Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 423: Bạn có thích bị kết án oan không? (1)
1 Bình luận - Độ dài: 1,310 từ - Cập nhật:
“Chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi~~!”
Vào giờ giải lao ngày hôm sau, Kirishima tìm đến chỗ Akaishi.
“Có chuyện gì vậy?”
Kanami đứng chắn trước Akaishi, hỏi chuyện.
“Chuyện nhớn rồi, chuyện nhớn rồi!”
Kirishima cố tình thở dốc.
“Hộc, hộc, hộc…”
“Cậu không nói nhanh lên được à?”
Vẫn thở dốc, Kirishima giơ ngón tay cái lên.
“Yuuna-chan hôm nay cũng dễ thương ghê.”
“Cậu đến đây chỉ để nói vậy thôi sao?”
Kanami chau mày.
“Đâu, không phải thế.”
Kirishima hướng mắt về phía Akaishi.
“Có thứ này gửi cho Yuuto-kun này…!”
Kirishima đưa cho Akaishi một lá thư.
“Th, thư tình!?”
Kirishima tự mình đưa rồi lại tự mình giật nảy.
“Là mày viết chứ gì?”
Kurono, Arai và Yatsugai đang ở gần đó liền xúm lại.
“Không phải, không phải! Là của Mitsuha-chan!”
“…”
Akaishi im lặng.
Kureishi Mitsuha, một người bạn cũ.
Một người bạn cũ với ký ức chẳng muốn nhớ lại, người đã nói cậu thật kinh tởm trước mặt cả lớp.
“Vậy thì ít nhất chắc chắn đó không phải thư tình rồi.”
Akaishi trả lại lá thư cho Kirishima.
“Biết đâu lại là thật thì sao! Ít nhất cũng nên xem qua chứ! Một cô gái đã dồn hết can đảm để viết thư mà cậu lại trả về không thèm đọc, đúng là không đáng mặt đàn ông chút nào, Yuuto-san!”
Kirishima làm động tác như đang “cắn khăn tay”.
“Thế nào trong đó chả viết là ‘em đã luôn ghét anh’, chẳng cần xem cũng biết.”
“Yuuto-kun hèn nhát quá đi.”
“Là một suy đoán có khả năng cực kỳ cao được rút ra từ diễn biến trước giờ.”
“Biết đâu là chuyện quan trọng thì sao. Nè nè, nhanh lên.”
Kirishima lại đưa lá thư cho Akaishi.
Dù miễn cưỡng, Akaishi vẫn mở lá thư ra.
“Giờ nghỉ trưa hôm nay, tại phòng học trống ở khu nhà riêng.”
Chỉ viết có vậy.
“…”
Akaishi nhìn Kirishima.
“Cậu đã nói với Kureishi rồi à?”
“Ể, không được sao?”
“…”
Không đời nào Kirishima lại không biết nơi họ vẫn thường ăn trưa.
“Không, không có gì. Tớ đi đây.”
“Quả nhiên là thư tình mà!!”
Kirishima phấn khích hét lên.
“Không phải, không phải. Tớ không biết có chuyện gì, nhưng tớ sẽ đến đó. Nơi đó có thể sẽ là tử địa của tớ.”
“Ai lại đi thông báo mấy chuyện đó bằng thư chứ.”
Kirishima nhún vai, ra vẻ mệt mỏi.
“Tôi cũng sẽ đi.” (Kanami)
“Cho tớ đi với.”
“Mà trong thư cũng không ghi là đến một mình, chắc là được… nhỉ.”
Akaishi nhìn mặt trước và mặt sau của lá thư, nhưng không có dòng nào như vậy.
“Trang phục có ổn không đấy?”
“Ngược lại, Akaishi-san mới là người cần lo đó?”
“Bản thân tớ đã là một loại quy chuẩn về trang phục rồi.”
“Nhanh đi đi.”
Hirata đá vào chân Akaishi.
“Bẩn thỉu.”
Akaishi phủi vết chân trên chiếc quần đồng phục.
“Kiếp sau liệu hồn đấy.”
“Chuyện còn xa tít mù tắp.”
Nhóm Akaishi hướng về phòng học ở khu nhà riêng.
“…A.”
“A.”
Khi mở cửa phòng học ở khu nhà riêng, Kureishi, Torikai, Uemugi và Takanashi đã ở đó.
“Sao lại đông thế này…”
Kureishi tỏ ra bối rối.
“Đấy, đã bảo là thư tình mà lại!”
Kirishima huých nhẹ Akaishi.
“Nếu vậy thì bên kia cũng đông quá rồi còn gì.”
“Lời tỏ tình của con gái là phải có rất nhiều cô gái khác vây quanh mà.”
“Cái chuyện đương nhiên mà mình không hề biết đó là gì vậy.”
Akaishi bước vào trong phòng học.
“Cậu…”
Akaishi và Uemugi nhìn nhau.
“Akaishi.”
Uemugi bước từng bước nhỏ lại gần.
Cảm giác rằng chuyện cắt đứt quan hệ hẳn là nói dối, và cảm giác an tâm rằng may mà họ chưa thực sự cắt đứt quan hệ, ập đến trong lòng cậu, mỗi thứ một nửa.
“Hôm nay, lâu rồi, mới gặp.”
“…Vậy à.”
Việc nói đã cắt đứt quan hệ không phải là nói dối.
“Akaishi…”
Uemugi đẩy lưng Akaishi.
“Đừng đẩy, đừng đẩy.”
“Akaishi-kun~! Nhìn bên này~!”
Cậu đáp lại câu nói đùa của Kirishima.
“Akaishi-kun.”
“…Ừ.”
Akaishi đối mặt với Kureishi.
Đằng sau Kureishi là Torikai, còn Takanashi và Uemugi thì đứng sau lưng Akaishi.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, Akaishi-kun.”
“Vì chúng ta khác lớp rồi mà.”
Akaishi cố gắng giữ bình tĩnh trong khi nói. Ngay cả bây giờ, khi đối mặt với Kureishi, cậu vẫn không khỏi lo lắng rằng mình sẽ đột nhiên bị mắng là kinh tởm.
“Cậu vẫn khỏe chứ?”
“Tôi chưa bao giờ có lúc nào khỏe cả.”
“Vậy à…”
“…”
Cuộc trò chuyện không đi đến đâu cứ tiếp diễn.
“Còn cậu thì sao?”
“Tớ… ừm, tớ vẫn khỏe.”
Chắc hẳn đã trải qua một năm lớp mười hai đầy vui vẻ đây, Akaishi thầm buông lời độc địa trong lòng.
“Hôm nay tớ có chuyện muốn nói với Akaishi-kun.”
“…Ừ.”
Akaishi lùi lại một bước.
“…”
Kureishi cúi đầu.
“Xin lỗi cậu.”
“…?”
Akaishi cảm thấy sợ hãi khi thấy Kureishi cúi đầu.
“Vì chuyện gì?”
“Vì tất cả, những chuyện từ trước đến nay.”
“…”
Cậu không thể hiểu nổi tại sao mình lại nhận được lời xin lỗi vào thời điểm này. Vì mục đích gì, dựa vào đâu, mà cô ấy lại làm vậy.
“Tại sao?”
“…”
Kureishi lấy điện thoại ra.
Và rồi, trên chiếc điện thoại của Kureishi,
“Bởi vì bạn bè đối với mày, xét cho cùng cũng chỉ là thứ đồ giả tạo do mày tự ảo tưởng ra mà thôi.”
Cùng lúc với lời nói của Akaishi, một đoạn video quay cảnh Torikai đá vào bụng cậu hiện lên.
Akaishi cứ thế bị đấm vào má phải, bị đá vào bụng, thân hình gầy gò của cậu đập mạnh vào tường.
Cảnh cậu bị Torikai hành hung, đã được ghi lại.
“Đây là…”
Takanashi và những người khác, những người không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa Akaishi và Torikai, đều tròn mắt ngạc nhiên.
Torikai đóng cửa nhà kho thể dục lại, và từ đó video chỉ còn lại âm thanh.
Những âm thanh nghèn nghẹn, vang lên.
“Hãy có đủ dũng khí để can ngăn đối phương ngay cả khi bị ghét bỏ.”
Sau đó, cùng với tiếng hét thảm của Akaishi, một tiếng va chạm lớn vang lên.
“…”
“…”
“…”
“…”
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều im lặng, xem đoạn video.
“V, vậy à!?”
Kureishi, xuất hiện.
Kureishi xem xong video ở đó, rồi cất điện thoại đi.
“…”
“…”
Cậu không hề nghĩ rằng lại có một đoạn video như vậy.
“Kirishima-kun đã gửi cho tớ video này.”
Kureishi thì thầm.
“…”
Akaishi nhìn Kirishima.
Kirishima giơ dấu hiệu chiến thắng.
“Cậu quay từ khi nào thế?”
“Từ khi nào à, từ đầu rồi.”
“Lẽ ra cậu nên dừng lại giữa chừng mới phải.”
“Ahahaha, không thể đâu Akaishi-kun. Như cậu thấy đấy, tớ siêu yếu mà.”
Kirishima dang rộng hai tay ra. Đó là một thân hình mà dù có tâng bốc cũng khó lòng nói là vạm vỡ.
“Nếu là người cơ bắp cuồn cuộn như Akaishi-kun thì còn đỡ.”
“Ai cơ.”
“Một người thể chất yếu ớt như tớ mà xen vào thì cũng chỉ bị Akane-chan đánh cho bầm dập rồi hết chuyện thôi.”
Ánh mắt nghiêm khắc của tất cả mọi người, đều tập trung vào Torikai.
“Về điểm đó, ngược lại cậu nên cảm ơn tớ vì đã quay lại bằng chứng mới phải, Yuuto-kun à.”
“Bây giờ thì muộn quá rồi còn gì…”
Tất cả mọi người có mặt tại đó, đều đang dùng ánh mắt đằng đằng sát khí, găm thẳng vào Torikai.


1 Bình luận