Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu

Chương 414: Bạn có thích kỳ thi tuyển sinh chung không? (3)

1 Bình luận - Độ dài: 1,491 từ - Cập nhật:

“Thôi xong rồi, thôi xong rồi!”

Trong lúc Sakurai và Mizuki đang loay hoay với vấn đề phiếu báo danh, một nam sinh từ trong đám đông chạy ra.

“Tin nóng! Tin nóng! Thôi xong rồi, thôi xong rồi!”

Chàng trai đó, Kirishima Naoto, lao ra khỏi đám đông và chạy vòng quanh khắp hội trường.

“A, Yuuto-kun!”

“À.”

Kirishima tìm thấy Akaishi rồi chạy lại gần cậu ấy.

“Thôi xong rồi, thôi xong rồi!”

“Lâu rồi không gặp nhỉ.”

“Thôi xong rồi, thôi xong rồi!”

Kirishima dừng bước trước mặt Akaishi.

“Thôi xong rồi, thôi xong rồi!”

“Tớ biết là xong rồi, mau nói xem có chuyện gì đi.”

Kirishima làm bộ thở hổn hển.

“Hộc, hộc…”

Kirishima lau đi giọt mồ hôi vốn chẳng hề tồn tại.

“Cậu cũng ung dung gớm nhỉ, trước kỳ thi mà.”

“Thật ra thì sự tình là thế này thế này.”

“Màn kịch cũ rích.”

Kirishima điều chỉnh lại nhịp thở rồi bắt đầu nói.

“A, Yuuna-chan chào buổi sáng~”

Kirishima nhận ra sự hiện diện của Kanami và chào cô.

“Vâng, chào buổi sáng ạ.”

Kanami chào lại theo kiểu phương Tây.

“Gì thế kia, dễ thương ghê!”

“Tôi xin cảm ơn ạ.”

“Nhân tiện thì thật ra từ sáng đến giờ tớ cứ thấy lo lắng――”

“Xin hãy mau nói đi ạ.”

Kirishima cười, “ahaha”.

“Thật ra, Shiori-chan hình như quên phiếu báo danh mất rồi.”

“Ra là vậy…”

Ngay cả bây giờ, vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nói từ trung tâm của đám đông.

“Bảo bố mẹ mang đến cho là được mà?”

“Mẹ cậu ấy bảo không lái xe được.”

“Vậy thì nhờ họ đi taxi đến là được mà?”

“Nghe nói là điện thoại cũng không liên lạc được.”

“Vậy thì về nhà lấy là được mà?”

“Nhà cậu ấy có vẻ không gần lắm. Giờ về cũng chỉ vừa kịp giờ thôi, nghe nói vậy.”

“Ra là vậy.”

Akaishi trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

“Mà chuyện này, thường thì chỉ cần hỏi ban tổ chức là giải quyết được thôi mà?”

Akaishi nghiêng đầu thắc mắc.

“Xin lỗi vì câu hỏi nghiệp dư này.”

Akaishi nói thêm.

“Cậu nói trúng tim đen luôn rồi!”

Kirishima nhảy cẫng lên.

“Những lúc thế này đúng là không biết phải làm sao cả.”

“Ừ thì, cũng có những lúc đành phải dựa vào internet thôi nhỉ.”

Akaishi tìm kiếm bằng điện thoại.

“Thông tin trên mạng cũng chưa chắc đã đúng. Chẳng phải việc đầu tiên nên làm là thử hỏi han xem sao à?”

“Đúng vậy nhỉ! Thật ra tớ cũng vừa mới nghĩ thế đấy~”

“Chẳng phải cậu cứ la làng ‘thôi xong rồi, thôi xong rồi’ đó sao.”

“Không thể chần chừ được nữa!”

Kirishima quay đầu nhìn về phía sau.

“Phải nhanh chóng báo lại để trở thành người hùng mới được!”

“Đúng là kiểu quan tâm rẻ tiền…”

Kirishima bắt đầu chạy đi.

“Cảm ơn nhé, Yuuto-kun! Tớ sẽ nhắc đến tên cậu luôn!”

“Dừng lại, đừng có nhắc.”

“Vậy thì địa vị và danh tiếng sẽ thuộc về mình tớ hết! Hahahahahahahahaha!”

Nói rồi, Kirishima hòa vào trong đám đông.

Một lúc sau, sự ồn ào đã lắng xuống.

“Thiệt tình…”

Đám đông dần dần giải tán.

“Trước kỳ thi mà xảy ra vụ ồn ào thế này, có ổn không đây?”

Akaishi buông lời càu nhàu.

“Hội trường mở cửa rồi đó ạ.”

Cánh cửa của hội trường thi vừa mới mở ra.

“Hội trường, đã mở cửa rồi…”

“Nghe như chơi chữ, nhưng chỉ là ý nghĩa trùng lặp thôi.”

Nhóm Akaishi từ từ đứng dậy.

“Nào, chúng ta đi thôi, mọi người.”

Kanami đi đầu.

“Mọi người không thấy lo lắng sao ạ?”

“Vì vụ ồn ào lúc nãy mà tớ lại thấy lo lắng một cách kỳ quặc đây.”

“Mong là những người xung quanh cũng không bị căng thẳng một cách kỳ lạ như vậy…”

Akaishi và Suda cũng đi theo sau Kanami.

“…”

“Hử?”

Uemugi vẫn ngồi yên không động đậy.

“Cậu không đi à?”

“…”

Uemugi đang đổ mồ hôi lạnh.

“Tớ đau bụng…”

“…”

Akaishi nhìn quanh.

“Cậu ổn không?”

“…”

Uemugi không nói gì.

“Chẳng lẽ cậu ăn phải thứ gì không tốt à?”

“Là cái khác.”

“Cái khác?”

Akaishi liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

“Vẫn còn khá nhiều thời gian, nên cậu cứ chỉnh đốn lại cơ thể rồi đến nhé.”

Cậu cố gắng nói bằng một giọng điềm tĩnh, để đối phương không cảm thấy vội vã.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Sao thế?”

Hai người họ đã quay lại.

“Tớ, đau bụng.”

“Ôi chao…”

Kanami lấy tay che miệng.

“Bọn em sẽ đến sau ạ. Xin lỗi, mọi người cứ đi trước đi ạ.”

“Vẫn còn thời gian nên cứ từ từ thôi nhé.”

“Vâng ạ, xin lỗi mọi người.”

Akaishi và Suda để Kanami và Uemugi ở lại, tiến về phía hội trường.

“Được rồi, đi thôi, Touki.”

“Ừ, đồng đội!”

Akaishi và Suda khẽ cụng tay vào nhau.

“Phù~…”

Hai ngày của kỳ thi chung đợt một đã kết thúc.

Nhóm Akaishi đang trên đường về nhà, lắc lư theo nhịp tàu điện.

“…”

“…”

“…”

Ai nấy đều mang vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

“Đúng là hai ngày thật trọn vẹn ha…”

“…Ừm.”

“Tôi mệt quá ạ…”

“Ừ.”

“…”

“…”

Cuộc trò chuyện chẳng thể tiếp diễn.

“Hức… hức…”

Có tiếng nức nở nho nhỏ vang lên.

“Sao thế…?”

Sendou vẫn ngồi trên ghế tàu mà khóc nức nở.

“Quay gacha không ra món mình muốn à?”

“Không phải.”

“Làm rơi tai nghe không dây xuống cống à?”

“Không phải đâu.”

Sendou đá vào ống chân của Akaishi.

“Đau!”

Akaishi xoa xoa ống chân.

“Nếu là tớ mà Benkei thì đã khóc rồi.” [note75627]

“Thiệt tình…”

Bờ vai của Sendou run lên.

“Tớ, liệu có vào được Hokushuuin không nhỉ…”

Sendou hỏi bằng một giọng khản đặc.

“Vẫn chưa biết được mà.”

“Tớ không tự tin đâu, không biết bài thi chung được bao nhiêu điểm nữa.”

Sendou nói vậy với đôi mắt sưng húp.

“Vẫn chưa chấm điểm mà.”

“Nhưng mà, lỡ như không vào được thì phải làm sao, tớ cứ nghĩ vậy…”

Sendou khẽ rên rỉ.

Nhìn quanh, ngay cả trên tàu cũng có vài học sinh đang cúi gằm mặt khóc.

“Tớ, đã chẳng học hành gì cả, tại sao từ trước đến giờ mình lại không học chứ, tớ cứ nghĩ vậy. Cảm thấy hối hận vô cùng. Hối hận vì không giải được bài.”

Sendou thì thầm bằng một giọng nhỏ.

“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”

“Yuuto thì tốt rồi, vì cậu đã học hành chăm chỉ suốt từ trước đến giờ, chắc chắn sẽ có kết quả tốt thôi.”

“…”

Akaishi không thể nói được gì.

“Tại sao mình lại ham chơi đến thế chứ. Tại sao mình lại không học nhiều hơn.”

“…”

“…”

“…”

Bầu không khí u ám như một đám tang đang đè nặng lên nhóm Akaishi.

“Tớ muốn học cùng trường đại học với mọi người…”

“…”

“…”

Nhóm Akaishi lặng lẽ lắc lư theo nhịp tàu.

“Đẹp thật, hoàng hôn.”

Akaishi, người đang đứng trên tàu, khẽ lẩm bẩm.

“Ể?”

“À…”

“Ừm.”

Sendou quay đầu nhìn lại.

Thật đẹp, thật hùng vĩ, một vầng thái dương màu cam khổng lồ, dù không thể chạm tới nhưng vẫn toát lên sự tồn tại mạnh mẽ, đang sắp sửa lặn xuống.

“Đẹp quá…”

Sendou, người cũng đang ngắm hoàng hôn, cũng thì thầm.

Ánh sáng màu cam rực rỡ và xinh đẹp ấy chiếu rọi lên Akaishi, lên Suda, lên Sendou, lên Sanzenro, và lên tất cả các học sinh.

Tàu điện, lắc lư.

Gatan-goton, theo một nhịp điệu đều đặn, tàu điện, lắc lư.

Nhóm Akaishi vừa được hoàng hôn chiếu rọi, vừa sững sờ ngắm nhìn.

Cứ như thể đang đối mặt với một thứ gì đó vô hình. Hay, là một niềm khao khát.

Nhóm Akaishi đã bị vẻ đẹp tự nhiên vừa uy nghiêm, vừa ngoài tầm với, lại vừa xinh đẹp ấy hút hồn.

“Lần tới chúng ta cùng nhau chấm điểm nhé?”

Akaishi ngỏ lời với Sendou như vậy.

“Tôi tham gia cùng được không?”

Takanashi xen vào.

“Cậu thì chắc chắn điểm cao rồi.”

“Cảm ơn cậu. Vậy tôi sẽ tham gia.”

Akaishi vỗ nhẹ vào vai Sendou.

“Mới chỉ kết thúc hiệp một thôi. Vẫn còn hiệp hai nữa. Cùng cố gắng lên nào.”

Suda há hốc miệng, chỉ ngây người ra ngắm nhìn hoàng hôn.

“Nếu có chuyện gì, tớ sẽ an ủi cậu.”

“…Ừm.”

Sendou lau nước mắt.

“Đúng vậy ạ. Mọi người, chúng ta hãy cùng cố gắng tiếp nhé.”

Kanami chốt lại bầu không khí tại đó.

“Chúng ta đã trưởng thành hơn rồi nhỉ.”

“…Ừ ha, đúng vậy.”

Nhóm Akaishi lắc lư, gatan-goton, theo nhịp tàu điện.

Ghi chú

[Lên trên]
Benkei là là tăng binh trong lịch sử Nhật, có thể các bạn biết ông qua chặn cầu bắt PK với ổng. Ở đây nói về Cái chết đứng của Benkei, ông bị quân địch bắn hàng chục mũi tên vào người nhưng vẫn đứng thẳng không ngã, tượng trưng cho lòng trung thành và sự kiên định của một võ sĩ.
Benkei là là tăng binh trong lịch sử Nhật, có thể các bạn biết ông qua chặn cầu bắt PK với ổng. Ở đây nói về Cái chết đứng của Benkei, ông bị quân địch bắn hàng chục mũi tên vào người nhưng vẫn đứng thẳng không ngã, tượng trưng cho lòng trung thành và sự kiên định của một võ sĩ.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Skill đánh lạc hướng cũng khá bá khi mà Aka không giỏi việc an ủi người khác
Xem thêm