rồi nhé, Côn trùng chân dài-kun.”

Takuto mỉm cười với Chân Dài vừa đến, đơn vị trinh sát đặc nhiệm.

Cứ như thường lệ, nó phớt lờ Atou, vừa khua vừa chảy nước dãi, lò dò đến bên Takuto.

Atou lườm nó một cái sắc lẻm, nhưng rồi ánh mắt cô chợt dừng lại khi thấy chiếc giỏ lớn buộc trên lưng nó.

“Thưa Takuto-sama? Cái giỏ mà con côn trùng kia đang mang là gì vậy ạ? Với cả… mấy ngày gần đây, ngài cũng cho sản xuất thêm rất nhiều Côn trùng chân dài, đúng không?”

Atou vẫn nhớ rõ việc ngài ấy đã chi ra phần ma lực quý giá của quốc gia để gấp rút tạo lũ này.

Cô từng nghĩ chỉ để phòng thủ nhưng có lẽ cô đã sai.

Trước khi Takuto kịp trả lời, Mearia đã trèo tót lên, lục đầu con côn trùng và móc ra một thứ.

“Vua ơi, cái này nè~”

“…Ơ? À, chắc nó dính lúc nào mà không biết. Côn trùng chân dài-kun, tiền này quý lắm đấy, lần sau nhớ cẩn thận giùm ta nhé.”

“Gigigye!!”

“Ừm, ngoan lắm.”

Đồng vàng trong tay Takuto phát ra ánh sáng lấp lánh.

Atou lập tức nhận ra nó pà tiền tệ của Brave Questus.

Cô hiểu cơ chế rơi vàng khi hạ quái vật, và biết lượng địch bị tiêu diệt trong trận vừa qua là không thể đếm xuể.

Một phần trong số kho báu ấy... giờ nằm trong tay vị vua của cô.

Cô cảm thấy mạch suy nghĩ bắt đầu rối tung lên.

Dù đã chiến đấu bên Takuto từ thuở đầu, cô vẫn không thể nào đoán hết kế hoạch trong đầu ngài ấy.

“Takuto-sama… rốt cuộc là ngài định làm gì vậy ạ? Nếu ngài không giải thích, em cũng thật sự chẳng hiểu nổi nữa…”

“Haha, xin lỗi, xin lỗi nhé. Đúng là ta vẫn chưa nói rõ chuyện này nhỉ.”

Takuto cười khẽ, vẻ hơi ngại ngùng.

Cậu búng nhẹ đồng vàng cho nó xoay một vòng trên không…

…rồi rơi “cạch” xuống đất thay vì rơi lại vào tay.

“…………”

Ba người đứng im lặng nhìn nhau.

“…Thôi, để miêu tả bằng lời thì lâu lắm. Tốt hơn hết là các em nhìn tận mắt cho nhanh. Đi nào, ta sẽ dẫn mọi người ra quảng trường trung tâm.”

“Vâng ạ~”

“Rõ rồi ạ~!”

Takuto cúi nhặt đồng vàng lên, hành động nhẹ tênh như chưa từng có gì xảy ra.

Atou và hai cô bé cũng chỉ biết im lặng đi theo.

Ai cũng hiểu:

Không nên chọc quê ngài vào lúc này.

“Nào, Atou, mau lên. Không theo kịp ta đâu nhé?”

“Ah… vâng! Chờ em với ạ!”

Tiếng gọi của Takuto kéo Atou về hiện tại.

Cô vội chạy theo, cảm thấy tim mình như được nhẹ đi phần nào.

Mối quan hệ giữa cô và đức vua vẫn vậy.

Không gì thay đổi.

Áp lực trước kia đã tan biến như sương mù.

Chỉ còn lại quyết tâm vững chắc rằng dù thế nào, cô cũng sẽ bảo vệ Takuto.

Bằng tất cả những gì mình có.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Mời anh nhà bắt đầu di chuyển lên núi ạ
Xem thêm