Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Vua ngạo mạn.

Chương 127. Quyền lựa chọn

2 Bình luận - Độ dài: 1,448 từ - Cập nhật:

Muen nhìn vị Đại Hoàng tử, dường như có thể thấy được sự nặng trĩu khôn tả dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của anh.

Đúng vậy, giống như Celicia đã nói, thân phận mang lại không chỉ có quyền thế và vinh quang, mà còn đi kèm với áp lực, trách nhiệm và sự bất lực.

Muốn đội vương miện, ắt phải chịu sức nặng của nó. Thế nhưng, Đại Hoàng tử lại không có cả quyền từ chối vương miện. Kể từ khi anh tỉnh lại và lấy lại được quyền thừa kế hợp pháp đầu tiên đối với vị trí đó, thì dù là kẻ thù hay bạn bè, sẽ không ai cho phép anh lùi lại một bước nào nữa.

“Vậy, Điện hạ vẫn sẽ chọn tranh giành?”

“Không thể không tranh giành.”

“Nhưng vẻ mặt của ngài không giống như đang tranh giành. Kể từ khi ngài khỏi bệnh, cũng đã được một thời gian rồi, nhưng vào thời điểm quan trọng này, ngài lại đang lãng phí lợi thế lớn nhất của mình, vẫn chưa có động thái gì.”

Muen gõ gõ lên bàn: “Đây không phải là cách làm của người thông minh.”

“Tôi biết, tôi tỉnh lại quá muộn, thời gian là thứ quý giá nhất đối với tôi. Nhưng… về điểm này, tôi không hề nói dối.”

Albert cầm cây trượng bạc thường dùng, chống đỡ đứng dậy, khó khăn đi được hai bước.

“Tôi không ra ngoài, thực sự là vì lý do sức khỏe.”

Andrew cười khổ bất lực:

“Sức khỏe, cũng là một trong số ít những con bài còn lại của tôi. Một vị Đại Hoàng tử ốm yếu đến mức có vẻ như sẽ chết bất cứ lúc nào, sẽ không thu hút được nhiều người đi theo.”

“...Thì ra là vậy.”

Ánh mắt Muen lóe lên, khẽ thở ra:

“Vậy sức khỏe của ngài khi nào mới có thể hồi phục, hay là, mãi mãi sẽ không…”

“Về chuyện này, cậu có thể yên tâm, vấn đề sức khỏe chỉ là tạm thời, tôi đảm bảo với cậu.”

Albert ngồi trở lại:

“Hơn nữa, tôi đã nhận ra rằng cậu em trai tôi đã khó có thể chịu đựng tôi được nữa, có lẽ cậu ta sẽ sớm ra tay với tôi. Vì vậy, tất nhiên tôi cũng không thể ngồi yên chờ chết.”

“Ngài có kế hoạch gì?”

“Một tuần nữa, ở khu vực hạ thành sẽ có một buổi từ thiện khá lớn, tôi sẽ tham gia.”

“Hoạt động từ thiện?”

Muen nhướn mày.

“Ha ha, đúng vậy, hoạt động từ thiện. Khoảng thời gian này, tôi cũng không phải là chỉ ở trong phòng mục rữa, đúng không?”

Albert ném một tấm danh thiếp cho Muen.

Muen nhìn vào tấm danh thiếp, dòng chữ vàng nổi bật ghi “Đêm nhạc từ thiện”, tiếp theo là địa điểm và người tổ chức.

Người ký tên là Hầu tước Angus.

“Hầu tước Angus…”

Lần đầu tiên Muen lộ vẻ kinh ngạc, bởi vị Hầu tước Angus này không phải là một nhân vật đơn giản.

Là Ngoại trưởng của Đế quốc, Hầu tước Angus không nghiêng về phe phái rõ rệt nào, mà luôn hoạt động giữa các quốc gia, một tay điều hành các vấn đề đối ngoại của Đế quốc. Vì vậy, nếu nói về các mối quan hệ và sức ảnh hưởng ở một số phương diện, ông thậm chí còn vượt qua cả nhà Campbell.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, người mẹ đáng kính của anh, trước khi kết hôn với gia tộc Công tước, có tên đầy đủ là… Noas Angus.

Nghĩa là, vị Hầu tước đó là…

“Cậu…”

Muen thì thầm với giọng nói nhỏ không thể nghe thấy.

Trong đầu, đồng thời hiện lên một bóng dáng mờ ảo, ấn tượng đã rất phai nhạt.

Thời gian đã quá lâu, Muen nhớ lần cuối cùng gặp vị Hầu tước cậu của mình dường như đã là mấy năm trước.

…Điều này cũng không có cách nào khác, vị Hầu tước Angus đó luôn rất bận rộn, thường xuyên đi lại giữa các quốc gia. Nghe nói, trong lễ cưới của cha mẹ anh, ông ấy cũng chỉ vội vàng đến một lần, vì thế mà mẹ anh đã than phiền suốt một thời gian dài.

“Điện hạ đã có thể khiến Hầu tước Angus đứng về phía ngài rồi sao?”

“Không phải đứng về phía ai cả, chỉ là nhờ Hầu tước giúp một tay thôi.”

“Giúp một tay… nhưng việc ông ấy đồng ý giúp, bản thân nó đã là một thái độ, đúng không?”

Muen suy nghĩ một lúc, nhìn thẳng vào mắt Albert:

“Vậy, ngài định công bố sự trở lại của Đại Hoàng tử tại đêm nhạc từ thiện đó?”

“Đó là một cơ hội rất tốt.”

“Cũng rất nguy hiểm. Ở trong Hoàng cung, không ai có thể làm gì được ngài, nhưng nếu là ở một nơi như khu vực hạ thành…”

Muen dừng lại: “Tôi nghĩ Điện hạ Andrew sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

“Phải, rất nguy hiểm, vì vậy trước đây tôi đã rất phiền não về chuyện này.”

Albert lại loạng choạng đứng dậy, chống cây trượng bạc, đi đến một chiếc tủ tinh xảo.

Albert lục lọi trong tủ một hồi, lấy ra một chiếc lọ nhỏ xinh xắn.

“Tôi nghĩ, vừa rồi cậu chỉ thấy ở đây có trà, thực ra cũng có cà phê rất ngon.”

Sau một vài động tác thuần thục, một tách cà phê nóng tỏa hương thơm ngào ngạt được chính Albert đặt trước mặt Muen.

“Mời cậu.”

“Không ngờ có ngày, tôi lại được uống cà phê do chính tay Đại Hoàng tử pha.”

“Ha ha, tôi không nghĩ cà phê tôi pha có gì khác biệt.”

“Ít nhất về mặt hư vinh, cũng đủ khiến người ta… Hít hà, ngon quá.”

Nhấp một ngụm, Muen không khỏi giãn đôi lông mày đang cau lại. Hương thơm nồng nàn tràn ngập khoang mũi, vị đắng và ngọt hậu vừa đủ. Tuy cũng là cà phê, nhưng Muen có thể cảm nhận rõ ràng rằng tách cà phê do Hoàng tử Albert pha ngon hơn hẳn tách anh tự pha ban nốt.

Đây không chỉ là sự khác biệt về hạt cà phê, mà kỹ thuật pha, kiểm soát nhiệt độ của Albert cũng đã nâng cao chất lượng của tách cà phê này lên rất nhiều. Nếu không phải đã pha vô số lần bằng chính tay mình, chắc chắn không thể làm ra một tách cà phê ngon như vậy.

“Mời tôi một tách cà phê ngon như thế này… Ý của Điện hạ là muốn chúng tôi giúp ngài sao?”

Muen vừa cảm thán, vừa từ từ nhả hơi nóng từ đôi môi.

“Đã muốn tranh giành, tất nhiên phải dùng mọi cách rồi, đúng không? Thực ra, ngay cả khi cậu không đến liên lạc với tôi, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để liên lạc với nhà Campbell.”

Albert mỉm cười hiền hậu:

“Dù sao, ngay cả tôi cũng nghe nói rằng cậu Muen của nhà Campbell, dường như có một vài mâu thuẫn nhỏ với những người ủng hộ Andrew hiện tại. Dù thế nào đi nữa, kẻ thù của kẻ thù, đương nhiên là đối tượng cần cố gắng lôi kéo, đúng không?”

“Ý của Điện hạ là…”

Muen nheo mắt, “Muốn ép nhà Campbell, thậm chí là cả phe Hoàng gia, đứng về phía ngài?”

“Ha ha, phe Hoàng gia thì quá xa rồi. Đứng đầu là hai chữ Hoàng gia, có nghĩa là thái độ của họ sẽ dễ dàng bị ý chí của Hoàng đế chi phối. Tôi không có gan công khai lôi kéo. Nhưng nhà Campbell đứng sau cậu… tôi muốn tranh thủ một chút.”

“Tất nhiên, tất nhiên… đây không phải là ép buộc.”

Albert chỉ vào tách cà phê trong tay Muen, nói: “Tách trà cậu pha cho tôi vừa rồi, tôi buộc phải uống, không có lựa chọn.”

“Nhưng cậu… và nhà Campbell đứng sau cậu thì khác. Địa vị siêu việt mà nhà Campbell đã tích lũy qua nhiều thế hệ, cùng với gánh nặng biên giới mà Công tước Campbell đang gánh vác, đã quyết định rằng các cậu vẫn có khả năng thoát ra khỏi cơn bão, chỉ là cần phải trả một cái giá nào đó thôi.”

“Vì vậy… uống hay không uống tách cà phê này, quyền lựa chọn, thực ra là ở cậu… ở các cậu.”

“Tôi chỉ là người pha cà phê mà thôi.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Muen: t ko đứng phía ai chỉ ôm đùi cecilia thôi🐧
Xem thêm
Nói chuyện cũng hay đấy :))
Xem thêm