Vol 3: Và rồi diệt vong thì thầm như một trò đùa
Chương 68: Huyền Niệm (2)
1 Bình luận - Độ dài: 2,996 từ - Cập nhật:
“Chậc… tình hình này đúng là khó ngửi thật.”
Atou nhíu mày, thốt lên bằng giọng khinh bỉ sau khi lướt qua báo cáo, rõ ràng không hề giấu sự khó chịu.
Takuto gật đầu chậm rãi, đôi mắt vẫn dán vào văn bản.
Cậu không phản ứng mạnh như Atou, nhưng ánh nhìn sắc lạnh cho thấy tâm trí đang xoáy sâu vào phân tích.
“Ờ. Rõ ràng có gì đó rất mờ ám. Qualia với El-Na, nhất là bên Qualia, tin tức về con mụ phù thủy lẽ ra phải bị giám sát chặt thì giờ lại bặt vô âm tín. Nghĩ sao mà đám Ma Vương Quân của Brave Questus có thể dễ dàng xóa sổ mụ ta được?”
Họ đang bàn về tình hình của hai thế lực thiện còn lại.
Ngay từ lần đầu đụng độ Thánh Vương quốc Qualia khi chạm trán thánh kỵ binh và chiếm được tài liệu, Takuto đã biết rõ quốc gia đó đang bị một mụ phù thủy tên Erakino, một thế lực hoàn toàn xa lạ xâm lược từ bên trong.
Tất nhiên Takuto không hề lơ là, mụ phù thủy ấy luôn nằm trong danh sách đe dọa cần phải để mắt, kẻo trở thành hiểm họa cho Mynoghra.
Nhưng vùng bị xâm lược lại là miền Bắc hẻo lánh của Qualia, thông tin cực kỳ khó lọt ra ngoài.
Thêm chuyện liên minh với Fawncaven, rồi chiến tranh với các phe phái khác nổ ra liên miên, cũng chẳng trách cậu nhất thời bỏ sót.
Ấy vậy mà giờ đây, mọi thứ xoay chuyển quá nhanh như có kẻ cố tình bày trò.
Đến khi thuộc hạ dâng báo cáo, cậu mới cau mày nhận ra toàn bộ chuỗi bất thường.
Rõ ràng, hệ thống tình báo trong ngoài nước đang có lỗ hổng lớn, sắp tới chắc chắn phải chỉnh đốn triệt để.
Báo cáo nhắc đến hai điều:
Tung tích Erakino biến mất, kèm theo một cuộc đại cải tổ kỳ quái bất ngờ nổ ra.
Hiện tại, miền Nam Qualia đang trải qua một cuộc cách mạng chưa từng thấy.
Những người dẫn đầu chính là Thánh nữ Hoa Táng Soarina và Nhan Phục Thánh nữ Fenneh Carmell.
Thánh nữ vốn có sức ảnh hưởng tuyệt đối ở Qualia, nhưng một quốc gia tôn giáo vốn cực kỳ bảo thủ lại đột nhiên vứt bỏ lề thói cũ, ồ ạt áp dụng chính sách mới, khiến hai người không khỏi cảm thấy như có chuông báo động vang lên trong đầu.
Nếu chỉ đọc báo cáo thôi đã bất an thế này, thì tình hình thực địa hẳn còn phức tạp hơn nhiều.
Người dân miền Nam đang hân hoan vì được ban hành các chính sách cứu trợ, cắt bỏ hàng loạt lệnh cấm xưa cũ.
Nạn tham nhũng được quét sạch, chức quyền không còn mua được bằng tiền mà chỉ trao cho kẻ thật sự có uy tín.
Nghe qua thì quá lý tưởng đến mức chỉ khiến người ta càng sinh nghi:
Chắc chắn phía sau có bàn tay thao túng.
“Atou, cái kiểu hành động khó đoán thế này mới đáng sợ chứ. Trong Eternal Nations thì phe nào tham chiến cũng cố định, chỉ cần nắm rõ thì còn đoán ra chiêu thức được. Còn cái đám này, toàn nước đi ngoài sổ tay.”
Atou khoanh tay, môi mím chặt, giọng cô trầm xuống đầy khó chịu.
“Chẳng lường trước được gì hết, mà cũng chẳng dám manh động vì sợ bị phản đòn. Bực mình ghê.”
Trong Eternal Nations, cũng có vài quốc gia chuyên đánh ngầm.
Mynoghra chính là một trong số đó.
Nhưng ít nhất lúc đó vẫn có manh mối để suy đoán đối phương sẽ chơi chiêu gì.
Còn giờ thì bó tay.
Ý đồ của đối thủ còn chưa tỏ tường, nói gì đến tính nước phản đòn.
Và một điều Takuto dám chắc:
Không đời nào mấy Thánh nữ tự dưng bùng cháy tinh thần vị tha rồi cắm đầu cải cách thực lòng.
Nếu điều đó mà có thật, lịch sử Qualia đã không mục nát suốt bao thế kỷ như thế.
“Nói gì thì nói, sớm muộn cũng phải va nhau thôi. Giờ ưu tiên vẫn là gom quân, tiếp tục moi thông tin đã, nhỉ?”
“Đúng. Dù có trong tay vũ khí tân tiến, nhưng bây giờ mà liều mở chiến tuyến thì vỡ mặt là chắc. Thời điểm này cứ tập trung củng cố nội lực trước đã.”
Takuto gật đầu, mặt không đổi sắc, còn Atou thì nghiến răng đầy bức bối.
Tóm lại, chọn lựa lúc này cực kỳ hạn hẹp.
El-Na cũng không khá khẩm hơn Qualia là bao.
Takuto và Atou nhanh chóng xem lại các tin tức mới nhất về quốc gia này.
Dù là một người từng gắn bó từ kiếp trước như Takuto, hay một chiến hữu đã trải đủ sóng gió như Atou, thì hiện tại cũng chẳng dám làm liều.
Cách an toàn nhất lúc này vẫn là lặng lẽ tăng cường nội chính, âm thầm thu thập thông tin, tránh phô trương gây chú ý.
Mynoghra không phải kiểu quốc gia ưa lao đầu ra chiến trường.
Bản chất là lẩn mình khỏi mắt các thế lực khác, tranh thủ vun đắp sức mạnh, rồi chỉ tung đòn khi chắc thắng.
Lẽ ra giờ vẫn còn là thời kỳ âm thầm tích trữ nhưng tình hình lại đang ép họ phải tính đường khác.
“Ít ra cũng phải lo đủ đơn vị công thành với mấy đội chủ lực có hỏa lực mạnh đã. Chứ nói thật, em chỉ muốn rút hẳn về thủ thành mà thủ hoài thôi…”
Takuto nheo mắt, nhẹ giọng nhắc.
“Nhưng năng lực phòng thủ hiện tại vẫn còn lỗ hổng. Đúng là có chị em Elfur, nhưng năng lực của họ quá kén bối cảnh. Ban đêm thì mạnh, chứ đánh ban ngày dễ bị dồn ép lắm.”
Atou khẽ cắn môi.
Cô ghét bị động, nhưng cũng hiểu rõ tình hình hơn ai hết.
Hiện tại Atou và chị em Elfur là hy vọng lớn nhất mà Takuto có thể tin cậy về sức mạnh.
Dĩ nhiên, đám thuật sư Dark Elf và đội súng trường vẫn đang gắng gượng chiến đấu, nhưng nhân lực vẫn quá ít ỏi.
Fawncaven tuy là đồng minh quân sự, nhưng rốt cuộc vẫn là nước ngoài.
Takuto và Atou hiểu rõ, vì vậy họ đành chấp nhận phương án co cụm, dẫu biết rủi ro bị động vẫn rất lớn.
“Nhưng cứ ngồi yên chờ quốc lực tăng thì cũng chán lắm, mà còn nguy hiểm. Cần có thứ gì đó đủ sức xoay chuyển tình hình. Ví dụ như… một Anh Hùng đủ khả năng cứu vãn cục diện bất cứ lúc nào chẳng hạn…”
Takuto trầm ngâm.
Việc mất Isla là một cú đòn chí mạng.
Nếu cô ấy vẫn còn, Mynoghra giờ đã khác hẳn.
