Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa
Chương 64: Tân Thị Trưởng
0 Bình luận - Độ dài: 4,705 từ - Cập nhật:
Cuộc hội đàm chấn động với Mynoghra vừa khép lại, thế nhưng tại thành phố Dragontan thuộc Fawncaven, dư âm của buổi yến tiệc hỗn loạn ấy vẫn chưa kịp lắng xuống thì mọi người đã phải lao đầu vào núi công việc khổng lồ để chuẩn bị cho việc bàn giao thành phố.
Từ chuyện bàn giao nghiệp vụ, giải thích và xác nhận ý chí của số ít dân cư còn sót lại, cho đến thương lượng với các đối tác trong và ngoài nước, thanh lý đủ loại hợp đồng mang danh nghĩa Fawncaven... mọi thứ chất đống như núi.
Nhân viên tòa thị chính làm việc quần quật mà tiến độ vẫn rùa bò.
Dân của Mynoghra cũng đã được phái sang khá đông, nhưng nhìn mặt ai cũng bơ phờ vì kiệt sức, mỗi người ôm một chồng tài liệu mà đầu óc quay cuồng.
Nói gì thì nói, chuyển giao một thành phố chưa bao giờ là việc nhàn tênh.
Người cựu thị trưởng Dragontan, Anterise vẫn đang tiếp tục gánh vác đủ loại công việc liên quan đến quá trình bàn giao.
Thật ra, có nhiều chuyện ở Dragontan mà chỉ có mỗi cô mới nắm rõ, thành ra nói không ngoa thì hiện giờ cô chính là người làm việc cực nhọc nhất trong cái thành phố này.
Cũng bởi hệ thống quản lý đô thị còn quá non nớt và thiếu sót nên mọi việc càng thêm rối rắm, và dĩ nhiên, dù có than trách thì núi hồ sơ chất trước mặt cô cũng chẳng tự biến mất được.
Vậy là hôm nay, Anterise vẫn tiếp tục vùi đầu làm việc với bộ mặt phờ phạc quen thuộc.
“A~... mệt chết mất thôi...”
Không biết đã liên tục làm việc mấy ngày rồi.
Hình ảnh căn nhà thân thương trong ký ức giờ cũng trở nên mơ hồ.
Anterise lết từng bước chân nặng nề như người bệnh, loạng choạng bước vào phòng thị trưởng rồi đổ ập xuống chiếc ghế quen thuộc.
Rõ ràng là cô đã làm việc quá sức, nhưng vì cái tính trách nhiệm cao ngút nên cũng chẳng thể buông bỏ để nghỉ ngơi.
Biết thừa tính cách cứng đầu của bản thân mà Anterise vẫn để mặc mình bị cuốn theo dòng công việc cuồn cuộn như lũ quét.
Tự nhủ đã chọn con đường này rồi, nhưng cũng lắm lúc cô không kìm được mà oán trách số phận sao mà khắc nghiệt quá mức.
Vậy nên, chút “giải khuây” là điều cần thiết.
Nhất là trong tình trạng nhiều đêm liền chẳng được chợp mắt tử tế thế này, cô càng cần thứ gì đó để vực dậy tinh thần mà tiếp tục chiến đấu với núi việc đang chờ.
“Ufufu~ Ta đây lúc nào cũng cày bừa hết mình! Nhưng công việc thì hết bao giờ đâu... Mà lúc này thì...”
Cô lẩm bẩm như tự bào chữa với chính mình, dù trong phòng chẳng có ai.
Nghe giọng điệu cũng đủ biết cô đang hí hửng cỡ nào.
Bởi điều cô sắp làm chính là...
“Không uống thì làm sao mà chịu nổi nữa!!”
Cạch!
Một bình rượu gốm được đặt phịch lên bàn làm việc.
Đúng vậy, Anterise định bụng sẽ “chén” một trận giữa ban ngày ban mặt, ngay trong thời điểm cực kỳ quan trọng này.
Loại rượu này gọi là Tatan, được ủ từ các loại củ và hạt thu hoạch ở Dragontan, rất phổ biến nơi đây.
Nồng độ cồn chỉ tầm 1~2%, không phải loại mạnh, nhưng uống nhiều thì say lúc nào chẳng hay.
Mà rõ ràng, đang giờ làm việc thì có thấp độ cồn cỡ nào cũng đâu được phép uống.
“Hya~ Chính vì khoảnh khắc này mà ta mới sống đấy!”
Anterise, vị nữ thị trưởng tài năng được Fawncaven và các người cầm trượng tín nhiệm nếu bỏ được cái tật này thì quả là “vẹn toàn” không chê vào đâu được.
Chỉ tiếc, cái “tật xấu” này lại chính là thói uống rượu vô độ.
Mà đã uống thì chẳng ngoan hiền gì:
Uống là bắt đầu lè nhè, than vãn, cười lăn lộn, rồi khóc lóc đủ kiểu.
Nhờ thế mà cô đã “phá banh” vài mối mai mối, và điều này nghiễm nhiên là “bí mật quốc gia” ở Dragontan, ai dại gì nhắc ra!
Anterise rời miệng khỏi bình rượu, phì ra hơi men rồi khoan khoái thở ra một hơi dài.
Tâm trạng lên đỉnh, khí thế được nạp đầy.
Nhờ vậy, cô có thể tiếp tục cắm đầu cày thêm một lúc nữa mà không sợ gục giữa bàn làm việc.
Và ngay khi nữ thị trưởng tài sắc vẹn toàn của Fawncaven đang hí hửng định bắt tay vào loạt giấy tờ tiếp theo, thì...
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa phòng thị trưởng.
“Hya... hyai! Mời... mời vào!”
Cô vội vàng giấu vội bình rượu ra sau lưng, trên môi nở nụ cười giả trân.
Bình thường thì Anterise chẳng buồn giấu diếm gì, có nhân viên ra vô cũng mặc kệ, cứ tỉnh bơ mà uống.
Nhưng giờ khác rồi:
Dân của Mynoghra đang có mặt đầy trong tòa thị chính, chưa kể các người cầm trượng giám sát từ Fawncaven cũng túc trực.
Nếu để mấy người “khó tính” đó thấy cảnh này thì phiền to!
Và xem ra khả năng đánh hơi nguy hiểm của cô vẫn còn bén như xưa.
Bởi người mở cửa bước vào không ai khác, chính là cấp trên “danh nghĩa” của cô, người cầm trượng Tonukapoli.
“To... Tonukapoli-sama, ngài... ngài cần gì ở tôi thế ạ? Ohohoho~”
Anterise vội cười gượng che giấu tội lỗi.
Nhưng Tonukapoli chỉ khẽ nhíu mày, đủ hiểu mọi trò che đậy đã bị bóc mẽ sạch trơn.
Ánh mắt bà ta liếc thẳng vào chiếc bình rượu lộ ra sau lưng cô như nhắc nhở:
Định giấu ai đây?
Nhưng Tonukapoli biết rõ tình hình hiện tại của Anterise, lại thừa hiểu có nói cũng vô ích.
Thở dài một tiếng, bà chỉ lắc đầu rồi quay sang khách đi cùng, không thể để cô ấy phải chờ lâu.
“Thôi bỏ đi. Hôm nay ta tới đây để bàn chuyện quan trọng với cô. Vào đi nào.”
“Xin phép được làm phiền.”
Người vừa xuất hiện là một nữ Dark Elf.
Dù thuộc phái lãnh đạo của thế lực từng được coi là tà ác, cô lại tỏ ra vô cùng nhã nhặn và lễ phép bước vào.
Đó chính là Emul, người đã cùng Anterise chạy đôn chạy đáo lo liệu chuyện bàn giao Dragontan.
“Ôi chà, Emul-san! Chào mừng nhé!”
“Xin chào Anterise-san.”
Kể từ khi Dragontan chính thức được bàn giao, Emul gần như túc trực bên Anterise, cùng nhau xử lý hết đống việc rối như canh hẹ.
Ban đầu, mối quan hệ Elf với Dark Elf vốn chẳng dễ chịu gì, nhưng may mắn thay, Anterise đã rời quê từ trước khi Fawncaven ban hành lệnh thanh trừng Dark Elf, nên hai người nhanh chóng xóa bỏ khoảng cách.
Cùng chia sẻ trọng trách, cùng đêm hôm vùi đầu với giấy tờ, chẳng mấy chốc họ trở thành bạn bè thân thiết lúc nào chẳng hay.
Vừa cười tươi chào đón Emul, Anterise chợt nhận ra có điều bất thường.
Tonukapoli và Emul cùng lúc ghé thăm?
Hẳn là có chuyện gì đó không nhỏ.
Cô nuốt nước bọt, linh tính báo hiệu có gì đó... chẳng lành.
“Ờ... có chuyện gì quan trọng sao? Tình hình hiện giờ tôi thấy vẫn ổn mà...”
“Thật ra thì... việc chọn TÂN THỊ TRƯỞNG vẫn đang bế tắc quá...”
“À, đúng là vậy thật. Trong đám dân mình đã xác nhận sẽ chuyển sang Mynoghra cũng chẳng có ai đủ khả năng để gánh vác vị trí này cả…”
Trong vô số vấn đề cần giải quyết khi bàn giao Dragontan, chuyện bầu ra tân thị trưởng là ưu tiên hàng đầu.
Cuộc chiến trước đó đã khiến nhân lực hao hụt nghiêm trọng, mà mặt bằng dân trí ở Fawncaven thì vẫn còn kém xa so với các quốc gia khác.
Người đủ năng lực quản lý hành chính luôn trong tình trạng thiếu hụt.
Đã vậy, công tác xác nhận và chuyển hồ sơ cho dân chuyển sang Mynoghra cũng đang bị đình trệ.
Chức năng hành chính đã gần như tê liệt, thế nên việc sớm có một vị tân thị trưởng để vực dậy mọi thứ là điều không thể chần chừ.
Anterise vừa vò đầu bứt tai, vừa liếc nhìn Emul.
Chuyện này có cày đêm cày ngày cũng không thể giải quyết nổi.
Lẽ ra bên Mynoghra nên chủ động cử người nắm chức thị trưởng thì hơn.
“Thật ra bên Mynoghra cũng đang rối y chang vậy… Nếu tính đến chuyện phải hiểu rõ văn hóa, tập quán của dân Dragontan, lại đủ năng lực giải quyết các vấn đề sắp phát sinh thì chẳng tìm ra ai phù hợp cả.”
“Khổ ghê ha~”
Anterise cũng đoán được trước câu trả lời này.
Mynoghra không thiếu nhân tài.
Ngay trước mắt cô đây, Emul, rồi cả lão Mortar cùng thuộc hạ đều là những người xuất sắc.
Nếu có đủ thời gian và nhân lực, chắc chắn bọn họ sẽ trị được Dragontan một cách tài tình theo những cách mà dân Fawncaven chưa từng tưởng tượng ra.
Nhưng vấn đề là họ không rảnh tay.
Và thế là tình hình bế tắc như hiện giờ.
Anterise hiểu rõ bản thân chẳng có lỗi gì, mà giải pháp cũng không nảy ra nổi.
Nghĩ vậy nên cô càng thấy khó hiểu khi họ vẫn đem chuyện này đến tìm cô.
“Cho nên… ta với Emul đã bàn với nhau rồi. Thật tình cờ, bọn ta nghĩ ra được một người rất thích hợp đấy.”
“Ế? Thật sao!? Vậy mau giới thiệu cho tôi với, Tonukapoli-sama! Việc bàn giao còn chất đống, thời gian đâu mà chờ nữa!”
Hóa ra trong lúc cô bận quay cuồng, người thích hợp đã được tìm ra.
Chắc là họ moi được một Dark Elf nào đó hiểu tường tận phong tục Fawncaven.
Nghĩ đến chuyện bao nhiêu công việc bàn giao sẽ được giải quyết gọn ghẽ, Anterise thở phào nhẹ nhõm.
…Có điều, đầu óc vốn sắc sảo của cô lại chẳng hề nhận ra sự bất thường, chắc tại hơi men còn sót lại khiến cô mất cảnh giác.
Và rồi, khi thấy Emul và Tonukapoli từ tốn nhưng cùng lúc chỉ thẳng ngón tay về phía mình, Anterise mới tá hỏa hiểu ra cái “kế hoạch” của họ.
“……Khoan đã, ngón tay kia là sao vậy? Emul-san, Tonukapoli-sama… đừng nói với tôi là thật đấy nhé?”
“Tiếc là thật đấy, cô ạ.”
“Xin lỗi Anterise-san! Nhưng ngoài cô ra, bọn tôi không còn ai khác để trông cậy nữa!”
Emul cúi đầu xin lỗi, còn Tonukapoli thì thở dài ngao ngán, kiểu đã biết trước mà.
Hơi men còn sót lại trong người Anterise bốc hơi cái vèo.
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra ướt đẫm gương mặt.
Đây chính là kịch bản tệ hại nhất trong mọi phương án cô từng nghĩ.
“Gyaaaaa! Không! Tôi không chịu! Tôi đã tính xài đống tiền tích góp bấy lâu để nằm nhà uống rượu thảnh thơi rồi! Bao nhiêu loại rượu mới đang chờ tôi kìa! Tôi làm quá đủ rồi! Tôi không muốn sống thêm ngày nào với cái bao tử đau thắt nữa đâu!!”
“Đừng la làng nữa. Cô cũng thừa biết chỉ có cô mới gánh nổi thôi còn gì.”
“Phải đó… thật sự tôi sẽ yên tâm lắm nếu Anterise-san chịu làm thị trưởng…”
“Đúng là làm việc với Emul-san rất vui, chúng ta cũng hợp gu mà! Tonukapoli-sama nói cũng chẳng sai đâu! Nhưng mà… chuyện này nó lại khác!!”
Anterise vừa la hét vừa giãy nảy như đứa trẻ đòi kẹo.
Cô thừa hiểu, nếu mình làm thị trưởng thì khỏi cần bàn giao lằng nhằng, tái cấu trúc bộ máy hành chính cũng nhanh gọn.
Với sức mạnh và tài lực của Mynoghra, cô chắc chắn sẽ hồi sinh Dragontan thần tốc hơn bất cứ ai.
Thêm nữa, cô còn có mối quan hệ không tồi với các nhân vật chủ chốt như Emul, lão Mortar...
Giao tiếp sẽ suôn sẻ, chẳng cần rào cản.
Nhưng… cho dù biết rõ là vậy, cái cảm giác một Elf ánh sáng lại tự nộp mình cho phe hắc ám vẫn khiến cô ngứa ngáy khó chịu.
Chưa kể, quan trọng nhất là cô không muốn làm việc nữa.
Anterise thực sự không muốn phải nai lưng ra thêm ngày nào nữa!
Cô ôm chặt bình rượu, mắt rơm rớm nước, vừa lết vừa tự dồn mình vào góc phòng như con thú bị dồn đường.
Tonukapoli liếc cô bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi quay sang Emul, hỏi:
“Nhìn bộ dạng cô ta đấy, tính sao đây?”
“...Đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng thôi.”
“C-cái gì!? Đừng nói là mấy người định làm chuyện khủng khiếp với tôi nhé!!”
Chỉ nghe cụm từ biện pháp cuối cùng thôi mà Anterise đã rùng mình như bị điện giật.
Mynoghra dù gì cũng là quốc gia tà ác, ai biết họ sẽ dùng trò tra tấn nào.
Cô không quên hình ảnh Phá Diệt Vương Ira Takuto, mấy hôm trước, nhớ lại mà tay chân muốn rụng rời.
Nhưng may thay, thực tế lại khác hẳn những gì cô sợ.
"Đức vua đã dặn tôi mang tặng Anterise-san chút quà mừng tân thị trưởng. Người đâu, mang vào giùm tôi với!”
Emul vừa hô một tiếng, lập tức có người đẩy vào phòng một loạt thùng gỗ lớn chứa đầy chai lọ.
“Ơ… cái này là…?”
Anterise nuốt khan, rón rén đến gần, mắt dán chặt vào đám chai vừa được khui ra.
Nếu lời Emul nói không sai, thì đây rõ ràng là rượu do chính Mynoghra sản xuất.
“Đây là rượu được mệnh danh rượu của thần quốc. Đức vua Ira Takuto đặc biệt gửi tặng để chúc mừng tân thị trưởng của Dragontan chính là Anterise-san đấy ạ.”
Cô nuốt ừng ực, nhìn Emul lấy ra một chai đặt mạnh lên bàn.
Chỉ một ánh nhìn, Anterise đã hiểu thứ này vượt xa khái niệm rượu mà cô từng biết.
Trước tiên, vỏ chai đã khác thường.
Ở nước cô, rượu đa phần đựng trong bình sứ hay gốm, đắt tiền lắm thì cũng chỉ là bình làm thủ công đẹp mắt.
Nhưng thứ trước mặt cô là thủy tinh, mà lại trong suốt đến đáng sợ.
Thủy tinh ở phía Bắc như Qualia đúng là có, nhưng thường chỉ để làm đồ trang sức, giá trị cực cao.
Chai rượu này, chỉ riêng cái vỏ thôi cũng bằng cả năm thu nhập của dân thường.
Ai lại đem đựng rượu bằng thứ sang chảnh thế này chứ?
Và trên hết, chính rượu bên trong mới đáng kinh ngạc.
Trong suốt đến mức người ta có bảo đây là nước tinh khiết mang ra đổ vào chai cũng không ai dám cãi.
Không, thật ra bảo nó là nước thì chẳng ai tin nổi mới đúng...
Bởi lẽ, ngay cả nước sạch cũng hiếm hoi nơi vùng đất cằn cỗi này, nói gì thứ trong veo, mát lành đến vậy.
Nếu thật sự đây là rượu, thì không biết nó được tinh lọc đến mức nào, chế tác bằng phương pháp tinh xảo ra sao.
Ít nhất, nó khác xa thứ rượu đục lờ, lẫn lộn tạp vị mà cô vừa nốc trước đó một trời một vực.
“Nếu cô chịu nhận lời, thì tôi xin phép trao tận tay món này như quà cảm ơn.”
Anterise biết chắc.
Thứ rượu này, đối với cô, chẳng khác nào phiên bản vũ khí súng mà cô từng tận mắt chứng kiến, chỉ là biến thể dưới dạng rượu mà thôi.
Đã là quà đích thân đức vua của Mynoghra gửi tặng, thì tuyệt đối không thể tầm thường.
Loại rượu này, rồi sẽ mang đến cho cô cơn choáng váng ngọt ngào cỡ nào đây?
Vương quốc tà ác Mynoghra, kẻ thống trị với danh xưng Phá Diệt Vương, Ira Takuto đúng là biết cách bày mưu tính kế để bẫy cô đến nơi đến chốn!
“Kh-không được… Dù các người có đem rượu ra dụ dỗ, tôi cũng không gật đầu đâu. N-nhận chức tân thị trưởng, chẳng khác nào tôi cũng hóa thành một phần của thế lực tà ác đó còn gì…”
Anterise cố rặn ra từng chữ, như vớt vát chút chính nghĩa cuối cùng còn sót lại trong lòng.
Ngọn lửa công lý le lói ấy đang gắng gượng chống lại ma lực cám dỗ của bóng tối.
Cô thề sẽ không bao giờ khuất phục trước cái ác.
Dù vậy, mắt cô vẫn dán chặt vào chai rượu, khóe miệng còn rỉ ra chút nước dãi, nhìn mà tội.
Emul khẽ nghiêng đầu, cười như thể đang bày trò trêu ghẹo.
“Anterise-san này… Cô nghĩ, trở thành kẻ ‘tà ác’ thì sẽ ra sao nhỉ?”
“Ể? T-thì… chắc là giết người không gớm tay này, đối xử với kẻ địch cực kỳ tàn nhẫn này… hoặc mưu tính diệt vong thế giới, kiểu vậy chứ gì?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Anterise hơi chững lại.
Giờ ngẫm kỹ, “tà ác” nghĩa là gì?
Qua tiếp xúc trước giờ, cô biết họ chẳng mảy may nương tay với kẻ thù, lòng trung thành với Vua thì tuyệt đối, còn kẻ nào dám đe dọa đất nước họ sẽ bị căm hận tận xương tủy.
Nhưng có vẻ Emul đang muốn nói điều gì khác.
Khi Anterise còn đang ngơ ngác, Emul nở nụ cười tinh quái đậm mùi tà ác chưa từng thấy rồi cất giọng dõng dạc:
“Thị trưởng tà ác thì… được phép uống rượu ngay trong giờ làm việc đấy ạ.”
“C-cái gìiiii!?”
Bộ não Anterise như nổ tung.
“Chuyện đương nhiên thôi Anterise-san. Bởi vì bọn tôi là tà ác mà. Chỉ cần công việc trôi chảy, còn lại thì đạo đức hay phép tắc gì cũng khỏi bận tâm.”
Quả thật là lời lẽ ngông cuồng đến mức khó tin.
Nhưng với những kẻ tự nhận là tà ác, chẳng thuộc về quy chuẩn con người, thì lấy đâu ra lề thói thông thường để áp đặt cho họ chứ.
“Và còn nữa nhé, giờ giấc làm việc cũng tà ác luôn đó. Có nghĩa là, dẫu công việc còn ngập đầu, nhưng hễ mặt trời lặn thì cứ việc xách túi về nhà!”
“Ư… u… K-không thể nào… Sao lại có thể chấp nhận thứ tà thuật quỷ quái thế này chứ…”
“Trừ tình huống khẩn cấp, nếu công việc ùn ứ thì đó là lỗi của hệ thống quản lý và phân bổ, không phải trách nhiệm đổ lên đầu thị trưởng. Việc này sẽ do cấp trên xử lý bằng biện pháp tái cơ cấu, thay vì bắt thị trưởng nai lưng ra gánh. Vậy nên cô cứ tan sở đúng giờ là được ạ.”
Nghe xong, chân Anterise mềm nhũn, cô ngồi bệt xuống đất.
Lần này không phải vì sợ hãi… mà vì quá đỗi khao khát.
“Dĩ nhiên, mỗi tuần đều có ngày nghỉ cố định. Nước tà ác bọn tôi chủ trương làm nhanh, nghỉ sớm, thời gian dư ra cứ tha hồ ăn chơi hưởng thụ.”
“Nhưng… nhưng mà tôi…”
Lòng Anterise như tấm gỗ mục bị gió quật nghiêng ngả.
Liếc nhìn Tonukapoli thì bắt gặp ánh mắt băng giá như muốn giết người, nhưng thôi kệ, chuyện quan trọng lúc này là mấy điều khoản lao động hấp dẫn kia mới là thứ đáng cân nhắc.
“À mà, tôi cũng được vua ban cho chút rượu làm tiền công chạy việc. Xin phép nhé Tonukapoli-sama~”
“Khoan đã, Emul-san! Giờ mới giữa trưa thôi mà!”
Nói xong, Emul rút ra thêm một chai rượu khác từ túi áo, bình thản mở nút bụp một tiếng.
Hương rượu lan ra, thơm ngây ngất, suýt nữa Anterise quên cả trời đất.
Đến khi hoàn hồn lại, cô vội hét lên:
Cái cô này định uống rượu ngay giữa ban ngày, ngay trước mặt mình nữa chứ!
Truyền thống của tộc tổ tiên chắc cũng phải giận run người mất!
“Anterise-san nói lạ chưa kìa. Cô cũng vừa nói mà, Mynoghra chúng tôi là tà ác đấy thôi. Mà đã tà ác thì… uống rượu buổi trưa cũng chẳng sao~”
“A… aa…aa, không được… Anterise, mày không được sa ngã…!”
Chỉ cần ngửi thôi cũng biết, rượu đó hảo hạng đến mức nào.
Tiếng rượu rót lách tách, rồi trôi xuống cổ họng Emul, để lại gương mặt cô nàng ngây ngất vì hương men.
Cảnh tượng ấy như một tấm chăn đen êm ái, quấn chặt lấy Anterise, dụ cô chìm sâu vào vực tối.
“Kuuh~! Đúng là tuyệt phẩm! Không hổ danh rượu của Thần quốc! À, Tonukapoli-sama, người cũng thử một chén đi ạ, gọi là tăng cường hữu nghị đôi bên~”
“Ồ, được vậy thì ta chẳng ngại. Xin nhận lòng hiếu khách này vậy!”
Chết thật!
Đến Tonukapoli cũng nhập cuộc rồi!
Dù biết rõ tiếp đãi khách quý thì việc uống rượu không bị xem là xấu, nhưng nhìn cảnh bà già từng trải ấy mặt mũi phấn khởi, Anterise chỉ thấy gan ruột mình nóng rực vì ghen tị.
“Trời ơi… Quá tuyệt vời! Thanh khiết như nước suối đầu nguồn, mà lại dằn xuống cổ họng một vị cay nồng sâu lắng… Uầy, khái niệm rượu sắp sụp đổ rồi đây!”
“Rượu này uống êm nhưng độ cồn mạnh lắm, người cẩn thận kẻo gục đấy ạ!”
“Biết rồi biết rồi! Xứng đáng với danh xưng rượu Thần ban mà!”
“Kh-kkhh… Đáng ghét…!”
Anterise nghiến răng ken két.
Rõ ràng Tonukapoli đã quên béng nhiệm vụ thuyết phục cô, chỉ lo vùi đầu hưởng rượu.
Một bà cáo già từng trải bao sóng gió, mà còn mê mẩn đến thế thì đủ biết rượu Thần quốc lợi hại ra sao.
Nhìn Anterise đang khổ sở vật vã, Emul mỉm cười, mặt hơi ửng đỏ vì men say, thỏ thẻ như rót mật vào tai:
“Thế nào, Anterise-san? Cô có muốn nếm thử rượu Thần quốc không nào~?”
“Không… không đời nào! TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG KHUẤT PHỤC!!”
Anterise hét lên.
Cô siết chặt niềm kiêu hãnh của một Elf, dõng dạc giương cao chính nghĩa, tuyên chiến thẳng vào gương mặt lũ tà ác trước mắt mình!
………
……
…
“Mynoghra vạn tuếêêê!!”
Anterise đã hoàn toàn gục ngã trước cám dỗ của cái ác.
Nói cho cùng, cô vốn là đứa con gái từng cãi nhau ầm trời với gia đình rồi bỏ nhà ra đi.
Tính kỷ luật hay đạo đức gì đó, tiếc thay, vốn đã không mấy bén rễ trong cô.
Thế nhưng giờ phút này, cô tuyệt không hối hận.
Rượu do chính tay Đức vua Mynoghra giờ cũng là vị vua của cô ban thưởng, quả đúng là tuyệt phẩm hiếm thấy.
Từ giờ trở đi, cô có thể ung dung uống rượu giữa ban ngày mà chẳng sợ ai phán xét.
Giờ đây, Anterise đang tỏa sáng rạng rỡ.
Có lẽ rạng rỡ nhất trong suốt quãng đời cô từ trước tới nay.
“Xong phim rồi ha…”
“Con bé này tính tình thì tốt, nhưng mỗi tội tửu lượng với tửu tính thì tệ lắm…”
Tonukapoli lắc đầu, nốc một hơi cạn chén, thở dài bất lực.
Thật ra bà cũng đã chủ động sắp đặt để mọi việc thành ra thế này.
Nhưng nhìn Anterise phấn khích như thế, tự dưng bà lại thấy có gì đó vừa buồn cười vừa chua chát.
“Thật tiếc khi phải để rượu hảo hạng thế này rơi vào tay con sâu rượu như nó…”
Nhưng dù sao, một nhiệm vụ quan trọng đã được giải quyết gọn gàng.
Với tính cách phóng khoáng của Anterise, chuyển sang Mynoghra sống chắc chắn cô sẽ thích nghi tốt, thậm chí còn có thể học hỏi thêm được nhiều điều từ phong cách quản lý tân tiến của họ.
Nói cho cùng… nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, chẳng còn lý do gì phải lo lắng.
Tonukapoli khẽ thở ra, hơi có chút cô đơn, rồi đưa mắt nhìn cô gái đang say mềm kia.
“Nhưng mà… làm thế này có ổn không nhỉ? Tôi nghĩ Anterise-san cũng là nhân lực khá quan trọng bên Fawncaven mà. Lỡ dụ cô ấy về Mynoghra thì…”
“Ờ thì… chuyện này cũng khó nói lắm. Thực ra có nó ở Dragontan lại càng tốt cho bên ta nữa. Có bạn quen ở đó, nhiều việc sẽ dễ thương lượng hơn.”
Thú thực, việc Fawncaven để mất Anterise cũng là một tổn thất không nhỏ.
Với năng lực của cô, nếu ở lại quê nhà thì chỗ đứng hay đất dụng võ không thiếu.
Nhưng Dragontan bây giờ đâu còn là một thành phố bình thường.
Nó đã trở thành một điểm then chốt, giữ vai trò tối quan trọng đối với cả Fawncaven lẫn Mynoghra.
Muốn giữ cho quan hệ hai nước suôn sẻ, đồng thời chuẩn bị sẵn lực lượng đối phó các thế lực hùng mạnh khác, việc vực dậy Dragontan là ưu tiên hàng đầu.
Mà đã có người phù hợp nhất, thì chẳng có lý gì không giao chức thị trưởng cho người đó cả.
Tonukapoli đoán, sâu trong lòng Anterise hẳn cũng hiểu rõ điều đó.
Có lẽ vì vậy mà cô mới cố tình tỏ ra hồn nhiên, tự biến mình thành trò hề để mọi chuyện trôi qua êm đẹp.
Nếu không, một Elf từng được ca ngợi là “Tiên nữ ánh sáng” sao có thể dễ dàng chấp nhận khoác lên mình màu sắc hắc ám như thế?
Nghĩ vậy, bà không khỏi thấy áy náy.
“Fufufu~ Vậy thì từ giờ, tôi sẽ chiều chuộng Anterise-san hết mức. Cho cô ấy quên sạch mấy chuyện xưa cũ luôn cho coi!”
Emul cười híp mắt, giọng ngọt như rót mật.
Tonukapoli nghe vậy cũng bật cười theo.
Quả thật, Mynoghra nổi tiếng vì đối xử rất tử tế với người của mình.
Chắc chắn con bé sẽ sống hạnh phúc thôi.
Hơn nữa, khi hai nước vẫn còn là đồng minh, chuyện gặp nhau cũng chẳng phải hiếm hoi gì.
Nghĩ vậy, bà lắc đầu xua tan nỗi luyến tiếc, rồi đổi sang chủ đề khác:
“Mà tiện thể… nếu các người kiếm giùm nó một tấm chồng thì ta đội ơn lắm đó…”
“Chồng… ý ngài là… kết hôn sao? Xin thứ lỗi, Anterise-san vẫn chưa lập gia đình ạ?”
“Phải đấy! Con bé này bao năm rồi mà vẫn ế chỏng chơ. Mà cũng đúng thôi, cái tính khí nó thì ai mà chịu nổi…”
“V-vâng… Nếu lấy chồng được thì… thì cũng tốt ạ…”
Tonukapoli liếc sang Emul đang đỏ mặt lúng túng.
Thấy cô nàng Dark Elf xinh xắn ấy vội quay đi, bà liền hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra chuyện mấy cô giỏi việc thường bị đàn ông né xa, quốc gia nào cũng chẳng khác nhau là mấy.
Xem ra, con đường tìm chồng của Anterise vẫn còn xa lắm… mà Emul chắc cũng thế.
“Thời đại của ta đã tới rồi!! Uống rượu thỏa thích trong giờ làm việc, tuyệt vờiiii~!!”
Anteriese say mềm, tay giơ cao bình rượu, hét vang đầy hân hoan.
Tonukapoli chỉ biết thầm khấn với tổ tiên, mong sao cả hai cô nàng này sẽ sớm tìm được ý trung nhân tử tế.
=Thông báo hệ thống==============
Anterise Antique đã chính thức gia nhập Mynoghra.
Hãy ca ngợi vị chỉ đạo vĩ đại và tán dương Mynoghra muôn năm!
――――――――――――――――――――――


0 Bình luận