“Mình bị... từ chối rồi?”
Celicia khó tin nhìn bàn tay mình.
Là thanh kiếm của vương giả, biểu tượng của hoàng đế, bất cứ ai mang dòng máu hoàng tộc đều phải có tư cách nắm giữ nó. Còn việc có được công nhận hay không... cô có niềm tin vào bản thân, tự cho rằng mình dù sao cũng mạnh hơn cái kẻ mạo danh đang đứng cạnh kia.
Nhưng... sự thật đầy kịch tính đang ở ngay trước mắt, vết đau nhói vẫn còn vương trên lòng bàn tay cho thấy cô vừa thực sự bị thanh kiếm chứa đựng linh hồn sống động đó từ chối.
“Tại sao?”
Vì dòng máu không thuần khiết?
Celicia nảy ra ý nghĩ đó đầu tiên, nhưng những sợi tóc bạc trắng rủ xuống khóe mắt, cùng với khuôn mặt tuyệt mỹ phản chiếu trên lớp băng lạnh giá, có phần giống với Albert, những đặc điểm này đều chứng tỏ trong cơ thể cô chảy dòng máu hoàng tộc thuần khiết nhất.
Nhưng nếu dòng máu không có vấn đề, vậy thì vì sao?
Ánh mắt Celicia khẽ đọng lại, cô nhìn thấy dưới làn da trắng nõn của mình, đột nhiên lóe lên vài vệt máu đỏ, nhưng theo bản năng cô ngưng tụ hàn khí, những vệt đó lập tức bị xua tan.
“Đây là... tác dụng phụ của việc bị từ chối? Thanh kiếm đó ghét mình đến mức này sao?”
“Là thánh khí của Đế quốc, Kiếm Vương đương nhiên sẽ không ghét cô, chỉ là theo nó thấy, cô không có tư cách để trở thành vua mà thôi.”
Albert trước tiên cười lạnh, sau đó càng vui mừng hơn, cười nghiêng ngả. Nhìn lại cuộc đời mấy chục năm của hắn, dường như chưa bao giờ vui vẻ như lúc này.
Đây là niềm vui vừa tưởng chừng rơi xuống vực sâu, nhưng lại phát hiện vẫn còn ánh sáng chiếu rọi! Ngược lại, hắn đã nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ và phẫn uất của Celicia rồi.
“Đúng vậy, cô không có tư cách. Theo Kiếm Vương, cô hoàn toàn không xứng đáng trở thành hoàng đế, đơn giản là vậy thôi. Cho nên... nó đã từ chối cô!”
“Tư cách... của vương giả.”
Celicia thì thầm, vẻ mặt lạnh nhạt vẫn không thể nhìn rõ buồn vui.
“Rốt cuộc điều gì, là cái gọi là tư cách?”
Tuổi tác?
Bản tính?
Trí tuệ?
Lòng dạ và khí phách?
Không... những thứ này quá mơ hồ, hơn nữa nếu mỗi đời hoàng đế đều cần phải trải qua sự sàng lọc và công nhận nghiêm ngặt của Kiếm Vương như vậy, thì Đế quốc dưới sự dẫn dắt của các minh quân qua các đời, bây giờ đã thống trị đại lục từ lâu rồi. Nhưng chỉ cần nhìn lại lịch sử, trong ngàn năm của Đế quốc, cũng đã xuất hiện rất nhiều hoàng đế hôn quân vô năng.
Nói cách khác, có điều gì đó mình không biết... một điều kiện ẩn?
Giới tính?
Nghĩ đi nghĩ lại, Celicia chỉ nghĩ đến điểm này là mình không thể thay đổi và thực hiện được.
Nhưng từ một góc độ khác, suy nghĩ kỹ lại...
Không đúng.
Nếu Đế quốc không thể dung thứ một nữ hoàng, vậy thì phụ hoàng đã từng sẽ không nói những lời đó với mình.
Celicia cụp mắt xuống, ký ức chợt quay về cuộc nói chuyện với phụ hoàng trước khi mình bị giam lỏng, cũng là nguyên nhân cuộc cãi vã giữa mình và phụ hoàng.
[Celicia, con có hứng thú với ngôi vị hoàng đế của Đế quốc không?]
[Không.]
Đó là câu trả lời của cô lúc bấy giờ.
Đối với cô lúc đó, ngôi vị hoàng đế không nghi ngờ gì là một thứ cực kỳ phiền phức, cô không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa hai anh trai mình.
Thế nhưng...
Trong tâm trí, vô số hình ảnh quay cuồng, có những đứa trẻ đang khóc, có những người phụ nữ đau khổ, và cả những người đáng thương biến thành quái vật gớm ghiếc...
Ánh mắt Celicia liếc nhìn bóng dáng thành phố khổng lồ ẩn mình dưới lớp sương mù xám xịt, những hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí cô. Bản thân cô hiện tại, sự quyết tâm và chấp niệm đó, hẳn là không thua kém bất cứ ai.
Vậy rốt cuộc là vì sao?
“Thôi bỏ đi.”
Chỉ suy nghĩ mà không có được câu trả lời, Celicia tạm thời thu lại tâm tư, rút kiếm ra khỏi cán dù, một lần nữa bước về phía Albert.
“Nếu không thể khống chế Kiếm Vương, vậy thì cứ giết ngươi trước đã, dù sao cũng chỉ là vấn đề thứ tự thôi.”
“Ngươi không giết được ta!” Albert sắc mặt hơi cứng lại, trầm giọng nói.
“Là tạm thời, nhưng không phải vĩnh viễn. Chỉ dựa vào ma đạo khí, không bảo vệ được ngươi quá lâu đâu.”
Hàn khí lại ngưng tụ.
Tóc bạc của Celicia bị gió tuyết thổi bay.
Sương giá ngưng tụ trên mũi kiếm, tuyết rơi đầy trời, mỗi bông tuyết, vào lúc này đều nhuốm đầy kiếm ý lạnh lẽo.
Tuyết càng lúc càng lớn, kiếm ý cũng càng lúc càng đáng sợ, cả đại sảnh đều bị tiếng gió rít chói tai bao trùm, như một cõi quỷ.
Lớp phòng hộ quanh Albert dần bị kiếm ý làm suy yếu, ánh sáng càng lúc càng ảm đạm, bản thân hắn cũng run rẩy trong cái lạnh này.
Đợi đến khi mọi thứ ngưng tụ đến cực điểm, Celicia không chút do dự, tao nhã đâm kiếm ra.
Thế là tất cả bông tuyết, cuốn theo những kiếm ý đã ủ lâu, vô cùng khổng lồ, cùng lúc đó, tuôn về phía Albert.
Phập phập.
Ánh sáng bảo vệ của ma đạo khí, cuối cùng cũng bị xé toạc.
Tiếp theo, là cơ thể người yếu ớt bị xé nát, máu tươi bắn tung tóe.
Albert ngã mềm xuống đất.
Máu đỏ tươi chảy ra, nhuộm đỏ mặt đất phủ đầy tuyết.
Giống như một đóa hồng đang nở rộ.
Kết thúc rồi.
Mọi thứ, trong im lặng lắng xuống, “Đại Hoàng tử” đã khuấy động cả Đế quốc bao nhiêu sóng gió, lại kết thúc một cách bình lặng đến vậy.
“Đây là cảm giác tự tay giết chết huynh trưởng của mình sao?... Mặc dù ngươi không phải huynh trưởng thật sự của ta.”
Celicia cụp mắt xuống: “Thật khó chịu.”
Gió tuyết lại gào thét, như một khúc bi ca.
Celicia quay người, đi đến trước thanh Kiếm Vương, trầm tư một lúc, cuối cùng không thử khống chế nó lần nữa, mà cúi người, nắm lấy vỏ kiếm.
Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm vào lần nữa... tay Celicia chợt khựng lại.
Trong đôi mắt tĩnh lặng như hồ băng, gợn sóng...
Không thể nào...
Trong đầu cô thoáng hiện lên ba chữ này, chưa kịp suy nghĩ sâu hơn về khả năng đó, cô đã không chút do dự quay người lại... vung kiếm chém một nhát.
Keng.
Lần này, máu, không bắn tung tóe.
Mà là âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Từng đốm sáng vàng bay lên, như đom đóm bay lượn, chiếu sáng cả đại sảnh ngai vàng đổ nát này.
Trên người Albert, có những sợi tơ vàng mềm mại uyển chuyển, nhưng lại kiên cố không thể phá hủy, dễ dàng đỡ được một nhát kiếm của Celicia.
Và những sợi tơ vàng này, đến từ...
Kiếm Vương.
Ngay trong vỏ kiếm rộng chỉ hai ngón tay mà Celicia vừa rút ra, vô số sợi tơ vàng từ đó tuôn ra, dọc theo những vết máu đỏ tươi trên mặt đất, nhanh chóng chui vào cơ thể Albert.
Ngón tay hắn khẽ động.
Rồi đến cánh tay.
Tiếp đó là chân đột nhiên bật nảy.
Cuối cùng toàn bộ cơ thể co giật một hồi.
Những sợi tơ vàng, như rễ cây, xuyên qua cơ thể hắn, giống như sợi chỉ vá búp bê, rất nhanh, tất cả vết thương đều nhanh chóng hồi phục.
Nỗi sợ hãi và đau đớn còn sót lại trên khuôn mặt cũng dần tan biến, hóa thành nụ cười kiêu ngạo.
Albert mở mắt, đột ngột đứng dậy, cười lớn, điên cuồng nhìn Celicia:
“Ha... haha! Ta đã nói rồi, Celicia... ngươi không giết được ta!”
Kiếm Vương rung động, ánh mắt Celicia đọng lại, đột ngột vung trường kiếm đè lên nó... nhưng lại bị một lực cực lớn bắn bay.
Celicia loạng choạng lùi lại, không thể chống lại thánh vật mạnh mẽ này, chỉ có thể bất lực nhìn thanh Kiếm Vương tượng trưng cho hoàng quyền Đế quốc tự động xuất vỏ, bay vào... lòng bàn tay Albert.
Trên thân kiếm, khắc những văn tự cổ xưa, tương truyền đó là lời thề của Vua đầu tiên.
“Hiểu chưa? Ta mới là người được chọn! Ta mới là người có tư cách! Ta mới là... Hoàng đế của Đế quốc!”
Albert giơ Kiếm Vương lên, trong khoảnh khắc, ánh sáng vàng sáng lên gấp bội.
Một cây đại thụ vàng, vào lúc này, từ phía sau hắn mọc lên từ mặt đất, xuyên qua cái bóng Beland ngăn cách bên trong và bên ngoài, cành lá rộng lớn của nó, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thành phố.
Albert ngồi trên ngai vàng dưới gốc đại thụ, lạnh lùng nhìn xuống Celicia dưới chân:
“Kẻ phản nghịch, còn không mau quỳ xuống bái lạy Hoàng đế của Đế quốc!”


2 Bình luận