Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa
Chương 75: Phá Diệt Vương (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,429 từ - Cập nhật:
Miền Nam Thánh Vương Quốc Qualia.
Đại Giáo Hội Amritate.
Trong thánh điện, nơi đã dần trở lại yên bình nhờ sự chiến đấu quên mình của các Thánh Kỵ Binh, Erakino cùng các đồng sự đang ngồi lại để tổng kết chiến quả vừa đạt được.
“Cuối cùng cũng bắt được Phù Thủy Atou rồi. Phá Diệt Vương cũng bị diệt trừ. Có chút trục trặc thật đấy, nhưng kết quả này… đáng để ăn mừng rồi nhỉ.”
“Phải. Hơn nữa, nhận định ban đầu của chúng ta hoàn toàn đúng. Không ngờ phù thủy lại sở hữu khả năng như thế…”
Việc thi triển tà thuật Hấp Hồn biến kẻ địch thành thuộc hạ đồng nghĩa với việc mọi ký ức, bí mật mà Atou nắm giữ giờ đây đều nằm gọn trong tay Erakino.
Nhờ khai thác trực tiếp từ Atou, mọi bí mật về vương quốc Mynoghra cứ thế mà lộ ra.
Nói cách khác, toàn bộ tri thức của Ira Takuto và Atou từ thân thế, lịch sử, cho đến bản chất thật sự của trò chơi Eternal Nations đã phơi bày dưới ánh sáng.
Và những thông tin ấy đủ khiến bất kỳ ai cũng phải rúng động.
“Cướp năng lực của kẻ bị giết… đúng là gian lận thần thánh đấy chứ! Chưa kể cái trò tạo Anh Hùng hàng loạt kia nữa? Hahaha~ Soarina-chan, cô nhạy bén thật nha~”
Erakino khúc khích cười, liếc sang Atou lúc này chỉ còn là một con rối vô hồn lặng lẽ đứng bên cạnh.
Atou đã hoàn toàn bị cô ta cướp đoạt ý thức.
Khác với cách Soarina từng đối xử, Erakino không cho Atou bất kỳ cơ hội nào để tỉnh thức thậm chí cả để van xin cũng không có.
Một phần vì Erakino từng bị Atou bẽ mặt thảm hại, phần khác bởi chính hai Thánh Nữ kia cũng xác nhận:
Cho dù chỉ giải trừ một phần khống chế, thứ nhận lại từ Atou cũng sẽ chỉ là những lời nguyền rủa tàn độc mà thôi.
Lòng trung thành Atou dành cho Phá Diệt Vương là điều không thể lay chuyển.
“Vấn đề Phá Diệt Vương và con át chủ bài của hắn đã xử lý xong. Nhưng còn bọn Dark Elf thì sao? Nếu đám tàn quân Mynoghra nổi loạn thì... không đơn giản đâu, Erakino.”
Fenneh lên tiếng, giọng vẫn đều, lạnh và cực kỳ thực tế.
Trong khi Erakino và Soarina vẫn còn lâng lâng vì chiến thắng, Fenneh như thường lệ là người duy nhất giữ đầu óc tỉnh táo.
Erakino hiểu rõ vai trò ấy, nên chỉ gật đầu thản nhiên.
“Không sao. Chỗ ranh giới giữa miền Nam và Dragontan ấy tức Hắc Đại Lục, tôi đã thả sẵn lũ quái do Master triệu hồi rồi.”
“…Lũ quái cấp thấp cô từng nói đến?”
Trong TRPG, Game Master có quyền điều phối đủ loại quái vật, từ bọn goblin mò mẫm trong hang cho đến rồng giữ kho báu giữa dãy núi.
Chúng là công cụ, không hơn.
Dùng chúng làm hàng rào phòng vệ, nghe qua tưởng ngẫu hứng, nhưng lại rất đúng phong cách của Erakino.
“Về chiến lực thì sao? Nếu cần thiết, tôi có thể điều Thánh Kỵ Binh tuần tra khu vực đó—”
“Thôi nào, Soarina! Đừng bắt đội Kỵ Binh đi dọn rác! Phí nhân lực lắm! Mấy con quái đó là đủ để ‘tiễn’ bọn tàn quân đi rồi!”
Sự thật là:
Quái Erakino tung ra không chỉ đông mà còn mạnh mẽ vượt chuẩn.
Chỉ có điều, vì là quái vật phổ thông từ sách luật nên cô không thể giám sát từ xa nên đành để chúng tự tung tự tác nơi Hắc Đại Lục.
Dù vậy, cô không hề lo lắng.
Bởi Thánh Kỵ Binh vẫn còn một vai trò quan trọng hơn.
“Chuẩn rồi… ta sắp rút khỏi Qualia. Đội Kỵ Binh dĩ nhiên phải ở lại sát cánh với ta.”
Chiến công diệt trừ Phá Diệt Vương sẽ là bàn đạp để dựng nên một quốc gia mới.
Và trong thời điểm nhạy cảm này, họ không thể để lọt bất kỳ thế lực nào cản đường.
“Phá Diệt Vương đã bị tiêu diệt. Dù Dark Elf còn sót, chúng cũng chẳng còn đủ sức uy hiếp.”
“Phải đấy. Nếu chúng tự nhập về Fawncaven thì càng tốt. Bây giờ mà dây dưa với chúng chỉ tổ rách việc.”
Cả ba gần như đã mặc định rằng Mynoghra đã là quá khứ.
Tất cả đã kết thúc rồi.
“…Vậy, đến lúc rồi nhỉ?”
“Vâng, Fenneh-sama.”
Vì giấc mơ, bước kế tiếp đã định.
Miền Nam Thánh Vương Quốc đang bên bờ vực.
Những cuộc thanh trừng lén lút, những lần vượt quyền táo bạo đã lan tới trung ương.
Công văn chất vấn từ thủ đô dội xuống như mưa tên.
Người chịu trách nhiệm phản hồi thì gần như phát điên.
Không còn kẽ hở nào để câu giờ.
Giờ là lúc dứt khoát.
Một quốc gia dưới ánh sáng Thần.
Thời khắc đã điểm.
“Không còn đường lui nữa. Ngay ngày Sabbath tới, ta sẽ tuyên bố ly khai khỏi Thánh Vương Quốc Qualia… và lập quốc!”
Vòng quay định mệnh lại chuyển thêm một vòng.
Tương lai sẽ ra sao chỉ có họ biết rõ.
Nhưng ít nhất thì:
“Chậc! Lo gì chứ! Có Erakino-chan, Soarina-chan, Fenneh-chan… rồi cả Atou-chan nữa!!”
“Phải. Khi cả ba chúng ta còn ở đây, chẳng ai dám ngáng đường đâu.”
“Được rồi. Tạm nghỉ hết hưng phấn đi, chúng ta còn khối việc phải làm.”
Cả ba đồng loạt đứng dậy.
Công việc còn chất đống.
Họ phải bàn bạc với Fjord, Thánh Kỵ Binh Đoàn Trưởng Miền Nam.
Soạn chỉ thị cho các thánh chức giả, thu xếp hậu phương, liên hệ thương nhân, xử lý núi công văn.
Chưa kể… còn chưa đặt được tên quốc hiệu.
Soarina bất giác khúc khích, nhẹ nhàng bật cười vì nhận ra điều đó.
Erakino nhìn sang, ngơ ngác chớp mắt.
Thế là Soarina nghiêng người, cười dịu dàng rồi chủ động mở lời bàn bạc.
…....
…..
…
Sau khi ba người rời đi, cánh cửa phòng họp khép lại, mang theo một luồng gió nhẹ khiến tờ giấy rơi xuống.
Trên tấm da cừu trắng tinh, nét chữ nắn nót chép lại đoạn Thần Ký của Cổ Thánh Nữ.
Soarina từng đưa Erakino xem.
Nhưng đổi lại chỉ là cái nhíu mày và câu phán thẳng:
“Nghe như mấy bài thơ ẩn dụ phi thực tế ấy!”
Cuối cùng, họ nhất trí gạt bỏ.
Tờ tiên tri vô giá ấy bị ném lẫn vào đống tài liệu như thể chưa từng tồn tại.
Vị thần từng ban lời tiên tri thơ mộng đó, rốt cuộc đã toan tính điều gì?
Dù sao thì… với những kẻ vừa tự tin tuyên bố đã tiêu diệt Phá Diệt Vương, lời sấm ấy chẳng còn chút giá trị nào.
Nó bị bỏ quên, lặng lẽ chìm khuất trong biển giấy tờ.
◇◇◇
“~~~~~”
Tại vùng Hắc Đại Lục trên dải đất hoang giữa Dragontan và miền Nam Thánh Vương Quốc, một người đang khe khẽ ngâm nga, bước đi giữa hoang mạc.
Điệu khúc ấy không thuộc về thế giới này.
Ai từng nghe qua sẽ bị cuốn vào ngay lập tức, không thể dứt ra.
――Nhạc chủ đề riêng của Mynoghra trong 『Eternal Nations』:
Phá Diệt Vương
Khúc nhạc ấy, Takuto đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Bản khải hoàn cho muôn vàn chiến công.
Cho những lần đất nước của cậu nghiền nát quốc gia khác và chễm chệ tuyên bố bá nghiệp.
Giờ đây, khi vừa cất giọng hát, Takuto vừa lặng lẽ thả hồn trôi theo những hoài niệm vĩ đại ấy.
…
Thình lình, cát bụi trước mặt tung lên mù mịt.
Một đám quái vật khổng lồ gào rú lao ra, chặn lối đi.
“GISHAAAAAAAAAAA!!”
“…Ể.”
Một con mãng xà mọc cánh, dài hàng chục mét.
Một đống thịt trôi lửng lơ, lổn nhổn những con mắt đỏ như máu.
Một con thằn lằn mặt dài, răng như lưỡi cưa biển sâu.
Tuyệt đối không phải sinh vật tự nhiên.
Cặp mắt đục ngầu của lũ quái hiện lên khát vọng giết chóc nguyên thủy.
Chúng gầm lên, đồng loạt lao về phía Takuto với tốc độ cuồng loạn.
Giữa vùng đất khô cằn, không còn đường lui.
Nhưng… Takuto chỉ đứng lặng.
Không thèm nhúc nhích.


0 Bình luận