Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu

Chương 443: Bạn có thích lễ tốt nghiệp không? (4)

2 Bình luận - Độ dài: 1,704 từ - Cập nhật:

“Chuyện là vậy đó, giữa tớ và Arai không có gì xảy ra cả.”

Akaishi chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra giữa mình và Arai. Vì danh dự của Arai, cậu đã giấu chuyện cô buông xuôi tất cả mà đòi ngủ chung giường.

“Không, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi chứ.”

“Hả?”

Sau khi Akaishi nói xong, Takanashi chen vào.

“Không thể nào không có gì xảy ra được.”

“Thì đã có gì xảy ra đâu.”

“Nhưng hai người đã ngủ chung đúng không?”

“Đúng như nghĩa đen của nó, chỉ là ngủ thôi.”

“Cậu đuổi cậu ấy ra ngoài là được rồi mà.”

Akaishi lắc đầu.

“Sao có thể để một người con gái ra ngoài một mình vào ban đêm được.”

“Cậu đúng là…”

Takanashi lườm Akaishi. Cô đang định nói gì đó, nhưng lại thở dài một tiếng.

“Haiz… Arai-san, còn cậu thì sao, có gì muốn nói không?”

“Không có gì…”

Arai cũng không nói ra chuyện mình đã tiếp cận Akaishi.

“Thế còn, Yatsugai-san.”

Câu chuyện quay trở lại với Yatsugai.

“Cậu đã tỏ tình với Akaishi-kun à?”

“…”

Yatsugai lặng lẽ gật đầu.

“Sao cậu lại từ chối?”

Takanashi hướng câu hỏi sang Akaishi.

Akaishi im lặng, lắc đầu quầy quậy.

Cậu căm ghét Yatsugai đến tận đáy lòng, vì cô đã tỏ tình chỉ với lý do là Sakurai đã tỏ tình. Cậu ghét cô. Cậu không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.

Nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là trút lên Yatsugai những cảm xúc ngu ngốc và xấu xí của chính mình.

Cậu đã luôn khao khát được yêu thương.

Cậu đã luôn muốn cô ấy chỉ nhìn về phía mình cậu.

Một cảm xúc như thế.

Như một đứa trẻ.

Một ham muốn chiếm hữu, đã tồn tại.

Akaishi là một tín đồ của tình yêu. Vừa là một kẻ nổi loạn chối bỏ ái tình, lại đồng thời là một con chiên sùng bái nó.

“Hai người, dù tỏ tình thất bại mà vẫn cứ ở bên nhau như vậy à?”

“…”

“…”

Akaishi và Yatsugai đều im bặt.

Trong lớp học bao trùm một sự im lặng khó chịu.

“…Thôi, được rồi, chuyện này bỏ đi.”

Takanashi lại một lần nữa ngừng tra hỏi. Cô không truy cứu thêm về chuyện của Akaishi và Yatsugai nữa. Cô nhìn hai người với vẻ mặt như đã đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra, rồi thở dài.

“Giờ làm sao đây nhỉ?” Kureishi hỏi Akaishi.

“Có gì đâu mà phải làm sao, chẳng phải bố mẹ mọi người đều đến rồi sao?”

Sau khi trải qua phiên tòa của Takanashi, nhóm Akaishi đều đã mệt lử.

“Cậu không đi gặp họ có được không?”

“Bầu không khí lúc đó đâu có đi được…” Kureishi chụm hai đầu ngón tay trỏ vào nhau.

“Xin lỗi nhé, tại bọn tớ cả.”

“Không, đâu có…” Kureishi liếc nhìn Takanashi. “Tớ nghĩ là mình vẫn chưa chụp ảnh hay nhờ mọi người viết lưu bút tốt nghiệp gì cả, nên mới đợi.”

“Ra là vậy.”

Akaishi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Ra ngoài thôi. Mẹ tớ cũng đang đợi.”

“Hả, ra ngoài á!?”

Arai ngăn Akaishi lại.

“Cậu không ra ngoài à?”

“Bây giờ mà ra ngoài thì không phải là toang sao? Mọi người sẽ bu lại mất…”

Sau khi Kirishima bóc phốt Sakurai, chủ đề của các học sinh tốt nghiệp chỉ toàn xoay quanh Sakurai. Thông tin về nhóm tùy tùng như Arai, Yatsugai và Takanashi được đăng muộn hơn so với vụ của Sakurai, cộng thêm việc có cả thông tin bóc phốt những người không thuộc nhóm tùy tùng, và cú sốc từ vụ của chính Sakurai là quá lớn, nên các học sinh không bàn tán về họ nhiều. Dù vậy, nhóm Akaishi vẫn phải lén lút trốn đến một phòng học ở dãy nhà riêng.

Bây giờ mà ra ngoài bị phát hiện, thì không rõ sẽ bị ai nói những gì nữa.

“Bọn mình có phải người nổi tiếng đâu.” Akaishi cười xòa cho qua chuyện.

“Nhưng mà, cái này này!”

Arai lấy điện thoại ra, chỉ vào những hình ảnh bóc phốt Sakurai và chính mình đang lan truyền trong nhóm chat. Dù trong nhóm chat không có quá nhiều tin nhắn, nhưng không khó để tưởng tượng rằng họ đang bàn tán với nhau qua tin nhắn riêng.

“Xem này!”

Arai cho cậu xem bảng tin đen của trường. Trên đó, những câu chuyện về Sakurai và nhóm tùy tùng của cậu ta được viết hàng loạt một cách đầy chế nhạo.

“Gì thế, gì thế.” Akaishi ghé mắt vào điện thoại của Arai.

“Takanashi, ba mươi nghìn yên cho một ông chú…”

“Không cần phải đọc mấy thứ đó đâu.” Takanashi kéo tay Akaishi lại. “Tranh thủ lúc người khác yếu thế mà viết mấy thứ vớ vẩn, đúng là lũ ngốc.”

“Đúng vậy.” Hirata đồng tình với lời của Takanashi.

“Vậy à. Mà thôi, vẫn phải ra ngoài chứ. Bố mẹ cũng đang đợi.”

“Ừ, ừm, cũng đúng nhỉ.”

Akaishi và Kureishi đi đến trước cửa dãy nhà riêng.

“Tớ nghĩ con người ta chẳng ai quan tâm đến chuyện của người khác thế đâu.”

“Tớ… xin lỗi, tớ ra ngoài bình thường đây. Mọi người đợi khi nào hạ nhiệt rồi hẵng ra nhé.”

Vì lễ tốt nghiệp vừa mới kết thúc, nên các học sinh tốt nghiệp đang tụ tập rất đông ở bên ngoài. Kureishi vốn không liên quan đến vụ của Sakurai, nên cô bước ra ngoài mà không hề do dự.

“A, đợi đã! Tớ đi, đi với!” Arai vội vã đuổi theo sau Akaishi và Kureishi.

“Mọi người cũng ra ngoài khi nào muốn nhé.”

Akaishi không mấy để tâm đến vụ bóc phốt của Sakurai. Mặc dù có chuyện của Arai và Yatsugai, nhưng so với vụ của Sakurai thì chỉ là chuyện nhỏ, nên cậu không cảm thấy cần phải để ý. Hơn hết, cậu cũng không nghĩ chuyện tình cảm giả dối của mình bị đồn thổi thì sẽ gây ra chuyện gì.

“…Vậy chúng ta cũng ra ngoài thôi.”

“Ừ nhỉ.”

Takanashi và Yatsugai cũng quyết tâm rời khỏi dãy nhà riêng.

“Akaishi-kun, cậu có muốn chào hỏi bố mẹ tớ không?” Vừa đi dọc hành lang, Kureishi vừa bắt chuyện với Akaishi.

“Thôi, phiền lắm, con nhà người ta tự dưng chạy đến thì…”

“Con nhà người ta, cái gì chứ… Có phải chó mèo đâu.”

Akaishi cùng Kureishi đi về phía bố mẹ cô.

“Đợi với.” Arai cũng đuổi theo nhóm Akaishi ra ngoài.

Đúng như Akaishi tưởng tượng, trong sân trường có rất nhiều học sinh tốt nghiệp, nhưng khi thấy mặt Arai hay Akaishi, họ cũng chỉ thì thầm to nhỏ với bạn bè, chứ không ai trực tiếp nói gì cả.

“A, mẹ ơi!”

Kureishi tìm thấy mẹ mình liền vừa kéo tay Akaishi vừa đi về phía bà.

“Chụp ảnh cho con đi~”

“Hả.”

Kureishi đưa điện thoại cho mẹ, rồi kéo tay Akaishi đang đứng cạnh, tạo dáng.

“Hả…” Akaishi cũng vội vàng tạo dáng theo.

“Chụp được rồi này.”

“Cảm ơn mẹ~” Kureishi nhận lại điện thoại từ mẹ rồi xem ảnh.

“Trông ảnh xấu tệ nhỉ?” Kureishi cho Akaishi xem ảnh.

“Lúc nào chẳng thế.”

“Uầy, tệ thật. Tệ nhất luôn.” Kureishi lườm Akaishi bằng nửa con mắt.

Mẹ của Kureishi nhìn Akaishi với vẻ mặt phức tạp.

“Ừm thì…” Mẹ của Kureishi nhìn Akaishi với vẻ mặt khó xử. “Akaishi-kun.”

“A, à, tớ đi một lát.”

Ngay khi định nói chuyện với mẹ của Kureishi, Akaishi đã được gọi. Kureishi vẫy tay rồi bắt đầu vui vẻ trò chuyện với mẹ.

“Lâu rồi không gặp cô ạ.”

“À, lâu rồi không gặp cháu.”

Akaishi chào mẹ của Hirata, Hirata Youko. Cậu cúi đầu chào nhẹ.

“Đã bảo là thôi được rồi mà.” Hirata ngượng ngùng ngăn Youko lại.

“Xin lỗi cháu nhé, con gái cô nó hơi vô dụng.”

“Đúng thật đấy ạ.”

“Này.” Hirata lên tiếng phản cô, Akaishi bật cười khà khà.

“Sau lần đó cô cũng đã nói chuyện nhiều với con gái rồi. Cô sẽ cố gắng đối diện với con bé theo cách của mình.”

“Vậy ạ. Thế thì tốt quá. Nền tảng của con người là giao tiếp mà cô.”

Không để Hirata chen vào, Akaishi nói chuyện riêng với Youko.

“Sau đó con gái cô có gây ra vấn đề gì cho cháu không ạ?”

“Dạ có chứ, phiền phức kinh khủng luôn ạ. Cô làm gì cậu ấy đi ạ.”

“Tomomi…” Youko nhìn Hirata bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Không, không có, không có mà! Con không có gây phiền mà! Với lại mày đừng có nói linh tinh thế chứ!” Hirata che đi khóe miệng đang chực nhếch lên, đấm vào người Akaishi.

“Nếu được, con bé nhà cô thế này thôi nhưng từ nay về sau mong cháu hãy tiếp tục làm bạn tốt với nó nhé.”

“Cháu cũng mong được cô giúp đỡ ạ.”

“Đã bảo thôi mà, mấy cái này thật sự…” Thấy Youko nói chuyện với Akaishi nhiều hơn mức cần thiết, Hirata không thể kìm nén được sự xấu hổ.

“Ở nhà thì Tomomi-san là người thế nào ạ?”

“Đừng có cố lái câu chuyện đi chứ!”

Như thể để trả đũa cho mọi khi, Akaishi bắt đầu hỏi han cặn kẽ về đời tư của Hirata.

“Chuyện đó thì, ngày nghỉ cũng chỉ ăn rồi ngủ, ăn rồi ngủ… Mà thôi, so với hồi trước hay ra ngoài chơi đêm thì cô cũng đỡ lo hơn…”

“Mẹ, đã bảo là thôi đi mà!” Hirata ngăn Youko lại khi bà thẳng thắn kể về đời tư của con gái.

“Nếu được thì lần tới cháu lại đến nhà cô chơi nhé.”

“A, vâng ạ, nhất định rồi. Cháu muốn rủ thật nhiều người đến chơi ạ.”

“Ôi chà, Tomomi có nhiều bạn thế cơ à!? Tốt quá rồi còn gì, Tomomi.”

“Con đã bảo là thôi được rồi mà!”

Hirata đỏ mặt đứng nhìn cuộc trò chuyện giữa Akaishi và Youko.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Vc nhiều cô muốn giới thiệu mẹ vợ thế:))
Xem thêm