Nhất là khả năng phòng thủ gần như hoàn hảo của Isla, dù đối thủ có dùng năng lực dị biệt thì vẫn có cách ứng phó.
Nhưng tiếc nuối cũng vô ích.
Điều quan trọng lúc này là lấp nhanh chỗ trống đó, triệu hồi một Anh Hùng mới là phương án rõ ràng nhất.
Nó chẳng phải nước cờ hay ho gì, nhưng hiệu quả thì không gì sánh bằng.
Chỉ có điều, rắc rối ở chỗ:
Để sinh ra Anh Hùng, cần kỹ thuật phù hợp.
Nhiều Anh Hùng bắt buộc phải phát triển kỹ thuật mới mới gọi ra được.
Dù Mynoghra có phần dễ dãi hơn mấy nước khác, nhưng kỹ thuật hiện tại thì vẫn chưa đến tầm.
Nói cách khác…
“Hiện giờ chỉ có thể chọn ra một người thôi.”
“…Đừng bảo là…”
Atou trợn mắt nhìn Takuto, như thể không tin cậu định nói nghiêm túc.
“Chuẩn luôn. Ứng viên duy nhất, còn ai trồng khoai đất này nữa…”
Sắc mặt Atou tái mét, ánh mắt đầy phản đối mãnh liệt.
Takuto cũng chẳng khá hơn, mặt dài ra thấy rõ.
Dù chỉ cần gom đủ tài nguyên là gọi Anh Hùng được ngay, nhưng phản ứng của hai người lại khác hẳn kỳ vọng, nhìn thế nào cũng thấy họ đang do dự.
Rốt cuộc người đó có vấn đề gì?
Câu trả lời được Atou hét to trước tiên.
“Cái đó thì tuyệt đối không! Em không chịu đâu! Không bao giờ! Dừng lại đi! Làm ơn đi, Takuto-sama! Em xin ngài đấy! Em nhất định không chấp nhận chuyện này đâu!”
Cô lao tới, giận dữ bám lấy Takuto, giọng gào như thể đối mặt thảm họa.
Takuto cũng chỉ còn cách thở dài, gật đầu bất lực bởi chính cậu cũng thừa biết, Anh Hùng đó vừa tai quái, vừa lắm trò, còn xung khắc với Atou như nước với lửa, lại luôn gây chuyện chẳng ai kiểm soát nổi.
Ảnh hưởng khi triệu hồi hắn ra thế giới này thật sự là ẩn số.
Tệ nhất, Takuto sẽ phải xét lại toàn bộ chiến lược từ gốc.
“Thật ra ta cũng chỉ toàn thấy bất an thôi…”
Takuto cũng buột miệng thở dài, mắt hơi cụp xuống như tự trách bản thân.
Như để dập thêm vào nỗi lo ấy, Atou bắt đầu liệt kê những chiến tích mà đúng hơn là tai tiếng của vị anh hùng kia.
“Quán quân hạng nhất bảng xếp hạng ‘Anh hùng không ai muốn nhận làm cấp dưới’. Và cũng là quán quân tuyệt đối bảng ‘Anh hùng không ai muốn có làm cấp trên’! Chưa hết, còn là quán quân tuyệt đối bảng ‘Nhân cách tệ hại’. Thật sự… không biết hắn có còn tí trung thành nào không nữa?”
“Trung thành thì có đấy ạ. Chỉ là hắn hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì tuyệt đối không được làm… rồi vẫn cười hề hề, vừa hát vừa đạp đổ mọi ranh giới, kiểu vậy đấy!”
“Ừ, ta cũng đoán ra… đúng kiểu hắn mà…”
Mynoghra vốn dĩ là một thế lực tà ác, có những lúc suy nghĩ và cách hành xử đã vượt ngoài phạm trù con người.
Và kẻ tiêu biểu nhất cho ‘cái ác không thể kiểm soát’ ấy chính là vị anh hùng đang được nhắc tới.
“…Nhưng mà, gọi hắn ra bây giờ thì cũng chẳng có lợi gì cả. Mà thiệt hại thì lại có, tính ra còn lỗ nặng.”
Anh hùng này đâu phải kiểu mạnh mẽ gì cho cam.
Hắn giỏi nhất là những thủ đoạn lén lút, còn khi đã có kẻ địch rõ ràng và tình hình căng thẳng như bây giờ thì rất khó để dùng.
Chỉ khi cần một kẻ phá bĩnh trong thời bình, hắn mới thật sự đáng sợ.
“Đúng thế! Vậy nên bỏ đi! Dẹp ngay ý định gọi hắn ra đi Takuto-sama! Chúng ta còn nhiều anh hùng khác… kiểu gì cũng có… mà!”
“Haizz… Atou với Isla chính là những anh hùng ‘có lương tâm’ hiếm hoi của Mynoghra mà…”
Thực ra, số còn lại cũng chẳng khá hơn.
Hầu hết anh hùng thuộc phe tà ác đều là hạng lập dị, chỉ khác nhau ở mức độ.
Nói cách khác, cứ mỗi lần bổ sung lực lượng, dạ dày của Takuto lại được dịp co thắt thêm một chút.
Takuto chợt nhớ đến những câu chuyện ngắn được cậu cài cắm vào game Eternal Nations, nơi mà lãnh đạo phải chạy theo dọn đống lộn xộn do chính các anh hùng gây ra.
Không ngờ giờ đây cậu lại phải đích thân làm điều đó ngoài đời thật.
Nhưng xét về năng lực, dù bực nhưng không thể phủ nhận không ai có thể thay thế hắn.
“Thôi được, tạm gác chuyện gọi hắn ra. Tên đó chỉ thích hợp khi không thể dùng cách chính diện mà phải làm mấy trò mưu mẹo vượt ngoài lẽ thường… Ví dụ như… nếu chẳng may ta gặp chuyện gì đó…”
Takuto buông câu nói ấy, khiến Atou tái mặt.
Cô chưa từng nghĩ Takuto sẽ nói đến khả năng xấu như vậy.
“Nếu, chỉ nếu thôi, lỡ ta có mệnh hệ gì… Atou, hãy gọi hắn ra giúp em xử lý mọi thứ.”
Atou lập tức lắc đầu, giọng gần như gắt lên vì lo sợ.
“Không! Không bao giờ em để chuyện đó xảy ra! Em, Atou, sẽ bảo vệ Takuto-sama bằng mọi giá! Dù phải đánh đổi mạng sống cũng được!”
Takuto chỉ khẽ nhắm mắt rồi mở ra, không phản ứng gì nhiều, nhưng trong đáy mắt thoáng hiện một nét xót xa.
Ở thế giới này, chẳng có gì gọi là “bảo đảm tuyệt đối”.
Cậu tin Atou.
Không ai trung thành hơn cô.
Nhưng cậu cũng biết rõ:
Có những chuyện không thể chống lại bằng lòng quyết tâm.
Không muốn để nỗi lo của cô kéo dài thêm, Takuto khẽ thở dài rồi bật cười, cố làm dịu không khí bằng một giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
“Haha… ta biết. Cảm ơn em, Atou. Cơ mà… cứ để con gái đứng chắn phía trước thế này cũng hơi kỳ đấy. Giá mà ta biết múa kiếm, vung đao oai hùng như người ta thì đỡ ngại biết mấy…”
“Takuto-sama mà vác kiếm ra trận thì đúng là hết đường xoay thật đấy…”
Atou thở ra, môi mím lại, nhưng giọng vẫn đanh.
“Nói thẳng ra, ngài là kiểu người chỉ nên ngồi sau điều hành thôi. Mọi chuyện để bọn em lo là được.”
Takuto gật đầu chấp nhận như thể đã nghe điều này hàng trăm lần.
Cậu không lấy làm phật ý mà trái lại, chính sự thẳng thắn của Atou khiến cậu nhẹ lòng.
Đúng vậy.
Vai trò của một lãnh đạo là điều phối, không phải xông pha chém giết.
Trong lịch sử loài người, những vị vua giỏi chiến trận chỉ là số hiếm hoặc là sản phẩm của truyền thuyết.
Cậu biết rõ vị trí của mình ở đâu, và sẽ làm tất cả để giữ mình tránh khỏi tiền tuyến, không phải vì sợ hãi, mà vì cậu là người có thể xoay chuyển thế cục bằng đầu óc.
Tuy nhiên, thực tế thì luôn có cách bẻ gãy những toan tính đẹp đẽ nhất.
“Dù sao thì… cứ nhớ lời ta nói. Nếu ta không còn… hãy gọi hắn ra. Đây là lệnh.”
Câu nói bình thản vang lên, nhưng giọng điệu dứt khoát không cho phép phản bác.
“…Vâng.”
Atou ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng cúi đầu chấp nhận.
“Nhưng nói thật… em không tin hắn sẽ nghiêm túc cứu nguy đâu. Khéo hắn còn cười toe toét rồi bày thêm trò ấy chứ…”
“Haha… ta cũng nghĩ y chang.”
Takuto bật cười, nhưng đôi mắt thì không giấu nổi nét lo lắng.
Cậu biết rõ kẻ đó sẽ khiến tình hình rối tung, thế nhưng… kỳ lạ thay, ở một góc nào đó trong thâm tâm, Takuto lại muốn thấy hắn xuất hiện.
Có lẽ vì sự hỗn loạn hắn mang tới chính là thứ duy nhất có thể đập vỡ thế cân bằng chết chóc này.
Takuto khẽ đưa tay lên, xoa đầu Atou lúc này đang phồng má tức tối bằng một động tác đầy cưng chiều nhưng cũng có phần xin lỗi.
“Thôi thì… cứ tin là hắn xoay xở được đi.”
Dù hắn có gây náo loạn, thì vẫn là quân cờ mà Takuto có thể đặt cược nếu chẳng còn lựa chọn nào khác.
Chủ đề về tên anh hùng kia kết thúc tại đó.
Takuto ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng ra phía chân trời xa xăm.
Niềm tin, dù mơ hồ hay xấu xa, thì vẫn là niềm tin.
“Được rồi. Quay lại việc chính thôi. Chúng ta phải sẵn sàng cho lễ chuyển giao Dragontan… còn một tuần nữa.”
Atou gật đầu, vẻ nghiêm túc lập tức quay lại trên gương mặt cô.
Buổi lễ tiếp nhận Dragontan,một nghi thức chính thức công bố thành phố này đã thuộc về Mynoghra đang đến gần.
Dù thực chất, vùng đất ấy đã nằm dưới quyền họ từ lâu, nhưng Takuto muốn biến sự kiện này thành một khởi đầu mới, có tính biểu tượng.
Các Dark Elf đang gấp rút chuẩn bị. Takuto và Atou cũng âm thầm mong chờ ngày hôm đó không chỉ như một cột mốc chính trị, mà còn là một dịp hiếm hoi để thả lỏng.
Dù thế giới ngoài kia đầy rẫy hiểm họa, dù các thế lực địch vẫn đang rình rập khắp nơi…
Ít ra, trong ngày hôm ấy… chỉ một ngày ấy thôi… họ có thể tạm gác lại gánh nặng.
Takuto khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi dồn lại mọi tâm trí cho công việc.
Cả cậu và Atou lúc này vẫn chưa hề hay biết…
Ngày hôm đó, cái ngày tưởng chừng chỉ là một lễ hội bình thường…
Sẽ trở thành một trong những ngày dài nhất, chấn động nhất trong lịch sử của Mynoghra…
=Eterpedia============
【Ma Lực Đại Địa】 — Tài nguyên Ma Lực
Tăng +10% năng lực sản xuất lương thực toàn quốc.
Mở khóa ma thuật quân sự hệ "Đại Địa".
Ma Lực Đại Địa là một loại tài nguyên chiến lược, thu được bằng cách khai thác Ma Lực tinh khiết từ các Long Mạch Huyệt rồi chuyển hóa thành.
Chỉ cần sở hữu loại Ma Lực này, quốc gia đã có thể gia tăng sản lượng lương thực một cách ổn định.
Hơn nữa, các đơn vị ma thuật còn có thể thi triển "Đại Địa Thuật”, đem lại hiệu quả lớn trong việc cải tạo đất đai và gia cố nền móng lãnh thổ.
―――――――――――――――――


1 Bình luận