Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu

Chương 431: Bạn có thích khoảng thời gian rảnh trước lễ tốt nghiệp không? (2)

1 Bình luận - Độ dài: 1,337 từ - Cập nhật:

“Akaishi-kun.”

Giữa lúc Hirata đang đấm Akaishi, một nữ sinh cấp ba xuất hiện trước mặt họ.

“Chào, mới dậy hả?”

Nữ sinh đó, Kyougoku, giơ một tay lên nhẹ nhàng vẫy vẫy.

“Cái vẻ ngái ngủ của cậu vẫn y như mọi khi nhỉ.”

Akaishi vừa đỡ đòn tấn công của Hirata vừa nói.

“Hai người đang làm gì ở đây thế? Lại còn có mỗi hai người.”

“Tớ đang bị tấn công. Cứu tớ với.”

“Cậu có sao không!?”

Kyougoku lại tham gia giúp sức cho Hirata.

“Sao lại thế chứ.”

“Đùa thôi, đùa thôi.”

Kyougoku cản Hirata lại, tách Akaishi và cô ấy ra.

“Mới sáng sớm đã đánh nhau à? Hai cậu rảnh rỗi thật đấy.”

“Là tại nó!”

Hirata chỉ tay vào Akaishi.

“Nói chuyện ở đồn cảnh sát nhé, Akaishi-kun.”

“Sao tự dưng tớ lại thành kẻ xấu rồi?”

Akaishi bĩu môi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Bọn tớ chơi một trò đơn giản rồi cậu ta thua. Thế là cậu ta đột nhiên nổi giận. Giới trẻ dạo gần đây đúng là không biết kiềm chế gì cả.”

“Cậu nói chuyện như ông chú ấy.”

Kyougoku nhìn Hirata.

“Giải thích cho rõ vào, đồ xấu xí!”

Hirata kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Kyougoku.

“Thế thì là Akaishi-kun sai rồi.”

Kyougoku bênh vực Hirata.

“Chẳng phải là Akaishi-kun đã vin vào cớ trò chơi để ép Hirata-san nói ra những điều cậu ấy không muốn nói sao? Thế thì có hơi ngang ngược quá không?”

“Không, cũng không đến mức đó đâu nhưng...”

“Lý lẽ thì sau này muốn thêm bao nhiêu chẳng được. Nếu không muốn làm thì đừng làm là được rồi.”

“Cậu đã lợi dụng mối quan hệ trên cơ để điều khiển Hirata-san, nên cậu ấy tức giận là phải rồi.”

“Gì chứ, cậu. Cậu nghĩ tôi ở vị thế trên cơ Hirata à? Đừng có đùa. Cẩn thận Hirata cuốn cậu thành chả giò đấy.”

“Rồi rồi, tới đó thôi, tới đó thôi.”

Arai xen vào giữa Akaishi và Kyougoku.

“Mới sáng ngày tốt nghiệp mà mấy cậu đừng cãi nhau nữa được không? Tụt hết cả tinh thần đấy...”

Arai thở dài.

“Tại Akaishi-kun mà bọn mình bị mắng rồi đây này.”

“Sao lại là lỗi của tớ.”

Kyougoku vừa hờn dỗi, vừa lấy cuốn kỷ yếu tốt nghiệp ra.

“Mọi người có mang kỷ yếu tốt nghiệp không?”

“Mới nhận lúc nãy mà nhỉ.”

“Vâng, tôi có mang đây ạ.” (Kanami)

Arai và Kanami lấy kỷ yếu tốt nghiệp ra.

“Akaishi-kun, chẳng có hình cậu trong này mấy nhỉ?”

“Vì tôi là người ẩn mình trong bóng tối, sống trong âm thầm mà.”

“Cái thiết lập đó có từ bao giờ thế...?”

Kanami tỏ vẻ nghi ngờ.

“Cậu thì xuất hiện nhiều thật đấy.”

Kyougoku có mặt ở khắp mọi nơi trong cuốn kỷ yếu.

“Lên hình trông mặt cũng được phết nhỉ.”

“Được khen thế làm tớ ngại ghê.”

“A, tớ cũng có mặt trong nhiều ảnh phải không?”

“Tôi thì không có nhiều ảnh lắm ạ...”

Kanami làm vẻ mặt buồn bã.

“Tại cậu chuyển đến giữa chừng mà. Chắc ở trường cũ có ảnh chứ gì?”

“Thế thì phiền lắm ạ. Vì tôi không thể xem được ảnh nào đã được đăng lên.”

“Xem ra chuyện này sẽ âm ỉ vướng bận trong cuộc sống sau này đây.”

Kanami làm vẻ mặt đăm chiêu.

“À, mà nhân tiện, cậu đến đây làm gì thế?”

Mãi đến giờ Akaishi mới hỏi lý do Kyougoku đến.

“À, tớ định nhờ mọi người viết lưu bút cho tớ.”

Kyougoku mở trang giấy trắng ở cuối cuốn kỷ yếu. Đã có rất nhiều lời nhắn được viết trong đó.

“Cậu nổi tiếng ghê nhỉ?”

“Tiếc nuối thật đấy, sắp phải tốt nghiệp rồi.”

“...Ừ nhỉ.”

Hôm nay, nhóm Akaishi sẽ tốt nghiệp. Ba năm dài đằng đẵng, tất cả ba năm cấp ba, sẽ kết thúc vào hôm nay.

“...Hức.”

Kanami rưng rưng nước mắt.

“Này này.”

Akaishi lo lắng cho Kanami.

“Ba năm qua, đã có biết bao chuyện nhỉ.”

Arai bị lây từ Kanami, cũng rưng rưng.

“Này này.”

Akaishi lo lắng cho Arai.

“...Sao mọi người đã khóc rồi.”

Kyougoku vừa cười vừa lau khóe mắt.

“Cái quái gì đây, lây nhau hết đứa này đến đứa khác thế. Mấy người là virus cúm à.”

Akaishi buông lời trêu chọc cả ba.

“Akaishi-kun không khóc à?”

“Trong lòng tớ đang khóc đấy. Mưa như trút nước.”

“Thơ mộng ghê.”

“Ngay cả cách nhìn sự vật cũng thay đổi rồi à...?”

Nhóm Arai chìm trong cảm xúc, cùng nhau tán dương ba năm học cấp ba của đối phương.

“À, thế nên, tớ cũng muốn nhờ nhóm Akaishi-kun viết lưu bút.”

Kyougoku chỉ vào trang giấy trắng của cuốn kỷ yếu.

“Cứ ký tên kín hết trang này là được chứ gì?”

Akaishi xắn tay áo, vung vung cánh tay.

“Đừng có làm như tuyển thủ bóng chày chuyên nghiệp ký tặng thế chứ~”

Kyougoku vừa khóc vừa cười.

“Vì những người khác cũng sẽ viết nữa mà~”

A ha ha, Kyougoku vừa nói vừa đánh nhẹ Akaishi.

Akaishi giật mình trước một Kyougoku khác hẳn ngày thường.

“Một không gian thật kỳ quái.”

Akaishi viết chữ Akaishi vào góc trang rồi khoanh tròn lại.

“Sao lại là chữ ký~!? Lại còn kiểu con dấu nữa!”

Kyougoku áp sát Akaishi.

“Chữ ký thì không được à?”

“Tớ muốn cậu viết ra những gì Akaishi-kun đã nghĩ về tớ trong suốt ba năm cấp ba.”

“Chúng ta cũng đâu có liên quan đến nhau nhiều lắm đâu...”

“Không phải thế đâu. Giữa chúng ta đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện còn gì.”

“Nào là leo lên cỗ máy thời gian để cứu Arai sắp bị đuổi học vì bị phát hiện ăn trộm tiền ăn trưa...”

“Chúng ta có làm mấy chuyện phiêu lưu hành động đó đâu!”

Akaishi miễn cưỡng viết lưu bút vào góc trang giấy trắng của Kyougoku.

“Tớ đọc nhé?”

“Cứ tự nhiên.”

Kyougoku đọc lời nhắn Akaishi đã viết.

“Hức... hức...”

Kyougoku lại một lần nữa, khóc nức nở.

“Cậu đã viết gì thế, Akaishi...” (Arai)

“Akaishi-san, cậu lại trêu chọc cậu ấy phải không ạ?” (Kanami)

Arai và Kanami nhìn Akaishi.

“Không không. Tớ viết chuyện bình thường mà.”

“Tớ cảm động vì lời nhắn của Akaishi-kun...”

Kyougoku lấy khăn tay ra, lau nước mắt.

“Viết cái gì mà ra nông nỗi này vậy?”

“Tớ đã nghĩ là cứ viết thẳng tuột ra luôn.”

Trong lời nhắn gửi Kyougoku, Akaishi đã hòa trộn khoảng thời gian từ lúc gặp gỡ đến nay cùng với những kỳ vọng vào tương lai, dệt nên những dòng chữ đan xen giữa hy vọng và nỗi hoài niệm.

“Tớ cũng rất vui vì đã được gặp Akaishi-kun...”

Kyougoku chìa tay ra.

“Hà...”

Akaishi bắt tay với Kyougoku.

“Nếu cậu đỗ vào Hokushuin thì sau này chúng ta vẫn sẽ ở cùng nhau mà nhỉ.”

“Ừ nhỉ.”

Kyougoku mỉm cười toe toét.

“À, mà này.”

Kyougoku nói tiếp.

“Nếu được thì, ừm thì là...”

Kyougoku chắp các đầu ngón tay của hai bàn tay vào nhau.

“Tớ cũng muốn tham gia chuyến du lịch tốt nghiệp cùng mọi người...”

Cô ngượng ngùng, khẩn khoản nói với Akaishi.

“Du lịch tốt nghiệp!?”

“Cái gì thế!?”

Kanami và Arai hứng thú ra mặt.

“Lại sắp có chuyện phiền phức rồi đây...”

Akaishi kể cho nhóm Arai nghe về chuyến du lịch tốt nghiệp đã được tạm thời quyết định với Uemugi.

“Cái gì thế!? Nghe vui quá! Tớ nhất định muốn đi!”

“Mà đây cũng không phải vấn đề tớ có thể giải quyết được.”

“Làm thế nào thì mới được đi cùng?”

“Không, làm gì có điều kiện gì đâu——”

“Tốt nghiệp~”

Giữa lúc đang nói chuyện về chuyến du lịch tốt nghiệp, Uemugi bước vào lớp.

“Yaho~”

“Đến đúng lúc lắm.”

Akaishi chuyền chuyện du lịch tốt nghiệp sang cho Uemugi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận