Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 440: Bạn có thích lễ tốt nghiệp không? (1)
3 Bình luận - Độ dài: 1,977 từ - Cập nhật:
Vì loa thông báo lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu, bọn Akaishi bèn đi đến nhà thể chất.
“Hôm nay là cuối cùng rồi nhỉ~”
“Ê, sau này tính sao đây?”
“Tớ sắp khóc rồi đây~”
“Nhà thể chất này cũng là lần cuối rồi nhỉ.”
“Hôm nay thật sự là ngày cuối cùng sao?”
Học sinh từ các lớp lần lượt bước ra, lác đác tiến về phía nhà thể chất.
“Akaishi.”
“Hửm?”
Trên đường đến nhà thể chất, Akaishi bị ai đó gọi từ phía sau.
“Hi.”
“Ồ.”
Cậu quay lại nhìn, Uemugi đang đứng ngay sau lưng, và Takanashi thì đứng bên cạnh cô ấy.
“Hai cậu đang làm gì thế?”
“Tớ đang viết lưu bút vào kỷ yếu.”
“Lại viết nữa à?”
“Ừ, sau khi hai cậu về thì bọn tớ lại bắt đầu viết tiếp ấy mà.”
“Tớ vẫn chưa viết cho Shiraha.”
“À, tại Kyougoku đến nên mọi chuyện rối tung lên cả.”
Sau khi viết lời nhắn vào kỷ yếu của Kyougoku, Uemugi đã đến và câu chuyện chuyển sang chuyến du lịch tốt nghiệp, khiến chuyện kỷ yếu bị bỏ lửng.
“Lát nữa tớ sẽ viết.”
“Ừ, cũng được.”
Uemugi chạy bước nhỏ đến bên cạnh Akaishi.
“Cậu có nơi nào muốn đi không?”
“Nơi muốn đi?”
Trước câu hỏi đột ngột, Akaishi nghiêng đầu.
“Kiểu như một nơi nổi tiếng với cảnh đẹp tuyệt vời, mặt nước phẳng lặng bao la, khiến trời và đất như đảo ngược cho nhau… à?”
“Không phải kiểu đó.”
Uemugi lắc đầu.
“Du lịch.”
“À, du lịch tốt nghiệp.”
Nhờ lời đề nghị của Kyougoku, cô cũng sẽ tham gia chuyến du lịch tốt nghiệp do Uemugi lên kế hoạch.
“Ể, chuyện này do tớ quyết định à?”
“Để tớ tham khảo.”
“Thật ra thì đi đâu cũng được mà.”
Akaishi lơ đãng suy nghĩ.
“Á.”
“…?”
Vì toàn bộ học sinh khối trên đồng loạt hướng về nhà thể chất, lối đi đã bị lấp kín, và cô nàng Uemugi nhỏ con bị đám đông chen lấn.
“Cậu cũng vất vả thật đấy.”
Akaishi kéo Uemugi ra.
“Mọi người... không thấy Shiraha đâu. Sẽ lạc mất.”
Uemugi nắm lấy tay Takanashi đang đứng cạnh.
“Akaishi cũng thế.”
Uemugi chìa tay ra cho Akaishi.
“Thôi đi. Trông chẳng khác nào người ngoài hành tinh bị bắt cóc.”
“Người… ngoài hành tinh…?”
Uemugi sững sờ.
“Nền phía sau cậu bây giờ chắc đang hiện ra cả vũ trụ đấy.”
Akaishi cười ha hả.
“Đừng có xấu tính thế chứ, Akaishi-kun.”
Takanashi, người đang nắm tay Uemugi, nói với Akaishi.
“Tớ có xấu tính đâu. Cậu có muốn đi đâu không?”
“Chắc là Hokkaido chăng.”
“Ừm.”
Uemugi ngước nhìn Takanashi, lắng nghe.
“Vậy thì Hokkaido.”
“Điểm đến lại được quyết định qua loa thế này à?”
Nhóm Akaishi và Takanashi đã đến nhà thể chất.
“Vậy nhé Akaishi-kun, gặp lại sau.”
“Ừ, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau~”
Akaishi chào tạm biệt nhóm Takanashi rồi ngồi vào hàng ghế dành cho học sinh tốt nghiệp.
“Cậu đến muộn đấy.”
Arai, người ngồi cạnh Akaishi, bắt chuyện với cậu.
“Hôm nay số lượng goblin hơi nhiều ấy mà.”
“Nghe như lời thoại của một mạo hiểm giả ở thế giới khác vậy.”
“Biết đâu tôi đây lại là dũng sĩ từ thế giới khác trở về cũng nên.”
“Không đời nào.”
Akaishi bẻ khớp cổ.
“Khởi động xong rồi đây.”
“Bây giờ có khởi động thì cũng chẳng để làm gì đâu.”
Trong lễ tốt nghiệp xếp theo thứ tự tên, Akaishi luôn ngồi cạnh Arai từ năm hai.
“Đây cũng là lần cuối cùng chúng ta có thể nói chuyện như thế này nhỉ?”
“Đừng có ủy mị thế chứ.”
Trước khi buổi lễ tốt nghiệp chưa bắt đầu, Arai đã thì thầm như vậy.
“Nghĩ lại thì, mối quan hệ của chúng ta bắt đầu từ khi chung phiên trực nhật vì tên xếp gần nhau nhỉ?”
“Ừ, đúng vậy.”
Các học sinh tốt nghiệp đã đến đông đủ, chẳng mấy chốc học sinh năm hai và năm nhất cũng sẽ vào. Trong khoảng thời gian chờ đợi đó, tự nhiên sẽ có thời gian rảnh. Từ khi thân thiết với Arai, Akaishi thường hay nói chuyện với cô trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
“Hồi đó cậu đúng là đáng ghét thật đấy.”
“Hả!? Đáng ghét chỗ nào?”
“Nhất là hồi năm hai ấy.”
“Tớ chẳng khó ưa chút nào. Là do cậu ghen tị thôi, phải không?”
“Rõ ràng là khó ưa mà.”
“Không hề.”
“Có.”
“Không hề.”
“Có.”
Cuộc tranh cãi chẳng đi đến đâu.
“Hồi năm hai, lúc tớ với cậu trực nhật chung, có lần Sakurai đến, nhớ không?”
“À, ừm. Sousuke đến đón tớ.”
“Lúc đó có nói chuyện kiểu như sẽ mang đồ ăn vặt đến, phải không?”
“Hình như… là vậy.”
“Từ sau khi cậu đẩy hết việc trực nhật cho tớ để về với Sakurai, chuyện đồ ăn vặt cũng biến mất luôn.”
“…?”
Arai nghiêng đầu.
“Thì tại Sousuke với Akaishi có thân thiết gì với nhau đâu…”
“Không thân thì đừng có nói là sẽ mang đồ ăn vặt đến chứ.”
“Chuyện đó… là do…”
Arai ấp úng.
“Mà công việc trực nhật cũng đâu phải chỉ một mình tớ phải làm. Chẳng qua là tớ đã giữ ý nên mới làm một mình thôi. Sau đó tớ còn bị giáo viên giữ lại, công việc cũng khá nhiều đấy. Ít nhất cũng cho tớ phàn nàn về chuyện đồ ăn vặt chứ.”
“Cậu muốn đồ ăn vặt đến thế cơ à?”
“Tớ nói không phải vì muốn đồ ăn vặt! Mà là cái kiểu ‘sẽ mang đồ ăn vặt đến’ chỉ vì có cậu ở đó thật khó ưa. Kiểu như nếu cậu không có ở đây thì cậu ta cũng chẳng có lý do gì để mang đồ ăn đến, rồi cứ thế bỏ đi, bình thường mà nói thì quá khó ưa còn gì. Cậu ta không nói gì có phải tốt hơn không. Đừng có đến đây để kiếm chác hảo cảm nữa.”
“Vậy thì lúc đó cậu cứ nói thẳng ‘Thế phần đồ ăn vặt của tớ đâu!?’ là được chứ gì.”
“Chính vì thế nên tớ mới nói, mối quan hệ giữa tớ và cậu ta đâu có đến mức nói được những lời như vậy. Bây giờ cũng thế.”
Akaishi và Arai cãi nhau oang oang.
“Cái gì vậy, cậu? Nhỏ nhen. Bụng dạ hẹp hòi quá đấy. Vì thế nên mới không được yêu thích phải không? Haizz… chuyện gì cũng ghen tị, quê mùa thật.”
“Lâu lắm rồi mới nổi điên đấy, Arai. Này, ra ngoài nói chuyện đi.”
Akaishi lườm Arai.
“Cậu định làm gì?”
“Đánh nhau chứ gì. Tớ đây là người có thể tung cú đấm smash punch vào cả con gái đấy.”
“Tồi tệ thật.”
“Là cú đấm bình đẳng giới.”
“Vóc dáng khác nhau như thế thì chẳng phải tớ sẽ thua chắc rồi sao.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
“Cậu chỉ mạnh miệng trong những trận đấu nắm chắc phần thắng thôi à!? Đúng là đồ tồi tệ!”
“Trong các cuộc chiến giữa người với người, kẻ nào có lợi thế và nắm chắc phần thắng thì luôn là người chủ động tấn công.”
Arai đánh vào chân Akaishi.
“Im lặng đi, đang là lễ tốt nghiệp mà.”
“Cậu cũng thế thôi.”
Akaishi xoa chân.
“Thôi được rồi mà, chuyện cũ như thế. Giờ chúng ta là bạn bè với nhau rồi còn gì. Chuyện đã qua rồi mà giờ cứ lôi ra lải nhải mãi. Nghĩ gì thì lúc đó nói luôn đi chứ.”
“Thử nghĩ xem có bao nhiêu người có thể nói ra suy nghĩ của mình ngay lúc đó chứ.”
“Nói một câu lại cãi một câu… Cậu đúng là phiền phức thật đấy, Akaishi.”
“Được nghe lại những lời mà các vĩ nhân trong lịch sử có lẽ đã từng nghe, thật là một vinh dự lớn lao.”
“Im đi.”
Arai lườm Akaishi.
“…”
Akaishi im bặt.
“Chuyến du lịch tốt nghiệp đi đâu đây?”
“…”
Akaishi vẫn im lặng.
“Lễ tốt nghiệp bắt đầu lúc mấy giờ nhỉ?”
“…”
“Cái này xong thì làm gì?”
“…”
“Này.”
“…”
“Này, tớ bảo này.”
“…”
Akaishi vẫn im lặng.
“Aaa, thôi được rồi, cậu nói đi. Lễ tốt nghiệp vẫn chưa bắt đầu đâu, nói gì đi chứ. Chán quá.”
“À, tại cậu bảo tớ im mà.”
“Tên này đúng là phiền phức thật mà.”
“Những vĩ nhân trong lịch sử đã từng—”
“Thôi được rồi, cái điệp khúc đó.”
Akaishi vỗ vai Arai.
“Hình như quyết định đi Hokkaido rồi đấy.”
“Ể, khi nào!?”
“Mới tức thì.”
“Sao lại tự ý quyết định vậy!? Tớ cũng muốn quyết định mà!”
“Không, không phải tớ mà là Takanashi…”
“Vậy thì thôi được.”
Arai bình tĩnh lại.
“Địa vị của tớ thấp đến thế cơ à?”
“Giờ cậu mới nhận ra à?”
“Tổn thương thật đấy.”
Sau khi Akaishi và Arai tiếp tục cuộc trò chuyện vô bổ, lễ tốt nghiệp bắt đầu.
“Bắt đầu rồi nhỉ?”
“Ừ.”
Nhóm Akaishi lắng nghe bài diễn văn dài lê thê và nhàm chán của hiệu trưởng.
“Bây giờ, chúng tôi sẽ chiếu một đoạn video dành cho các học sinh tốt nghiệp.”
Đoạn video mà năm ngoái cậu đã dành thời gian thực hiện cùng Miichi, năm nay dường như cũng được chiếu tương tự. Buổi chiếu video mà Miichi chưa thể hoàn thành, sau một năm cuối cùng cũng được tổ chức.
Giáo viên kéo rèm cửa nhà thể chất, không gian bên trong tối sầm lại.
“Có không khí rồi nhỉ?”
“Ừ.”
“Trời tối làm mình thấy hơi phấn khích nhỉ?”
“Cậu đúng là biến thái.”
“Này, không phải ý đó đâu!”
Arai thì thầm vào tai Akaishi.
Đoạn video của học sinh tốt nghiệp không có gì đặc biệt, chỉ là một video tổng hợp lại một năm của họ với nhạc nền.
“Từ bây giờ, chúng em sẽ bay cao bay xa ra thế giới!”
Đoạn video kết thúc không có gì đặc biệt, màn hình tối đen.
“Kết thúc rồi…”
Ngay khi sợi dây căng thẳng của các học sinh chùng xuống,
“LADIES AND GENTLEMEN!”
Đoạn video tưởng chừng đã kết thúc của học sinh tốt nghiệp lại sáng lên lần nữa, và Kirishima xuất hiện. Âm thanh cực lớn vang vọng khắp nhà thể chất, những tiếng động dồn dập rung lên bần bật, truyền đến tận chỗ các học sinh. Đó là một âm lượng lớn đến mức có thể cảm nhận rõ ràng nhà thể chất đang rung chuyển.
“Chào, các quý cô, quý anh trên toàn thế giới, mọi người có khỏe không nào?”
Trước chất giọng nhấn nhá một cách kỳ lạ, Akaishi cười khổ.
“Chắc hẳn các bạn vừa xem xong video của học sinh tốt nghiệp, nhưng thật ra vẫn còn một bí mật mà chúng tôi đang giấu các bạn đó.”
Các học sinh bắt đầu xôn xao. Có lẽ vì đây là chuyện ngoài dự kiến, các giáo viên cũng bắt đầu bàn tán. Nhưng, có lẽ vì mong đợi một điều bất ngờ nào đó, các giáo viên không có động thái gì.
“Và nhân dịp này, thật ra hôm nay, tôi đã mang đến cho mọi người một bí mật trọng đại.”
Kirishima trên màn hình giơ chiếc điện thoại lên.
“Ngay lúc này, tôi đã tiết lộ một bí mật không tưởng cho các bạn rồi đó. Ngay bây giờ, trong thời gian thực.”
Trên màn hình, Kirishima đã nói như vậy. Trước lời nói của Kirishima, các học sinh xôn xao dữ dội.
Ngay bây giờ, tại lễ tốt nghiệp, một điều gì đó sắp sửa xảy ra.


3 Bình luận