Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 422: Bạn có thích khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp không? (6)
7 Bình luận - Độ dài: 1,357 từ - Cập nhật:
“Sao cậu biết?”
Kirishima vừa cười hì hì vừa hỏi Akaishi.
“Chẳng có gì.”
Akaishi đối mặt với Kirishima.
“Chỉ là tớ gọi một tiếng thì tình cờ cậu xuất hiện thôi.”
“Ái chà~. Bị dính kế của Yuuto-kun mất rồi~”
Kirishima bép một tiếng, tự vỗ vào đầu mình.
“Cậu bám theo tớ à?”
“Đúng thế! Vì Yuuto-kun đột nhiên bỏ đi nên đương nhiên là tớ phải bám theo rồi.”
“Đúng là một gã có sở thích quái đản.”
Akaishi bước vào trong trường.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, không ngờ Touka-chan lại là một cô gái đáng sợ đến thế~”
Kirishima vừa nhìn điện thoại vừa sợ đến run cả người.
“Vì đáng sợ quá nên tớ không nhịn được mà quay phim lại luôn rồi.”
Trên điện thoại của Kirishima, toàn bộ cuộc trao đổi giữa Hazuki và Akaishi đã được ghi lại.
“Cậu thì,”
Cậu thì.
“Rốt cuộc là cậu đã biết từ khi nào, và biết đến đâu?”
“Hửm~?”
Kirishima mỉm cười, nghiêng đầu.
“Cậu đánh giá tớ cao quá rồi, Yuuto-kun. Chuyện của Touka-chan, tớ cũng vừa mới biết đây thôi. Tớ chẳng biết gì cả đâu.”
“...Ra vậy à.”
Chắc chắn là Kirishima đã biết từ rất lâu rồi.
Thủ đoạn của Hazuki quá sức vụng về, khó mà nói rằng thông tin đã được kiểm soát.
Nghĩ rằng Kirishima không biết thì mới là lạ.
Chỉ là, sau khi biết thủ đoạn đó, cậu ta đã cố tình để mặc cho con mồi vùng vẫy.
Vì như thế sẽ thú vị hơn.
Vì có vẻ như thế sẽ xảy ra chuyện thú vị hơn.
Nguyên tắc hành động của Kirishima luôn đơn giản, cậu ta chỉ hành động dựa trên một tư tưởng duy nhất.
Thú vị, hay không thú vị.
“Cái này phải làm sao đây?”
Kirishima hỏi Akaishi.
Làm sao đây.
Nên phát tán video của Hazuki, hay là ngăn lại đây.
“Ngăn lại giúp tớ.”
Akaishi, người đã trực cảm được rằng mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức, trả lời như vậy.
“Được không thế? Cậu ta là thủ phạm đã gieo rắc nanh độc cho mọi người đấy... cho Kyouko-chan, cho Yuki-chan, cho Hirata-san đấy.”
“Ừ.”
Akaishi bước đi đầy tự tin.
“Trên hết, không biết được cậu ta đang nắm giữ cái gì của ai đâu.”
“À à~”
Kirishima vỗ đùi.
Nếu chọc tức Hazuki, không biết ai sẽ là người hứng chịu chuyện gì.
“Biết đâu lại có cả video của cậu nữa đấy.”
“Tha cho tớ đi, thật tình. Tớ đây đang sống lay lắt lắm rồi đấy.”
“Sống thoải mái hơn chút đi.”
“Yuuto-kun cũng bị đưa ảnh mà, đúng không? Tấm đó là ảnh nguy hiểm lắm hả?”
“Tớ thì không sao, nhưng...”
Không biết Arai sẽ ra sao.
“Thôi, tớ cũng không đến mức ác độc thế đâu. Được rồi, tớ sẽ giữ im lặng giúp cậu.”
Kirishima choàng tay qua vai Akaishi.
“Này, đồng chí của Liên minh những kẻ không được yêu thích.”
“Cái thiết lập đó vẫn còn sống à.”
Akaishi gạt tay Kirishima ra.
“Quãng đời cấp ba còn lại, hãy tận hưởng hết mình nào!”
“Ừ nhỉ.”
Vừa hét “Uooooooooo!”, Kirishima vừa cứ thế chạy đi.
“Đừng có chạy trên hành lang.”
Kirishima chạy lúp xúp rồi rời đi.
“...Hàà.”
Akaishi đứng lại tại chỗ, nhìn ra ngoài.
Trời trong xanh. Hơn nữa, còn là một ngày nắng đẹp.
Tiếng chim hót và tiếng lá cây xào xạc nghe thật êm tai.
“A!”
Một lúc sau, một nữ sinh bước tới.
“Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi...”
Nữ sinh đó, Yatsugai, đến bên cạnh Akaishi.
“...”
“...”
Yatsugai đến bên cạnh rồi cứ thế im lặng, không nói gì.
Hai người, Yatsugai và Akaishi, cùng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
“Có chuyện gì à?”
“...Ừm.”
Yatsugai mở lời.
“Ừm...”
“Ừ.”
“...”
“...”
Cô ấy không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
Cảm xúc muốn được người ta hỏi han và cảm xúc không muốn phải nói gì cả hòa lẫn vào nhau, khiến Akaishi mang một vẻ mặt phức tạp.
“Chỗ ở.”
“Chỗ ở?”
Yatsugai cho Akaishi xem màn hình điện thoại.
“Cậu quyết định chỗ ở chưa?”
“À.”
Yatsugai đã bắt đầu tìm hiểu về các căn hộ cho thuê sau khi đỗ đại học.
“Tớ chưa nghĩ gì cả.”
“Nếu không nhanh lên là những căn nhà thuê được cứ vơi dần đi đấy.”
“Nhưng mà đã biết đỗ hay không đâu.”
“Nhưng vẫn phải tìm hiểu trước chứ.”
Mắt Yatsugai dán chặt vào điện thoại.
“Mà này, chẳng phải khoảng cách này hơi lỡ cỡ, không biết nên thuê nhà ở hay không à?”
“Tớ thì hoàn toàn định ở riêng rồi.”
“À, ra thế. Cùng trong tỉnh cả, chắc tùy người thôi.”
Học viện Hokushuin nếu đi từ nhà thì xa, nhưng cũng không đến mức không thể đi lại được.
Có một cảm giác về khoảng cách thật khó tả.
“Tớ muốn thử sống một mình, để có thể tự lập được.”
“Hê~”
“Với lại, sống một mình thì sẽ tự do nữa.”
“Ừ nhỉ.”
Akaishi nghĩ, ra là cũng có khía cạnh đó.
Sống một mình, có lẽ cũng không tệ, Akaishi mơ màng nghĩ.
“Nè, nè, lần tới chúng ta đi tìm nhà cùng nhau không?”
“À... ờm...”
Quả là một tình huống khó xử.
Nên học cho kỳ thi sau, hay nên tin rằng mình đã đỗ và đi tìm nhà đây.
“Không, tớ sẽ cố học thêm chút nữa.”
“V...vậy à.”
Yatsugai cười với vẻ mặt buồn bã.
“Akaishi nếu đỗ Hokushuin thì có sống một mình không?”
“Chắc là... có.”
Hơn hết, bản thân Akaishi cũng có một niềm ao ước được sống một mình.
“Nếu cả hai chúng ta đều đỗ, sau giờ học mình đi uống rượu với nhau không?”
“Ừ nhỉ.”
“Rồi nha! Rồi nha! Chúng ta sẽ cùng nhau xem chương trình giải trí ở nhà và mở tiệc takoyaki nữa!”
“Ừ.”
“Rồi nhé, rồi nhé, chúng ta sẽ vừa cười vừa cà khịa TV kiểu ‘làm gì có chuyện này chứ’.”
“Trông cậu vui quá nhỉ.”
Nhìn Yatsugai vừa nói vừa hớn hở, Akaishi khẽ mỉm cười.
“X-xin lỗi.”
Yatsugai đỏ mặt rồi im bặt.
“Không, được mà. Chúng ta sống bằng cách đếm những niềm vui trong tương lai đấy.”
“Akaishi cũng thấy vui à?”
“Ừ.”
“Nghe nói đại học ít tiết học lắm! Nên là nghỉ hè hay gì đó, mình rủ mọi người đến nhà chơi game!”
“Nghe vui đấy.”
“Rủ cả Suda-kun và mọi người nữa!”
“Hay nhỉ.”
Akaishi cũng mơ màng mộng tưởng.
Rằng nếu có một tương lai như vậy, thì chắc hẳn sẽ vui lắm.
“Rồi, Akaishi lại bất ngờ tửu lượng cao, còn tớ thì say ngay lập tức!”
“Ai biết được.”
“Rồi nhé, nếu tớ nôn ọe ở nhà Akaishi thì cậu sẽ làm gì!?”
Yatsugai vui vẻ nói.
“Chắc tớ sẽ nói là không có chuyện gì xảy ra, để cậu không bị ám ảnh tâm lý.”
“Ahahahaha, hóng ghê~”
Yatsugai nhún nhảy những bước nhỏ.
“Vậy thì, vậy thì, nếu hai đứa mình cùng đỗ đại học, nhất định phải làm những chuyện vừa nói nhé!”
“Ừ.”
“Ngoéo tay đi.”
“Ngoéo tay ngoéo tay.”
Akaishi làm động tác ngoéo tay vào không khí.
“Đưa ngón út ra.”
“Sao cái tuổi này rồi mà còn phải ngoéo tay nghiêm túc thế chứ.”
“Ngoéo tay hứa nhé! Ngoéo tay hứa nào.”
“Ai mà làm được chuyện đó.”
Akaishi từ chối ngoéo tay.
“Đồ keo kiệt!”
Yatsugai đá Akaishi.
“Đừng có đá.”
“Tự làm tự chịu chứ.”
Yatsugai hừ mũi một cách không vui.
“...”
“...Về thôi.”
Akaishi quay về lớp học.
“Cấp ba chỉ còn một chút nữa thôi nhỉ?”
“Ừ nhỉ.”
Hai người họ, Akaishi và Yatsugai, cùng quay trở về lớp học.
-----------
Và rồi đêm hôm đó.
“Mà, cũng là cuối cùng rồi mà nhỉ~”
Kirishima ở nhà một mình, nghịch điện thoại.
“Thế này thì có kịch hay để xem rồi~!”
Cậu ta cứ cười khanh khách một mình.


7 Bình luận