Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu

Chương 418: Bạn có thích khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp không? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,731 từ - Cập nhật:

“Lâu rồi không gặp nhỉ.”

“Ừm, lâu rồi không gặp.”

“Đã lâu không gặp.”

“Lâu rồi không gặp.”

Akaishi tán gẫu vài chuyện không đâu với Mitsuya và Yamamoto.

“Cái đó bán ở đâu thế?”

“Bánh mì thì sao?”

“Định chụp ảnh với ngần này người à?”

“Trường mình còn mấy ngày nữa nhỉ?”

“Tên này đang làm gì vậy?”

“Ồn ào quá đấy.”

Người đột nhiên đông lên, không khí trở nên ồn ào, thế là Akaishi tách khỏi đám đông.

“…”

Akaishi bước ra hành lang, bắt đầu khám phá bên trong ngôi trường. Ba năm qua, cậu chưa từng nghĩ ngợi gì đặc biệt về ngôi trường này, nhưng khi nghĩ đến việc sẽ không còn tới đây nữa, cậu lại thấy có chút gì đó buồn man mác.

“Đợi đã.”

“…?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau Akaishi.

“Cậu định đi đâu thế?”

“À.”

Yatsugai với mái tóc rối bù đã đuổi theo cậu.

“Tớ đi hái hoa một chút.”

“Nói dối.”

“Đi dạo.”

Bị nhìn thấu dễ dàng, Akaishi đành thành thật trả lời.

“…”

“…”

Cả Akaishi và Yatsugai đều im lặng.

“Tớ đã thấy cậu đấy.”

“?”

“Ở Hokushuin.”

“Ồ.”

Akaishi và Yatsugai đã cùng dự thi vào Đại học Hokushuin. Vì bài thi vòng hai cậu đi cùng với Suda, nên tuy có gặp vài người bạn cùng lớp tại địa điểm thi, nhưng hầu như không nói chuyện với nhiều người. Theo đề nghị của Akaishi rằng mỗi người nên tự đặt mình vào môi trường tốt nhất để dự thi, họ đã quyết định mỗi người tự đi một mình.

Akaishi, Suda, Sanzenro, Yatsugai, Kurono, Sendou. Vài người trong số những người Akaishi biết đã dự thi vào Đại học Hokushuin.

“Mong là cậu sẽ đỗ nhé.”

“Ừm.”

“Tớ cũng thi mà, cậu có thấy không?”

“Ừm.”

“Đừng có lúc nào cũng nói cùng một câu chứ.”

“…Ừm.”

Có lẽ vì đã thi xong, nhìn Yatsugai có phần hoạt bát hơn thường ngày, Akaishi khẽ mỉm cười.

“Bây giờ tỉ lệ sinh giảm nên đại học nào chắc cũng chỉ cần viết tên là vào được thôi.”

“Cuộc đời đâu có dễ dàng như vậy.”

“…Ừ, chắc vậy.”

Hai người, Akaishi và Yatsugai, chầm chậm bước đi trên hành lang.

“Đại học.”

“…”

“Nếu chúng ta cùng đỗ một trường đại học, thì phải làm sao?”

“…”

Trước câu hỏi của Yatsugai, Akaishi tỏ vẻ khó hiểu.

“Làm sao là làm sao?”

“Ừm.”

“Chẳng có làm sao gì cả. Chẳng làm gì cả, cũng chẳng có gì thay đổi đâu.”

Akaishi trả lời trong khi đầu vẫn còn lơ lửng dấu chấm hỏi.

“Cùng nhau đi chơi chẳng hạn.”

“À à.”

Cuối cùng cậu cũng hiểu ý nghĩa trong lời nói của Yatsugai.

“Chà, nếu cậu muốn thế thì cũng được.”

“…Cách nói thật đáng ghét.”

Yatsugai quay mặt đi.

“Sinh viên đại học nam cũng như rác rưởi thôi, làm gì có quyền ý kiến ý cò với ai.”

“Cậu lại tự hạ thấp mình như thế rồi.”

“Tớ không hạ thấp bản thân. Đó là một quan sát khách quan.”

“Dù có khách quan đi nữa, nói xấu bản thân mình cũng không phải là chuyện tốt đâu.”

“Tốt hay không tốt thì cũng phải thừa nhận sự thật. Nếu không thừa nhận sự thật thì không thể trưởng thành được.”

“Vốn dĩ, sinh viên đại học nam không phải là rác rưởi.”

“Ai mà biết được. Hầu hết sinh viên đại học nam đều sống một cuộc đời sinh viên thảm hại mà.”

Akaishi bĩu môi.

“Cậu cũng có thấy tận mắt đâu.”

“Số lượng lời đồn đại không thể so sánh được với những thứ khác đâu.”

“Akaishi cũng không phải là rác rưởi đâu.”

“Ai biết được.”

Akaishi hừ một tiếng rồi quay đi chỗ khác.

“Vậy nếu tớ rủ thì cậu sẽ đi chơi đúng không?”

“Còn tùy vào thời gian và hoàn cảnh. Tùy tình hình.”

“Nếu không có gì cả thì sao?”

“Ừ thì.”

Akaishi dừng bước, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai con chim đang đậu trên dây điện. Akaishi mở cửa sổ, thong thả ngắm nhìn bầu trời. Những đám mây đang chầm chậm, chầm chậm trôi.

“Cậu có điều gì muốn làm không?”

Để cuộc trò chuyện không bị gián đoạn, Yatsugai tiếp tục hỏi Akaishi.

“Sau khi vào đại học á?”

“Ừm.”

“Để xem nào…”

Nghĩ lại thì, cậu thấy mình cũng chẳng có gì đặc biệt muốn làm.

“Còn cậu thì sao?”

“Tớ muốn đi chơi.”

“Ha ha.”

Akaishi cười đến híp cả mắt.

“Ừ nhỉ. Cả năm nay toàn học hành thôi mà.”

Akaishi lau khóe mắt.

“Người ta nói đại học là khoảng thời gian trì hoãn của cuộc đời mà. Nghĩ đến việc khoảng thời gian vui vẻ nhất đời người sắp đến, có lẽ tâm trạng cũng sẽ phấn chấn lên một chút.”

Akaishi trở nên vui vẻ.

“Tớ đến nhà Akaishi chơi, có được không nhỉ?”

Yatsugai rụt rè hỏi.

“Cũng có khả năng tớ sẽ ra ở riêng đấy.”

Tuy cùng một tỉnh, nhưng từ nhà cậu đến trường đại học khá xa, nên nếu đỗ, có lẽ cậu sẽ ra ở riêng.

“Ở riêng cũng tốt mà. Tớ cũng có thể sẽ ra ở riêng.”

“À, vậy sao.”

“Rồi cậu sẽ giấu mấy quyển sách bậy bạ ở đâu đó đúng không.”

“Tớ có phải học sinh cấp hai thời Showa đâu.”

Vừa đáp lại, Akaishi vừa có chút sững sờ, ngạc nhiên khi Yatsugai lại nói những điều như vậy.

“Hay mình chơi Quyền Kích Tỷ Muội ở nhà đi.”

“Quyền Kích Tỷ Muội à.”

Tên của một trò chơi gia đình đang cực kỳ thịnh hành trên thế giới được nhắc đến.

“Chào chào chào, hai vị đây rồi.”

Khi Akaishi và Yatsugai đang nhìn ra ngoài, một nam sinh xen vào cuộc trò chuyện.

“Tâm trạng thế nào rồi, Yuuto-kun?”

Kirishima vừa cười toe toét vừa tiến lại gần.

“Tâm trạng cái đầu cậu.”

“Ôi chà ôi chà. Khó khăn lắm mới thi xong mà Yuuto-kun đã cau có rồi à. Làm tớ liên tưởng đến mấy tiểu thư nhà giàu đấy.”

“Tớ không giàu cũng không phải tiểu thư.”

“Chỉ là cách nói tu từ thôi mà.”

Ha ha ha, Kirishima cười một cách cường điệu.

“Kyouko-chan đang làm gì bên cạnh Akaishi-kun thế?”

“…Không có gì.”

Yatsugai dời ánh mắt khỏi Kirishima.

“Trời ạ, Kyouko-chan. Rốt cuộc từ khi nào mà cậu lại trở thành một cô gái khó ưa như vậy chứ.”

“Tính khí khó ưa thì có từ đầu rồi còn gì.”

“Cái đó thì đúng là thế thật.”

Ha ha ha, Kirishima lại cười lần nữa. Rồi cùng với tiếng “tách”, Kirishima chụp ảnh Akaishi và Yatsugai.

“Đừng có chụp trộm, cấm chụp trộm.”

“Này!”

Akaishi và Yatsugai cao giọng.

“Không sao không sao. Tớ sẽ gửi cho Yuuto-kun và Kyouko-chan mà.”

Kirishima gửi ảnh cho Akaishi và Yatsugai.

“Cái này tớ sẽ xóa đi đàng hoàng.”

Kirishima vẫy Akaishi và Yatsugai lại, rồi xóa bức ảnh.

“Nếu còn lưu trên app thì vẫn tải xuống được mà.”

“Trời ạ, cậu đúng là tinh mắt thật đấy.”

Kirishima xóa bức ảnh khỏi ứng dụng.

“…”

Yatsugai nhìn vào điện thoại của mình.

“Tớ nghĩ là cậu sẽ muốn có một tấm ảnh kỷ niệm thôi mà.”

Kirishima xoay tròn chiếc điện thoại.

“Không cần.”

“…”

Akaishi đứng chắn trước mặt Yatsugai và nói chuyện với Kirishima.

“Thiệt tình, vì cậu mà cuộc sống cấp ba của tớ bị đe dọa nghiêm trọng đấy.”

“Ôi chà, vậy sao. Biết đâu lên đại học lại chung trường nữa thì sao.”

“Tha cho tớ đi.”

“A ha ha ha ha ha!”

Kirishima cất tiếng cười sang sảng.

“Nói thế thôi chứ, chẳng phải Akaishi-kun cũng hay đi mấy buổi tiệc hẹn hò nhóm do tớ tổ chức còn gì.”

“Tớ không đi thường xuyên, và đó cũng đâu phải là tiệc hẹn hò nhóm trá hình đâu.”

Yatsugai nhìn trộm Akaishi.

“Thường thì, vỏ bọc và ruột gan nó khác nhau mà.”

“Cảm giác như đang nói về chính cậu vậy.”

Akaishi thở dài một hơi.

“Nhưng mà tớ đâu có nhớ là đã làm gì tệ bạc với Yuuto-kun đâu ta~”

“Đừng nói dối. Vì cậu đi xác định thông tin cá nhân rồi báo lại vị trí của tớ và những người xung quanh tớ nên tớ mới gặp bao nhiêu chuyện tồi tệ đấy.”

“…?”

Kirishima nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc.

“Tớ đâu có làm chuyện đó, cậu đang nói chuyện gì vậy?”

“Lại còn giả vờ không biết nữa.”

“Không, thật sự là cậu đang nói gì vậy? Tớ tuy trông thế này thôi nhưng là kiểu người tuân thủ pháp luật đấy. Chỉ quậy phá trong khuôn khổ pháp luật cho phép thôi. Vì rủi ro và lợi ích khi phá luật không tương xứng bằng khi tuân thủ pháp luật đâu.”

“Đừng có nói bừa nữa.”

“Không, thật đấy.”

Kirishima nhìn thẳng vào Akaishi.

“…”

Akaishi trực giác nhận ra, những lúc thế này Kirishima thực sự không nói dối.

“Cậu thực sự không nói ra sao?”

“Vốn dĩ làm sao tớ biết được thông tin cá nhân, địa điểm, đích đến, hay nơi các cậu đang chơi được chứ.”

“Tớ không nghĩ là cậu không thể biết, nhưng cậu đã không nói ra, đúng không?”

“Tớ xin thề. Thề trên tinh thần Phổ của tớ.” (tiếng Anh là Prussian virtues là một tập hợp các đức tính truyền thống được đề cao trong văn hóa và xã hội nước Phổ (Prussia), đặc biệt trong thế kỷ 18–19, thời kỳ nước Phổ nổi lên như một cường quốc quân sự và hành chính ở châu Âu. Nhiều đức tính quá không liệt kê)

Kirishima đặt tay lên ngực.

“…”

Akaishi đứng khựng lại tại chỗ.

“…Hả?”

Và rồi, cậu chìm vào suy tư. Sau một hồi suy nghĩ, một kết luận đã được đưa ra.

“Không lẽ nào.”

Akaishi bắt đầu bước đi.

“Cậu đi đâu thế, Akaishi-kun.”

“Xin lỗi, để tớ một mình.”

Cậu cứ thế từ từ tăng tốc.

“Không lẽ nào, là người đó…?”

Akaishi cứ thế, bắt đầu cất bước. Để tìm ra câu trả lời cho tất cả các vấn đề.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận