Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 438: Bạn có thích kỷ yếu tốt nghiệp không? (2)
1 Bình luận - Độ dài: 1,625 từ - Cập nhật:
“Akaishi…”
Sau khi cuộc trò chuyện của Kurono và Kanami tạm lắng, Yatsugai đi đến chỗ ngồi của Akaishi.
“Có chuyện gì thế?”
Việc Yatsugai đột nhiên ghé qua khiến Akaishi có chút căng thẳng.
“Viết kỷ yếu tốt nghiệp cho tớ đi.”
“Hả? À, được…”
Nhóm Akaishi đã nhận được kỷ yếu tốt nghiệp, nửa sau của cuốn kỷ yếu toàn là trang trắng. Các học sinh thường chuyền tay nhau viết những lời nhắn tốt nghiệp lên những trang trắng đó, gửi gắm tâm tư cuối cùng của mình vào câu chữ.
“Thế, tớ nên viết kín trang nào thì được nhỉ?”
“Sao cậu lại định viết cả một trang thế? Có phải vận động viên chuyên nghiệp đâu.”
“Đúng là mấy tuyển thủ tennis chuyên nghiệp hay ký kín cả màn hình ti vi thật. Thực ra hôm nay tớ đã đặc biệt luyện ký tên rồi đấy.”
Akaishi xoay xoay cánh tay.
“Ừm, vậy cũng được. Cậu cứ ký đầy một trang cũng chẳng sao.”
“Cứ thử nói ra là được nhỉ.”
“Nhưng nhớ viết cả lời nhắn bình thường nữa nhé.”
“Không, tớ không đời nào ký kín trang của cậu đâu. Trông nổi bật một cách kỳ quặc lắm. Tớ sẽ viết bình thường thôi.”
“Thật ra cậu cứ viết cũng được mà…”
Akaishi từ bỏ ý định ký tặng. Yatsugai lộ vẻ mặt tiếc nuối.
“Vì Akaishi là người đầu tiên nên phải viết thật nhiều vào nhé.”
“Cách nói đó hạ lưu quá,” Kurono chọc ghẹo Yatsugai.
“Cũng còn tùy vào người quan sát nữa mà,” Yatsugai đáp lại.
“Viết cho tớ nữa.”
“Được thôi. Cậu cũng viết vào của tớ đi nhé.”
Akaishi đưa cuốn kỷ yếu cho Kurono.
“Viết lên người tớ nhé?” Kurono vén một vạt áo lên.
“Không đời nào. Sẽ bị xóa mất thôi.”
“Biết đâu lại mở ra một thế giới mới.”
“Đừng làm mấy trò đó nữa, mau đưa kỷ yếu đây.”
“Cảm ơn.”
Yatsugai chen vào giữa Akaishi và Kurono, rồi đưa kỷ yếu của Kurono cho Akaishi.
“Thế,” Akaishi lại đối mặt với Yatsugai.
“Bất cứ lúc nào, bên cạnh đứa trẻ đang khóc cũng sẽ xuất hiện cầu vồng. Mọi người cứ như vậy mà bước qua cầu vồng, dần dần thấu hiểu lẫn nhau. Viết thế này được không?”
“Sao cậu lại định viết theo kiểu sến súa thế hả. Thôi đi, viết bình thường thôi.”
“Bảo là bình thường thì…”
Kể từ khi gặp gỡ Yatsugai, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cậu không nghĩ có thể diễn tả bằng một câu, hơn nữa cậu thực sự mang một cảm xúc phức tạp với Yatsugai của hiện tại.
“…”
Akaishi suy nghĩ một lát.
“Tớ cũng muốn viết vào của Akaishi.”
Yatsugai chỉ vào cuốn kỷ yếu của Akaishi.
“À, đợi Kurono viết xong đã.”
Kurono liếc nhìn Yatsugai rồi lè lưỡi ra.
“Cậu đúng là một đứa khó ưa.” Akaishi ngán ngẩm.
“Hả? Tớ chỉ lè lưỡi thôi mà? Người nghĩ như vậy là đồ khó ưa mới lạ đó?”
“Cách nói khó ưa ghê.”
“Người đầu tiên của Akaishi, là tôi nhận rồi nhé.”
Kỷ yếu của Akaishi vẫn chưa có ai viết lời nhắn vào.
“Cách nói nghe hạ lưu thật đấy.”
“Vì tớ đã cố tình nói theo kiểu hạ lưu mà.”
“Chuyện này cứ để khán giả phán xét đi.”
Akaishi lại đối mặt với cuốn kỷ yếu của Yatsugai.
“…”
Sau khi suy đi tính lại, cậu viết một lời nhắn vô thưởng vô phạt:
Lên đại học rồi cũng mong được cậu giúp đỡ nhiều nhé. Thời cấp ba dù xảy ra nhiều chuyện nhưng cuối cùng có thể hòa hợp với cậu, tớ rất vui. Sau này cũng mong được cậu giúp đỡ.
“Thêm nữa đi.”
Yatsugai nhìn lời nhắn của Akaishi rồi yêu cầu.
“Thêm nữa!?”
“Tớ muốn thêm nữa.”
“Cậu tham lam thật đấy. Con người mà học thói xa xỉ là không tốt đâu.”
“Nhanh viết đi,” Kurono thúc giục Akaishi.
Akaishi viết thêm lời nhắn vào kỷ yếu của Yatsugai:
Dù ban đầu chúng ta toàn cãi nhau, nhưng sau bao chuyện đã có thể trò chuyện với nhau, thật tốt quá. Thật lòng mà nói, bây giờ tớ vẫn chưa rõ mình đang nghĩ gì, nhưng lên đại học rồi cũng cố gắng nhé.
“Không phải ‘cố gắng nhé’, mà là ‘cùng nhau cố gắng’.”
“À, ừ.”
Akaishi gạch bỏ chữ “cố gắng nhé”, rồi viết lại thành “cùng nhau cố gắng nhé”.
“…Bây giờ cậu vẫn như xưa thôi,” Yatsugai lẩm bẩm.
“Tức là cậu vẫn nghĩ tớ là một thằng tự kỷ, âm u, kinh tởm à!?”
“Tớ có nói thế đâu!”
“Cậu từng nói những lời tương tự rồi đấy.”
Akaishi và Yatsugai lại cãi nhau ỏm tỏi.
“Xong rồi thì mau viết cho tớ đi.”
“À, rồi rồi.”
Kurono trả lại kỷ yếu cho Akaishi.
“…Này cậu, cậu viết cái quái gì đây.”
Trên trang trống đầu tiên trong kỷ yếu của Akaishi, một lời nhắn đầy những từ ngữ tục tĩu đã được viết lên.
“Tại sao trong kỷ yếu tốt nghiệp lại có cả chữ bị che thế này! Lại còn mấy hình vẽ bậy bạ nữa!”
Lời nhắn của Kurono đầy những chữ bị che, xung quanh là những hình vẽ tục tĩu kèm theo dấu trái tim.
“Vì Akaishi cũng là con trai mà. Tớ nghĩ thế này sẽ tốt hơn.”
“Tốt cái nỗi gì. Tệ nhất là, ngay từ trang đầu tiên trong kỷ yếu của tớ…”
“Ư... ưm~!”
“Im đi, đồ ngốc này. Đừng có đọc to lên.”
“Hay tớ nên ghi là ‘Bóc tem’ thì tốt hơn?”
“Bóc tem cái quái gì chứ. Mấy người viết sau phải làm sao đây.”
“Cho họ thấy sự khác biệt đẳng cấp chứ sao!”
“Thứ cậu có là sự khác biệt về giới hạn độ tuổi chứ không phải đẳng cấp. Tự tung tự tác trong kỷ yếu của người khác. Cậu cứ nhớ đấy.”
“Tớ xin lỗi…” Kurono rưng rưng nước mắt, ngước nhìn Akaishi và xin lỗi.
“Không, tớ cũng không giận gì đâu nhưng mà…”
“Gì chứ. Thế thì tớ khóc phí công à,” Kurono thản nhiên trở lại.
“Coi chừng có ngày chọc giận ai đó thật đấy, cậu.”
“Vâng~”
Akaishi cứ thế đưa cuốn kỷ yếu cho Yatsugai.
“Tớ cũng nên viết mấy thứ bậy bạ vào nhỉ?”
“Bậy bạ cái gì mà bậy bạ. Trong những trường hợp thế này người nối tiếp là quan trọng nhất nên cậu làm ơn nghiêm túc giùm.”
Akaishi bắt đầu viết lời nhắn vào kỷ yếu của Kurono.
“Mọi người đang làm chuyện vui vẻ quá nhỉ.”
“Viết cho tớ với.”
“Các cậu đến từ lúc nào thế?”
Kanami và Suda đứng sau lưng Akaishi.
“Rồi, xếp hàng đi, xếp hàng đi.” Akaishi dùng tay làm động tác phân luồng Kanami và Suda một cách thô bạo.
“Cậu quá đáng thật đấy,” Kanami ôm cuốn kỷ yếu bằng hai tay, chạy lon ton và đứng sau lưng Yatsugai.
“Chà, tớ cũng muốn có chữ ký lắm đó.” Suda cũng ôm kỷ yếu bằng hai tay như Kanami, rồi xếp hàng sau cô.
“…”
Thấy cảnh đó, Hirata và Arai cũng im lặng xếp hàng sau Suda.
“Cái gì đây?” Kurono nhìn hàng người xếp sau Yatsugai, miệng há hốc.
“Đây là đang làm trò gì vậy?”
“Vẫn như mọi khi nhỉ, các hạ. Trông vui quá nên tại hạ cũng xin tham gia.”
Chẳng biết từ đâu ra, Mitsuya và Yamamoto đã xếp hàng sau Arai.
“Trông như buổi ký tặng rồi kìa.”
“Ể?”
Akaishi quay đầu nhìn lại.
“Ồ, lâu rồi không gặp các cậu. Làm thế này không hiệu quả đâu. Cứ tự tiện viết đi.”
“Nhưng mà vui mà, phải không?”
Hirata, Arai và những người khác cầm kỷ yếu rồi lần lượt bắt đầu viết lời nhắn.
“Kỷ yếu của tớ đâu rồi?”
“Tớ vẫn đang viết,” Yatsugai giơ một tay lên, trả lời câu hỏi của Akaishi.
“Cậu định viết đến bao giờ thế? Có phải bản kiểm điểm đâu.”
“Cũng gần như là bản kiểm điểm rồi còn gì…” Yatsugai đang viết một tràng dài vào kỷ yếu của Akaishi.
“Của Touki đâu?”
“À, là cuốn có bìa sau phát sáng ấy.”
“Làm gì có cuốn kỷ yếu nào như thế. Sao kỷ yếu của cậu lại được đối xử như đồ hiếm trong gacha vậy.”
“Ahaha, buồn cười ghê,” Arai cười giòn tan.
“Suda-kun đúng là thú vị thật nhỉ.”
“Vừa rồi là màn hợp tác của tớ với Touki đấy chứ.”
“Mọi người đang viết kỷ yếu à~?” Satou, người có cảm tình với Arai, bước tới.
“A, để tớ viết cho.”
“Ể, được không!?” Satou vui mừng, đưa kỷ yếu cho Arai.
“Cũng viết gì đó vào của tớ nhé.”
“Ể, ư, ừm!”
Satou nhìn quanh.
“Vậy, ờ thì… Cuốn nào của Arai-san vậy?”
“Cứ viết đại vào cuốn nào đi, thế nào cũng đoán trúng kỷ yếu của ai đó thôi.”
“Có một cuốn kỷ yếu mà ngay trang đầu đã viết toàn những thứ tục tĩu…”
“Đó là của Akaishi,” Kurono nói mà không ngẩng mặt lên.
“Tốt quá còn gì, biết ngay của ai.”
“Tốt cái gì mà tốt.”
“Ể, ai viết cái này vậy?”
“Là tớ. Bị Akaishi dọa nên…” Kurono giơ tay trả lời câu hỏi của Satou.
“Tớ không có dọa.”
“Biết thế đã để lại dấu hôn rồi.”
“Cậu là idol thời Showa chắc?”
“Rốt cuộc là cuốn nào của ai vậy!?”
“Loạn hết cả lên rồi.”
Nhóm Akaishi cứ thế viết những lời nhắn nối tiếp nhau trong kỷ yếu của mỗi người.


1 Bình luận