Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa
Chương 57: Hội nghị tác chiến
2 Bình luận - Độ dài: 3,390 từ - Cập nhật:
Ở Mynoghra, việc quyết định phương hướng quốc gia thông qua các buổi hội nghị luôn được coi trọng.
Điều này không hẳn xuất phát từ tư tưởng dân chủ gì cho cam, mà chủ yếu mang ý nghĩa như một bài rèn luyện để đám Dark Elf hình thành thói quen tự suy nghĩ và tự quyết định.
Sau cuộc chiến với Ma Vương Quân Brave Questus, Ira Takuto đã thay đổi mạnh mẽ chính sách này.
Từ một đường lối hoạt động hòa bình, mục tiêu thống trị thế giới đã lật ngược hoàn toàn.
Cũng vì vậy, ý kiến và quyết định của các Dark Elf giờ đây không còn được ưu tiên như trước.
Dù thế, những cuộc hội nghị vẫn được duy trì để nuôi dưỡng tính tự chủ của bọn họ.
Ấy vậy mà, buổi hội nghị lần này vốn dĩ luôn diễn ra suôn sẻ lại lần đầu tiên rơi vào bế tắc.
“Chuyện này… rốt cuộc nên quyết thế nào đây?”
“Ưm… chắc chắn bên trong có ẩn ý, không sai được. Mà… ừm…”
Những người đang tụ họp trong phòng họp của vương cung Mynoghra ai nấy đều mang nét mặt khó nói nên lời.
Thành phần tham gia cũng không đông.
Dĩ nhiên có Takuto và Atou, còn phía Dark Elf chỉ có lão Mortar và Emul, một lựa chọn khá hiếm thấy.
Chỉ những người có khả năng quan sát và phân tích sắc bén nhất mới được gọi tới để bàn chuyện lần này.
Việc không triệu tập thêm ai khác cũng là để tránh lãng phí nhân lực, vì chỉ việc mổ xẻ nội dung thôi đã tốn không ít thời gian.
Và việc Takuto cũng lộ vẻ trăn trở chứng tỏ đề tài hôm nay quả thực không dễ gỡ.
Nội dung cụ thể là…
“Không ngờ họ lại đề nghị nhường hẳn Dragontan cho chúng ta…”
Đó là đề xuất chuyển nhượng thành phố Dragontan từ quốc gia đa chủng tộc Fawncaven.
Trong thư không ghi chi tiết cụ thể, cũng chẳng giải thích lý do.
Chỉ có yêu cầu tổ chức một buổi gặp mặt khẩn giữa Pepe, lãnh đạo của Fawncaven cùng các người cầm trượng, để bàn về vấn đề này.
Ngoài ra chẳng có gì đáng chú ý.
Phần còn lại chỉ là mấy lời cảm ơn hoa mỹ về việc Mynoghra đã đưa quân tham chiến.
Dù đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, Atou vẫn không sao hiểu nổi ẩn ý bên trong bức thư, chỉ biết hết nghiêng đầu rồi lại thở dài.
“Nếu cứ hiểu thẳng ra thì đúng là tin vui với ta, nhưng… nhìn kiểu gì cũng thấy khả nghi quá…”
“Chuẩn. Dù là thư chính thức, chuyện hệ trọng thế này mà cứ tuồn qua thư từ thì quá phi ngoại giao. Nếu là bẫy thì bày ra sơ sài thế này cũng dở hơi. Rốt cuộc bên đó tính làm trò gì chứ…”
Ngay cả lão Mortar, bậc trí giả lão luyện, cũng nheo mắt khó chịu rồi khẽ lắc đầu, giọng trầm ngâm:
“…Đúng là không thể đoán nổi.”
Chỉ một vấn đề duy nhất mà cả buổi họp cứ loay hoay như giải khối rubik bế tắc, chẳng tiến thêm bước nào.
"Đức vua… người tính sao?”
Cuối cùng, chính Mortar là người phá vỡ sự im lặng.
Ông ngước nhìn Takuto bằng ánh mắt thăm dò, vừa nhún mình thể hiện sự tôn kính, vừa không giấu nổi sự kỳ vọng.
Takuto, trước ánh nhìn ấy, vẫn giữ thái độ bình thản.
Dù trong lòng đang xoay chuyển hàng loạt giả thuyết, biểu cảm cậu không hề dao động.
Từng trải qua vô số cuộc đàm phán khi còn là người chơi, nhưng đứng trước tình huống thực tế không lường trước thế này, cậu lại thấy khó mà dứt khoát.
Dù vậy, cuối cùng vẫn phải hành động.
“Emul. Tình hình bên Fawncaven hiện tại ra sao, nói hết những gì ngươi biết đi.”
Giọng Takuto vang lên đều đặn, không vội vã, nhưng rõ ràng là mệnh lệnh.
Cậu không để lộ cảm xúc nào, khiến cả phòng vô thức chăm chú theo dõi.
Emul lập tức mở xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn, động tác nhanh gọn, mắt sáng lên khi thấy được cơ hội thể hiện khả năng phân tích của mình.
Chẳng mấy chốc, những dữ kiện mà ai cũng phần nào đã nắm được được Emul nhắc lại để rà soát, rồi cô bổ sung thêm vài thông tin mới nhất.
“――Cuối cùng, hiện tại dân cư ở Dragontan đang bỏ đi khá nhiều. Chúng thần vẫn giữ liên lạc với thị trưởng bên đó, nhưng phản hồi ngày càng chậm, chứng tỏ tình hình bên ấy rất hỗn loạn.”
Takuto khẽ gật đầu cảm ơn, ánh mắt hờ hững nhưng sâu sắc, rồi trầm ngâm suy tính.
Nhờ quan hệ đồng minh, Mynoghra vốn đã nắm được khá rõ tình hình Dragontan từ trước.
Chỉ là sau chiến tranh, khâu cập nhật còn nhiều chỗ chậm trễ.
Quả thật, chiến tranh ở ngoài đời chẳng giống game:
Thắng trận chưa chắc đã xong chuyện.
“Dân bỏ đi sao? Emul, sao lại thành ra thế?”
Atou nghiêng đầu hỏi, giọng nhẹ nhưng sắc như dao, không giấu vẻ nghi ngờ.
“Nguyên nhân chắc cũng từ cuộc chiến vừa rồi thôi, Atou. Emul, giải thích kỹ hơn xem nào.”
“Vâng. Trước hết, thành phố đó nằm khá xa thủ đô Fawncaven, lại lắm kẻ du thủ du thực lẩn vào, nên việc giữ trị an vốn đã trầy trật. Trong chiến tranh, nếu gần như chẳng nhận được viện trợ từ trung ương thì việc rối ren cũng dễ hiểu thôi ạ. Vì vậy dân cư chắc trốn về vùng chịu ảnh hưởng trực tiếp của chính quyền trung ương để tránh bất ổn.”
Atou nhíu mày suy nghĩ, rồi liếc nhìn Takuto, như muốn xác nhận xem chủ nhân mình đã liên kết đến đâu.
Takuto không đáp lời, chỉ gật nhẹ đầu, mắt nhắm lại một lúc để xâu chuỗi các mảnh ghép.
“Ừm… tức là, Dragontan đang trên bờ sụp đổ?”
“Có khi đã sụp rồi cũng nên, Atou-dono. Dù sao thì chức năng của một thành phố cũng khó duy trì lâu nữa.”
Lần này, chính Mortar lên tiếng.
Giọng ông không bi quan, chỉ là thực tế lạnh lùng của người từng trải.
Một khi trong phòng toàn kẻ nhạy bén, chỉ cần chút gợi ý là cuộc hội nghị liền chuyển biến thần tốc.
Giờ đây, ai cũng có thể đoán ra bức tranh thật sự, tuy chưa có bằng chứng cụ thể nhưng khả năng rất cao.
Thực ra chỉ cần đặt mình vào vị trí dân Dragontan là hiểu ngay.
Sống ở nơi xa trung ương, bất thình lình xuất hiện bầy man tộc khổng lồ.
Đã thế còn chẳng trông mong được viện binh, mà phòng thủ thì phải nhờ quân đội nước ngoài gánh giùm.
Chạy về thủ đô để giữ mạng cũng là chuyện dễ hiểu, thậm chí nổi loạn cũng chẳng lạ.
Có khi bây giờ đã có người xin nhập quốc tịch Mynoghra cũng nên.
Takuto chưa từng gặp trực tiếp thị trưởng Dragontan, nhưng nghĩ đến cảnh cô ấy đang chật vật lo dẹp đống hỗn loạn kia, cậu không khỏi thấy chút cảm thông thoáng qua.
Dù vậy, gương mặt vẫn không hề dịu lại.
Sự cảm thông đó chỉ lướt ngang như một tia sáng, rồi bị lý trí dập tắt.
“Nếu để thành phố sụp thì thiệt thòi nhất vẫn là dân đen vô tội. Có lẽ họ nghĩ chi bằng cứ trao lại cho ta quản lý để bảo vệ dân còn hơn.”
“Thêm nữa, trong cuộc chiến vừa rồi, chính quân Mynoghra mới là lực lượng chiến đấu chủ chốt. Quân Fawncaven chỉ đủ lo giữ vững phòng tuyến, còn chẳng dám mơ phản công. Chắc bây giờ người để giữ an ninh nội đô cũng thiếu trầm trọng rồi.”
“Ra thế… nói thẳng ra thì bây giờ họ đang ve vãn ta để giữ quan hệ tốt, tiện thể mong ta đỡ đần phần nào, vậy thôi đúng không?”
Atou nói gọn, giọng đều và lạnh, không có chút thương cảm nào.
Cách nói thì hơi phũ, nhưng không sai chút nào.
Rõ ràng Fawncaven đang bị dồn đến đường cùng, đành liều đánh cược một ván lớn, giành tiên cơ trên bàn đàm phán.
Người nghĩ ra nước cờ này chắc phải thuộc dạng đầu óc không tầm thường, Takuto thầm đoán vậy.
Hoặc… cùng lắm là dạng chẳng thèm nghĩ xa.
Trong đầu cậu bỗng thoáng qua gương mặt của vị lãnh đạo Fawncaven, người bạn mới quen dạo gần đây rồi trôi theo mạch suy tưởng.
“Vậy tức là… họ định nhường Dragontan để tiếp tục giữ quan hệ hữu hảo với ta, đổi lại chắc chắn sẽ đòi hỏi thứ gì đó…”
“Chắc chắn là nguồn ma lực từ Long Mạch rồi. Dù sao chuyện đó cũng đã thống nhất là quản lý chung, nên cũng không vấn đề gì.”
Việc nhường lại lãnh thổ không phải chuyện có thể làm với một chút quyết tâm nửa vời.
Đặc biệt là Dragontan, dù là lãnh thổ tách rời, việc quản lý đã khó khăn nhưng đổi lại, nó có thể trở thành bàn đạp để mở rộng đất nước trong tương lai.
Hơn thế nữa, dù hai nước là đồng minh, nhưng việc nhượng hẳn một thành phố cho quốc gia khác, cho dù trong hòa bình, vẫn sẽ khiến dân chúng bất mãn và nghi ngờ chính quyền không ít.
Vậy nên đổi lại, họ chắc chắn sẽ đòi hỏi một thứ giá trị tương đương.
"Chắc chắn họ muốn tăng cường quân lực rồi."
Takuto buông lời như khẳng định điều hiển nhiên.
Không phải suy đoán, mà là một kết luận chắc chắn.
"Nhưng thưa đức vua. Dù Fawncaven có xin viện trợ quân lực, chúng ta cũng đang phải đề phòng kẻ địch. Là đồng minh thì đồng minh, nhưng ta không dư binh để chia bớt cho họ đâu…"
Mortar chậm rãi nói, ánh mắt nghiêm nghị.
Lần này, ông không lên tiếng để chất vấn mà để cảnh báo.
Takuto hiểu rõ điều đó.
Không ai nhắc trực tiếp, nhưng một trong những nguyên nhân mất Isla cũng vì đã dàn quân quá mỏng.
Không thể để tái diễn chuyện đó rồi đưa đất nước vào thế nguy hiểm được nữa.
Cậu im lặng một thoáng.
Sau đó, ngẩng đầu lên, mắt ánh lên sự quyết đoán:
"Chúng ta sẽ bán vũ khí cho họ."
Lời vừa dứt, cả phòng im phăng phắc.
Takuto ngồi yên, đối mặt với mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Không một chút nao núng.
Thậm chí trong lòng còn dậy lên cảm giác kỳ lạ, một kiểu thỏa mãn tự nhiên của kẻ đã sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm.
Ngay lúc ấy, Emul hốt hoảng hét lên:
"Thưa đức vua, xin hãy dừng lại! Làm vậy nguy hiểm lắm ạ! Nếu giao những thứ vũ khí mạnh mẽ đó cho nước khác, ai biết họ sẽ dùng vào việc xấu gì chứ! Hạ thần thiển nghĩ, lỡ chúng quay đầu nhắm vào chúng ta thì sao ạ!"
Cô nói nhanh, gần như không kịp thở.
Tay còn nắm chặt tài liệu như muốn níu lấy lý trí của bản thân.
Emul đã nói thay lòng cả phòng.
Những khẩu súng hiện đại do sức mạnh của Ira Takuto tạo ra chính là thanh gươm mới và lá chắn bất khả xâm phạm của Mynoghra.
Nếu dễ dàng cung cấp ưu thế này cho nước khác chỉ vì tình đồng minh, thì chẳng khác nào tự làm mất đi lợi thế riêng, rồi tự rước họa vào thân.
Thế nhưng… họ đã quên mất một điều cực kỳ quan trọng.
"Dùng sai á? Dùng sao được?"
Takuto hỏi lại, khóe miệng cong lên rất nhẹ, không phải cười, mà là biểu hiện của kẻ đã nắm sẵn thế cờ.
"Thì tất nhiên… ơ…!"
Mọi vũ khí và đạn dược đều chỉ có Ira Takuto mới làm ra được.
Nghĩa là cho dù Fawncaven có được trang bị súng, muốn duy trì sức mạnh ấy họ vẫn phải phụ thuộc vào Mynoghra để được tiếp tế đạn.
Hơn nữa, kỹ thuật chế tạo súng và đạn này thuộc về một thế giới khác, hoàn toàn xa lạ với kỹ thuật ở đây.
Dù có cố gắng cỡ nào, họ cũng không thể tự sao chép hay chế tạo lại được.
Nói cách khác, sức mạnh ấy nằm gọn trong lòng bàn tay Mynoghra, muốn cho hay muốn lấy lại lúc nào cũng được.
Mà Fawncaven, trước sự quyến rũ của thứ quyền lực áp đảo ấy, chắc chắn sẽ chẳng thể kháng cự nổi.
Lực lượng huy động được của Fawncaven, tính sơ sơ chỉ khoảng 1 hay 2 vạn quân, mà chủ yếu là bộ binh cận chiến.
Số kỵ binh hay cung thủ, những binh chủng đòi hỏi chi phí lớn cũng không nhiều, còn các thánh kỵ binh có sức mạnh vượt trội thì đếm trên đầu ngón tay.
Nhìn vào đội quân bảo vệ Dragontan là đủ hiểu:
Kỹ năng tác chiến chỉ ở mức chấp nhận được, dựa vào thể lực của thú nhân là chính, còn chất lượng nhìn chung vẫn thua kém nhiều nước khác.
Một đội quân yếu ớt như thế, chỉ cần được trang bị súng do Mynoghra cung cấp, sẽ lập tức biến thành đội quân hùng mạnh, trăm người địch vạn.
Ít ra họ cũng sẽ không còn phải co rúm sợ hãi bọn man tộc nữa, mà có thể đường hoàng bảo vệ đất nước.
Với một đất nước nằm ở miền nam đại lục Hydragia hoang tàn còn gọi là Hắc Đại Lục ngày ngày phải đối mặt với những mối đe dọa hữu hình như Thánh Vương Quốc hay Liên minh Khế ước Elf, thì sự hấp dẫn của vũ khí hiện đại quả thực không cần bàn cãi.
Và lựa chọn thay thế mà Fawncaven có thể nghĩ ra… chắc chắn không nhiều.
Về phía Mynoghra, đây cũng là một kế hoạch vô cùng có lợi.
Một khi có chiến tranh với các thế lực thù địch, Fawncaven với đội quân vũ trang hiện đại sẽ là đồng minh đắc lực.
Mynoghra vốn sở hữu lực lượng tinh nhuệ nhưng quân số hạn chế, nên việc có thêm quân đội đông đảo, đủ sức trấn giữ tiền tuyến là quá lý tưởng.
Lúc đó, Fawncaven sẽ cầm chân quân địch, còn Mynoghra tung đội chủ lực làm mũi đột kích hay ám sát chỉ huy, chiến thuật phối hợp hoàn hảo.
“Bán súng đạn cho Fawncaven.”
Takuto trầm giọng tuyên bố, đôi mắt vẫn giữ vẻ lãnh đạm quen thuộc.
Điều đó vừa giúp tăng sức mạnh quân sự cho đồng minh, vừa đảm bảo lợi thế tuyệt đối của Mynoghra, đồng thời giữ Fawncaven luôn phải cúi đầu phụ thuộc.
Những người tinh tường lập tức nhận ra mưu tính ẩn sau nước cờ này và cười thầm:
Fawncaven đã rơi vào thế cờ chết.
Mà nói cho cùng, họ cũng chẳng mất gì cả, thậm chí chỉ toàn lợi.
Chỉ là… họ sẽ không bao giờ thoát ra được.
“Quả thật, đúng là đức vua của chúng ta.”
Lão Mortar cười nhẹ, ánh mắt đầy hào hứng, như thể đang chứng kiến một màn cờ thế tuyệt mỹ.
“Thần chỉ còn biết cúi đầu kính phục tầm nhìn và mưu lược của ngài. …Nhưng lần này chúng ta cho đi hơi nhiều rồi. Vậy thưa đức vua, ngài muốn họ trả lại chúng ta thứ gì cho xứng đáng đây?”
Nâng cấp quân sự chắc chắn là thứ Fawncaven cần nhất lúc này.
Dù lý do nhường Dragontan có thế nào, chỉ riêng điều này đã đủ để họ cắn câu.
Takuto khoanh tay, nghiêng đầu một thoáng, rồi buông lời thản nhiên như thể chuyện đó chưa từng đáng để đắn đo:
“Đổi lại à… Ta vẫn muốn người thôi. Dân nghèo, người thất nghiệp hay tội phạm gì cũng được. Giờ nước ta thiếu người lắm rồi.”
Không hề có chút do dự hay che giấu nào trong lời nói vì cậu biết chính xác mình cần gì, và biết mình có thể đòi được.
“Tuyệt vời quá, Takuto-sama!”
Atou lập tức sáng bừng lên, hai tay siết chặt đầy cảm động.
“Nếu được sống dưới sự che chở của Mynoghra, dân Dragontan nhất định sẽ rơi nước mắt vì xúc động cho xem!”
“…Hơi tà ác đấy nhỉ.”
Một Dark Elf lẩm bẩm.
“Mà… cũng không tệ lắm đâu ạ.”
Người khác gật đầu, “Ừm, sống thế này thấy quen rồi…”
“Ừ, đúng đúng.”
Những kẻ đã dấn thân vào “tà ác” giờ đây đều chấp nhận thực tại ấy như một lẽ thường.
Chẳng ai phản đối.
Không phải vì sợ, mà vì tin tưởng hoặc vì không còn lý do để phản đối nữa.
Thấy vậy, Takuto cũng yên tâm phần nào về việc đón dân Dragontan.
Dĩ nhiên, cậu không định biến chuyện này thành buôn người.
Nếu là nước thù địch thì khác, còn Fawncaven vẫn là đồng minh.
Cách làm sẽ là kêu gọi tự nguyện, nhưng nếu thực hiện thật, chắc sẽ tốn công sức không ít.
“Nếu thành công thì vấn đề nhân lực sẽ được giải quyết nhanh chóng đấy, Takuto-sama!”
Atou nói với vẻ hân hoan, vẫn không giấu nổi niềm vui trước viễn cảnh mở rộng lãnh thổ.
Takuto gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh mà kiên định.
Cậu không chắc Fawncaven sẽ phản ứng thế nào, nhưng việc họ đã tính đến chuyện nhường Dragontan nghĩa là cũng đã chuẩn bị sẵn phương án di dời dân cư.
Có khi việc ghi rõ chuyện nhượng thành trong thư cũng là ngầm nhắc nhở Mynoghra hãy sớm tính toán mọi thứ cho hợp lý.
“Được rồi.”
Takuto ra lệnh ngắn gọn.
"Trước tiên hãy quyết định cụ thể loại vũ khí nào sẽ đem ra bán. Có ai còn ý kiến gì khác không? Chúng ta cũng cần xem xét kỹ mọi khả năng, đừng để sót bất cứ ý đồ nào của Dragontan.”
Câu nói ấy lập tức khiến cả phòng họp trở nên rôm rả.
Các Dark Elf bắt đầu thảo luận, phân tích lợi - hại với thái độ hăng hái khác hẳn vẻ thận trọng lúc ban đầu.
Trong khi đó, Takuto lặng lẽ quan sát họ.
Ánh mắt cậu vô thức lướt qua đám thuộc hạ, rồi dừng lại ở một bóng hình đang dần hiện ra trong tâm trí.
Pepe.
Một kẻ lúc nào cũng tươi cười, cởi mở, lại còn có nét gì đó khiến người ta khó mà ghét nổi.
Nhưng Takuto mơ hồ cảm thấy, bản chất thật sự của Pepe tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
“Ngày gặp mặt thương thảo chắc sẽ thú vị lắm đây.”
Thế giới này rồi sẽ còn biến chuyển nhiều.
Nếu còn những kẻ khác cũng giống mình, xuất thân từ thế giới game thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày phải đối mặt với nhau.
Ý nghĩ ấy không chỉ là linh cảm, mà như thể có ai đó ở nơi xa xăm đang thì thầm bên tai cậu vậy.
“Nói mới nhớ…”
“Vâng, Takuto-sama có điều gì băn khoăn sao?”
Atou lập tức quay sang, ánh mắt lo lắng, như thể đọc được từng gợn sóng trong biểu cảm của Takuto.
Nhưng Takuto chỉ lắc đầu, mắt khẽ nhắm lại, gương mặt bình lặng đến mức khó đoán.
“Không… không có gì đâu.”
Cậu cố tình giấu kín ý nghĩ ấy, không để ai phải bận tâm.
Và rồi, Takuto tự nhắc nhở bản thân, trước khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, phải hiểu rõ sức mạnh mình đang có trong tay, để sẵn sàng cho bất cứ điều gì sẽ xảy ra.


2 Bình luận