Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa

Chương 56: Cường hoá chiến lực (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,555 từ - Cập nhật:

Khu luyện binh sở được xây dựng cách khá xa khu trung tâm thành phố.

Nơi vốn là đại chú giới u ám, vậy mà vùng đất quanh đây đã được phát quang, dựng lên những cơ sở huấn luyện căn bản để binh lính rèn luyện kỹ năng chiến đấu.

Từ những bù nhìn rơm, kiếm gỗ cho đến lều bạt dã chiến hay đài quan sát của chỉ huy trông khá thô sơ, nhưng với đám Dark Elf chưa từng được đào tạo bài bản thì chừng đó đã là quá đủ.

Thế nhưng, nơi lẽ ra phải dành cho tân binh tập luyện lại đang phô bày một cảnh tượng hoàn toàn khác.

"Tập hăng ghê nhỉ."

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên liên hồi, làm cây cối quanh sân rung bần bật.

Mỗi lần như vậy, những bù nhìn ở mép sân lại vỡ tung cùng với mặt đất xung quanh.

Đứng canh cổng sân tập là chiến binh đoàn Dark Elf dưới quyền chỉ huy của Gia.

Điểm dị thường ở đây chính là vũ khí họ cầm trong tay mà ở thế giới này vốn không thể tồn tại:

Súng trường bắn đạn bằng thuốc súng.

Chính xác hơn, đó là loại súng bắn tỉa Dragunov.

Các chiến binh đang tập bắn với vẻ rất nghiêm túc.

"Ô, đức vua đã đến! Chào mừng ngài! Toàn đội, chỉnh hàng!"

"Không cần căng thẳng. Cứ tiếp tục như bình thường đi."

Nhận ra Takuto xuất hiện, Gia liền ra hiệu lệnh.

Ngay tức thì, toàn đội lính đồng loạt đặt súng xuống, động tác chuẩn xác đến mức như một cơ thể thống nhất, rồi xếp hàng ngay ngắn.

Takuto gật nhẹ, ánh mắt đảo qua đội hình, rồi ra hiệu họ tiếp tục.

"Trông ra dáng lắm đấy... nhưng thực tế thế nào?"

"Tiếng nổ và độ giật vẫn hơi khó chịu... Độ chính xác đã khá hơn, nhưng dù sao thì súng với cung cũng khác nhau quá nhiều, nên vẫn chưa thể tự tin đem ra chiến trường..."

Takuto vừa tránh xa khỏi tiếng súng, vừa theo Gia leo lên đài quan sát trên cây để nghe báo cáo.

So với kỷ luật chỉnh tề ban nãy, trình độ bắn thật sự vẫn còn vài điểm khiến Takuto chưa hoàn toàn thỏa mãn.

Nhìn Gia thoáng lúng túng, cậu đoán tên này đang khó chịu vì bản thân chưa đạt tới chuẩn mực cậu đặt ra.

Nhưng với Takuto thì thế này đã là vượt kỳ vọng rồi.

Dù gì thì đây cũng là lần đầu Dark Elf tiếp xúc với súng.

Trước đó, chúng thậm chí còn chưa từng nhìn thấy chứ đừng nói là dùng thử.

Ngoài việc cũng là vũ khí tầm xa, súng và cung chẳng có gì giống nhau cả.

Hơn nữa, Dark Elf khác với Elf thường, khả năng bắn cung của chúng cũng chẳng nổi trội.

Takuto đã sớm xác định không thể đòi hỏi bọn họ làm chủ khẩu súng trong thời gian ngắn được.

"Hừm... Thế thì Gia này, cậu thử bắn cái bia kia cho ta xem nào?"

Nhìn khẩu súng lớn đeo trên lưng Gia, lão Mortar cười nham hiểm.

Khẩu súng đó còn to hơn loại mà đám lính đang cầm, một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng chuyên dùng để hạ mục tiêu kiên cố từ cự ly xa.

Đổi lại, nó cực kỳ khó điều khiển:

Bắn một phát là giật muốn văng người ra sau.

Lão già biết rõ Gia vẫn đang vật lộn để thuần phục “con ngựa hoang” này.

"... Tuân lệnh, xin đức vua hãy xem."

Nhìn kiểu cười của lão già, Takuto nhướng mày, nhưng không xen vào.

Gia đã quỳ gối, giương súng từ ban công đài quan sát xuống luyện binh sở bên dưới.

"Kuh...!"

Vài giây im lặng trôi qua.

Rồi ĐOÀNG, tiếng nổ chấn động làm sàn gỗ rung lên.

Xa xa, vai của bù nhìn đích bắn bị thổi tung.

Trúng đích, nhưng không phải ngay tâm điểm, hơi tiếc một chút.

Dù vậy, bắn trúng bằng khẩu súng khủng khiếp này ở tư thế quỳ đã đủ khiến Takuto gật gù.

(Không đùa chứ, giỏi thật đấy...)

Takuto âm thầm tán thưởng.

Trong khi đó, Gia nghiến răng, im lặng vì tiếc nuối.

Cậu chẳng nói gì thêm vì biết rõ tên này tự hiểu và càng bị đè nặng áp lực thì lại càng cố gắng.

Thật ra, điều Takuto thật sự kỳ vọng ở đội bắn tỉa Dark Elf chính là tận dụng ưu thế của bọn chúng trong bóng đêm.

Khả năng nhìn rõ như ban ngày khiến chúng thành sát thủ và du kích lý tưởng.

Nhìn trình độ Gia, cậu tin chắc đám chiến binh này sẽ sớm đạt chuẩn để ra chiến trường.

Một đội bắn tỉa tàng hình trong đêm, tấn công bất ngờ rồi rút êm, đó chính là vai trò mà cậu muốn bọn chúng đảm nhiệm.

"Chỉ với tư thế quỳ mà bắn được thế này đã quá giỏi rồi."

"A...! Đa tạ đức vua, thần sẽ tiếp tục rèn luyện để không phụ lòng ngài!"

Takuto chỉ định khích lệ, nhưng Gia lại cúi đầu, vẫn chưa hết tiếc nuối.

Cậu thở nhẹ.

Tên này mà không buồn thì mới lạ.

Với tốc độ này, chẳng bao lâu nữa đội của Gia sẽ thực chiến được.

Tầm bắn vài trăm mét đến vài cây số, ít sinh vật nào né nổi đạn bắn tỉa.

Dù đụng đám quái cỡ Hill Giant hay mấy gã Thánh Kỵ Binh cứng cựa, chỉ cần bắn không chết thì... bắn tiếp, bắn đến khi gục thì thôi.

Takuto hoàn toàn hài lòng với thành quả này.

... Chỉ là...

ĐOÀNG!!

Một tiếng nổ còn lớn hơn vang lên ngay sát bên cậu.

Takuto giật mình nhìn sang.

Và bắt gặp cảnh Mearia, chị của Caria đang bình thản đứng bắn thử một khẩu súng bắn tỉa còn to hơn của Gia, mà chẳng thèm quỳ.

"Waa! Chị giỏi quá đi mất!"

"Phải nhắm bằng con mắt trái tim~"

Mearia cười toe toét, đắc ý như thể đó là trò đùa.

Caria nũng nịu xin thử, Maeria chẳng ngần ngại, tiện tay ném khẩu súng cho em gái như ném đồ chơi.

Caria bắt lấy khẩu súng nặng cỡ 20kg, cười rạng rỡ, rồi đứng bắn như không.

"Để em thử... Eih! Trúng rồi!"

Tiếng nổ vang lên.

Cái bù nhìn tít ngoài kia nổ tung thành bụi gỗ vụn, bay tứ tán.

Takuto chỉ còn biết thở dài.

Một phát bắn tuyệt đối, ghim trúng tim kẻ địch.

Vẫn ríu rít cười đùa, hai chị em song sinh thi nhau phá tan mấy cái bù nhìn tập bắn.

Thật khó mà tìm được lời nào chính xác để miêu tả bọn nhỏ.

Chỉ có thể nói:

Chúng hoàn toàn vượt ngoài khuôn khổ thường thấy.

Dĩ nhiên, chỉ mình Gia, gã Dark Elf tội nghiệp là chẳng thể nào vui vẻ nổi.

Đứng nhìn khả năng phi thường như không thuộc về thế giới này, Gia cảm giác lòng tự tôn chiến binh của mình rạn nứt đến không còn mảnh vụn, đành buông thõng vai thở dài.

Người từng được biết đến như một chiến binh kiêu hãnh bậc nhất tộc Dark Elf, nay lại phải chịu cảnh bại trận trước hai đứa bé gái.

Đó chính là Gia hôm nay.

“... Thần... thần sẽ cố gắng hơn nữa...”

Giọng anh ta nhỏ như muỗi kêu, chỉ nghe được nếu tập trung lắm.

Takuto liếc nhìn rồi thở ra.

“À, hai đứa đó đặc biệt mà... đừng buồn quá...”

Cậu buột miệng, giọng dịu lại, coi như nói một câu an ủi.

Thật ra, chuyện hai chị em song sinh này sở hữu năng lực khác người, đương nhiên có lý do hẳn hoi.

Bọn nhỏ vừa là phù thủy, vừa là anh hùng, kế thừa sức mạnh của Isla.

Dù chưa bị ma lực của mặt trăng làm cho phát điên, tiềm năng bẩm sinh của hai đứa cũng đã ở mức không thể hình dung nổi.

Thật ra, chỉ riêng việc Gia còn cầm cự được trước chúng đã đủ để xem là chiến công rồi.

Lão già Mortar, người đã được Takuto cho biết hết tình trạng của hai đứa, chỉ cười khà khà, không nói gì thêm.

Lời lẽ dư thừa chỉ tổ xúc phạm lòng kiêu hãnh của một chiến binh Dark Elf mà thôi.

Vả lại, ông cũng quá quen với tính Gia, tự tin rằng cứ để mặc cũng chẳng sao cả.

Takuto cũng đã nói một câu cho phải phép, thế là đủ.

Đàn ông với nhau, chuyện cứng rắn hay phũ phàng vẫn giống nhau ở bất cứ thế giới nào.

.......

.....

...

“Nhưng mà, thưa Đức vua, lão còn một điều băn khoăn...”

“Hử?”

“Chỗ đạn dược này… cho bọn trẻ tập bắn dùng hoài cũng tốn kém lắm, Đức vua thấy sao?”

Mortar hỏi rất tự nhiên, như thể chuyển chủ đề chứ không cố tình cứu vớt Gia, dù thực ra lại đúng lúc quá mức.

Còn Gia thì chỉ biết siết chặt nắm tay, đứng sau lưng hai người kia mà câm lặng.

Takuto chẳng tốn đến một giây để chuyển nhịp.

Vẻ mặt cậu vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng đáp đã hơi dịu đi:

“À, không sao đâu. Mấy người vẫn thu gom vỏ đạn và đạn sót lại sau mỗi buổi tập đúng không?”

“Dĩ nhiên. Cả đội chiến binh đều chia nhau tìm kỹ sau khi kết thúc huấn luyện. Đúng không, Gia?”

“Rõ! Đạn Đức vua tự tay làm ra, một viên cũng không dám phí phạm!”

Giọng Gia vang lên mạnh mẽ đến bất ngờ, ánh mắt lóe sáng, lưng bật thẳng như bản năng.

Takuto khẽ cau mày, nhưng rồi nén bật cười.

Vẫn là tên này,cứ bị dồn là phản ứng y hệt.

Cậu gật đầu:

“Thế thì yên tâm rồi.”

Gia siết súng, lặng thinh lui lại một bước sau câu nói đó, trong lòng thầm thở phào, không phải vì đạn, mà vì mình vẫn còn giữ được thể diện.

Takuto tiếp lời bằng giọng đều đều, đầy lý tính:

“Dù sao thì vỏ đạn hay đầu đạn đều là kim loại, bán ra đổi lại được giá tốt lắm. Tính ra thì gần như chẳng mất gì mấy.”

Chì, đồng thau, thép mềm...

Những thứ đó ở thế giới này đều được xem là quặng quý.

Takuto đã thử, và đúng như dự đoán:

Chỉ cần quy đổi ở chợ, chúng lập tức được “cân” bằng đơn vị ma lực.

Gian lận đến mức chính cậu đôi khi cũng thấy khó tin.

Thông thường, đạn là cái khiến quân đội phá sản.

Nhưng Mynoghra thì không.

“Chỉ có thuốc nổ và lựu đạn thì vẫn hơi tốn kém, nên đừng xài bừa.”

Mortar khẽ gật, miệng cười mà mắt sắc bén như kiếm.

“Dù vậy, riêng súng bắn tỉa và súng trường tấn công đã đủ để làm thay đổi cục diện chiến trường. Thật không ngoa khi nói đây là quân đội của thần, nhờ có Đức vua mà bọn lão mới mạnh thế này.”

Ông nói không nịnh, cũng không tâng bốc.

Đó là lời thật.

Takuto cũng hiểu điều đó nhưng lại chẳng buông lời đồng tình, chỉ im lặng nhìn xuống sân tập.

Trong đầu, một hồi chuông cảnh báo khẽ vang lên.

(Hỏa lực mạnh đến đâu cũng không phải tấm khiên tuyệt đối.)

Cậu nhớ lại quá khứ, những kẻ từng khiến mình phải nếm mùi thất bại.

Tứ Thiên Vương.

Ma Vương.

Những thứ đó không phải loại địch thủ có thể dùng đạn dược mà hạ được.

(Hỏa lực chỉ là một quân cờ. Thắng thật sự phải do cách dùng cờ.)

Dù vậy... có một vấn đề vẫn tồn tại, và đến giờ vẫn chưa có lời giải dứt khoát.

“Súng đạn mạnh thật đấy, nhưng chắc chắn sẽ làm mọi nước khác phải kiêng dè mà không dám liều lĩnh động đến ta. Có điều...”

“Chúng ta quá thiếu người... đúng không?”

Mortar thay cậu nói nốt, không cần phải giả vờ dò đoán.

Gia phía sau cũng thoáng cúi đầu, không lên tiếng.

Thực tế, đội chiến binh của anh ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Cả số người mới khỏi bệnh, bắt đầu xin gia nhập, gom lại chưa tới trăm.

Một “quân đội” như thế, nếu không có Takuto, chẳng ai gọi nổi hai chữ oai vệ đó.

“Lũ Ngụy Nhân mà cầm súng thì toàn bóp cò bậy bạ, đâm ra tự bắn nhau luôn...”

Mortar hừ mũi, còn Takuto thì khẽ nhăn mặt:

“Ừm, cho bọn chúng dùng cung thì còn tạm, chứ súng thì chịu rồi.”

Đó là thực tế cay đắng.

Trong game, Ngụy Nhân là lính rẻ, sinh nhanh, dễ dắt đi chết.

Nhưng để dùng súng?

Không thể.

AI lập trình cho chúng còn chẳng hiểu nổi khái niệm “lên đạn”.

Thế nên...

“... Thôi, chuyện đó tính sau. Dù sao cũng sắp đến lúc ta phải thực hiện lời hứa với các ngươi rồi.”

Takuto nói như thể vừa khép lại một vòng trầm tư.

「Ồồh! Chẳng lẽ là chuyện đó sao!」

Mortar bỗng bật cười lớn, mắt sáng như trẻ nhỏ được quà.

Gia dù chẳng nói gì cũng ngẩng đầu, siết chặt nắm tay.

Chuyện họ mong chờ bao lâu:

Đưa tộc lưu vong trở về.

Takuto đã hứa từ sớm.

Nhưng giờ, cậu đang bắt đầu thực hiện.

Họ đã thu thập đủ thông tin từ Fawncaven.

Số lượng không nhiều, nhưng trong thời điểm thiếu hụt này, một người cũng đáng quý.

Hơn nữa, cậu còn có phương án kế tiếp.

Lũ Côn trùng chân dài vừa mang về tin tức từ vùng quanh Dragontan và Takuto đã lên một chiến lược táo bạo đến mức điên rồ.

Một chiến lược nếu thành công, sẽ giải bài toán nhân lực trong một nước cờ duy nhất.

...

「—Thưa đức vua! Thần xin báo cáo!」

Một chiến binh Dark Elf khác vội vã chạy lên, vừa thở hổn hển vừa quỳ gối.

Takuto gật đầu.

「Có sứ giả từ Dragontan tới. Người mang theo thư tay của Người cầm trượng Pepe-sama bên Fawncaven, gửi đích danh đức vua!」

「Tốt lắm, đúng lúc quá.」

Takuto nở nụ cười nhạt, đồng thời trong đầu như tia chớp lóe lên một chiến lược mới, đơn giản, nhưng hiểm độc.

Một đòn có thể làm rung chuyển cục diện.

「Gọi Atou quay về đi. Tập hợp hết những người chủ chốt lại, chúng ta sẽ mở cuộc họp ngay lập tức.」

Takuto bước xuống đài quan sát, không vội, cũng không nặng nề.

Trong đầu cậu là những đường xoắn vô tận của chiến lược.

Mortar đi bên cạnh, không hỏi gì thêm.

Gia lặng lẽ theo sau, bàn tay đã bớt run.

Cả hai đều mang theo một niềm tin cháy bỏng không chỉ vì kế hoạch, mà vì vị vua trẻ họ đang dõi theo.

Người ấy dù lạnh lùng đến đâu vẫn luôn giữ lời hứa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận