Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu

Chương 433: Bạn có thích lời từ biệt trong ngày tốt nghiệp không? (2)

6 Bình luận - Độ dài: 1,468 từ - Cập nhật:

“…”

Ánh mắt của nhóm Akaishi và nhóm Sakurai giao nhau.

Sakurai chậm rãi đi lướt qua trước mặt Akaishi, tiến về phía máy bán hàng tự động.

“…”

“…”

“…”

Akaishi, Hirata và Arai, cả ba cùng nhìn nhóm Sakurai.

“A, cái này có vẻ ngon ghê~”

“Cậu uống gì?”

“…Để xem nào~”

Sakurai đáp lại một cách hờ hững.

“…Này này.”

Lóc cóc, Hazuki nhanh chân bước đến bên cạnh nhóm Akaishi.

Akaishi biết rõ bản chất thật của Hazuki. Cậu gần như đoán được Hazuki đã làm gì từ trước đến nay, đang nghĩ gì, và bây giờ định làm gì.

“Thứ đó, ngon không cậu?”

Hazuki chỉ vào đồ uống của Hirata.

“Ể? À, àà, ừm.”

“Ra là vậyyyy~”

Phư phư phư, Hazuki mỉm cười đầy ma mị.

“…Còn thứ đó?”

Hazuki chỉ vào chai nước Akaishi đang cầm.

“Chỉ là nước lọc thôi, làm gì có vị.”

“…Ra là vậyyyy~”

Hazuki nhìn Akaishi như thể đang thăm dò.

“…”

“…”

Ánh mắt của Akaishi và Hazuki giao nhau. Hazuki nhìn chằm chằm vào Akaishi với ánh mắt như muốn hỏi, cậu định nói gì đây.

“Đồ hồ ly.”

“Người ta~, sao cậu lại nói thế chứ~”

Nhưng, Akaishi không nói gì cả. Việc cả hai không nói bất cứ điều gì về đối phương đã là một sự đồng thuận ngầm.

Dù biết tất cả, nhưng vẫn không nói một lời.

Dù biết rõ mọi chuyện, cũng không hé răng nửa lời.

Đó là kết quả của việc tránh làm những chuyện không có lợi cho cả hai.

“Yuki…”

Sakurai lại gần Arai.

“Lè.”

Arai lè lưỡi với Sakurai rồi nấp sau lưng Akaishi.

“…”

Quả nhiên là do tên này giở trò sao? Sakurai lườm Akaishi.

Akaishi nhún vai.

“…Yuki-chan, có chuyện gì vậy?”

Thấy mối quan hệ bất thường giữa Sakurai và Arai, Mizuki bèn lên tiếng hỏi Arai.

“Chẳng có gì.”

Arai tỏ vẻ hờn dỗi, không thèm nghe Mizuki nói một cách tử tế.

“Không liên quan.”

“Yuki-chan…”

Mizuki chau mày bối rối nhìn Akaishi.

“Akaishi-kun cũng có liên quan gì à?”

Nhìn vào mối quan hệ giữa Sakurai, Akaishi và Arai, Mizuki hỏi Akaishi.

“Ai mà biết.”

Akaishi nhún vai một cách cường điệu.

“Mà dù có đi nữa thì giờ cũng chẳng liên quan.”

Ha ha, Akaishi cười một cách tự giễu.

“Akaishi-kun…”

“…”

Mizuki thở dài một tiếng.

“Xin lỗi nhé, vì tớ nghĩ đây là lần cuối cùng nên tớ sẽ nói thẳng.”

Mizuki hít một hơi thật sâu.

“Akaishi-kun này, cậu cũng trưởng thành lên đi chứ?”

“…”

Akaishi đối mặt với Mizuki.

“Ừm, thật ra thì cũng không sao cả. Vì đây là chuyện của Akaishi-kun nên cậu cứ tự do làm điều mình muốn cũng được, nhưng mà Akaishi-kun này, cũng đến lúc trưởng thành rồi đấy. Nhé.”

Mizuki chắp hai tay lại.

“Lúc nào cậu cũng tỏ thái độ lạnh lùng xa cách, coi thường người khác, rồi nói chuyện với cái giọng điệu bề trên như thể mình biết tuốt ấy, người bị nói sẽ nghĩ ‘tên này bị sao vậy trời~’, đúng không? Ừm, tớ hiểu mà. Tớ cũng từng có một thời như vậy, nên tớ hiểu. Nhưng mà này, chúng ta đã là người lớn rồi, phải không?”

Mizuki nói, với vẻ mặt như đang cười nhạo.

“Trưởng thành lên đi, Akaishi-kun. Cái kiểu nghĩ rằng chỉ mình mình đặc biệt, hay mình có tài năng vượt trội, hay mình là một người được người khác nể trọng ấy. Mấy cái đó thật sự, quê mùa lắm đó. Nhìn cậu trông thảm hại lắm. Thôi đi, cái bộ mặt như thể mình có gì đó ghê gớm lắm trong khi tay trắng, rồi dùng cái thái độ bề trên đó để phán xét người khác, nói rằng đứa này vô dụng hay đứa kia còn kém cỏi, rồi cứ thế coi thường mọi người ấy.”

“…”

Hóa ra cô ấy nghĩ về mình như vậy sao? Akaishi có chút dao động, vì từ trước đến nay cậu chưa từng biết Mizuki nghĩ gì.

“Akaishi-kun này, thật ra cậu chẳng là ai cả đâu. Nào là ‘mình có tài năng tiềm ẩn’, nào là ‘mình giỏi hơn người khác’, nào là ‘suy nghĩ của mình vượt trội hơn người khác’, rồi thì ‘mình là người có thể khiến mọi người kinh ngạc bằng những ý tưởng mà người bình thường không thể nghĩ ra’. Rằng ‘mình đặc biệt hơn những người xung quanh, mình ưu tú hơn họ, và vì thế mình không thể không coi những kẻ xung quanh là một lũ ngốc’. Cậu đang nghĩ như vậy, đúng không? Ừm, tớ hiểu mà. Tớ cũng từng có một thời như vậy. Đã từng, nhưng mà…”

Mizuki khẽ thở dài.

“Trưởng thành lên đi, Akaishi-kun. Akaishi-kun không hề giỏi giang hơn người, cũng chẳng nổi tiếng, chẳng có ý tưởng độc đáo, chẳng hài hước, thể thao cũng không giỏi, học hành cũng chẳng hơn ai. Akaishi-kun… à không, chúng ta, có lẽ tất cả chúng ta chỉ là những con người bình thường loanh quanh đâu đó, chẳng có đặc điểm gì nổi bật, cũng không phải là người được ai nể trọng đâu. Akaishi-kun cũng vậy. Vì thế, cậu ngừng cái việc tự cho rằng mình đặc biệt lại, được không? Ngừng cái việc tự huyễn hoặc mình đặc biệt rồi coi thường tất cả mọi người, được không? Chúng ta sắp thành sinh viên đại học rồi đó. Hãy kết thúc chuyện này đi. Akaishi-kun hoàn toàn không hề đặc biệt đâu. Cậu chỉ là một kẻ ấu trĩ không thể bù đắp cho những thiếu sót của bản thân mà thôi. Cậu chỉ đang dựa dẫm vào người khác, và không ngừng phô bày sự non nớt của mình thôi, Akaishi-kun à. Cậu không… tốt nghiệp khỏi những thứ đó đi được à?”

“…”

Mizuki ném những lời đó về phía Akaishi.

Ấu trĩ, và không hề đặc biệt.

“…”

Akaishi chậm rãi nghiền ngẫm những lời Mizuki vừa ném vào mặt mình.

Nhóm Sakurai và nhóm Akaishi nhìn nhau.

“Cách nói đó của mày—”

Hirata bước lên một bước.

Akaishi giữ Hirata lại.

“Cậu, đã luôn nghĩ về tôi như vậy sao?”

Akaishi chậm rãi nói với Mizuki.

“Không, nói là luôn nghĩ vậy thì cũng không hẳn, mà là vì ngày xưa tớ cũng giống cậu, nên tớ hy vọng chúng ta có thể cùng nhau sửa đổi.”

“…”

Mizuki trước giờ vẫn luôn như vậy. Luôn nói rằng mình chỉ đang nghĩ cho đối phương. Rằng bản thân mình cũng đã từng như vậy. Cô là kiểu con gái luôn cố gượng ép một lý do, để tạo ấn tượng rằng mình đang nói vì lợi ích của người khác. Mình không sai. Tất cả là lỗi của đối phương. Có thể thấy rõ những lời lẽ được tô vẽ, những chi tiết vụn vặt như muốn nói lên điều đó.

“…Vậy sao.”

Akaishi khẽ dùng chân gạt đi lớp cát dưới chân.

“Tôi từ trước đến nay vẫn tầm thường, và từ giờ về sau cũng sẽ tiếp tục sống một cách tầm thường. Tôi tự biết mình không phải kiểu người có thể đứng trên người khác, cũng không phải kiểu được người khác để mắt tới. Tính cách tồi tệ này là do bẩm sinh rồi. Sau này tôi cũng sẽ tiếp tục sống một cách tầm thường thôi.”

Akaishi buồn bã, mỉm cười.

“…”

“…”

Mizuki và Sakurai đều không nói gì.

“Sao thế, mọi người tụ tập ở đây làm gì vậy?”

Nghe thấy tiếng ồn ào hay sao đó, Kureishi, Uemugi và Torikai đã kéo đến.

“Uwaaaaaaaaaa!”

Chẳng có chút liên quan nào, Uemugi chạy vụt qua giữa Akaishi và Sakurai.

“Từ trên lầu nhìn xuống đây rõ mồn một luôn. Tớ tò mò không biết mọi người đang nói chuyện gì nên xuống đây xem thử.”

Kureishi lè lưỡi một cái, rồi lại gần Akaishi.

Kureishi chìa tay ra trước mặt Akaishi.

“…”

Akaishi đưa hộp cà phê sữa của Arai cho cô.

“Của tớ…”

“Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi, mọi người không mau về vị trí của mình đi à?”

Kureishi vừa uống cà phê sữa vừa nói.

Cô trả lại hộp cà phê sữa cho Arai, giật lấy chai nước từ tay Akaishi rồi uống.

“Mọi người đang cãi nhau à?”

Kureishi quay lại và nói.

“Tớ tự tin khoản cãi nhau với người khác lắm đấy.”

“Thôi đi, lại cái trò đó nữa.”

Kureishi uống cạn chai nước rồi bóp nát cái chai rỗng.

“Chiến hiệp hai nào!”

“Sao cậu không về phe can ngăn đi hả?”

Kureishi tham chiến, và màn thứ hai sắp sửa bắt đầu.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Kureishi khôn vl, giật luôn chai anh tôi để tranh thủ hôn gián tiếp
Xem thêm
Ơ nhỏ này có ý gì với main k nhỉ?
Xem thêm












Ông để ý đi, mỗi lần Aka nói chuyện với gái thì chen vào, luôn cố gắng để đi riêng với Aka, mỗi lần ăn hay uống đều xin ké miếng.
==> Yan🐧
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời