Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 425: Bạn có thích bị kết án oan không? (3)
1 Bình luận - Độ dài: 1,669 từ - Cập nhật:
“Năm ngoái và tao của bây giờ, chúng mày đã bao giờ thấy chưa?”
Akaishi càng nói càng kích động.
“Tao đã khốn khổ lắm đấy, là tại chúng mày… tại mày cả.”
Akaishi nhìn Torikai.
“Trọn vẹn một năm đấy. Suốt một năm, tao đã phải chịu đựng. Tất cả là vì lời nói thiếu suy nghĩ của mày, khiến tao bị “giam lỏng” cả một năm trời. Này, mày có hiểu không hả?”
“…”
“Năm ba cấp ba là một năm rất quan trọng. Với tao cũng vậy, mà với bất kỳ ai khác cũng thế. Dù mày có xin lỗi thế nào, có dùng bao nhiêu lời lẽ để che đậy đi nữa, thì một năm của tao cũng không thể quay trở lại. Năm ba cấp ba của tao đã hoàn toàn biến mất rồi.”
“…”
“Mày đã bao giờ nghĩ cho tao dù chỉ một chút chưa? Suốt một năm qua, mày đã bao giờ nghĩ đến tao, dù chỉ một chút thôi không?”
“…Tớ cũng có nghĩ, một chút.”
Kureishi lí nhí đáp.
“Chúng mày nghĩ chỉ cần cúi đầu xin lỗi qua loa là tao sẽ dễ dàng tha thứ sao? Trả đây. Trả lại một năm của tao đây!”
“…”
Akaishi càng lúc càng kích động.
“Chẳng phải mày đã nói ‘sau này cũng cùng nhau chơi nhé’ sao?”
“…”
“Chẳng phải mày đã nói mày sẽ không bao giờ phản bội tao sao?”
“…”
“Chẳng phải mày đã nói nếu có chuyện gì xảy ra sẽ đứng về phía tao sao?”
“…”
“Chẳng phải mày đã nói dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ tin tưởng tao sao?”
“…”
Kureishi không nói một lời nào.
“Tao đã tin tưởng mày! Tao đã luôn nghĩ rằng, nếu mày gặp phải chuyện gì, tao nhất định sẽ ra tay giúp đỡ! Nếu mày đau khổ, tao cũng sẽ cùng mày gánh chịu; nếu mày khốn đốn, tao nguyện làm chỗ dựa cho mày. Dù cho mày có làm chuyện gì đáng bị người ta căm ghét, tao cũng sẽ đứng về phía mày, cùng mày đi xin lỗi, cùng mày gánh vác! Tao thật sự đã luôn nghĩ như vậy đấy! Vì mày, dẫu cho có phải cùng mày hứng chịu mắng nhiếc, bị chỉ trích, tao cũng chẳng hề gì! Tao thật sự đã xem mày là một người rất, rất quan trọng! Tao đã tin mày, từ đầu đến cuối tao vẫn luôn tin mày! Tao thật sự không muốn đánh mất mối quan hệ của chúng ta, tao đã luôn nghĩ rằng—bắt đầu từ bây giờ, và cả sau này nữa, tao nhất định phải trân trọng mày, phải bảo vệ mối quan hệ này! Luôn luôn, luôn luôn… tao thật sự, đã luôn nghĩ như vậy!”
“…”
Cảm xúc dâng trào.
“Tao đã nghĩ rằng mày tuyệt đối sẽ không phản bội tao! Tao đã nghĩ rằng mày tuyệt đối sẽ ở bên tao, ở bên chúng tao! Tao đã nghĩ rằng có chuyện vui chúng ta sẽ cùng cười, có chuyện buồn chúng ta sẽ cùng gánh, có khó khăn chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, và từ giờ về sau… sau này nữa, sẽ mãi mãi, tiếp tục mối quan hệ như vậy!”
“…”
Akaishi như đang gào thét, bằng một giọng nói khản đặc, cố gắng nặn ra từng chữ.
“Rằng sẽ mãi mãi, như vậy… tao đã tin…”
Akaishi lau khóe mắt.
“Vậy mà… mày là cái thá gì chứ…”
Thật kinh tởm.
Đến tận bây giờ, những lời Kureishi nói vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu.
“Mày…”
Akaishi chỉ tay vào Kureishi.
“Mày… đáng lẽ… tao không nên… tin tưởng mày…”
Akaishi gục đầu xuống một cách não nề.
“Tao đã tin mày đấy.”
“…”
Đôi vai Akaishi run lên.
“Tao đã nghĩ, chúng ta là bạn bè. Tao đã nghĩ, mày sẽ lắng nghe câu chuyện của tao dù chỉ một chút. Cả lúc đó, và cả sau này, tao đã nghĩ rằng mình có thể mãi hòa thuận với mày… Tao đã nghĩ thế… Tao đã nghĩ thế đấy…”
“…”
Kureishi cắn môi với vẻ mặt đầy tội lỗi.
“Nhưng… trông Akaishi-kun không hề giống như vậy chút nào.”
“Mày…!”
Akaishi mở to mắt.
Và rồi, cậu lại gục đầu xuống.
“Thôi bỏ đi. Tao tin mày đúng là tao ngu. Con người ấy mà, chung quy cũng chỉ đến thế mà thôi. Tin tưởng thì sẽ bị phản bội, dựa dẫm thì sẽ bị ruồng bỏ. Rơi vào khốn cảnh thì sẽ bị chà đạp, không còn lợi ích cho đối phương thì giao tiếp cũng sẽ biến mất. Rốt cuộc, mối quan hệ giữa người với người cũng chỉ là một mối quan hệ nông cạn được xây dựng trên lợi ích. Phải rồi. Đúng vậy mà. Là tao, đã quá ngu ngốc.”
Akaishi thao thao bất tuyệt như đang tự thuyết phục chính mình.
“Kureishi Mitsuha, tao đã tin một người như mày, đúng là tao ngu.”
“…”
Akaishi quay lưng lại với Kureishi, lững thững bước đi.
“Cậu có thể tha thứ cho chúng tớ không!?”
Kureishi hét lên với bóng lưng của Akaishi.
“Chẳng phải tao đã nói là không tha thứ rồi sao.”
“Phải làm sao thì cậu mới chịu tha thứ cho chúng tớ?”
“Chắc là trong một năm, chúng mày phải tận tình chăm sóc cho tao thì may ra.”
Akaishi phì cười tự giễu.
“Cái…”
Kureishi rời mắt đi nơi khác.
Akaishi cứ thế quay lưng lại với Kureishi và ra về.
“À, tớ nghĩ Akaishi-kun cũng có lỗi!”
“…”
Kureishi buông ra những lời đó.
“Tớ nghĩ Akaishi-kun cũng có lỗi! Nói những lời như vậy trước mặt mọi người, tớ nghĩ Akaishi-kun cũng có lỗi!”
“…”
Akaishi nhìn Kureishi bằng đôi mắt vô hồn.
“Chắc vậy rồi… Phải, tao cũng có lỗi. Thế nên đủ rồi chứ gì.”
Akaishi thở dài.
“Hai bên đều không tha thứ. Sau này cứ tiếp tục sống trong căm ghét lẫn nhau. Thế là được rồi chứ gì. Mối quan hệ giữa người với người vốn là thứ mơ hồ mà. Dù gì thì cả đời này cũng chẳng có chuyện gặp lại chúng mày nữa, nên tha thứ hay không tha thứ cũng chẳng quan trọng.”
Hai người trước mắt này đã chẳng còn quan trọng nữa.
Không.
Có lẽ, cậu chỉ đang muốn nghĩ như vậy mà thôi.
Có lẽ, cậu chỉ đang trốn chạy khỏi cảm xúc của chính mình.
“Chuyện Akane đã làm, tớ cũng sẽ nói rõ cho mọi người biết.”
“Thôi được rồi, không cần làm thế đâu. Chuyện đã kết thúc rồi. Bây giờ sự thật có sáng tỏ thì tao cũng chẳng được lợi lộc gì. Chỉ có con nhỏ đó là gặp chuyện khó chịu thôi.”
Lần này đến lượt Torikai sẽ phải hứng chịu ác ý của con người.
Chỉ gây ra thêm những tổn hại vô ích mà thôi, Akaishi nghĩ vậy.
Hoặc có lẽ.
Cũng có thể là cậu chỉ thấy phiền phức khi lại bị bàn luận về chuyện đó mà thôi.
“Tao không có ý định trừng phạt nó. Cũng không có ý định làm cho ra lẽ sự thật. Tao càng không có ý định đi rêu rao cho tất cả mọi người, chuyện đã qua rồi, sao cũng được.”
“Nhưng, những người sẽ tiếp xúc với Akaishi-kun sau này…”
“Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì tao với mày hay với con nhỏ đó, hoặc với những đứa khác, cũng chẳng có chuyện gì liên quan nữa đâu.”
“Nhưng…”
Mong cậu ấy tha thứ cho mình. Mong cậu ấy tiếp tục nói chuyện. Chỉ là, cô muốn có một lý do để được cậu ấy tha thứ. Kureishi chỉ đơn thuần muốn được Akaishi tha thứ mà thôi.
“Thôi đi được rồi đấy.”
Takanashi xen vào giữa hai người.
“Chắc chắn Akaishi-kun cũng có chỗ không đúng. Thôi được rồi mà, tha thứ cho cậu ấy đi. Hai người làm hòa với nhau đi chứ.”
“Không được.”
“Akaishi…”
Uemugi níu lấy vạt áo của Akaishi, đôi mắt ngấn lệ ngước nhìn cậu đầy khẩn khoản.
“Dù là lời nhờ vả của cậu cũng không được.”
Chẳng có chút kẽ hở nào để lay chuyển.
“Mọi chuyện chắc chắn không phải hoàn toàn là lỗi của cậu ấy. Trách nhiệm của chính cậu cũng lớn lắm đấy. Nếu cậu không chủ động khiêu khích thì đã không ra nông nỗi này rồi!”
Takanashi trách mắng Akaishi.
“Dù lý trí có hiểu, nhưng tình cảm vẫn không thể chấp nhận được. Tôi cứ thấy mọi chuyện đều là do lỗi của bọn họ.”
“...Đồ ngốc!”
Takanashi chỉ có thể nói được như vậy.
“Vốn dĩ, con nhỏ đó cũng có chấp nhận đâu.”
Cậu nhìn Torikai, người vẫn không hề nói một lời.
“Nó nói vậy là vì không muốn mất chúng mày thôi. Nếu chúng mày, những người trong cuộc, lại hòa giải với một đứa như tao, thì không biết tao sẽ bị nó đối xử thế nào đâu. Có khi một ngày nào đó bị đâm chết cũng nên. Nhìn cho kỹ vào đi, nhìn nó đi.”
Torikai cau mày, lườm Akaishi.
“Tớ cũng đã nói chuyện. Rất lâu. Suốt một thời gian dài, tớ đã nói chuyện rồi. Tớ không nghĩ là Akane lại nghĩ như vậy. Tớ… không, chúng tớ, đã không hề nghĩ rằng Akane lại nghĩ như vậy. Bản thân chúng tớ cũng có chỗ sai… Dù luôn ở bên cạnh nhưng chúng tớ đã luôn xem nhẹ Akane. Đây cũng là rắc rối do chính chúng tớ chuốc lấy…”
“…”
Kureishi và Uemugi cúi gằm mặt.
“Thôi… được rồi, sao cũng được…”
Chỉ là, rất đau buồn.
Nắm đấm siết chặt của Akaishi, cơn giận, nỗi buồn, tất cả mọi thứ, đều mất đi đối tượng để trút giận, cậu chỉ có thể cúi gằm mặt mà thôi.


1 Bình luận