Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa
Chương 69: Rồi cô gái ấy sẽ mơ một giấc mơ (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,632 từ - Cập nhật:
Trong khi Takuto cùng tầng lớp lãnh đạo Mynoghra vẫn còn lo ngại về những biến động bất thường của các nền văn minh chính nghĩa, thì đúng như họ dự đoán, tại Miền Nam Qualia, một cuộc đổi thay lớn đang âm thầm diễn ra.
"""Thánh nữ! Thánh nữ Soarina vạn tuế!”""
"""Vạn tuế Thánh nữ vĩ đại!”""
Tại Châu Nghị Hội Trường Phía Nam, trong Đại Giáo Hội Amritate từng là ổ tham nhũng của hàng lũ thánh chức giả bại hoại giờ đây đã hoàn toàn nằm dưới quyền của Thánh nữ.
Những bức tường u ám ngày nào giờ ngập tràn ánh sáng và thánh ca, trả lại vẻ trang nghiêm vốn có của ngôi nhà của Thần.
Rất nhiều tín đồ từ khắp nơi đổ về trước cổng thánh đường, miệng không ngớt lời ca tụng và cảm tạ vị Thánh nữ mới của Miền Nam.
Dẫu hôm nay chẳng phải lễ hội gì, chỉ là một ngày thường như bao ngày khác, người ta vẫn cứ chen chúc tìm đến, dâng lên Thánh nữ tấm lòng biết ơn và lòng tin tuyệt đối vào vị lãnh tụ mới này.
"Phù…”
Soarina, Thánh nữ Hoa Táng vừa vẫy tay đáp lại tiếng hò reo của dân chúng từ ban công, vừa khẽ thở ra một hơi.
Việc này vốn chẳng phải nghĩa vụ bắt buộc.
Nhưng cũng chẳng thể ngoảnh mặt làm ngơ, cô buộc bản thân mỗi ngày đều phải hiện diện vài phút, để dân chúng thấy cô vẫn ở đó, vẫn sống, vẫn đứng bên họ.
Cô mỉm cười, vẫy tay trong chốc lát rồi quay gót trở vào, trên mặt thoáng nét mệt mỏi.
Không phải mỏi mệt về thể chất.
Mà là một cảm giác cạn kiệt tinh thần, dường như cứ gặm nhấm từng chút một nơi sâu thẳm trong lòng.
"Làm tốt lắm! Soarina-chan! Trông cũng ra dáng Thánh nữ lắm rồi đấy nhé~!"
Tiếng nói lanh lảnh vang lên từ sau một cột trụ.
Người bước ra là Erakino, mụ phù thủy mang danh Phù Thủy Hấp Hồn.
Vẫn giữ nguyên phong thái thường ngày:
Khúc khích cười, nhẹ bước thoăn thoắt lại gần Soarina, trông như thể tất cả mọi chuyện trên đời này chỉ là trò tiêu khiển mà cô ta thích thú quan sát.
Thánh nữ và phù thủy vốn là hai thái cực không thể dung hòa như ánh sáng với bóng tối, như nước với lửa.
Luật bất thành văn từ thời khởi nguyên đã khắc sâu điều ấy.
Ấy vậy mà Erakino lại thản nhiên gọi Thánh nữ như bạn thân lâu năm, còn Soarina thì—
"Xin... xin đừng nói mấy lời xấu hổ ấy nữa, Erakino..."
Cô cười dịu dàng, một nụ cười ngượng ngùng, gần giống như e thẹn.
Nhưng đó là sự thật, cô đang ngượng.
Và cũng đang vui.
"Nyahaha! Thánh nữ của Miền Nam ta đây! Nhờ có đấng lãnh đạo chân chính được Thần ban xuống mà đời sống dân chúng phất lên như diều gặp gió! À quên, ở đây làm gì có diều nhỉ? Thôi thì cứ gọi là phất lên vèo vèo! Ai nấy cũng mừng rỡ thấy rõ!”
"Đó đều là nhờ công của Erakino cả. Nhờ cô ở bên, luôn giúp tôi giữ vững bước đi... nên mới có được bình yên hôm nay."
Soarina mỉm cười.
Một nụ cười ngây thơ đến mức như không thuộc về cương vị của một Thánh nữ đang gánh vác muôn dân.
Nhưng đó mới thật sự là cô.
Thánh nữ từ lâu đã là biểu tượng mà người đời gán lên bao kỳ vọng.
Quá nhiều toan tính, quá nhiều ràng buộc.
Nên cũng dễ hiểu khi cô khao khát có được một người để dựa vào, để không cần phải cảnh giác.
“Muffuu~ Thấy chưa thấy chưa! Nhờ có Erakino-chan đấy nhé~! Mà này, này, Soarina-chan cứ nói chuyện tự nhiên hơn đi chứ! Bạn thân thì phải thoải mái chứ nhỉ~?”
"X-xin lỗi! Tôi... cũng đang cố tự nhiên hết sức rồi đấy chứ...!"
"Ehhh~ Vẫn còn cứng nhắc lắm nha! Mà thật ra, tôi muốn cô gọi hẳn là 'Erakino-chan' cơ~ nghe cưng xỉu luôn ấy~!"
“Ch-chuyện đó thì... không được đâu ạ!”
Không khí giữa hai người cứ thế trôi qua một cách nhẹ nhàng, như thể chẳng liên quan gì đến thế sự ngoài kia.
Từ ngày Phù Thủy Hấp Hồn và vị Game Master bí ẩn chuyển địa bàn về Miền Nam, mối quan hệ giữa Erakino và Soarina đã âm thầm thay đổi.
Thân thiết từ bao giờ?
Vì điều gì?
Thậm chí chính họ cũng không rõ.
Chỉ biết rằng, trong khi cùng nhau trị quốc, họ đã thấu hiểu nhau một cách sâu sắc đến mức không thể thiếu nhau nữa.
Điều đáng nói là, quan hệ ấy không đến từ bùa mê của Erakino khiến người khác bị chi phối mà là thứ gì đó đơn giản hơn:
Một sự đồng điệu của hai tâm hồn.
Một câu chuyện nghe qua thì ngốc nghếch, có phần sến sẩm.
Một phù thủy tà ác lại vì một Thánh nữ mà đổi thay.
Một Thánh nữ, hiện thân của cái thiện lại xích lại gần bóng tối.
Nhưng mặc kệ những điều đó, quan hệ ấy vẫn đang từng ngày đem lại hạnh phúc cho người dân Miền Nam.
Một nền hòa bình méo mó, nhưng không một ai phải khổ sở.
...Dẫu vậy, không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận cảnh tượng này.
"Thân thiết với nhau quá nhỉ..."
"Fenneh-sama..."
Không biết tự lúc nào, Fenneh Carmell, Nhan Phục Thánh nữ đã đứng nơi góc phòng.
Vẻ mặt cô ẩn sau tấm khăn voan, giọng nói lạnh như băng, nhưng đủ để cắt ngang không khí thoải mái giữa hai người kia.
Fenneh chưa từng là người dễ chịu.
Cô khắc nghiệt với tất cả, và nếu không nhờ thành tích đáng nể trong vai trò Thánh nữ, hẳn chẳng ai đủ kiên nhẫn chịu đựng nổi.
Thấy không khí có phần ngột ngạt, Soarina hơi lúng túng, nhưng Erakino đã bước lên chắn phía trước cô, vẫn giữ nguyên giọng điệu bỡn cợt:
"A~ ra là ghen tị hả, Nhan Phục Thánh nữ! Ghen vì Soarina-chan là bạn thân của Erakino-chan rồi, phải không~? Không lo, Erakino-cham ẫn làm việc đàng hoàng lắm nhé~ không giở trò xấu gì đâu, thậm chí còn chăm đến phát ngán ấy~!"
"Chuyện đó thì ta công nhận. Nhờ các cô mà người dân được cứu rỗi. Những ai vốn đáng ra phải đau khổ nay đã tìm thấy hạnh phúc. Đó là điều ta và cả Thần đều mong mỏi."
Fenneh nói không hề do dự, mặt không đổi sắc, giọng vẫn đều đều lạnh lùng.
Erakino thoáng nhướn mày.
Đôi lúc, cô không khỏi tự hỏi người như thế này thật sự là Thánh nữ sao?
Nhưng đúng vậy.
Fenneh là Thánh nữ.
Game Master cũng biết rõ:
Cô đang theo đuổi một mục tiêu khác.
"Chuyện đó, thần cũng rất biết ơn sự giúp sức của Fenneh-sama. Nhờ Người, bao nỗi bất hạnh mới được gột rửa khỏi mảnh đất này.”
Fenneh khẽ gật đầu.
Tuy vậy, giữa cô và hai người kia vẫn luôn có một bức tường vô hình. Soarina biết rõ điều đó.
Dù thế, cô chưa từng nghi ngờ hay lo sợ Fenneh sẽ phản bội.
Bởi chỉ ai thật sự có lòng muốn phụng sự và gìn giữ hòa bình cho con người thì mới được chọn làm Thánh nữ.
「Tôi hiểu rõ mối lo ngại của Fenneh-sama. Nhưng xin Người tin rằng, kể từ khi tới đây, Erakino chưa từng thất hứa. Ngay cả Thần cũng từng phán rằng, nghi ngờ kẻ khác chỉ là cách phơi bày nỗi sợ hãi ẩn sâu trong chính bản thân mình…」
「……Phải rồi.」
Có lẽ điều khiến Fenneh không thể chấp nhận được là:
Một Thánh nữ và một phù thủy lại có thể hòa hợp như thế.
Soarina từng mong có thể mở lòng với Fenneh như đã làm với Erakino.
Nhưng giờ đây, cô lại thấy lòng mình chùn xuống.
Fenneh dường như nhận ra điều đó hoặc là không quan tâm mà vẫn giữ nguyên giọng lãnh đạm:
「Ta có chuyện muốn hỏi. Trung ương và các miền khác phản ứng thế nào? Dù bọn quan chức kia có mục ruỗng mấy đi nữa, với tình hình này thì khó mà không đánh hơi được. Nếu cứ để yên, sớm muộn gì tai tiếng cũng lọt tai Thánh nữ Hiển Thần đấy.」
「Trung ương vẫn im lặng. Hiện tại họ đang bận rộn tái thiết vùng đất hoang tàn vì biến loạn phù thủy ở Miền Bắc. Miền Tây và Miền Đông thì mượn cớ đòi truy cứu trách nhiệm, buộc các Hồng y từ chức.」
Ở Qualia, ba vị Pháp vương được chọn lựa kín kẽ trong các cuộc họp mờ ám.
Dưới họ là hàng loạt Hồng y đầy quyền lực.
Chính Thánh đô, Trung ương là nơi quyền lực bẩn thỉu nhất tập trung.
「Ra vậy, Trung ương định xẻ thịt Miền Bắc... Nhưng ta vẫn thấy lạ đấy, Soarina. Miền Nam đang hồi hưng thịnh rực rỡ thế này mà bọn họ lại không dòm ngó?」
Sự phát triển hiện nay là nhờ cuộc cải cách do Soarina và Erakino khởi xướng.
Miền Nam vốn trù phú, khí hậu ôn hòa, đất đai màu mỡ, trị an vững vàng nhờ Thánh Kỵ binh.
Chỉ cần tái phân phối lượng tiền mà các thánh chức giả từng tham nhũng, nền kinh tế lập tức bùng nổ.
Tiền sinh ra tiêu dùng, tiêu dùng sinh ra sản xuất, sản xuất lại quay về lợi ích của dân và Thần.
Một vòng tròn lý tưởng.
Thế nhưng...
Soarina không trả lời.
Cái nhìn trong mắt cô khiến Fenneh lập tức hiểu ra.
「Ra vậy.」
Soarina, Thánh nữ Hoa Táng đã dùng thủ đoạn mà một Thánh nữ không nên dùng để buộc kẻ khác phải im miệng.
「Fufuh… dùng của đút để khóa miệng bọn họ, phải không?」
Lần đầu tiên, Fenneh mỉm cười.
Một nụ cười khẩy.
Ung nhọt Qualia đã thối rữa đến tận gốc.
Danh nghĩa Thần cũng bị đem ra buôn bán, chà đạp, lạm dụng.
Soarina từng không chấp nhận điều đó.
Cô đứng lên tranh đấu vì chính nghĩa.
Ấy vậy mà giờ đây, để giữ yên bình, cô buộc phải nhúng tay vào thứ mà bản thân ghê tởm nhất.
Soarina siết chặt nắm tay, nỗi cay đắng dâng lên tận cổ.
Lý tưởng thật yếu ớt.
Thực tại mà cô thấy suốt bao năm, chưa từng nương tay bóp nát niềm tin và hy vọng.
「Số tiền đã dùng lần này rồi sẽ quay lại tay dân. Giờ không thể để Trung ương can thiệp được! Nếu nghĩ cho tương lai thì cách làm này là đúng đắn nhất!」
Không thể kìm nữa, Soarina bật thốt ra như tiếng nấc bị dồn nén đã lâu.
Cô biết Fenneh sẽ chẳng mảy may an ủi, nhưng nếu không nói ra, có lẽ sẽ nghẹt thở mất.
「Fufuh. Bình tĩnh nào. Ta đâu có trách em đâu. Thế nên, đừng trút cả đống tội lỗi trong lòng lên ta nữa. Em mà cứ hét lên thế, ta lại thấy sợ đấy.」
Fenneh thản nhiên đáp, giọng không hề đổi sắc, ánh mắt ẩn sau khăn voan cũng chẳng dao động lấy một chút.
Nhưng với Soarina, lời ấy chẳng khác gì một tấm gương lạnh lùng phản chiếu nỗi bế tắc trong lòng cô.
Có lẽ, từ đầu đến cuối, đây không phải cuộc đối thoại, mà là một trận chiến giữa cô và chính lương tâm mình.
Giọt nước mắt khẽ lăn qua khóe mi.
Cảm giác bất lực lại ùa về, kéo cô về những ngày chỉ biết khóc vì bất công.
「Này, Nhan Phục Thánh nữ. Nếu còn làm Soarina-chan thấy tệ thêm nữa thì đừng trách tôi ra tay đấy.」
Erakino, nãy giờ chỉ im lặng đứng nhìn, rốt cuộc cũng lên tiếng.
Không còn giọng ngả ngớn như mọi khi, lần này trong lời cô có sự sắc lạnh hiếm thấy.
「Erakino… Hóa ra cô cũng bị dụ ngọt rồi à. Định bỏ rơi ta một mình sao? Cô đơn quá đấy. Đáng lẽ nên dịu dàng với ta hơn một chút chứ.」
Fenneh nghiêng đầu, giọng vẫn đều đều, nhưng câu chữ thì ngấm ngầm đâm móc.
「Muốn người ta dịu dàng thì ít ra đừng nói móc chứ, Nhan Phục-chan. Chính cô mới là người cứ luôn trút bực lên Soarina-chan đó!」
Lời phản bác sắc gọn khiến Fenneh hơi khựng lại.
Chỉ một nhịp rất nhỏ thôi, nhưng đủ để lộ ra sự lúng túng, bằng chứng rằng chính cô cũng biết mình vừa quá lời.
Giọng nói lạnh lẽo ấy dịu đi một chút, dù chỉ thoáng qua.
「…Lần này ta thua rồi. Nhưng này, cái suy đoán đó là của cô hay của cái vị Master yêu dấu kia thế?」
「Ai mà biết~? Cô cứ bắt nạt thế thì tôi không nói đâu~! Thôi, đi nào Soarina-chan!」
Erakino nhanh chóng lấy lại giọng điệu thường ngày, vừa đỡ Soarina, vừa lườm Fenneh như thể muốn kéo cô bạn mình thoát khỏi bầu không khí nặng nề này.
「Ta bị ghét mất rồi nhỉ. Nhưng xin chờ một chút. Ta còn chuyện cần hỏi Soarina. Lần này nghiêm túc, liên quan đến quản lý Miền Nam trong thời gian tới.」
Nghe Fenneh hạ giọng, Erakino thoáng dừng bước, liếc qua Soarina.
「Nếu vậy thì được. Soarina-chan, cô ổn chứ?」
「Ừ-ừm…」
Hai người trao nhau ánh mắt ngắn ngủi, rồi gật đầu.
Fenneh khẽ thở ra, không rõ là vì nhẹ nhõm, hay vì vừa dẹp được nỗi gì đó trong lòng.
Sự thật là, lý do cô đến đây hôm nay cũng chỉ để xác minh chuyện đó.
Những lời bóng gió châm chọc ban nãy chỉ là phản xạ vô thức, một kiểu thử lòng quá tay.
Khi cả hai đã yên vị, Fenneh âm thầm xếp lại những câu hỏi rối bời trong đầu.
Dù đã chuẩn bị kỹ, nhưng dưới lớp khăn voan, hàng mày cô vẫn khẽ chau lại.
Chuyện này đến giờ cô vẫn chưa thể hiểu nổi.
Soarina thì tán thành.
Còn Erakino lại phản đối.
Sự đảo ngược kỳ lạ đó chỉ riêng điều ấy thôi đã khiến Fenneh không tài nào lý giải.
Bình thường mà nói, lẽ ra vai trò của họ phải hoán đổi mới đúng.
Nhưng…
Nơi mà thiện và ác cùng bắt tay nhau, nơi lý tưởng và thực dụng buộc phải ngồi chung bàn, thì còn chỗ nào cho đúng sai rõ ràng?
Fenneh khẽ lắc đầu, như để xua tan mớ bòng bong trong tim.
Rồi hít vào một hơi sâu, lấy hết quyết tâm.
Và rồi—
「Soarina. Về kế hoạch “chặt đầu Mynoghra” mà em đang chuẩn bị... hãy cho ta biết. Ý định thật sự của em là gì?」
Không vòng vo, không khách sáo.
Fenneh chọn đối diện trực diện với kế hoạch sẽ quyết định vận mệnh của toàn bộ miền Nam.
Soarina, người vừa mới nãy còn gần như gục ngã, lúc này lại ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cô, vẫn còn vương ánh lệ, giờ bỗng sáng rực một cách đáng sợ.
Ánh nhìn ấy xuyên qua lớp khăn voan, ghim chặt lấy Fenneh không chút né tránh.
Và trong đó…
Le lói một tia cuồng loạn không rõ là nỗi đau, quyết tâm, hay thứ gì còn nguy hiểm hơn thế.


0 Bình luận