Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa
Chương 67: Huyền Niệm (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,810 từ - Cập nhật:
Tổng Hành Chính Thủ Đô Mynoghra, Đại Chú Giới
Tòa nhà nơi xử lý mọi công việc hành chính do tộc Dark Elf xây dựng và vận hành đang dần trở thành đúng như mong muốn của Ira Takuto:
Một đội ngũ văn quan chuyên nghiệp, đủ sức đảm đương mọi công việc nội chính mà trước đây chỉ có Mortar hay Emul gánh vác.
Giờ đây, dù không có những trụ cột ấy kề bên, guồng máy vẫn chạy êm ru.
Trong một phòng họp mới xây thêm hôm nay, mấy văn quan Dark Elf đang tất bật xử lý khối công việc khổng lồ đổ dồn về kể từ khi sáp nhập Dragontan.
“Việc tái thiết Dragontan tiến triển suôn sẻ ngoài mong đợi. Bọn thú nhân khỏe mạnh, lại nghe lời chỉ huy, nên việc xây dựng còn nhanh hơn dự kiến.”
Một người vừa nói vừa day day thái dương, ánh mắt vẫn sắc bén rà soát đống báo cáo trước mặt, giọng tuy mỏi mệt nhưng không hề buông lơi cẩn trọng.
Trên bàn chất đống hồ sơ, giấy tờ phê duyệt.
Sát tường treo la liệt bảng tin và bản đồ để phân loại thông tin.
Một góc phòng, mấy chồng lon nước giải khát “uống vô là khỏe”, quà ban riêng của Đức Vua, xếp cao như núi, màu sắc thì chói đến mức nhìn phát nhức mắt.
Bất cứ ai có lý trí bình thường chắc cũng sẽ càu nhàu than vãn trong cảnh ngộ này.
Nhưng với những kẻ từng lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử, giờ lại được dốc lòng phụng sự cho Vua và quốc gia, thì chút mệt mỏi này chẳng thấm vào đâu.
Dẫu thân thể có đôi chút uể oải, ánh mắt họ vẫn bừng tinh anh.
Tay liên tục rà soát tiến độ tái thiết, viết báo cáo, soạn thảo chỉ thị.
“Chuyện xây dựng thì ổn. Nhưng dân ở đó kém hiểu biết hơn mình nghĩ. Giờ chưa ảnh hưởng gì nhiều, nhưng vụ giáo dục chắc phải báo Emul sớm thôi.”
Một Dark Elf khác vuốt cằm, giọng đều đều, nhưng ánh mắt nheo lại, mang theo sự thận trọng pha chút lo âu.
Khối công việc mà họ đang gánh, toàn bộ điều hành nội chính ở Dragontan đều do cấp trên trực tiếp là Emul giao phó, theo phương hướng và thứ tự ưu tiên do Đức Vua Ira Takuto ấn định từ trước.
Dĩ nhiên, cuối cùng mọi thứ vẫn phải trình Vua duyệt.
Nhưng không vì thế mà bọn họ được phép lơ là.
Nhất là với khối lượng công việc khủng khiếp mà Emul vốn phải ôm, không ai muốn vô tình chất thêm gánh nặng lên vai cô ấy.
“Nhưng tình hình có đến mức phải báo Emul thật không? Mà đã báo Emul thì cũng đồng nghĩa là sẽ phải bẩm Vua đấy.”
Một văn quan khác, người phụ trách điều phối giáo dục, nhăn mặt hỏi lại.
Anh cẩn trọng, rõ ràng đang cân nhắc thiệt hơn.
Từ trước đến nay, việc nâng cao dân trí ở Dragontan vốn không phải ưu tiên hàng đầu.
Ai cũng mặc định rằng cứ để sau cũng chẳng sao.
Bao việc cấp thiết hơn vẫn còn ngổn ngang, phải dọn chúng trước đã.
Nhưng lần này, họ buộc phải nhìn lại.
“Không đâu. Hôm trước ta thử cấp phân bón Vua ban cho đám nông dân ở Dragontan…”
“À, vụ cải tạo đất bạc màu đúng không? Có sao đâu, cũng chỉ là thử nghiệm mà...”
Dragontan hiện không chỉ được tái thiết mà còn là nơi thử đủ mọi ý tưởng đột phá mà Ira Takuto chỉ thị.
Dự án dùng “Phân bón Thần Quốc” cũng nằm trong số đó.
Dĩ nhiên, kế hoạch phục hồi đất đai quy mô lớn chủ yếu vẫn dựa vào ma thuật khai thông Long Mạch.
Còn phân bón chỉ là phương án dự phòng, đồng thời kiểm chứng hiệu quả khi phối hợp ma pháp với kỹ thuật canh tác.
Nói trắng ra, nó không quan trọng đến mức phải lập tức trình Vua.
Báo cáo thì báo, nhưng chuyện gì cũng vác lên đầu cấp thì chính họ tồn tại để làm gì?
Vậy nên, bọn họ phải cân nhắc cho kỹ, việc gì tự giải quyết được thì ráng tự lo.
“Phân bón với thuốc trừ sâu đều dặn kỹ cách dùng rồi đúng không? Chỉ cần rải định kỳ thôi mà. Có chuyện gì à?”
“Ta dặn rồi đấy chứ. Thế mà gã ngưu nhân to mồm nhất làng hôm sau mang đổ sạch ra ruộng luôn. Phân bón lẫn thuốc trừ sâu, đủ dùng cả năm... bốc hơi chỉ trong một ngày.”
“…Sao hắn dám? Đồ Vua ban cho mà dám…?”
“Hắn bảo: ‘Thần Vua đã ban thứ tốt vậy, đổ một lần cho nhiều chắc còn tốt hơn’. Thế đấy.”
Cả phòng họp đồng loạt ôm đầu, vài người gõ trán xuống bàn, biểu cảm vừa bàng hoàng vừa bất lực.
Dân Dark Elf vốn là tộc ám sát phục vụ riêng cho các Vương tộc Elf.
Tất cả đều được huấn luyện bài bản.
Nhất là bọn văn quan này, trình độ còn vượt xa đám chiến binh thông thường.
Thế mà chính họ đã tính sai.
Trình độ dân Dragontan còn thấp hơn cả dự đoán.
“Nói đơn giản là… thường thức không hề tồn tại. Việc mình tưởng ai cũng hiểu, hóa ra với họ là mù tịt. Lão Mortar già cũng từng than trời về vụ này rồi.”
“Biết ăn nói thế nào với Vua đây… Ngài ấy có dặn rồi, tổn thất là chuyện thường, đừng quá lo. Nhưng mà thế này thì…”
“Đừng than. Muốn gỡ thể diện thì chỉ có làm ra kết quả thôi. Đừng ai dại dột dâng đầu lên cho Vua băm nhé.”
Những rắc rối bất ngờ luôn xuất hiện đúng lúc oái oăm nhất.
Đám Dark Elf này tuy giỏi giang, trung thành tuyệt đối với Vua và Vương quốc.
Nhưng sự thật phũ phàng vẫn luôn chờ sẵn:
Chẳng có kế hoạch nào hoàn hảo cả.
Vụ này thôi đã ngốn cả đống giấy tờ giải trình, điều chỉnh nguồn cung, rồi còn phải triệu tập dân lại, điều tra, giải thích cho ra hồn.
Xử lý qua loa rồi để tái diễn, đến khi bị Vua hỏi tội thì chỉ còn nước tự chặt đầu cho xong.
“Dù sao cũng được Vua đặt kỳ vọng lớn rồi. Không thể để mất mặt thêm được.”
Mấy văn quan cắn răng tiếp tục cắm mặt vào sổ sách.
Còn Ira Takuto, khi nhận báo cáo về chuyện này, chỉ biết lắc đầu bóp trán giống hệt họ.
Nhưng rồi Ngài cũng đích thân ban lời an ủi cho đám thuộc hạ đang khổ sở vì rắc rối không ai ngờ tới này.
【Vương Cung Mynoghra】
Cùng lúc ấy, nơi cung điện chính, chốn làm việc của Emul, lão Mortar và Gia cũng đang oằn mình chống chọi với núi giấy tờ và thông tin đổ về cuồn cuộn như lũ lụt.
“Thời gian, tiền bạc, vật tư… Thứ gì cũng chẳng đủ cả. Biết thế rồi mà mỗi lần đọc báo cáo vẫn phải thở dài. Xây dựng một thành phố quả là tốn đủ thứ…”
Lão Mortar lật lật chồng báo cáo mà thuộc hạ vừa gửi lên, miệng lẩm bẩm.
Dù phần lớn công việc cụ thể lão không can thiệp trực tiếp, nhưng chỉ lướt qua thôi cũng đủ thấy việc tiếp quản và quản lý một thành phố gian nan nhường nào.
“Dạo này đẩy nhanh tiến độ quá mà. Đến cả Caria với Mearia cũng bị kéo vô phụ làm hồ sơ nữa kìa…”
Nghĩ đến hai chị em Elfur đang vất vả vật lộn với đống giấy tờ, Emul chỉ biết cười khổ.
Nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi bản báo cáo đang mở.
Than thở thì than thở, dừng lại thì không thể dừng.
Tất cả bọn họ và cả dân Mynoghra đều quá rõ hậu quả nếu ai đó dám buông lỏng đôi chút lơ là…
“Vốn dĩ, chuyện này đáng ra phải dành nhiều thời gian hơn để xử lý, nhưng xét tình hình thế giới hiện tại thì ta cũng đành chịu thôi.”
Giọng Gia vang lên, chậm rãi và nặng trĩu.
Phải, vì hiểm họa vẫn còn đó.
Một thế lực hùng mạnh đang rình rập, không ngừng tìm cơ hội đe dọa những người họ yêu quý, luôn chực chờ phá vỡ bình yên mà bấy lâu nay họ gắng gìn giữ.
Không ai biết khi nào nanh vuốt ấy sẽ bổ xuống.
Có thể là ngày mai, cũng có thể là ngay lúc này.
Vì thế, họ chỉ còn cách dốc toàn lực cho hôm nay, để dù ngày mai có ra sao, cũng không phải hối hận.
Quyết tâm đó chẳng ai cần nói ra, bởi nó đã được tất cả mặc nhiên chia sẻ.
“Thôi được rồi. Việc nội chính đã có đám văn quan tài giỏi lo liệu chu toàn. Giờ thì, Gia, tin tức về El-Na thế nào rồi?”
Câu chuyện về Dragontan nhanh chóng khép lại, nhường chỗ cho đề tài khác còn nặng nề hơn.
Những vấn đề tối quan trọng, tuyệt đối không thể giao cho cấp dưới, giờ nằm trong tay họ, những người gánh vác trọng trách sống còn của Mynoghra.
Đó là chuyện quân sự.
Hay nói đúng hơn, là chuỗi bất thường đang âm thầm diễn ra khắp thế giới, cùng hoạt động do thám và phân tích các quốc gia khác.
Thánh Vương Quốc Qualia.
Liên minh Khế Ước Elf El-Na.
Hai thế lực chính nghĩa ấy đã sớm bộc lộ dấu hiệu đối địch rõ rệt với họ.
Bên cạnh đó, còn vô số hiểm họa khác:
Ma Vương Quân Brave Questers, phù thủy phía Bắc...
Tất cả đều không thể coi thường, nếu xét về lãnh thổ rộng lớn và lực lượng hùng hậu đứng sau.
Đặc biệt, El-Na luôn là mối lo ngại âm ỉ với tộc Dark Elf.
Bởi gần đây, chúng gần như biến mất khỏi sân khấu thế giới, sự im ắng bất thường ấy khiến ai cũng phải dè chừng.
Nếu chẳng có chuyện gì thì thôi, nhưng nếu sự im lặng ấy ẩn giấu điều gì đó... Gia, kẻ từng là ám sát thủ, nay là cánh tay đắc lực phụ trách mạng lưới gián điệp, chính là người có câu trả lời.
Tiếc thay, tin báo từ anh mang đến không mấy sáng sủa.
“Thông tin về El-Na gần như cạn kiệt. Rất có thể bọn chúng đã phong tỏa tin tức từ bên trong. Tuy nhiên, qua những mẩu tin ít ỏi còn thu được và đã sàng lọc, tôi dám chắc chúng đang bị thế lực nào đó xâm lược.”
“Cái gì!? Thật thế sao!?”
Lão Mortar và Emul đồng loạt trừng mắt kinh hãi.
Đúng là sét đánh ngang tai.
Bao phen mệt nhoài vì chuyện Đại Loạn Phù Thủy ở Qualia và mối lo về Brave Questers còn chưa dứt, giờ lại thêm một bất thường mới.
Hay nói đúng hơn, đây không hẳn là hiểm họa mới, nó vốn đã tồn tại, chỉ là giờ mới lộ rõ nanh vuốt mà thôi.
Nỗi lo canh cánh trong lòng vua Ira Takuto lẫn toàn dân Mynoghra, cái nỗi lo mơ hồ ấy, giờ đã thành hình thành dạng ngay trước mắt.
Mortar và Emul lập tức dồn ánh mắt sắc như dao về phía Gia.
Hiểu rõ ý hai người, Gia khẽ gật đầu, liếc tài liệu trong tay rồi nói tiếp:
“Chỉ là phán đoán, nhưng khả năng rất cao. Phần lớn tin đến từ nguồn mà ta không thể tiết lộ, nhưng thôi, cứ để đó. Tóm lại, những gì gom được tuy vụn vặt, nhưng xâu chuỗi lại thì mùi bất ổn rất rõ rệt. Canh phòng ở biên giới Qualia được siết chặt, giá lương thực và nhu yếu phẩm tăng vọt. Nghe đâu các trưởng tộc còn ra lệnh thu thuế bổ sung.”
Nếu chỉ nghe bấy nhiêu, ai cũng có thể nghĩ El-Na đang chuẩn bị phát động chiến tranh xâm lược.
Nhưng Gia đã nói vậy thì rõ ràng không phải thế.
Chắc chắn anh đã kiểm tra kỹ bằng mạng lưới gián điệp bí mật, thậm chí là nhờ cả “tai mắt” bên trong kẻ thù.
Mortar và Emul hiểu rõ điều đó.
Cả hai không phải kẻ nông nổi để đi chất vấn nguồn tin của người phụ trách gián điệp.
Điều quan trọng hơn là:
Tình hình đã vượt quá phạm vi mà họ có thể tự xử lý.
Vụ này phải được đệ trình lên vua Ira Takuto, có lẽ cả anh hùng Atou cũng phải tham gia bàn bạc.
Nghĩ vậy, Mortar chợt cau mày, một chuyện khác vừa lướt qua trong đầu ông.
“Phải rồi. Còn Qualia thì sao, Emul? Ta nhớ bọn chúng còn bận bịu đối phó với mụ phù thủy phía Bắc mà, đúng không?”
“Vẫn vậy thôi mà? Nghe vua và Atou nói, con phù thủy đó đâu phải thứ dễ đối phó. Với lại, nếu quốc lực Qualia sứt mẻ vì phù thủy, chẳng phải lại càng có lợi cho ta sao?”
Gia đáp với vẻ mặt thản nhiên như không, vừa nói vừa tự rót nước, như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng lo.
Thái độ buông thả ấy khiến Mortar nhíu mày.
Lời lẽ thì có lý, nhưng cách nói ra hời hợt đến mức làm người nghe phải khó chịu.
“Haa... Nghĩ nông như thế, sớm muộn gì cũng tự đạp trúng bẫy thôi. Cái tật hời hợt này mãi không chừa được nhỉ.”
Mortar buông một tiếng thở dài rõ to, vừa bực mình vừa thất vọng.
Lời mỉa mai bật ra mà ông chẳng buồn kiềm lại.
“Khốn kiếp! Lão già đáng ghét!”
Gia gắt lại ngay, lườm lão bằng ánh mắt không giấu nổi bực tức.
Nhưng dù giận, anh cũng không dám làm quá bởi trong thâm tâm, anh biết Mortar nói đúng.
“Thôi, hai người bớt cãi nhau giùm tôi với... việc đã ngập đầu rồi đấy.”
Emul lạnh giọng cắt ngang, mắt vẫn không rời khỏi bản báo cáo trên tay.
Giọng nói phẳng lặng, nhưng ai cũng thấy rõ sát khí đang toát ra.
Trong ánh mắt lạnh như băng ấy, lộ rõ hàm ý "Đàn ông các người chỉ giỏi đấu võ mồm...".
Không rõ do trăm công nghìn việc đã mài mòn tính kiên nhẫn, hay do sức ép vô tận đã bào mòn cảm xúc, nhưng Emul giờ đây đã khác xưa:
Cứng rắn, khắt khe, không còn là cô nàng dễ tính mà mọi người từng biết.
“Khụ! Ờm, vậy... rốt cuộc tình hình Qualia thế nào?”
Mortar húng hắng ho để xoa dịu bầu không khí, rồi lên tiếng trước, cố kéo lại chủ đề.
“Phải, trước mắt cứ lo việc cần làm đã. Đó mới là bổn phận bầy tôi.”
Gia tiếp lời, lần này giọng đã nghiêm túc hơn, rõ ràng đã cảm nhận được áp lực từ Emul.
Trước cơn giận âm thầm của cô, hai gã đàn ông đành cụp đuôi, ngoan ngoãn trở lại chủ đề chính.
Việc kiểm tra tình hình Qualia mới là trọng yếu.
Nhưng rồi, sắc mặt Emul chợt tối sầm, đôi mắt đang lướt qua tài liệu dừng lại đầy do dự.
“Vấn đề là... Qualia cũng có gì đó bất thường.”
Câu nói như tạt một gáo nước lạnh vào không khí phòng họp.
Những gì Emul báo cáo tiếp theo khiến cả căn phòng càng thêm u ám.
Qualia vẫn duy trì quan hệ giao thương với các quốc gia trung lập phía Nam, nên thông tin rò rỉ từ thương nhân lưu động không ít.
Nhưng khi tổng hợp số liệu thu thập được ở Dragontan, Emul lại lắc đầu, giọng chùng xuống, nặng nề như chính thực trạng:
Tình hình hỗn loạn đến mức khó mà đoán định chính xác.
Buổi thảo luận kéo dài hơn một canh giờ, những nghi vấn và giả thuyết được mổ xẻ đến tận chân tơ kẽ tóc.
“...Tóm lại, gói gọn lại rồi trực tiếp trình lên đức vua. Rất có thể mọi chuyện đang chuyển biến nhanh chóng.”
Khi buổi họp khép lại, cả ba Dark Elf đều mang gương mặt căng như dây đàn.
Trong lúc Mynoghra lao vào cơn bão đổi thay, thế giới ngoài kia cũng đang âm thầm nổi sóng ngầm, đe dọa cuốn phăng tất cả bất cứ lúc nào.


0 Bình luận