Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa
Chương 66: Tái Thiết (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,903 từ - Cập nhật:
Đã gần hai tuần kể từ khi Dragontan chính thức trở thành một phần thuộc quyền quản lý của Mynoghra.
Dù những rối ren xoay quanh việc chuyển giao vẫn chưa thể chấm dứt ngay, nhưng nhờ đội ngũ phụ trách dần quen tay, công việc của thành phố cũng bắt đầu chạy vào guồng ổn định hơn.
Anterise Antique, người được xem như linh hồn của thành phố này, hôm nay vẫn đang miệt mài chiến đấu với đống công việc giấy tờ, bên chiếc bàn làm việc giờ đã gọn gàng hơn trước rất nhiều.
“Thưa thị trưởng, tôi mang đến bản dự thảo về giáo dục cơ bản cho dân cư.”
“Cảm ơn cậu. Cứ để ở đó nhé—”
Người thanh niên, một thư lại tập sự không thèm gõ cửa, cứ thế ôm một xấp giấy trắng tinh bước vào, đặt gọn lên bàn cô.
Anterise tạm gác bút, lật nhanh qua vài trang, chắc chắn không có việc gì khẩn cấp, rồi chẳng chút ngại ngần quẳng cả xấp giấy đó xuống tận đáy chiếc hộp gỗ đề chữ “Chưa xử lý”.
Nhìn cảnh tượng ấy ngay trước mắt, anh chàng chỉ biết thầm thương cảm cho bản dự thảo vừa bị đẩy xuống cuối sổ, nhưng vẫn cẩn trọng cất lời:
“Liệu… để vậy có ổn không ạ?”
“Ừ? À, chỉ là bản thảo về việc nâng cao trình độ học vấn cơ bản cho dân thôi mà. Vì đã quyết định sẽ xây Học viện, nên đương nhiên sau này sẽ cần một cơ chế để bồi dưỡng dân trí. Nhưng hiện giờ chưa gấp, tạm gác đã. À mà tiện đây, chờ chút. Có mấy tờ cần chuyển qua phòng ban khác, cậu đợi tôi lấy.”
Nói rồi cô rời bàn, lướt qua những giá tủ giờ đã ngăn nắp chỉnh tề, khác hẳn tình trạng bừa bộn thuở trước, rút ra vài tập hồ sơ cần thiết.
Anh thư lại tập sự nọ, vốn là cựu lính gác, được tuyển thẳng vào làm nhân viên hành chính nhờ một lần trò chuyện ngẫu nhiên với thị trưởng.
Nhân sự có phần ngược đời, nhưng tình cảnh hiện tại của Dragontan thì loại chuyện này không còn hiếm.
Nhờ các đơn vị dị hình của Mynoghra phụ trách an ninh, thành phố đang tái cơ cấu mạnh mẽ về nhân sự:
Bất cứ ai biết đọc, biết viết đều bị “lôi” về làm giấy tờ, dẫu có là cựu vệ binh đi chăng nữa.
Anh lính gác này nằm trong số đó, dẫu trong lòng vẫn ghét cay ghét đắng công việc bàn giấy rối rắm, nhưng lệnh đã ban, muốn cãi cũng đành chịu.
Cũng may người đồng đội thú nhân của anh ta thi rớt bài sát hạch, nên đành ở lại làm vệ binh như cũ.
Tuy lương bổng có phần nhỉnh hơn trước, nhưng khối lượng kiến thức phải nhồi nhét gấp mấy lần thời còn cầm giáo gác cổng.
Nhiều đêm anh ta phải vắt óc suy nghĩ, hậm hực trách thầm người đã kéo mình vào con đường này.
Nhưng rốt cuộc, trước uy quyền của Mynpghra, chút bất mãn ấy cũng bị lòng trung thành nuốt gọn.
Dù cố gắng hết sức, công việc mới vẫn đầy thử thách.
Mỗi ngày đều là một chuỗi thử sai, rối loạn.
Như bây giờ, anh vẫn chưa dám chắc xấp tài liệu vừa bị thị trưởng tạm gác kia quan trọng đến đâu, chỉ biết đứng im, mặt méo xệch.
“Cơ mà… giáo dục cho dân thường ạ? Tôi cứ nghĩ chuyện đó phải do mấy vị chức cao đảm đương…”
“Kiến thức cơ bản thì ai cũng phải có chứ. Dân chúng là thần dân của Vua, chẳng lẽ để họ mù chữ thì ra thể thống gì? Mà cậu cũng lo học hành tử tế cho tôi, đừng để Vua mất mặt đấy nhé.”
“Dạ… tôi sẽ cố…”
Bị cô quở nhẹ vậy thì chẳng còn đường cãi.
Nhưng trong bụng anh vẫn cứ thấy khó chịu:
Bảo cầm thương canh gác thì được, chứ ngồi bàn mài giấy, gò lưng học chữ thì khổ quá.
Anterise thoáng liếc anh chàng đang ngẩn ngơ, rồi lặng lẽ thở dài trong lòng:
(Dù tương lai thành phố này phát triển theo hướng nào, dân trí cơ bản vẫn phải có. Không biết đọc, biết viết thì làm sao dạy nghề, làm sao quản lý công việc?)
Ai có dính líu đến vận hành Dragontan đều hiểu rõ:
Mynoghra đang đổ vào đây vô số tiền bạc, nhân lực và vật tư.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất không phải nguồn cung dồi dào, mà là tham vọng nâng cao dân trí, mở rộng tri thức cho toàn dân, bao gồm cả tầng lớp lao động vốn chẳng bao giờ mơ đến sách vở.
Điều này báo hiệu hai điều:
Một là Mynoghra coi trọng nghiên cứu và đổi mới kỹ thuật đến mức nào, hai là họ mạnh đến mức dám tiêu tốn tài lực khổng lồ chỉ để giáo dục dân đen.
Chính Anterise cũng từng ngờ vực:
Quy mô Mynoghra, theo hiểu biết của cô, khó mà kham nổi một kế hoạch tầm cỡ như vậy.
Nhưng rồi cô hiểu ra:
Tất cả đều nhờ vào sức mạnh tuyệt đối và trí tuệ sâu không đáy của Phá Diệt Vương, Ira Takuto.
(Nói cho cùng, có Vua ban phát kiến thức thì mới nhận ra giáo dục quan trọng đến chừng nào. Nhất là Fawncaven này vốn thua kém các nước phía Bắc về kỹ thuật, Vua chú trọng giáo dục cũng là lẽ hiển nhiên.)
Fawncaven lạc hậu cũng bởi vùng đất phía Nam khắc nghiệt.
Đất đai khô cằn, lũ man tộc hung hãn rình rập mạng người.
Trong hoàn cảnh ấy, giáo dục chỉ tổ tốn cơm tốn sức.
Ngày trước, chỉ cần trẻ con biết nói, biết đi đã phải theo cha mẹ lao động.
Truyền nghề, dạy việc đều theo kiểu cầm tay chỉ việc, đủ để sống sót đã là phúc phần rồi.
Chuyện học hành, sách vở, chỉ nhà giàu hay quý tộc mới mơ tới được.
Vậy mà giờ đây, dưới bóng Vua, mọi thứ thay đổi chóng mặt.
Dân Dragontan có thể nói lần đầu được sống như con người văn minh đúng nghĩa.
“Nhưng mà… mọi thứ cứ ào ào thế này, thú thật theo không kịp thật đấy ạ…”
Anh chàng thở dài than vãn.
Mỗi ngày thức dậy, lại thấy một góc phố quen thuộc bị phá đi, thay bằng công trình mới.
Cách làm việc vừa thuộc lòng hôm qua, hôm nay đã có lệnh sửa đổi.
Nếu có nơi nào xứng đáng gọi là “đang lột xác”, thì chắc chắn chính là Dragontan lúc này.
“Nhờ nguồn lương thực, vật tư gần như vô hạn từ bản quốc… mà hơn cả, là nhờ những đơn vị súng binh với sức mạnh phi lý kia nên ta mới làm được vậy thôi.”
Anterise khẽ gật đầu đồng tình với nỗi than của anh, nhưng trong lòng lại nghĩ về đội quân súng binh, một trong những nhân tố then chốt giúp thành phố đổi đời.
Đội quân này gồm những tinh nhuệ đã qua huấn luyện cơ bản, hiện đang canh gác vòng ngoài và diệt trừ man tộc lân cận.
Nhờ họ, ruộng nương không còn bị cướp phá, mà thậm chí, bọn man tộc còn đang bị đẩy lùi tận hang ổ.
Nếu tình hình cứ thuận lợi thế này, việc mở thêm làng mạc, đồng ruộng lớn quanh thành cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Dĩ nhiên, trước tiên vẫn phải tái thiết xong hạ tầng của Dragontan đã.
Cô dán nhãn phân loại hồ sơ đã phê duyệt, rồi bất chợt nhớ ra một chuyện quan trọng từng dặn dò anh chàng tập sự này.
“Nói mới nhớ, chuyện thu thập tin tức các nước láng giềng… tiến triển sao rồi?”
Dù thành phố Dragontan hiện vẫn còn ngổn ngang giữa cơn hỗn loạn và biến động, nhưng không vì thế mà nó trở nên khép kín như một vùng đất bế quan tỏa cảng.
Việc giao thương với Fawncaven vẫn diễn ra bình thường, và cả những giao dịch với các đoàn thương buôn đến từ phía Bắc vốn có từ trước cũng được duy trì.
Thông tin, đôi khi, còn quý hơn vàng bạc.
Hiểu rõ điều đó, Anterise đã cắn răng trích ngân quỹ và nhân lực để duy trì mạng lưới thu thập tin tức, dẫu nguồn lực của cô vốn đã thiếu trước hụt sau.
Dĩ nhiên, mệnh lệnh này vốn xuất phát trực tiếp từ Mynoghra, mà xa hơn nữa là ý chỉ của chính Vua Ira Takuto.
Chỉ cần lơ là, để kết quả nửa vời khiến Vua phật ý, thì hậu quả khôn lường.
Nghĩ vậy, dẫu ngoài mặt hỏi han có vẻ thản nhiên, trong lòng cô vẫn cứ nơm nớp lo lắng.
“Chủ yếu là tin đồn về tình hình các thành phố lân cận thôi ạ, nhưng nhìn chung tiến triển thuận lợi.”
“Ồ, bất ngờ đấy. Tôi cứ ngỡ sẽ vất vả hơn nhiều. Nguồn tin của các đoàn thương buôn và lính đánh thuê phải không?”
“Vâng, đúng như thị trưởng đoán. Chỉ cần ngửi thấy mùi tiền, bọn họ tự khắc lò mò đến thôi. Có điều, lần này hét giá cao hơn bình thường nhiều. Rõ ràng là đang tranh thủ chặt chém rồi.”
“Dù được bản quốc viện trợ không ít, nhưng vẫn có những thứ thiếu hụt. May mà còn dư tiền, cứ trả thêm một chút cũng được. Tiền làm miệng họ dễ buột ra hơn, khỏi lăn tăn.”
Biết mọi chuyện diễn ra trôi chảy hơn dự đoán, Anterise khẽ thở phào.
Ban đầu cô lo đám thương nhân sẽ dè chừng khi nghe danh quốc gia tà ác, nhưng có vẻ nỗi lo đó đã thừa.
Hiện tại Dragontan vẫn đang trong giai đoạn “quá độ”.
Mai này, thành phố có thể sẽ mang dáng vẻ ma quái hơn, nhưng giờ đây, phần lớn diện mạo cũ vẫn còn được gìn giữ giữa công cuộc tái thiết quy mô lớn.
Có lẽ chính sự “lưng chừng” này khiến những đoàn thương buôn bớt phần cảnh giác.
Dĩ nhiên, khi Dragontan hòa nhập hoàn toàn vào Mynoghra, thái độ của họ sẽ ra sao thì vẫn còn là ẩn số.
“Rõ rồi. Vậy bảo người phụ trách lập danh sách hàng hóa cần mua từ các đoàn thương buôn rồi mang qua tôi duyệt. Làm gọn gàng vào nhé.”
Tạm thời, mua vật tư hay thu thập tin tức đều không gặp trở ngại.
Mà cả hai việc ấy, lúc này đều thiết yếu cho Dragontan và Mynoghra.
Anterise gật đầu, dặn anh thư lại ưu tiên xử lý.
“Danh sách hàng hóa và báo giá… Thật tình, mấy việc lặt vặt thế này bỗng dưng nhiều lên ghê.”
“Nhưng nghĩ lại thì còn đỡ hơn cãi nhau vì ‘ai nói gì, ai sai ở đâu’. So với rắc rối đó thì ghi chép giấy trắng mực đen còn nhẹ nhàng hơn nhiều.”
“Chuẩn. Một hệ thống được vận hành chặt chẽ thì tranh cãi cũng bớt, mà tôi còn bớt nhức đầu. Chữ ký tôi ký mỗi ngày cũng càng lúc càng đẹp, nhỉ?”
“Nói đến chữ ký, chi bằng thị trưởng ký thêm mớ giấy này cho tôi đem đi phát thưởng cho anh em nhé?”
“Rồi rồi, đây, cầm lấy đi.”
Dù có hơi mải chuyện phiếm, Anterise vẫn nhanh nhẹn đưa sấp giấy đã chuẩn bị sẵn.
Cô tiễn gã tập sự ra cửa bằng một cái phẩy tay nhẹ, rồi ngay lập tức lôi từ dưới gầm bàn ra một chai rượu giấu kỹ, chẳng ngại ngần vặn nắp.
“Rồi, làm việc nào. Vừa làm vừa nhâm nhi tí rượu, sướng quá còn gì ~”
◇◇◇
【Kế hoạch phát triển Dragontan và lưu ý về Vùng Đất Bị Nguyền】
Tiến độ phát triển thành phố nhìn chung đúng kế hoạch.
Những ngôi nhà bỏ hoang do dân di cư sẽ do nhà nước tiếp quản, sửa chữa và cấp lại cho người có nhu cầu.
Khu ổ chuột và các công trình mục nát có nguy cơ sập sẽ bị dỡ bỏ.
Vì khả năng cao đất đai sẽ biến đổi do ảnh hưởng của đặc tính “Vùng Đất Bị Nguyền” của Mynoghra, nên kết cấu nhà ở sẽ được gia cố kiên cố hơn.
Song song đó, việc xây dựng các công trình đặc thù như Ma Pháp Nghiên Cứu Sở, Chợ, Luyện Binh Sở vẫn tiếp tục.
Về các Long mạch huyệt, sẽ cần thời gian để Mynoghra và Fawncaven khảo sát, kiểm chứng và lập phương án khai thác nên trước mắt sẽ được khoanh vùng cấm ra vào.
【Kế hoạch sản xuất lương thực】
Sản lượng lương thực tự túc hiện tại không đủ đáp ứng nhu cầu, dẫn tới tình trạng thiếu dinh dưỡng và phát triển kém ở nhiều dân cư.
Trước mắt, ưu tiên cung cấp nguồn thực phẩm giàu dinh dưỡng do Vua ban cấp.
Đồng thời, để cải thiện an ninh lương thực lâu dài, sẽ thúc đẩy việc phổ biến quả thịt người, khuyến khích các quán rượu, quán ăn trong thành phố đưa các món chế biến từ quả thịt người vào thực đơn, giúp dân dần làm quen với khẩu vị mới.
【Kế hoạch xây dựng đường bộ và mạng lưới lưu thông với các nước đồng minh】
Xây dựng tuyến đường bộ kết nối thủ đô Mynoghra với Dragontan, đảm bảo luồng lưu thông hàng hóa ổn định.
Việc mở đường tại Đại Chú Giới, nơi địa hình gồ ghề và rừng cổ thụ rậm rạp, sẽ do đội công trình của bản quốc đảm trách.
Phía Dragontan cũng sẽ cử người phối hợp, song trọng tâm vẫn là hoàn thiện nội đô trước.
Đồng thời, sẽ xúc tiến thiết lập và cải tạo tuyến lưu thông từ Dragontan đến thủ đô Fawncaven, Crescent Moon.
【Kế hoạch thu thập tình báo】
Tất cả quán rượu, quán ăn, quán trọ trong thành phố sẽ được đặt dưới quyền quản lý trực tiếp của Mynoghra, làm đầu mối thu thập tin tức.
Chủ quán và nhân viên sẽ được đào tạo sơ bộ để trở thành mắt tai cung cấp thông tin chất lượng hơn.
Trọng điểm thu thập là tin tức về các quốc gia đối thủ tiềm năng như Thánh Vương Quốc, Liên minh Khế Ước Elf, tiếp đến là Fawncaven và các tiểu quốc rải rác ở Nam Đại Lục.
Việc điều phối thông tin do bản quốc trực tiếp chỉ đạo, Dragontan chỉ có trách nhiệm thực hiện theo lệnh.
◇◇◇
Khối công việc đang triển khai song song đủ để choáng ngợp.
Mỗi tài liệu, mỗi hạng mục đều là chỉ thị từ Mynoghra, đều là công việc trọng yếu, không thể làm qua loa.
Ngoài ra, còn vô số dự án như xây dựng khu vui chơi, củng cố tường thành, mở rộng công sự phòng thủ…
Tuy vậy, những hạng mục này hiện được xếp ưu tiên thấp hơn, chờ hoàn thiện hệ thống giáo dục rồi mới khởi công tiếp.
“Việc thì ngập đầu, nhưng nghĩ đến tương lai tươi sáng thì cũng dễ chịu hơn nhiều ~”
Ít ra, so với những ngày trước chỉ biết lo sợ cho ngày mai, bây giờ, cư dân Dragontan đã có thể mơ mộng về một tương lai ổn định.
Uy lực của Vua đã mang đến cho họ niềm an tâm, thậm chí, như một thứ thuốc gây nghiện ngọt ngào mà khó ai dứt ra được.
Liệu đây có phải là con đường dẫn họ đến chỗ sa đọa?
Câu hỏi ấy thỉnh thoảng vụt qua đầu Anterise, nhưng rồi cô lại gạt đi, tập trung hoàn thành đống việc trước mắt.
Những ngày bận rộn này sẽ còn kéo dài.
Dragontan, tuy đã được trao quyền quản lý cho Mynoghra, nhưng để hoàn toàn trở thành “một phần xương thịt” của bản quốc thì vẫn còn chút thời gian nữa.
“Ờm… Tờ chỉ thị ấy… Đâu rồi nhỉ? ――À, đây rồi.”
Ngày đó, ngày Dragontan chính thức nhập quốc, chắc sẽ đến nhanh thôi, nếu nhìn vào khối lượng công việc đang chất chồng này.
Anterise giở tờ chỉ thị từ bản quốc ra, lẩm bẩm:
【Lễ Chuyển Giao Dragon Tan và――】
“…Còn một tháng nữa sao. Phải làm cho xong hết mới được ~”
Phần thưởng cô nhận được đã quá đủ để hài lòng.
Vậy thì, cho dù phải dốc cạn sức lực này, cô cũng nhất định phải hoàn thành mọi việc cho bằng được.
Anterise khẽ vuốt ve chai rượu quý mà Vua đã ban tặng, ánh mắt chứa chan sự trân trọng, rồi ngửa cổ uống một hơi sảng khoái.
Có lẽ, ngày trọng đại sắp tới sẽ mang ý nghĩa không chỉ với Mynoghra mà còn với cả thế giới này.
Nghĩ vậy, Anterise càng thêm quyết tâm, siết chặt tinh thần, dồn hết tâm huyết để tiếp tục lao mình vào công việc không chút chần chừ.


0 Bình luận