Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa

Chương 60: Hội đàm song phương

0 Bình luận - Độ dài: 2,500 từ - Cập nhật:

Thành phố Dragontan thuộc quốc gia Fawncaven.

Một thành phố đặc biệt khi trong lòng nó cất giữ long mạch,

một tài nguyên chiến lược quan trọng, cũng là nguyên nhân khiến nơi này từ lâu đã trở thành cơn lốc xoáy của đủ thứ mưu toan và hiểm họa.

Và giờ đây, Dragontan đang chìm trong bầu không khí căng thẳng và hỗn loạn chưa từng có.

Cuộc hội đàm giữa Ira Takuto, đức vua của Mynoghra, và Pepe, chỉ đạo Fawncaven, tin đồn về nó đã lặng lẽ lan ra ngoài dân gian.

Những lời đồn ấy gieo vào lòng dân nỗi bối rối xen lẫn bất an, để rồi biến cả thành phố này thành một đô thị chết, tĩnh lặng đến lạnh người.

Người dân Dragontan ai cũng hiểu rõ:

Chính Mynoghra đã ra tay giúp đỡ, cùng quân đội Fawncaven đẩy lùi làn sóng man tộc khổng lồ vừa qua.

Nhưng hiểu là hiểu vậy, còn nỗi sợ hãi và nghi hoặc tận sâu bên trong lòng họ thì chẳng dễ gì mà gột sạch được.

“Rốt cuộc chúng ta đã giao kèo với cái gì vậy…?”

Câu hỏi ấy len lỏi từ dân thường đến tận tai những binh lính từng kề vai chiến đấu bên quân Mynoghra.

“Ê này… nghe gì chưa? Cái người sắp gặp đàm phán ấy.”

Trên chòi gác sát tường thành, một binh lính thú nhân tộc sói, nổi tiếng mắt tinh như diều hâu, ghé tai đồng đội, giọng thì thào đầy thận trọng.

Gã lính loài người nghe vậy cũng cau mày, mắt hơi nheo lại như thể đang đánh giá điều gì đó:

“Là Phá Diệt Vương Ira Takuto… đúng không?”

“Ờ, nghe đồn vậy. Mà sao đức vua ấy chịu mò ra tận đây cơ chứ…”

“Thì Pepe-sama với Tonukapoli-sama đã sang Mynoghra chào trước rồi. Giờ bên đó đáp lễ, sang thăm lại cũng phải thôi. Với cả… sau trận chiến thì còn khối chuyện phải bàn mà.”

Chủ đề bàn tán của hai người chính là buổi hội đàm song phương sắp sửa diễn ra.

Việc hai “người cầm trượng” Tonukapoli và Pepe đã trực tiếp diện kiến Đức vua Mynoghra vốn đã râm ran trong số những người thính tai.

Một đồng minh mạnh là điều nên mừng.

Nhất là chuyện đức vua bên ấy đích thân lặn lội sang đây, chứng tỏ Fawncaven được coi trọng và tin cậy.

Chưa kể, ai cũng còn nhớ Mynoghra đã đổ máu thật sự để giúp đẩy lùi đám man tộc khát máu.

…Chỉ tiếc là cái vấn đề duy nhất, mà cũng là vấn đề to nhất, chính là:

Bên kia mạnh đến mức vượt xa sức tưởng tượng, lại còn là một thế lực tà ác.

“Nhưng mà… liệu chúng ta có bắt tay nhầm phe không?”

Câu hỏi buột ra từ gã thú nhân khiến người lính loài người khựng lại.

Muốn phản bác cũng chẳng biết phải nói sao.

Thông tin về Mynoghra vốn được Fawncaven tuyệt đối giữ kín.

Huống chi đồng minh này mới chỉ chính thức ký kết chưa lâu, lính quèn như bọn họ thì chẳng đào đâu ra tin tức.

Chỉ biết loáng thoáng rằng, kẻ đó… thực sự rất đáng sợ.

“Fawncaven với Mynoghra giờ là đồng minh rồi. Mọi chuyện… chắc sẽ ổn thôi.”

“Ừ… mong là vậy.”

Ngay khi hai gã lính còn đang gắng lấy lại tinh thần bằng câu nói chẳng mấy thuyết phục, một giọng nữ rõ ràng và lạnh như nước suối cao nguyên chợt vang lên ngay sau lưng họ.

Họ giật mình quay phắt lại, gương mặt tái đi vì ngạc nhiên.

“T… T-Thị trưởng!”

“Ơ… thị trưởng, sao người lại…?”

Trước mặt họ là một mỹ nhân tộc Elf, mái tóc vàng óng rực rỡ phản chiếu ánh nắng, đôi tai dài nhọn vểnh lên kiêu hãnh, ánh nhìn sắc lạnh đầy uy lực.

Cô khẽ phẩy tay, ra hiệu cho họ hạ tư thế, rồi cất tiếng đều đều như thể chẳng có chuyện gì nghiêm trọng:

“Ta không có trốn việc đâu. Chỉ là… đang đi tuần tra, muốn xem thử các cậu đang làm ăn ra sao.”

Anterise Antique.

Một Elf từ Liên minh Khế Ước Elf El-Na mà người như cô rất hiếm khi rời bỏ.

Vậy mà giờ, cô lại đang giữ cương vị thị trưởng thành phố Dragontan.

Không phải do xuất thân mà là vì thực lực đủ khiến cả hội đồng Fawncaven đồng ý đặt niềm tin.

Hai gã lính thoáng lúng túng.

Dù chẳng phải lần đầu chạm mặt, họ vẫn bị vẻ ngoài và thần thái của Anterise làm cho choáng ngợp.

Rồi như chợt nhận ra mình vừa lơ là nhiệm vụ, cả hai lập tức đứng nghiêm lại, giọng lắp bắp.

“X-xin lỗi thị trưởng! Chúng tôi—”

“Xin người cứ khiển trách…”

“Không cần căng thẳng thế đâu.”

Anterise cắt lời, đôi mắt hơi nheo lại, như nhìn thấu tâm lý họ.

“Dạo này ai cũng căng như dây đàn. Ta hiểu mà.”

Cô mím môi, bật cười nhẹ đầy giễu cợt, không phải với họ, mà với chính mình.

“Thật ra, ta còn thèm được một ngày yên tĩnh nữa là… À mà nhỉ, làm thị trưởng Dragontan… ta đã có ngày nào yên tĩnh chưa ta?”

Câu nói nửa đùa nửa thật khiến không khí dịu xuống.

Hai gã lính cũng bớt căng thẳng, gãi đầu gãi tai.

“Haha, thật sự không biết nói gì hơn… Người tận tay đi tuần, chúng tôi cũng thấy mình phải nghiêm túc hơn rồi.”

Nhưng ai cũng hiểu, mọi chuyện đâu có đơn giản như thế.

Sau đại chiến, dân Dragontan đã bắt đầu bỏ thành hàng loạt.

Quân phòng vệ thì tê liệt, viện binh chưa thấy đâu.

Và giờ, dưới chân vọng gác, từng đoàn người lặng lẽ kéo đi không ngừng nghỉ, một dòng chảy tuyệt vọng.

Với tình cảnh đó, việc Anterise xuất hiện không còn đơn thuần là “tuần tra” nữa.

Và rồi, cô buông một câu nhẹ như không:

“Cũng có lý do đó… nhưng thật ra, còn lý do khác nữa.”

Cô phóng tầm mắt ra toàn cảnh Dragontan, ánh nhìn lặng lẽ nhưng sắc như gươm:

“Ở đây nhìn rõ thành phố lắm. Ta muốn… nhìn kỹ nó lần cuối. Phòng khi… chẳng còn dịp nữa.”

Khóe miệng cô run nhẹ, dù nụ cười vẫn nở.

Hai người lính nhìn nhau, bất giác siết chặt vũ khí.

"Thị trưởng… xin người đừng nói mấy điều xui xẻo như vậy…”

“Đúng đó, nghe rợn người…”

Cô không đáp, chỉ hỏi lại bằng một giọng gần như lãnh đạm:

“Thế các cậu… không tính rời đi sao?”

Câu hỏi ấy chẳng khác gì một nhát dao thọc thẳng vào niềm tin vốn đang chực rạn vỡ.

Cả hai trầm mặc một lúc.

Rồi như đã chờ được dịp để nói điều mình giữ trong lòng, họ cùng đáp:

“Không. Bọn tôi sẽ không đi đâu hết.”

“Bọn tôi… yêu thành phố này mất rồi.”

Một lời đáp không khoa trương, không hào hùng.

Nhưng chính nhờ những người như thế, Dragontan vẫn chưa sụp.

Anterise khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhuốm chút dịu dàng.

“Vậy à… Thế thì ta muốn nhờ các cậu một việc.”

Cô bước lên một bước, giọng nói hạ xuống, nhưng từng từ lại rõ ràng hơn bao giờ hết:

“Trong buổi hội đàm sắp tới, nếu các cậu tận mắt thấy đức vua Mynoghra… hãy giữ vững tinh thần. Dù có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối… đừng để lộ vẻ hoảng sợ.”

Cô dừng một nhịp, ánh mắt nhìn xoáy vào hai người:

“Không phải vì danh dự quốc gia hay địa vị. Dù… cũng có một phần. Nhưng điều quan trọng nhất…là vì chính các cậu đã nói yêu thành phố này.”

Ực.

Hai người lính vô thức nuốt khan.

Nói cách khác, cô đang cảnh báo:

Chỉ cần họ sơ sẩy, trót vô lễ trước mặt đức vua của Mynoghra… thì hậu quả sẽ cực kỳ khủng khiếp.

Quân lính thì chẳng đáng giá gì mấy.

Trong hoàn cảnh này, cái đầu của một tên lính vô ý hoàn toàn có thể bị chặt phăng để xoa dịu tình hình.

Đó chính là thứ gọi là “ngoại giao”.

Nhưng đến mức ấy… đến mức khiến Anterise dặn dò như thế… thì đức vua đó rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?

Trong lòng hai người dấy lên một nỗi sợ nhàn nhạt, lạnh buốt từ sâu trong bụng.

“Ta nghe từ Tonukapoli-sama rồi. Ngài ấy nói vị đức vua kia là một thực thể đã bước lệch khỏi quy luật thế gian ít nhất hai, ba bước. Là quái vật thực sự đấy.”

Anterise nói khẽ, mắt vẫn không rời khỏi cảnh thành phố tan hoang phía xa, như thể đang nhắc lại một điều vừa lạ lẫm vừa không muốn tin là thật.

Trong số dân Fawncaven, người từng tận mắt diện kiến Ira Takuto, Phá Diệt Vương, chỉ có Tonukapoli và Pepe từng sang thành phố Mynoghra dự hội đàm.

Pepe thì tính cách vốn khác thường nên lời cậu ta nói khó mà tin hoàn toàn, nhưng nếu là Tonukapoli thì ai cũng tin tưởng tuyệt đối.

Năng lực của những người “Cầm Trượng” như họ vốn đã nổi danh khắp Fawncaven.

Họ điều khiển nhiều loại ma thuật và chú thuật, từ giao tiếp với tinh linh tự nhiên cho đến những nghi thức huyền bí, thành tựu và uy tín đều khiến người dân vừa kính nể vừa coi họ như những nhân vật truyền thuyết nửa thần nửa quỷ.

Ấy vậy mà một người ở tầng mây như thế lại khẳng định vị vua kia là một sự dị thường vượt ngoài lẽ thường...

Suy nghĩ kiểu “chuyện của mấy ông lớn” bấy lâu nay trong đầu hai tên lính bỗng bị bóc ra, thay vào đó là một thứ cảm giác hiểm nguy lạnh lẽo đang len lỏi khắp sống lưng họ.

Họ cứ ngỡ đây là chuyện của những người “trên cao”, nào ngờ giờ mới hiểu, lửa đã bén đến chân rồi.

“Ch-chuyện đó… có khi nào Thị trưởng lo quá không? Biết đâu Cầm trượng-sama phóng đại lên thì sao…”

Giọng lính người lạc đi, như thể cố bám víu vào chút hy vọng mong manh.

Anterise không quay lại, chỉ nghiêng đầu, khẽ hỏi lại:

“Các cậu đã từng tận mắt thấy Atou-san chưa?”

Giọng cô không cao, không nặng, cũng chẳng mang vẻ đe dọa, nhưng khiến hai người lính lập tức cứng họng.

Thế là đủ để họ hiểu ra điều cô muốn nói.

――Atou, cô gái từng xông pha bảo vệ Dragontan, tuyệt đối không phải thứ con người có thể hiểu nổi.

Thứ họ nhìn thấy, chỉ là bóng dáng Atou chiến đấu nơi xa, lọt trong tầm mắt từ vọng gác.

Nhưng cảnh tượng ấy vẫn in đậm trong tâm trí họ đến rợn người.

Tia băng tuyết lấp lánh, những xúc tu vung vẩy không ngơi, tiếng gào thét hấp hối, và những mảnh thân thể man tộc bị xé toạc rồi tung lên cao đến nỗi ai cũng thấy rõ.

Tiếng va chạm vang dội như sấm.

…Quá mức khủng khiếp.

Trước đây, cấp trên bảo Atou chỉ là một loại á nhân giống bạch tuộc, giờ nghĩ lại, mới thấy đó chỉ là lời dối trá vụng về.

Một kẻ như cô ta, tuyệt đối không thể bị xếp chung với lũ dị hình tầm thường.

Mà Atou chỉ là thuộc hạ.

Đức vua của Mynoghra chính là người đứng trên một sinh vật như thế.

Nếu kẻ có thể thuần phục được con quái vật ấy mà lại là người bình thường… mới là chuyện hoang đường.

“...Tôi… tôi hiểu rồi. Thị trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ giữ vững tinh thần, tuyệt đối không làm điều dại dột.”

Lính sói lên tiếng trước, giọng đã bớt lắp bắp, kèm theo một cái cúi đầu đầy quyết tâm.

Anterise liếc sang, ánh nhìn không giấu được sự cảm kích pha lẫn lo lắng, nhưng miệng lại cười nhẹ:

“Nhớ đấy nhé. Mà thật ra… có khi ta lại là đứa hớ hênh trước ấy chứ, haha!”

Cô nói nửa đùa nửa thật, bàn tay vỗ vai họ rất nhẹ, như trút bỏ phần nào không khí căng thẳng.

Rồi cô ngoảnh mặt trở lại, tiếp tục nhìn về phố xá hoang tàn, rõ ràng ra hiệu cuộc trò chuyện đến đây là đủ.

Nhưng gã lính sói vẫn chưa an tâm, bất chợt gọi với theo:

“À… Thị trưởng, ngài có thể điều khiển tinh linh đúng không? Bọn tinh linh… giờ thế nào rồi ạ?”

Tộc Elf vốn nổi tiếng hòa hợp với tinh linh, nhờ đó mà sử dụng nhiều thuật pháp, bói toán…

Nghe nói tinh linh là thực thể phi vật chất, nhạy cảm nhất với tà khí.

Anh ta chỉ muốn hỏi vậy thôi.

Nhưng thật ra, trong lòng anh đã mơ hồ sợ sẵn câu trả lời rồi.

“Eh… tụi nó bỏ chạy hết rồi.”

Anterise đáp lại rất bình thản, vai không động đậy, chỉ có ánh mắt là đột ngột tối lại.

Tinh linh là dòng năng lượng tồn tại khắp nơi, ý thức mỏng manh, bản năng hầu như không có.

Thế mà tất cả đều tháo chạy.

Lời giải thích duy nhất, chỉ có thể là… ác mộng đã tới gần đến mức chính thế giới cũng phải rùng mình.

Hai tên lính ngây người.

Cảm giác như toàn bộ phần dưới chân họ vừa sụp xuống một tầng.

Nhưng Anterise thì quay lại, không để họ trôi trong cơn hoảng, tay túm nhẹ vai cả hai, nở nụ cười toe toét:

“Dĩ nhiên hai cậu không được bỏ chạy đâu đấy! Yêu thành phố này lắm mà, đúng không! Hửm, đúng không nào!”

Giọng cô vui vẻ, động tác có phần nhí nhảnh như trẻ con, nhưng áp lực từ ánh mắt vẫn khiến mồ hôi hai gã lính túa ra như tắm.

Đúng là nụ cười… rạng rỡ đến lạnh sống lưng.

Trong bụng, họ chỉ biết khóc ròng tự hỏi:

Liệu mình có quyết định sai lầm khi ở lại đây hay không đây…

………

……

Những ngày mong ngóng đến cháy ruột thường khiến ta cảm giác thời gian trôi chậm như rùa bò, như thể phải trả giá bằng cả quãng đời dài đằng đẵng mới chạm tay được vào khoảnh khắc ấy.

Thế nhưng, cái ngày mà người ta cầu xin nó đừng bao giờ xảy đến, thì lại ập tới nhanh đến mức không kịp trở tay.

Và cứ thế, ngày diễn ra buổi hội đàm mà ai nấy vừa sợ vừa tránh né, đã đến một cách quá đỗi dễ dàng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận