Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa

Chương 60: Hội đàm song phương

0 Bình luận - Độ dài: 2,890 từ - Cập nhật:

Thành phố Dragontan thuộc quốc gia Fawncaven.

Một thành phố đặc biệt khi trong lòng nó cất giữ long mạch, một tài nguyên chiến lược quan trọng, cũng là nguyên nhân khiến nơi này từ lâu đã trở thành cơn lốc xoáy của đủ thứ mưu toan và hiểm họa.

Và giờ đây, Dragontan đang chìm trong bầu không khí căng thẳng và hỗn loạn chưa từng có.

Cuộc hội đàm giữa Ira Takuto, đức vua của Mynoghra, và Pepe, chỉ đạo Fawncaven, tin đồn về nó đã lặng lẽ lan ra ngoài dân gian.

Những lời đồn ấy gieo vào lòng dân nỗi bối rối xen lẫn bất an, để rồi biến cả thành phố này thành một đô thị chết, tĩnh lặng đến lạnh người.

Người dân Dragontan ai cũng hiểu rõ: 

Chính Mynoghra đã ra tay giúp đỡ, cùng quân đội Fawncaven đẩy lùi làn sóng man tộc khổng lồ vừa qua.

Nhưng hiểu là hiểu vậy, còn nỗi sợ hãi và nghi hoặc tận sâu bên trong lòng họ thì chẳng dễ gì mà gột sạch được.

“Rốt cuộc chúng ta đã giao kèo với cái gì vậy…?” 

Câu hỏi ấy len lỏi từ dân thường đến tận tai những binh lính từng kề vai chiến đấu bên quân Mynoghra.

“Ê này… nghe gì chưa? Cái người sắp gặp đàm phán ấy.”

Trên chòi gác sát tường thành, một binh lính thú nhân tộc sói, nổi tiếng mắt tinh như diều hâu, ghé tai đồng đội, giọng cứ như đang bàn mưu.

Gã lính loài người nghe vậy cũng cau mày, lẩm bẩm đáp:

“Là Phá Diệt Vương Ira Takuto… phải không?”

“Ờ, nghe đồn vậy. Mà sao đức vua ấy rảnh đến mức mò ra tận đây cơ chứ…”

“Thì Pepe-sama với Tonukapoli-sama đã sang Mynoghra chào trước rồi. Giờ bên đó đáp lễ, sang thăm lại cũng hợp tình hợp lý thôi. Với cả… còn bao nhiêu chuyện sau trận chiến nữa chứ. Mấy ông lớn chắc đang lo khối việc.”

Chủ đề bàn tán của hai người chính là buổi hội đàm song phương sắp sửa diễn ra.

Việc hai “người cầm trượng” Tonukapoli và Pepe đã trực tiếp diện kiến Đức vua Mynoghra vốn đã râm ran trong số những người thính tai.

Một đồng minh mạnh là điều nên mừng.

Nhất là chuyện đức vua bên ấy đích thân lặn lội sang đây, chứng tỏ Fawncaven được coi trọng và tin cậy.

Chưa kể, ai cũng còn nhớ Mynoghra đã đổ máu thật sự để giúp đẩy lùi đám man tộc khát máu.

…Chỉ tiếc là cái vấn đề duy nhất, mà cũng là vấn đề to nhất, chính là: 

Bên kia mạnh đến mức vượt xa sức tưởng tượng lại còn là một thế lực tà ác.

“Nhưng mà, này… liệu chúng ta có bắt tay nhầm phe không đấy?”

Câu hỏi buột ra từ gã thú nhân khiến người lính loài người á khẩu.

Bảo không thì cũng chẳng dám chắc. 

Thông tin về Mynoghra vốn được Fawncaven tuyệt đối giữ kín.

Huống chi đồng minh này mới chỉ chính thức ký kết chưa lâu, lính quèn như bọn họ thì chẳng đào đâu ra tin tức.

Chỉ biết loáng thoáng rằng, kẻ đó… thực sự rất đáng sợ.

“Fawncaven với Mynoghra giờ là đồng minh rồi. Chắc… sẽ ổn thôi mà.”

“Phải đó, chỉ mong vậy thôi chứ biết sao giờ…”

Ngay khi hai gã lính còn đang an ủi nhau bằng câu nói nghe chẳng mấy thuyết phục, một giọng nữ trẻ trung, vang lên rành rọt, chen ngang.

Họ khựng lại, đôi tai thú giật giật, rồi cả hai giật mình quay phắt lại, vội đứng nghiêm như lính mới.

“T… T-Thị trưởng !”

“Ơ, thị trưởng… s-sao người lại ở đây?”

Trước mặt họ là một mỹ nhân tộc elf, nổi bật với mái tóc vàng óng, đôi tai dài kiêu hãnh và vóc dáng mảnh khảnh nhưng quyến rũ lạ thường.

Cô khẽ phẩy tay ra hiệu cho họ bỏ tư thế chào, rồi nở một nụ cười thoáng mệt mỏi.

“Ta không có trốn việc đâu nhé. Ta… đang tuần tra đấy, tuần tra. Muốn xem thử mọi người làm việc thế nào thôi mà.”

Anterise Antique.

Cô là một elf hiếm hoi rời khỏi Liên minh Khế Uớc Elf El-Na để đến Fawncaven.

Không chỉ nổi bật vì xuất thân, Anterise còn sở hữu tài năng vượt trội, đến mức bất ngờ được bổ nhiệm làm thị trưởng Dragontan.

Chính vì thế, việc cô tự dưng xuất hiện thế này khiến hai gã lính bối rối không thôi.

Vẻ đẹp phi phàm đặc trưng của tộc elf, cộng với ánh mắt sáng rực như nhìn thấu ruột gan, khiến hai anh lính vốn chẳng mấy khi được tiếp xúc với “đóa hoa trên cao” này lập tức đỏ mặt.

Nhưng rồi họ sực nhớ ra mình vừa lười nhác, bỏ bê nhiệm vụ để tán chuyện, liền vội đứng nghiêm chỉnh.

Trận đại tiến công của man tộc mới qua chưa bao lâu.

Dù Mynoghra và quân phòng vệ đã cứu vãn thiệt hại ở mức thấp nhất, thì chuyện lính lơ là canh gác vẫn là điều tuyệt đối không nên có.

“X-xin lỗi thị trưởng! Chúng tôi đã quá lơ là…”

“Xin cứ phạt nặng bao nhiêu cũng được ạ…”

“Thôi mà, không sao đâu. Dạo này ai cũng căng như dây đàn, ta hiểu mà. Chính ta còn thèm cái cảm giác ngày yên bình nữa là… À mà khoan, ta làm thị trưởng từ hồi nào thì được hưởng mấy ngày yên bình nhỉ?”

Anterise cười khổ, nhún vai như thể tự trêu chọc chính mình.

Hai gã lính, thấy cô không truy cứu, liền gãi đầu gãi tai, cố dò hỏi lý do thực sự cô có mặt ở đây.

“Haha, thật sự không biết nói gì hơn… Thị trưởng tận tay đi tuần tra, bọn tôi cũng tự thấy mình phải nghiêm túc hơn…”

Thực ra, Fawncaven đang rơi vào cảnh dân chúng bỏ thành ra đi hàng loạt.

Nguyên nhân là sau cuộc chiến vừa rồi, quân phòng vệ Dragontan hầu như vô dụng, mà viện binh từ bản quốc thì chẳng thấy tăm hơi.

Người dân chỉ mong sống yên ổn, đó là lẽ tự nhiên chẳng ai trách được.

Chẳng ai dám chắc, nếu thảm kịch như thế lặp lại, đồng minh sẽ còn kịp ra tay lần nữa hay không.

Thế nên, từng dòng người chất đầy đồ đạc, lũ lượt kéo nhau ra khỏi cổng thành, cảnh ấy lính canh nào mà chẳng biết rõ.

Ý chí chiến đấu của họ cũng rệu rã theo những toa xe chất chồng hành lý.

Ngay lúc này, bên dưới vọng gác, đoàn người vẫn nối dài vô tận, lặng lẽ rời bỏ thành phố đang dần bị coi là vô vọng.

Nhìn cảnh ấy hoài, hỏi sao lính không nản, thị trưởng không mỏi lòng.

Bởi vậy, việc Anterise đích thân tuần tra, vừa là giữ trật tự, vừa là khích lệ tinh thần cho tất cả, cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng trái với suy đoán của họ, Anterise chỉ khẽ cười, rồi thủ thỉ:

“Cũng có lý do đó… nhưng thật ra, còn lý do khác nữa.”

Cô phóng mắt nhìn ra toàn cảnh thành phố, giọng buông nhẹ như gió:

“Ở đây nhìn bao quát được Dragontan. Ta muốn… nhìn kỹ nó lần cuối, phòng khi sau này không còn dịp nữa. Dù sao thì, cũng là nơi ta dốc sức vun vén mà…”

Những lời ấy nghe như câu bông đùa, nhưng khóe miệng cô lại khẽ run.

Hai người lính nhìn nhau, lặng người, không dám hỏi thêm điều gì nữa.

Họ chẳng biết rốt cuộc điều đó có nghĩa gì. 

Ít nhất, với những gì trong tay, họ cũng chẳng thể đoán được gì hơn.

Chỉ có một điều là nhìn thái độ của Anterise thì đủ hiểu, chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Hai người lính đưa mắt nhìn nhau, trên mặt thoáng chút bối rối khó tả.

Họ thật sự không dám tưởng tượng cảnh thành phố này sụp đổ sẽ ra sao.

Nếu không nhờ Mynoghra ra tay giúp đỡ, cái viễn cảnh điên rồ ấy có lẽ đã trở thành sự thật từ lâu rồi thế mà họ cứ quên khuấy đi mất.

Nghĩ tới đó, một người lính run run lên tiếng, cố xua đi nỗi bất an trong lòng.

"Thị trưởng… xin người đừng nói mấy điều xui xẻo đó chứ…”

“Đúng đó, nói thế nghe ghê quá… Hahaha…”

“Phải rồi, mà các cậu… không tính chạy trốn sao?”

Anterise dựa lưng vào lan can vọng gác, mắt vẫn hướng về phố xá đổ nát phía dưới, giọng thản nhiên hỏi sang chuyện khác.

Dân thường bỏ thành ra đi đã đành, đến binh lính cũng bỏ đi không ít.

Người thì thất vọng mà bỏ đi, người thì theo bảo vệ đoàn người di tản… đủ mọi lý do.

Kết quả là giờ thành phố chỉ còn vừa đủ binh lực để duy trì phòng vệ.

Họ gần như không có nổi một ngày nghỉ đúng nghĩa, giờ làm việc thì ngày một khủng khiếp hơn.

Cả hai người lính đứng đây cũng đã nhiều ngày liền không được chợp mắt tử tế, nhà cửa thì chắc đã đóng bụi từ lâu.

Ngoài việc canh gác, việc khác cũng chất như núi, cuộc trò chuyện ban nãy chẳng qua chỉ là chút giải lao ngắn ngủi giữa cơn bão công việc.

Họ thừa biết: 

Bỏ đi thì sẽ dễ thở hơn nhiều.

Ít ra, đi hộ tống đoàn người di tản cũng là một cái cớ để tự cho phép bản thân rút lui.

Nhưng cả hai lại chẳng chút do dự, họ cất tiếng trả lời, giọng mạnh mẽ hơn thường lệ.

“Haha, bọn tôi không chạy đâu.”

“Dù sao… bọn tôi cũng yêu cái thành phố này mất rồi.”

Họ đã lớn lên ở đây, nhận được biết bao thứ từ nơi này, trải đủ vui buồn sướng khổ cũng ở nơi này.

Kệ cho thiên hạ nghĩ gì, ít nhất hai người bọn họ đã quyết sẽ gắn bó với Dragontan đến cùng.

Chính nhờ những con người như họ mà Dragontan vẫn còn gắng gượng, chưa sụp đổ hoàn toàn.

“Vậy à? Thế thì… ta muốn nhờ các cậu một việc, được chứ?”

Anterise mỉm cười, ánh mắt thoáng chút ấm áp.

Nhưng ngay sau đó, gương mặt cô vụt trở nên nghiêm túc lạ thường, một biểu cảm mà bọn họ chưa từng thấy bao giờ.

Rồi cô cất giọng, nhẹ nhưng rắn rỏi, mang theo lời dặn mà bọn họ chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy.

“...Trong buổi hội đàm sắp tới, nếu các cậu tận mắt thấy đức vua của Mynoghra… hãy giữ vững tinh thần. Dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối đừng để lộ vẻ hoảng sợ. Ta không nói vậy vì địa vị hay quốc gia gì đâu, ừ thì cũng có một chút, nhưng quan trọng nhất là… vì chính các cậu đã nói yêu thành phố này.”

Ực.

Hai người lính vô thức nuốt khan.

Nói cách khác, cô đang cảnh báo: 

Chỉ cần họ sơ sẩy, trót vô lễ trước mặt đức vua của Mynoghra… thì hậu quả sẽ cực kỳ khủng khiếp.

Quân lính thì chẳng đáng giá gì mấy.

Trong hoàn cảnh này, cái đầu của một tên lính vô ý hoàn toàn có thể bị chặt phăng để xoa dịu tình hình.

Đó chính là thứ gọi là “ngoại giao”.

Nhưng đến mức ấy… đến mức khiến Anterise dặn dò như thế… thì đức vua đó rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?

Trong lòng hai người dấy lên một nỗi sợ nhàn nhạt, lạnh buốt từ sâu trong bụng.

"Ta nghe từ Tonukapoli-sama rồi. Ngài ấy nói vị đức vua kia là một thực thể đã bước lệch khỏi quy luật thế gian ít nhất hai, ba bước. Là quái vật thực sự đấy."

Trong số dân Fawncaven, người từng tận mắt diện kiến Ira Takuto, Phá Diệt Vương, chỉ có Tonukapoli và Pepe từng sang thành phố Mynoghra dự hội đàm.

Pepe thì tính cách vốn khác thường nên lời cậu ta nói khó mà tin hoàn toàn, nhưng nếu là Tonukapoli thì ai cũng tin tưởng tuyệt đối.

Năng lực của những người “Cầm Trượng” như họ vốn đã nổi danh khắp Fawncaven.

Họ điều khiển nhiều loại ma thuật và chú thuật, từ giao tiếp với tinh linh tự nhiên cho đến những nghi thức huyền bí, thành tựu và uy tín đều khiến người dân vừa kính nể vừa coi họ như những nhân vật truyền thuyết nửa thần nửa quỷ.

Ấy vậy mà một người ở tầng mây như thế lại khẳng định vị vua kia là một sự dị thường vượt ngoài lẽ thường...

Suy nghĩ kiểu “chuyện của mấy ông lớn” bấy lâu nay trong đầu hai tên lính bỗng bị bóc ra, thay vào đó là một thứ cảm giác hiểm nguy lạnh lẽo đang len lỏi khắp sống lưng họ.

Họ cứ ngỡ đây là chuyện của những người “trên cao”, nào ngờ giờ mới hiểu, lửa đã bén đến chân rồi.

“Ch-chuyện đó… có khi nào Thị trưởng lo quá không? Biết đâu Cầm trượng-sama phóng đại lên thì sao…”

“Các cậu đã từng tận mắt thấy Atou-san chưa?”

Anterise không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ ném lại một câu khác.

Thế là đủ để hai người lính lập tức hiểu ra điều cô muốn nói.

――Atou, cô gái từng xông pha bảo vệ Dragontan, tuyệt đối không phải thứ con người có thể hiểu nổi.

Thứ họ nhìn thấy, chỉ là bóng dáng Atou chiến đấu nơi xa, lọt trong tầm mắt từ vọng gác.

Nhưng cảnh tượng ấy vẫn in đậm trong tâm trí họ đến rợn người.

Tia băng tuyết lấp lánh, những xúc tu vung vẩy không ngơi, tiếng gào thét hấp hối, và những mảnh thân thể man tộc bị xé toạc rồi tung lên cao đến nỗi ai cũng thấy rõ.

Tiếng va chạm vang dội như sấm.

…Quá mức khủng khiếp.

Trước đây, cấp trên bảo Atou chỉ là một loại á nhân giống bạch tuộc, giờ nghĩ lại, mới thấy đó chỉ là lời dối trá vụng về.

Một kẻ như cô ta, tuyệt đối không thể bị xếp chung với lũ dị hình tầm thường.

Mà Atou chỉ là thuộc hạ.

Đức vua của Mynoghra chính là người đứng trên một sinh vật như thế.

Nếu kẻ có thể thuần phục được con quái vật ấy mà lại là người bình thường… mới là chuyện hoang đường.

“...Tôi… tôi hiểu rồi. Thị trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ giữ vững tinh thần, tuyệt đối không làm điều dại dột.”

“Nhớ đấy nhé. Mà thật ra… có khi ta lại là đứa hớ hênh trước ấy chứ, haha!”

Anterise vừa cười đùa vừa vỗ nhẹ vai họ, rồi ngoảnh mặt trở lại nhìn phố xá hoang tàn ra hiệu câu chuyện tới đây là hết.

Nhưng gã lính sói bỗng chột dạ, vội gọi với theo:

“À… Thị trưởng, ngài có thể điều khiển tinh linh đúng không? Bọn tinh linh… giờ thế nào rồi ạ?”

Tộc Elf vốn nổi tiếng hòa hợp với tinh linh, nhờ đó mà sử dụng nhiều thuật pháp, bói toán…

Nghe nói tinh linh là thực thể phi vật chất, nhạy cảm nhất với tà khí.

Anh ta tò mò: 

Tinh linh có phản ứng thế nào với cơn đại hoạ lần này?

“Eh… tụi nó bỏ chạy hết rồi.”

Anterise đáp tỉnh bơ, nhưng ánh mắt lại không hề đùa cợt.

Tinh linh là dòng năng lượng tồn tại khắp nơi, ý thức mỏng manh, bản năng hầu như không có.

Thế mà tất cả đều tháo chạy.

Lời giải thích duy nhất, chỉ có thể là… ác mộng đã tới gần đến mức chính thế giới cũng phải rùng mình.

Khi hai tên lính còn đang á khẩu, Anterise bất ngờ quay lại, túm lấy vai họ, cười toe toét:

“Dĩ nhiên hai cậu không được bỏ chạy đâu đấy! Yêu thành phố này lắm mà, đúng không! Hửm, đúng không nào!”

Nụ cười rạng rỡ nhưng lạnh sống lưng của Thị trưởng Dragontan Anterise Antique làm mồ hôi hai gã lính túa ra như tắm.

Trong bụng, họ chỉ biết khóc ròng tự hỏi: 

Liệu mình có quyết định sai lầm khi ở lại đây hay không đây…

………

……

Những ngày mong ngóng đến cháy ruột thường khiến ta cảm giác thời gian trôi chậm như rùa bò, như thể phải trả giá bằng cả quãng đời dài đằng đẵng mới chạm tay được vào khoảnh khắc ấy.

Thế nhưng, cái ngày mà người ta cầu xin nó đừng bao giờ xảy đến, thì lại ập tới nhanh đến mức không kịp trở tay.

Và cứ thế, ngày diễn ra buổi hội đàm mà ai nấy vừa sợ vừa tránh né, đã đến một cách quá đỗi dễ dàng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận