Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2: Nhịp tim tuyệt vọng vừa sinh đã trỗi dậy

Chương 20: Song sinh (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,443 từ - Cập nhật:

Sau khi đánh bại đoàn điều tra của Thánh Vương Quốc Qualia, Mynoghra cuối cùng cũng giành được chút bình yên tạm thời và thời gian quý giá để chuẩn bị.

Như những gì họ dự đoán ban đầu, thời gian đúng là đang đứng về phía họ. 

Quốc gia non trẻ này đang từng bước mạnh lên.

Và hôm nay, lại thêm một công trình quan trọng hoàn thành – một phần không thể thiếu để củng cố vị thế của Mynoghra trong thế giới này.

“Cuối cùng cũng xong rồi.”

“Vâng. Vương cung đã hoàn thiện rồi ạ.”

“Ma Pháp Chiến Thuật cũng đã bước vào giai đoạn thử nghiệm… Có thể tạm xem là đủ nền móng rồi ha.”

Trong Eternal Nations – trò chơi mà họ từng chơi – có một hệ thống kỹ thuật gọi là Ma Pháp Chiến Thuật.

Đây là những loại ma thuật mạnh dựa theo các thuộc tính khác nhau, đóng vai trò then chốt trong chiến lược. 

Tuy nhiên, để sử dụng được, cần có đủ lượng ma lực tương ứng với thuộc tính đó.

Thông thường người chơi phải tìm ra các nguồn tài nguyên – gọi là long mạch – để cung cấp nguồn ma lực cần thiết. 

Nhưng vương cung lại là một công trình đặc biệt, có thể tự tạo ra ma lực.

Cụ thể, vương cung của Mynoghra có thể sản xuất ma lực hủy diệt – loại ma lực đặc trưng cho quốc gia này.

Ngoài ra, nó còn tạo ra một lượng ma lực phụ, mang lại lợi ích rõ rệt cho cả đất nước chỉ nhờ việc xây dựng xong.

Không có gì lạ khi họ gấp rút hoàn thành công trình này. 

Và ở thời điểm hiện tại, có thể nói họ đã vượt qua giai đoạn đầu tương đối suôn sẻ.

Bởi vì đặc điểm quốc gia Mynoghra là yếu ở đầu game, nên đạt được thế này là đã rất khá.

Dù không được phép chủ quan, nhưng ít nhất cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một chút rồi.

“Nhưng rồi sắp tới bọn mình sẽ cần thêm nhiều nhân lực nữa đó. Giờ tìm đâu ra đây ta…”

“Nếu cứ chờ dân tự tăng thì chắc đợi tới mùa quạ kéo về mất.”

Những vấn đề chất chồng vẫn còn nguyên đó, như núi cao án ngữ trước mặt họ.

Vấn đề tiếp theo là thiếu dân.

Thông thường, dân số tăng là chuyện phải tốn thời gian dài. 

Nhưng trong bối cảnh hiện tại của đại lục, cách này đã quá chậm.

Việc sử dụng dân tộc đặc thù như bọn Ngụy Nhân hay bầy tử trùng do anh hùng Isla sinh sản ra để làm nguồn lao động là một hướng họ đã tính đến.

Nhưng điều họ đang cần bây giờ là tầng lớp có khả năng sản xuất tri thức – nói cách khác, là những người biết suy nghĩ, biết sáng tạo ra cái mới.

“Em có nghe nói tộc Dark Elf vẫn còn vài thị tộc sống lang bạt bên ngoài. Nếu mình chiêu mộ được thì cũng đỡ phần nào… nhưng chắc vẫn chưa đủ đâu.”

“Ừm. Mình cần cái gì đó hiệu quả hơn, mà giờ vẫn chưa nghĩ ra…”

Cả hai người vừa đi quanh trong vương cung mới hoàn thành vừa đau đầu nghĩ ngợi.

Dạo gần đây, lão già Mortar hay Gia đều bận túi bụi, ít có thời gian trò chuyện với họ như trước.

Chỉ đơn giản là thiếu nhân sự có thể đảm đương các công việc cần trí óc – một minh chứng rõ ràng rằng bộ máy nhà nước đang thực sự vận hành rồi.

Càng hướng tới mục tiêu lớn lao, thì càng thấy rõ những gì bản thân còn thiếu.

Dù vậy, có suy nghĩ gì cũng vô ích nếu không có giải pháp cụ thể.

Trước hết, phải giải quyết từng chuyện trước mắt.

Vấn đề dân số tạm gác lại.

“Nhưng đúng là nguy nga thật đấy. Từ nơi này, tân thế giới của chúng ta sẽ bắt đầu…”

Atou nhìn khắp vương cung, ánh mắt dần lấp lánh.

Có lẽ cô cũng cảm thấy cuộc trò chuyện vừa rồi bắt đầu vào ngõ cụt.

Dù đây mới chỉ là phiên bản sơ khởi, nhưng tòa vương cung này vẫn vô cùng hoành tráng.

Nó được dựng từ loại gỗ đặc trưng của Mynoghra, kết cấu đan xen độc đáo, lớp nọ chồng lớp kia tạo nên vẻ đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Trang trí bên trong cũng không hề thua kém.

Vải vóc do phụ nữ trong tộc dệt nên đạt đến độ hoàn hảo, các tấm thêu kể lại lịch sử dựng nước của Mynoghra – khiến người xem như lạc vào một huyền thoại sống.

Đủ phẩm cách để gọi là nơi ở của một vị vua. 

Dù thế, đây vẫn chỉ là giai đoạn đầu.

Phiên bản hoàn thiện mà họ từng biết còn lớn hơn, đẹp hơn gấp nhiều lần.

“Ừm ừm! Sau này mình xây to hơn nữa! Ta thích vương cung bự thiệt bự luôn!”

Takuto nắm tay thành nắm đấm, giọng rộn ràng như trẻ con được đồ chơi mới.

“Em xin đồng ý, muôn tâu đức vua! Vương cung chúng ta sẽ cao tới tận trời, bén rễ tận lòng đất! Quần thần thì toàn là anh hùng kiệt xuất! Nô tì hầu hạ thì đếm không xuể!”

“Oooh! Nói nghe đã quá trời! Tự nhiên thấy khỏe lại liền!”

Takuto dang hai tay như muốn ôm trọn niềm hứng khởi, nụ cười đầy mãn nguyện.

Nhưng rồi, ánh mắt Atou đột ngột trở nên khác lạ.

Cô dừng lại, nhìn xoáy vào Takuto.

“Gì vậy em?”

“…À, không có gì đâu ạ. Chắc em nghĩ nhiều quá.”

“Ờ hén? Ta cũng hay bị vậy. Nghĩ tới đau đầu luôn.”

“Vâng ạ.”

Takuto hơi nghiêng đầu.

Gần đây Atou có vẻ hay như vậy – đang vui vẻ rồi lại lặng im bất ngờ.

Tuy nhiên, thấy cô cười tươi như thường thì cậu cũng thôi lo nghĩ.

Thế nhưng—

“ÁÁÁÁÁÁ!!!”

“Uoohh!?”

Tiếng hét làm Takuto giật bắn người, ngã khỏi ngai vàng.

“Gì nữa vậy!?”

Tim đập thình thịch, cậu thấy Atou đang run lẩy bẩy như thể phát hiện điều gì cực kỳ kinh khủng.

“Em… em vừa nhận ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng…”

“Gì cơ…?”

“Hiện tại… không hề có ai làm người hầu hạ riêng cho Takuto-sama cả!!”

“Ờm… Giờ em nói mới thấy… đúng là vậy thiệt.”

Đến lúc này, Takuto mới nhận ra rằng làm vua mà không có thị nữ đi kèm thì hơi kỳ.

Từ trước tới giờ Atou đều quán xuyến hết, nên cậu chưa từng thấy thiếu thốn gì.

Vả lại, bản thân cậu cũng không phải kiểu người ỷ lại.

Nhưng giờ thì khác.

Vương cung rộng gấp nhiều lần nơi ở cũ.

Cứ hai người xoay xở với nhau mãi thì đúng là bất tiện.

Hơn nữa, Takuto không chỉ là Takuto – mà là vua của Mynoghra.

Một vị vua không có người phục vụ bên cạnh thì dần dà sẽ bị nhìn bằng con mắt nghi ngờ về tư cách trị vì.

Với Atou – người đã thề hiến dâng tất cả cho vị vua này – điều đó không thể chấp nhận được.

“Thế này là không được! Em không xứng làm người hầu! Thật đáng hổ thẹn…!”

Và thế là, như một chuỗi phản ứng tất yếu, Atou bắt đầu bùng nổ cảm xúc.

Lý lẽ cô đưa ra chẳng sai.

Nhưng kiểu làm rầm lên như con gái bị giành mất đồ chơi thì đúng là quá cảm tính.

Và như thường lệ, người có nhiệm vụ dập tắt những cơn “bùng nổ” như vậy lại là Takuto.

“Em làm quá rồi. Ta thì chẳng bận tâm mấy chuyện đó đâu.”

“Nhưng em có bận tâm! ― Takuto-sama không thấy thiệt thòi sao!? Ngài không muốn điều gì cho riêng mình sao!?”

Atou dúi sát người lại, giọng tha thiết.

Takuto khựng lại, đặt tay lên cằm.

Cậu suy nghĩ… nhưng chẳng nghĩ ra được gì.

Nói thật, cậu không hứng thú với việc có người hầu. Ngược lại, có thêm người lạ ở cạnh còn khiến cậu thấy khó xử.

Nên cuối cùng, câu trả lời của cậu chỉ là:

“C-Chỉ cần là người dễ nói chuyện… là được…”

“Takuto-samaaaaaaaa!!”

Atou khóc òa.

Cô khóc vì vị vua của mình vẫn ngây ngô như trước, vì cậu vẫn ngại giao tiếp, vì cậu vẫn cô đơn.

Cô ôm chặt cậu, như muốn truyền cảm xúc.

Nhưng Takuto thì vẫn ngồi ôm gối, mặt quay đi, miệng lầm bầm:

“Uu… Ta chẳng nói chuyện được gì với đám Dark Elf cả, cứ như bị bỏ rơi vậy…”

Và rồi, Atou buông ra một câu mà Takuto không hề ngờ tới:

“Thưa ngài… có lẽ vì ngài hơi bị quá uy nghi… nên họ có phần sợ đấy ạ…”

“ỂỂỂỂH!!??”

Takuto trố mắt, ngẩn người như thể vừa nghe được chuyện không tưởng.

Sợ cậu?

Vì… uy nghi?

Cậu thậm chí còn chẳng rõ cái gọi là “uy nghi” nghĩa là gì.

Nhưng nghĩ kỹ lại… đúng là cũng có lý.

Dù ánh mắt các Dark Elf nhìn cậu đã bớt nặng nề hơn trước, vẫn còn chút gì đó dè chừng, cẩn trọng – thậm chí là… sợ hãi.

Trong khi lúc trò chuyện với Atou thì lại hoàn toàn khác.

Takuto cảm thấy buồn lắm.

Và thế là cậu buột miệng:

“Ta là… người cô độc…”

Lời ấy chẳng khác nào lưỡi dao găm vào trái tim của Atou.

“Lúc nào em cũng ở bên Takuto-sama màààààààà!!”

Cô hầu trung thành nhào tới ôm chặt lấy Takuto, dụi mặt vào người cậu như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Takuto khẽ thở dài, vừa bất lực vừa ấm lòng.

Nếu không có Atou… có lẽ cậu thật sự đã rầu thúi ruột mất rồi.

Một người luôn ở bên cạnh, quan tâm lo lắng cho mình như thế... Chừng đó thôi đã đủ khiến trái tim Takuto dịu lại.

“Há! Em có cách rồi!”

Câu nói ấy vang lên như tiếng chuông báo động.

Trán Takuto lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cậu biết rất rõ kiểu “có cách rồi” của Atou nghĩa là gì.

“Xin hãy giao việc này cho em! Em đã nghĩ ra cách giải quyết hoàn hảo!”

“Ể, ể… khoan, từ từ đã. Nói cụ thể ta nghe cái đã―”

“Xin hãy tin tưởng và để em lo!!”

Bị ép luôn.

Takuto chỉ biết mím môi bất lực.

Dù muốn phản đối, nhưng đứng trước ánh mắt rực lửa quyết tâm kia, cậu đành thở dài buông xuôi.

Và rồi―

“Tất nhiên rồi!!”

Takuto mỉm cười gượng gạo.

Mặc kệ đời tới đâu thì tới…

◇◇◇

“Lão Mortar! Mau triệu tập tất cả các bé gái trong làng lại đây! Đức vua muốn thế!”

“X-Xin đợi đã, Atou-dono! Tại sao lại ra lệnh như vậy? Chẳng hay đức vua có chỉ thị gì ạ…?”

"Đức vua thích các bé gái mà!!”

Vài giờ trước, Takuto đã dại dột ném cái thìa lý trí vào hư vô.

Giờ thì cậu chỉ còn biết ôm đầu, nguyền rủa bản thân vì đã quá dễ dãi.

"Đ-Đức vua thích… bé gái…”

Cậu cảm nhận rõ rệt những ánh mắt kỳ quặc đang đổ dồn về phía mình.

Takuto hiểu, đây là thời khắc định mệnh.

Nếu không xử lý cẩn thận, hậu quả sẽ khôn lường.

“Atou!!”

Cậu hét lớn, giọng đầy hoảng loạn.

Nếu không thanh minh ngay lúc này, cậu sẽ từ “người trầm lặng” biến thành “kẻ khả nghi”.

Không thể để mang tiếng “biến thái” được.

Thật bất ngờ, tiếng hét của cậu vang xa hơn cậu tưởng.

Cậu phát hiện ra rằng… thì ra mình cũng biết gào to khi cần.

………

“―Hahhahhah! Quả không hổ là ngài! Giữ trẻ bên mình để nhắc bản thân không rơi vào lối mòn của người lớn, đúng là một tầm nhìn sâu rộng!”

“Phải đó. Trẻ con tuy ngây ngô nhưng đôi khi lại khiến người lớn phải giật mình tỉnh ngộ.”

Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua.

Với Takuto thì dài như cả thế kỷ.

Nhưng ít nhất thì—sau màn thanh minh đầy căng thẳng—cậu cũng tạm rửa được tiếng oan “lolicon”.

Có vẻ như Atou nghĩ rằng:

Nếu là bé gái, Takuto sẽ dễ tiếp cận hơn, ít áp lực hơn, từ đó giúp cậu hòa nhập dễ dàng.

Ý tưởng không tệ.

Vấn đề chỉ là… cách thực hiện.

Takuto thở dài mệt mỏi.

Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là mang tiếng “dâm ô” cả đời.

Lời giải thích mà Takuto kịp nghĩ ra trong lúc hoảng loạn, rồi cố ra hiệu bằng ánh mắt để Atou chuyển ngữ lại cho phù hợp, chính là những gì lão Mortar và Gia vừa tán dương.

Tuy hơi gượng, nhưng… nghe kỹ thì cũng có lý chút đỉnh.

Nó ở mức “tạm chấp nhận được”.

“Thêm nữa,” Atou kết luận với vẻ cực kỳ đắc ý, “đây còn là sự tính toán tài tình của đức vua nhằm tiết kiệm nguồn lao động. Bé gái thì chỉ phụ mấy việc vặt quanh ngài là đủ. Chuyện nhỏ thế thì trẻ con cũng làm được!”

Takuto suýt nữa đã buột miệng phản bác.

“Ngay từ đầu nói vậy có phải đỡ toang không…”

Nhưng rồi cậu chỉ thở dài, lặng im cho qua chuyện.

◇◇◇

“Ơ, thưa đức vua... tụi nhỏ chỉ là trẻ con thôi mà…”

“Không sao đâu.”

Cậu nói bằng giọng điềm đạm, nhưng ánh mắt thì đã rơi vào trạng thái vô hồn.

Kế hoạch gọi bé gái đến làm hầu gái... đang thất bại ê chề.

Một thất bại mà đáng ra ai cũng có thể đoán trước.

Nhưng Takuto đã đánh giá sai hình ảnh bản thân.

Kết quả là…

Mấy cô bé Dark Elf được chọn lựa kỹ lưỡng vừa nhìn thấy cậu đã khóc ré lên.

Khóc đồng loạt như một bản đồng ca bi ai.

Đến chính Takuto cũng đờ người ra, không giấu nổi cú sốc.

Cậu chỉ biết gục đầu, trông vô cùng ủ rũ.

"Đức vua đang dỗi kìa! Không lẽ không có đứa nào không khóc khi gặp đức vua sao!?”

“Không... đám trẻ trong vương quốc chỉ có vậy thôi mà…”

“Yếu đuối! Yếu đuối quá đi!”

Takuto thì thất vọng đến lặng thinh, còn Atou thì gào thét như trời sập.

Lão Mortar trông đến khốn đốn.

Lão nhìn sang Gia—người đang khoanh tay đứng cạnh, trầm ngâm suy nghĩ—như cầu cứu.

“Lão Mortar, cặp song sinh đó ông chưa cho ra diện kiến à?”

“À, không... ta nghĩ để mấy đứa đó gặp đức vua thì hơi vô lễ nên…”

“Hửm? Có chuyện gì vậy?”

Atou lập tức quay phắt lại.

Vừa nghe đến từ “song sinh” là đã như bật chế độ radar.

Lão Mortar miễn cưỡng kể ra sự thật.

“Thì, chuyện là thế này... Có một cặp song sinh mồ côi, không nơi nương tựa. Đúng là cả hai đều khá thông minh, nhưng... chúng có vài vấn đề, thần nghĩ không thích hợp để làm hầu gái cho đức vua.”

“Ừm? Nghe hơi lấp lửng ghê. Nhưng mà thôi, cứ đưa tụi nhỏ tới đây đi, ta sẽ tự xem xét rồi quyết định.”

Giọng Atou vang dứt khoát, không để ai cãi lại.

Lão Mortar rên khẽ một tiếng, biết không thể lay chuyển được nàng hầu vương gia.

Nhưng ngay lúc lão còn đang do dự, Gia khẽ nói:

"Tôi đã dẫn chúng tới sẵn rồi.”

“Gia! Cậu làm việc nhanh thật đấy!”

“Hừm. Không như lão già, tôi luôn suy nghĩ trước hai, ba bước vì lợi ích của đức vua. Đầu óc tôi vẫn còn minh mẫn, không như cái thứ lú lẫn kia.”

"Cậu đúng là đồ ranh con hỗn xược!”

Hai người lại bắt đầu màn đấu mắt chí chóe, khiến Atou khẽ nheo mắt, thở ra một hơi rõ dài nhưng không nói gì.

Chuyện hai Dark Elf này suốt ngày ganh đua để thể hiện lòng trung thành với vua đã là chuyện xảy ra như cơm bữa.

Atou chống tay lên má, gương mặt lộ vẻ “lại nữa à…” rồi quay sự chú ý về “ứng viên hầu gái cuối cùng”.

“Rồi rồi, lớn tuổi cả rồi, đừng có ganh đua trẻ con nữa. —Thế thì, gọi hai đứa song sinh đó vào đi.”

“Rõ! Rất sẵn lòng!”

Gia đáp ngay, hơi cúi đầu, giọng dứt khoát.

Sau đó, theo lời Gia, hai cô bé bước vào phòng ngai vàng.

Ngay khi hai đứa trẻ đó xuất hiện, một thoáng—rất thoáng thôi—chân mày Atou khẽ động, còn ánh mắt thì nhanh chóng chuyển sang sắc bén.

Chắc tụi nhỏ tầm mười hai, mười ba tuổi gì đó?

So với mấy bé gái đã diện kiến trước đó thì lớn hơn một chút, nhưng chuyện đó không quan trọng.

Chúng đã vượt qua vòng đầu tiên:

Không khóc khi nhìn thấy Takuto.

Chỉ có điều, khí chất toát ra từ hai đứa này có chút lạ.

Không—phải nói là, nhìn bằng mắt thường cũng thấy chúng có điều gì đó rất đặc biệt.

“Rất hân hạnh được gặp Đức vua vĩ đại. Thần tên là Caria Elfur ạ.”

Hai bé gái nắm tay nhau, trông rất thân thiết bước vào phòng.

Đứa bên phải cúi đầu chào rất lễ phép.

Mái tóc bạc đặc trưng của Dark Elf được cắt ngắn gọn gàng, trên người là bộ trang phục dân tộc xinh xắn, dễ vận động.

Thế nhưng, vết sẹo đỏ sẫm như bị bỏng nghiêm trọng, dính chặt lấy nửa bên phải gương mặt trắng trẻo xinh xắn lại cực kỳ nổi bật.

Không chỉ mặt.

Cả bàn tay lộ ra từ tay áo, và cả chân cũng vậy.

Cô bé không hề che giấu gì cả, như thể đang cố tình để người khác thấy những vết sẹo đó.

“Đây là chị gái của thần đó."

"Thần tên là Mearia Elfur đó ạ~”

Sau đó, cô bé bên trái tươi cười rạng rỡ chào.

Khác với cô em, cô chị có mái tóc bạc dài tới gót chân, mặc váy dài bồng bềnh, toát lên vẻ thuần khiết khiến Atou cảm thấy chói mắt.

Chỉ có điều... cách nói chuyện thì hoàn toàn thiếu phép tắc.

Atou hơi nhíu mày, miệng mấp máy định nhắc, nhưng rồi ánh mắt cô khựng lại.

Em gái—Caria—giới thiệu thay cho chị, như muốn giúp đỡ chị mình, khiến Atou nhận ra một điều.

Nụ cười vô tư đó... không phải giả tạo.

Atou nhận định:

Tâm hồn của cô bé này hẳn đã bị giữ lại ở tuổi rất nhỏ vì lý do nào đó.

Và như thế thì vẫn có thể chấp nhận được.

“Rất vui được gặp hai em.”

Giọng Takuto vang lên trong phòng ngai vàng—cậu cất lời nhẹ, như thể phải mất chút công sức mới nói ra.

Trông cậu không có vẻ gì là quá xúc động hay bận tâm đến hoàn cảnh của hai bé.

Ánh mắt Takuto chuyển sang nhìn Atou.

Không cần lời, cô hiểu ý:

“Phần còn lại giao cho em.”

Cậu đã giao toàn quyền quyết định cho cô.

Thế thì không còn lý do gì để do dự nữa.

Atou bắt đầu đánh giá xem hai đứa bé này có phù hợp làm hầu gái cho vua hay không.

Tuy nhiên—

“Một đứa bị thiểu năng, một đứa thì có vẻ ngoài dị dạng à…”

Lời thì thầm phát ra khẽ như tự nói với chính mình, không phải xúc phạm, mà là đánh giá thực tế.

Mearia là một bé gái thiểu năng.

Còn Caria lại mang gương mặt bị hủy hoại.

Đúng là... hai đứa trẻ có nhiều câu chuyện phía sau.

Liệu chúng có thực sự phù hợp để trở thành người hầu bên cạnh nhà vua không?

Trong lúc suy nghĩ điều đó, ánh mắt Atou chạm thẳng vào ánh mắt hai đứa trẻ.

Chúng đang nhìn cô chằm chằm, không hề né tránh.

=Eterpedia============

【 Vương cung Mynoghra: Cấp độ 1】– Công trình

Mỗi lượt nhận được:

Tài nguyên ma lực: 10

Ma lực hủy diệt: 1

※ Công trình này không tiêu tốn chi phí duy trì

―――――――――――――――――

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận