Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 412: Bạn có thích kỳ thi tuyển sinh chung không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,132 từ - Cập nhật:
Nhóm Akaishi đã đến địa điểm thi tuyển sinh chung[note75624] từ khá sớm.
“Phù...”
Tay Sendou đang run.
“Cậu nghiện rượu à?”
“Đâu phải nghiện rượu!”
Sendou xoa hai tay vào nhau.
“Tớ bắt đầu thấy hồi hộp rồi...”
“Tớ cũng bắt đầu thấy hồi hộp rồi, chẳng giống tớ chút nào...”
Sanzenro và Sendou cùng nhau run cầm cập.
“A...”
Đột nhiên, mặt Sendou cắt không còn giọt máu.
“Hình như tớ quên mang đồ dùng học tập rồi! Chết rồi, chết rồi, chết rồi, chết rồi!”
Sendou mở cặp ra và bắt đầu lục lọi.
“Cậu định thi cử kiểu gì thế?”
Akaishi đưa đồ dùng học tập của mình cho Sendou mượn.
“Thật không đó!? Thế phần của Yuuto thì sao!?”
“Tớ vẫn còn nên không sao đâu.”
“Cậu đúng là thiên thần! Vị cứu tinh của đời tớ! Quả là Yuuto!”
Sendou nhảy cẫng lên tại chỗ.
“...”
Rồi cô lại trưng ra vẻ mặt u ám.
“Xin lỗi, tớ tìm thấy rồi.”
“Cậu đừng có quậy nữa.”
Sendou trả lại đồ dùng học tập cho Akaishi.
“Hay là bây giờ mọi người kiểm tra đồ đạc của nhau đi?”
“Đừng nói mấy câu gây bất an thế chứ.”
Nhóm Akaishi bắt đầu kiểm tra đồ đạc. Sendou lại sột soạt lục lọi trong cặp.
“Mọi người có đem tấm ảnh purikura chụp chung không?”
“Làm gì có thứ đó.”
Suda lục lọi trong cặp của mình.
“Cậu có giữ phiếu trúng thưởng kẹo cao su tớ cho một năm trước không?”
“Bây giờ làm gì còn chỗ nào bán loại có phiếu trúng thưởng nữa đâu.”
Akaishi gạt đi câu đùa của Suda.
Nhóm Akaishi đã kiểm tra xong đồ đạc.
“Chắc là ổn rồi...”
“Lẽ ra chúng ta nên làm việc này trước khi đi. Lỗi của tớ.”
“Không đâu, là lỗi của tớ mà.”
Họ cất đồ đạc của mình đi.
“Mọi người ơi, bình tĩnh lại nào!”
“Người cần bình tĩnh là cậu đấy.”
Sendou hít một hơi thật sâu.
“Hít vào nào~”
Sanzenro vừa nói vừa xoa bụng Sendou.
“Hít vào nào~”
“Hít~”
“Hít vào nào~”
“Hít~”
“Hít vào nào~”
“Hít~”
“Cậu là máy hút bụi đấy à!”
Sendou liền tạt ngang Sanzenro.
“Thở ra đi~”
“Hà~~~~”
Sendou thở ra một hơi thật dài.
“Đỡ căng thẳng chưa?”
“...Chắc là đỡ hơn một chút rồi.”
Sendou rùng mình một cái rồi thả lỏng người.
“Vậy chắc tớ đi đây.”
“A, tớ cũng vậy.”
Nhóm Akaishi, Sendou và Sanzenro thi cùng một địa điểm, nhưng phòng thi lại khác nhau. Sendou khoa trương sụt sùi.
“Tụi mình... phải chia tay ở đây rồi.”
Nhóm Akaishi đổ dồn ánh mắt về phía Sendou.
“Mọi người, cùng cố gắng đỗ nhé!”
Sendou chìa nắm đấm về phía nhóm Akaishi.
“Cậu đang diễn vai gì thế?”
“Vai một cô gái vùng Kansai. Dễ thương chứ?”
“Tớ chẳng nghe nói có cái mốt nào là con gái nói giọng Kansai thì đặc biệt dễ thương cả...”
“Hây!”
Sendou tung một cú chặt vào đầu Akaishi.
“Đối với một đứa con trai vô lễ thì dùng cạnh tay chém vào đầu cũng không sao hết.”
“Có sao chứ.”
Akaishi xoa đầu.
“Vậy thì mọi người, cùng cố gắng nhé.”
Sendou lại chìa nắm đấm ra.
“Cố lên nhé.”
“Cố lên nào!”
“Tất cả chúng ta!”
Bốn người họ cụng nắm đấm vào nhau.
“Vậy, hẹn gặp lại~”
“Hẹn gặp lại~”
Sanzenro và Sendou đi về phía phòng thi của mình.
“Được rồi, chúng ta còn chút thời gian, đi dạo quanh đây chút không?”
“Ừ, cũng được.”
Akaishi và Suda bắt đầu đi dạo cùng nhau.
“Yo~”
“Ồ, hôm nay đến sớm thế!”
“Thì, cũng thường thôi.”
Có người bắt chuyện với Suda.
“Mày mặc thường phục à!”
“Thì trong giấy báo có ghi là phải mặc thường phục hay đồng phục đâu!”
“Cũng đúng!”
Suda lại được bắt chuyện. Sau đó, mỗi khi họ đi dạo quanh, cậu lại được người khác bắt chuyện.
“Mày nổi tiếng thật đấy.”
“Chỉ là tớ tình cờ quen biết nhiều người thôi, nhờ~”
“‘Thôi mà’ cái gì chứ.”
Akaishi và Suda vừa đi vừa lơ đãng nhìn quanh.
“Vì mọi người đều thi chung một địa điểm nên có nhiều gương mặt quen thuộc nhỉ.”
“Cũng thấy an tâm hơn một chút.”
Tại địa điểm thi có rất nhiều bạn cùng lớp của nhóm Akaishi.
“Akaishi-san, Suda-san.”
“Akaishi~ Suda~”
Kanami và Uemugi đi tới.
“Gokigenyou.” [note75629]
Kanami nhón mép váy, hơi khuỵu gối.
“Sao lại là kiểu chào hỏi của phương Tây vậy?”
Kanami cười khúc khích.
“Trông không dễ thương sao ạ?”
“Tớ lại thích kiểu chào này đấy.”
“A, tớ cũng vậy.”
Suda vỗ nhẹ vào vai Akaishi.
“Từ giờ trở đi mỗi khi chào tớ, cậu cứ làm như vậy nhé.”
“Được thôi ạ.”
Kanami lại nhón mép váy, khuỵu gối chào.
“Akaishi, Suda, cho kẹo.”
Uemugi lục lọi túi quần của Suda.
“Này, này.”
Suda kéo Uemugi ra.
“Trong túi không có kẹo đâu.”
“Suda, túi cậu lúc nào cũng có kẹo.”
“Hôm nay là ngày thi mà.”
“Đúng là một đứa vô tư, lúc thế này mà cũng.”
Uemugi đến đây trong một bộ trang phục gọn nhẹ.
“Cái quái——gì vậy!”
“...?”
Từ đằng xa, có tiếng một giọng nam vọng lại.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Không biết nữa.”
Nhóm Akaishi quay mặt về phía phát ra tiếng nói.
“Mà lại gần xem thì giống đám đông hiếu kỳ, tớ không thích.”
“Đúng vậy ạ.”
“Không biết có chuyện gì nhỉ.”
Một đám đông nhanh chóng tụ tập lại. Nghe những tiếng quát tháo từ xa, nhóm Akaishi nghiêng đầu thắc mắc.
“Tôi thấy thật vui vì những lúc thế này suy nghĩ của chúng ta lại giống nhau.” (Kanami)
“Khi có chuyện gì xảy ra, tớ không thích cái kiểu chạy đến tận nguồn cơn của vấn đề rồi hỏi ‘Có chuyện gì vậy?’.”
“Thật không tao nhã chút nào nhỉ. Mà trường hợp của Akaishi-san chắc chỉ là do cậu thích làm ngược lại thôi.”
“Nếu mọi người đều làm, nghĩa là tớ không nên làm thì sẽ tốt hơn.”
“Đúng là một người khó chiều.”
Trong lúc nhóm Kanami đang trò chuyện vui vẻ, đám đông ngày một lớn dần.
“Chúng ta kiểm tra lại đồ đạc đi ạ?”
“Lại nữa à?”
“Đây là lần đầu tiên mà ạ?”
“...Không, là chuyện của tớ thôi.”
Nhóm Kanami bắt đầu kiểm tra đồ đạc.
“Dù gì thì kỳ thi cũng sắp bắt đầu rồi.”
Nhóm Akaishi ngồi chờ đợi kỳ thi bắt đầu.
Và rồi, ở trung tâm của đám đông:
“Tại sao chúng mày lại không thể nghĩ đến việc giúp đỡ bạn bè mình chứ!”
Một người giọng nam đang gào thét.


0 Bình luận