Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa

Chương 58: Ngày trước cô đã tự tay giết người mình yêu thương nhất

0 Bình luận - Độ dài: 2,804 từ - Cập nhật:

Thánh vương quốc Qualia.

Châu Nghị Hội Trường Phía Nam, Đại Giáo Hội Amritate.

Nơi hội nghị được những kẻ tự xưng là tôi tớ của Thần xây dựng, vậy mà lại lộng lẫy xa hoa đến khó tin. 

Giữa chốn dát vàng dát ngọc ấy, hai thiếu nữ đang đối thoại.

“Vì sao ngươi phải làm những chuyện này?”

Người lên tiếng là Thánh nữ Hoa Táng Soarina.

Cô chính là người từng đảm trách xử lý biến cố phù thủy ở Miền Bắc, nhưng đã bại trận dưới tay phù thủy Erakino.

“Vì sao... ngươi lại làm thế này?”

Soarina lặp lại câu hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào thiếu nữ trước mặt.

Từ nãy đến giờ, cô đã hỏi không biết bao nhiêu lần, nhưng câu trả lời vẫn như cơn sương mù, chẳng hề rõ ràng.

Ngay khoảnh khắc bị đánh bại, Soarina đã kịp nhận ra mình vừa phạm phải sai lầm chí mạng.

Cô biết mình sẽ chết, và đã nhẹ nhõm chấp nhận số phận ấy.

Thế nhưng, ông trời hay chính Erakino lại không để cô được yên nghỉ.

Khi mở mắt, cô đã quay trở lại vùng đất Miền Bắc thân thuộc, bên cạnh là cô gái mang tên Erakino ấy.

Một lần nữa, Soarina cất giọng hỏi.

Rốt cuộc có gì vui trong chuyện này? 

Hay chính Erakino đang tự tìm thú vui cho riêng mình?

Cô gái kia thì vẫn vô tư lượn vòng khắp nghị trường, múa hát như thể không có ai nhìn mình.

Chỉ duy nhất Soarina là khán giả, nhưng Erakino cũng chẳng buồn để tâm.

Ngay khi Soarina định lặp lại câu hỏi lần thứ ba, phù thủy đang nhảy múa bỗng dừng lại.

Cô xoay người một vòng duyên dáng như vai hề sân khấu, rồi nở nụ cười hệt như nắng xuân.

“Vì chính cô đã ước muốn như vậy đấy, Soarina-chan~”

Cô chính là kẻ mà người đời run sợ gọi bằng cái tên Phù Thủy Hấp Hồn Erakino.

“Ta... ta đã mong muốn cảnh này ư?”

“Soarina-chan, tất nhiên rồi~”

Erakino vẫn tươi cười như một người bạn lâu năm, không chút ác ý, càng không có vẻ gì là kẻ gieo rắc chết chóc.

Nhờ năng lực đặc biệt của Erakino, ý chí của Soarina đã bị cướp đoạt.

Dẫu vậy, chính tay Erakino đã trả lại cho cô một phần ý thức, đủ để nói chuyện, chỉ thế thôi.

Chỉ có miệng lưỡi được phép tự do.

Tâm trí cô vẫn bị xiềng xích chặt chẽ, thân xác chỉ là con rối trong tay phù thủy.

Nếu Erakino không cho phép, Soarina đến cả cử động một ngón tay cũng bất khả.

Người ta vẫn chưa hiểu rõ năng lực ấy cụ thể ra sao, chỉ biết khi hội đủ điều kiện, nó có thể trói buộc cả tâm hồn con người.

Không được chống đối.

Không được cầu cứu.

Không được tiết lộ gì về Erakino.

Không được để ai phát giác chuyện lạ thường.

Vô số điều cấm ngặt đã được khắc sâu trong Soarina, ràng buộc cô bằng một sức mạnh huyền bí mà cả Thần cũng không thể phá bỏ.

Giờ đây, Soarina chỉ là con chim hoàng yến trong lồng son.

Tiếng hót của cô có thể khiến người đời say mê, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là tiếng hót của kẻ mất tự do.

Vì vậy, cô phải hỏi.

Phải tự tay bóc tách suy nghĩ của Erakino, để hiểu con quái vật trước mặt thực sự hành động vì điều gì.

Để tìm chút lý lẽ trong sự điên loạn ấy.

“Ta chưa từng mong mỏi chuyện này. Ngươi chỉ đang cố tình lôi đất nước này vào vòng binh đao đẫm máu mà thôi.”

“Ấy, Erakino-chan thật ra có muốn thế đâu~ Hay là có kẻ khác đang muốn thế nhỉ? Cuộc đời này lắm trò quái lắm, Soarina-chan à!”

“Ít nhất thì trước khi ngươi xuất hiện, đất nước này vẫn còn yên bình.”

“Nhưng lấy gì đảm bảo tương lai cũng bình yên? Sớm hay muộn thôi, thế giới này sẽ lại chìm vào biển lửa. Giữa sinh và tử, điều quan trọng là bản thân phải lựa chọn.”

Nhờ sự xuất hiện của Erakino, vô số thành phố phía Bắc đã tan thành tro bụi.

Tuy dân cư nơi đây vốn thưa thớt vì khí hậu khắc nghiệt, nhưng số sinh mạng đã mất cũng không hề nhỏ.

Nghe Erakino biện hộ, Soarina chỉ thấy mâu thuẫn chồng mâu thuẫn.

Cứ như thể mọi chuyện không phải do Erakino gây ra.

Nhưng Soarina biết rõ: 

Cô gái trước mặt chính là ác mộng bằng xương bằng thịt.

Bằng chứng?

Hãy nhìn quanh mà xem, nó bày ra ngay trước mắt.

“Vậy... cảnh tượng khủng khiếp này có ý nghĩa gì?”

Nghị trường giờ ngập tràn máu, thịt và nội tạng.

Những mảnh thịt ấy, chỉ vài canh giờ trước vẫn còn là các thánh chức giả cao giọng quát tháo, mắng nhiếc Soarina.

Giờ đây, tất cả đã được Thần đón về, bất kể sang hèn.

Trước câu hỏi ấy, Erakino mỉm cười toe toét rồi lại nhảy múa.

Từng giọt máu bắn tung tóe, biến nền đá trắng thành thảm đỏ nhầy nhụa.

Soarina chỉ lặng lẽ nhìn, không chớp mắt.

“U~ wa~! Thảm đỏ hoành tráng ghê! Cảnh này chắc phải dán mác R18 nhỉ? À không, phải là R18G mới đúng ha?”

Soarina không đáp.

Thứ nhất, cô thật sự không hiểu hết ý Erakino.

Thứ hai, trả lời chỉ càng khiến con quái vật kia thích thú mà thôi.

Nhưng cô cũng không có cách nào bịt miệng Erakino.

“Này, Soarina-chan. Bọn họ thật sự là người cần thiết cho đất nước này sao?”

Nghe câu hỏi ấy, đôi mày Soarina khẽ động.

Một cảm xúc vừa chớm nở, bị cô vội vã chôn sâu.

“Vạn vật sinh ra đều có sứ mệnh. Dưới sự dẫn dắt của Thánh Thần Aros, mỗi linh hồn sẽ hoàn thành phận sự của mình...”

“Ơ kìa? Erakino-chan có hỏi thế đâu ta? Nghe có vẻ cô hiểu lầm rồi nha~”

Erakino cười khẩy, tiến lại gần.

Cô cúi người, ghé sát mặt Soarina như muốn nhìn sâu vào đáy mắt đang né tránh của cô.

Soarina siết chặt ý nghĩ mâu thuẫn trong lòng, ngụy tạo những lời lẽ hòng che giấu cảm xúc thật.

“Vẫn còn Nhan Phục Thánh nữ trấn giữ nơi này. Một ngày nào đó, chân tướng sẽ bị phơi bày. Những Thánh nữ khác, Thánh nữ Nhật ký, Thánh nữ Hiển Thần rồi sẽ nhìn thấu âm mưu của ngươi.”

“Ái chà~ Mấy chuyện đó giờ chán lắm rồi. Erakino-chan không quan tâm đâu. Này Soarina-chan, nói thật lòng xem nào!”

“...Thật lòng?”

Nhìn dáng vẻ Erakino khoát tay lia lịa như con nít chán trò, Soarina bất giác nghệt mặt ra.

Ngay khoảnh khắc ấy...

“Bọn họ... có đáng phải chết không?”

Một câu hỏi độc địa hơn bất cứ nhát dao nào.

Soarina như chết lặng.

“Vì đời sống của mọi người, họ có phải là vật cản không? Nói thật đi, Soarina-chan. Đây là mệnh lệnh.”

Erakino chỉ tay vào núi thịt vụn bê bết máu trước mặt.

Ý chí cuối cùng không còn thuộc về Soarina nữa.

Người con gái đang nói ở đây, rốt cuộc cũng chỉ là một chú chim bị nhốt trong lồng, được Erakino cho phép cất tiếng hót.

Cô không có cách nào để chống lại mệnh lệnh của chủ nhân.

"Bất chính, lạm dụng quyền lực, những hành vi ngược đãi ghê tởm với đám thiếu niên thiếu nữ vẫn lui tới giáo hội… Xét về tư cách dẫn dắt con dân, họ hoàn toàn bất xứng.”

Một năng lượng bí ẩn nào đó đã buộc cô, người xưa nay vẫn im lặng, phải phơi bày những mâu thuẫn bẩn thỉu của Thánh Vương Quốc mà chẳng tốn mảy may công sức.

“Ra vậy, ra vậy. Vậy… cái chết của bọn họ… là điều tốt đẹp sao?”

“...Là điều tốt đẹp.”

Soarina gắng giữ vẻ bình thản, nhưng gương mặt vẫn không che nổi nét đau đớn và căm hận.

Càng nói, lửa giận trong cô càng sôi sục nhưng nó không nhắm vào mụ phù thủy trước mặt, mà nhắm vào chính bản thân mình, kẻ mang danh Thánh nữ cao quý nhưng rốt cuộc lại bất lực đến vậy.

Và còn nhắm vào thực tại nghiệt ngã: 

Người đã ra tay tiêu diệt lũ ác ôn kia, lại chính là kẻ đang cười sằng sặc trước mặt cô…

“Vậy thì phải vui lên chứ! Ít ra nhờ vậy mà sẽ chẳng còn ai phải khóc vì những tội ác của bọn họ nữa. Đây không phải là chính nghĩa thì là gì chứ? Chúng ta đã làm điều đúng đắn mà, Soarina-chan~”

Liệu có thể gọi đây là chính nghĩa sao?

Chẳng qua chỉ là diệt trừ kẻ cản đường mà thôi.

Miền Bắc Qualia vốn nổi tiếng vì tệ nạn tham nhũng của thánh chức giả.

Những kẻ mang danh Hồng y giáo chủ hay các chức sắc cao cấp, hầu hết đều nhúng chàm, xảo quyệt đến mức thần linh cũng khó lòng vạch tội, huống hồ là con người.

Rõ ràng chúng đã giẫm đạp luật pháp do Thánh Vương Quốc ban hành, nhưng nếu không có chứng cứ, chẳng ai dám xét xử.

Đó chính là thực tại của quốc gia này, của luật pháp này.

Ấy vậy mà… chỉ một cái phẩy tay của Erakino đã phủi sạch tất cả.

Bằng sức mạnh, bạo lực, ác ý vô tư và vô tâm đến đáng sợ.

Như lời ả ta nói, chắc chắn bi kịch này đã cứu được nhiều người.

Chắc chắn… đã cứu được họ.

Nhưng thế thì công lý còn tồn tại để làm gì?

Lý tưởng mà cô từng tin tưởng bấy lâu, giờ đang ở nơi đâu?

“Ta thật sự không hiểu… rốt cuộc ngươi muốn gì vậy, Erakino?”

Niềm tin trong lòng Soarina sụp đổ từng mảng.

Những tiếng oán than của những người cô chẳng thể cứu lấy hóa thành ảo giác, rỉ rả bên tai, hành hạ cô không ngừng.

Đầu óc nặng trĩu, mệt mỏi đến mức không còn sức suy nghĩ, Soarina chỉ biết ngơ ngác lắc đầu, rồi ngước nhìn mụ phù thủy trước mặt để hỏi lại.

Không rõ ả nghĩ sao, nhưng Erakino lại nở nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay, bắt đầu tuôn ra những lời lẽ đầy nhiệt huyết.

“Erakino-chan và Master đã rút ra bài học rồi. Muốn chinh phục thế giới này thì không thể cứ cậy mạnh mà làm bừa được. Phải tính toán kỹ lưỡng, từng bước một lôi kéo đồng minh về phía mình mới được!”

Từ “Master” này, Soarina đã nghe Erakino nhắc tới vài lần.

Qua giọng điệu đầy tôn kính lẫn trìu mến, cô đoán ra vị Master kia hẳn là người mà mụ phù thủy này tuyệt đối tin tưởng.

Dù không rõ kẻ đó đang ở đâu, Soarina vẫn thấy lòng mình nhói lên: 

Đến cả một phù thủy cũng có kẻ để tin tưởng, còn cô thì chẳng còn gì.

Nhưng chẳng ai biết được tâm can cô lúc này, Erakino cứ thế nói tiếp:

“Này Soarina-chan. Erakino-chan và cô có chung một mục tiêu đấy. Erakino-chan muốn có một quốc gia tự do làm điều mình thích. Soarina-chan cũng muốn một quốc gia tự do theo cách của cô. Hai ta cùng nhau, nhất định sẽ xây dựng được một đất nước tuyệt vời đấy, đúng không nào?”

“Một… đất nước tuyệt vời?”

“Đúng rồi! Một nơi không ai phải đau khổ, không ai phải khóc lóc. Một nơi ai ai cũng sống hạnh phúc! Erakino-chan chỉ cần quân đội thôi, còn mấy chuyện quản lý lặt vặt thì để Soarina-chan toàn quyền quyết định! Muốn cứu giúp ai, cứ thoải mái!”

“Ngươi… kẻ đã giết bao nhiêu người rồi, lại dám nói mấy lời đó sao…”

“Ưm, thật ra người làm chuyện đó không phải Erakino-chan đâu… nhưng thôi kệ! Coi như nhau hết ấy mà~♪”

Giọng điệu lơ đãng của Erakino khiến Soarina buột miệng buông lời chua chát, nhưng chính cô cũng chẳng thể phủ nhận: 

Trong lòng mình, một khao khát đã lóe lên.

Việc đám thánh chức giả cấp cao ở Miền Bắc bị diệt sạch chắc chắn sẽ sớm lan ra các vùng khác, thậm chí tới tận trung ương.

Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, nếu tận dụng vị thế Thánh nữ, cô hoàn toàn có thể che giấu bớt mọi việc, dù có phần gượng ép.

Hơn nữa, các vùng của Thánh Vương Quốc Qualia vốn được trao quyền tự trị khá rộng.

Ít nhất thì với riêng Miền Bắc, mọi thứ vẫn nằm trong tầm tay cô.

Biết đâu… đúng như lời Erakino nói, cô thật sự có thể xây dựng một vùng đất lý tưởng.

“Điều quan trọng là, giờ Erakino-chan và Soarina-chan đã cùng chung thuyền rồi. Không sớm có thế lực riêng, sẽ bị nuốt chửng ngay. Trò chơi đã bắt đầu rồi đấy! Không thể bỏ cuộc đâu, đây là canh bạc cược cả mạng sống cơ mà!”

Khi Soarina còn đang rối bời, Erakino lại tiếp tục đòn tâm lý:

“Soarina-chan cũng bận tâm đến ‘tai ương sinh ra từ Đại Chú Giới’ đúng không~”

Việc tồn tại thứ tai ương đó, chỉ một số ít người biết.

Vậy mà, chính phù thủy trước mặt lại là kẻ xác thực điều ấy bằng chứng cứ sống.

Nực cười thay, khi xưa các Hồng y giáo chủ chỉ biết cản trở ước nguyện của cô, còn phù thủy này lại vạch ra lối đi…

“Cùng nhau tiêu diệt nó nào! Hai ta sẽ hợp lực đánh bại lũ xấu xa! Như những gì chúng ta đã làm hôm nay, như những gì chúng ta từng làm! Rồi chắc chắn, bình yên mà chúng ta hằng ao ước sẽ đến!”

Cô không sao trả lời nổi.

Những lời lẽ ngọt ngào ấy, quá đỗi quyến rũ, khiến người ta khó lòng khước từ.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ, cô sẽ có được một đất nước lý tưởng.

Và rồi, cô sẽ gạt bỏ được mọi tội ác, đem đến hòa bình vĩnh cửu, một giấc mơ viển vông như trẻ con, nhưng lại khiến lòng cô chao đảo.

Nếu là Soarina trước kia, cô đã chẳng thèm để tâm tới những lời dụ dỗ hời hợt này.

Nhưng giờ đây, tự do của cô đã mất.

Tiếng than khóc của những người cô không thể cứu lấy vẫn đang bủa vây, xé nát trái tim cô.

“Cuộc đời vốn dĩ là canh bạc đấy, Soarina-chan. Người ta cứ bọc nó bằng mấy từ hoa mỹ như ‘số phận’, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là xúc xắc ra mặt nào thôi mà~”

Soarina im lặng suy ngẫm.

Nếu thứ công lý cô tin bấy lâu chẳng cứu nổi ai, còn cái ác mà cô căm ghét lại mang đến điều đúng đắn vậy thì, chi bằng cứ đặt cược một lần xem sao.

Dù gì thì cô… cũng chẳng làm được gì cả.

Bây giờ… cũng như từ trước đến nay.

“Ta chỉ muốn… một lời hứa.”

“Nói đi nào~”

“Từ giờ, đừng giết người vô cớ nữa.”

“Đương nhiên rồi!”

Chẳng có gì đảm bảo.

Cũng chẳng có gì chứng minh.

Có lẽ ả chỉ thuận miệng trả lời cho qua, hoặc cũng có thể ngay từ đầu đã chẳng định giết thêm ai.

Dù sao thì, Soarina đã nguyện cầu và Erakino đã chấp nhận. 

Chỉ vậy thôi.

“Được ăn cả, ngã về không. Đó mới là điều thú vị nhất đấy, Soarina-chan~”

Phù thủy bật cười khúc khích.

Những lời ấy nghe thì nhẹ hều, rỗng tuếch, chẳng thể gọi là lời hứa hay mảy may đáng tin cậy.

Nhưng rồi chính Soarina lại tự hỏi.

Rốt cuộc trên đời này, còn ai để mình thật lòng tin tưởng nữa đây?

Những người mà cô từng tin, từng yêu quý nhất… chính tay cô đã… đánh mất họ rồi.

Từ xa, tiếng áo giáp va nhau loảng xoảng vọng tới.

Bọn Thánh Kỵ Binh chắc đã đánh hơi thấy chuyện chẳng lành nên đang kéo về nghị trường để thực thi bổn phận của mình.

Soarina khẽ hít một hơi sâu.

Rồi giữa muôn vàn ngổn ngang cùng nỗi tuyệt vọng dành cho thế gian mục ruỗng này, cô quyết định sẽ đánh cược đời mình theo cái đề nghị điên rồ kia.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận