Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu

Chương 417: Bạn có thích khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp không? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,479 từ - Cập nhật:

“...”

Tốt nghiệp đã cận kề, trong một phòng học nơi sự cần thiết của việc chăm chỉ học hành đã phai nhạt, các học sinh túm tụm lại thành từng nhóm nhỏ.

“Này.”

“Hửm?”

Trong lúc Akaishi đang nói chuyện với hội Kanami thì Hirata từ phía sau bước tới.

“Bọn mi đang nói chuyện gì vậy?”

Hirata ngồi xuống một chiếc ghế gần Akaishi.

Trong lớp, các nhóm nhỏ dăm ba người đã sớm phân định ranh giới rõ ràng.

“Đang bàn về chuyện vận hành Ma Giới sau này.”

“Mày thành Ma Vương hay gì rồi à?”

Hirata lạnh lùng nói.

“Xem bộ dạng này của cậu, tâm trạng không tốt à? Thời tiết đẹp thế này cơ mà.”

Akaishi kéo rèm cửa, cho Hirata nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tớ nghe nói những triệu chứng khó chịu về tinh thần có thể được cải thiện đáng kể bằng cách tắm nắng đấy. Ánh mặt trời đúng là thứ nên tận hưởng khi còn sống thì hơn.”

Akaishi bảo Hirata đi lên phía trước.

“Quả thật, nếu trời âm u hoặc mưa thì không hiểu sao tâm trạng cũng trở nên u uất nhỉ?”

“Không hề. Mày bị khùng à.”

Kurono lườm Akaishi.

“Tôi chỉ nói vậy thôi mà.”

“Không có ‘chỉ nói vậy thôi mà’ gì hết.”

Hirata bước lên.

“Cầu nguyện đi.”

Nghe lời Akaishi, cô hướng về phía mặt trời và làm tư thế cầu nguyện.

“...”

“...”

“...”

“...”

Tất cả mọi người có mặt đều giữ im lặng, dõi theo lời cầu nguyện của Hirata.

“Có ai mang theo tiền không?”

“Đây không phải khu du lịch.”

“Tượng điêu khắc, thanh tẩy ác quỷ.”

“Ai là ác quỷ hả.”

Hirata đá vào ống quyển của Akaishi.

“Tôi có đây ạ.”

Kanami lấy một tờ năm nghìn yên ra khỏi ví.

“Cảm ơn.”

Akaishi cất nó vào túi áo ngực của mình.

“Này!”

Hirata túm lấy cổ áo Akaishi.

“Phản đối bạo lực. Tán thành hòa bình. No music, no life.”

“Tao giết mày nhé?”

Akaishi làm vẻ mặt buồn bã rồi lấy ra năm tờ một nghìn yên từ túi áo ngực.

“Đây.”

Akaishi trả lại cho Kanami.

“Bị đổi thành tiền lẻ rồi...”

“Làm sao cho đứa như Hirata hẳn năm nghìn yên được, đúng không?”

“Này, tao có nói là muốn dù chỉ một yên đâu. Mà, tiền đó ở đâu ra vậy?”

“Dạo này tôi đang mê ảo thuật ấy mà.”

“Thi cử mới kết thúc mà đã làm trò này rồi...” Hirata thở dài một hơi.

“Đừng có mà định nhận tiền đấy.”

“Tôi đã dày công xây dựng một địa điểm du lịch thì thu chút tiền cũng có sao đâu?”

“Có xây dựng gì đâu.”

Hirata lại ngồi xuống ghế.

“Mà này, tôi đóng rèm lại được chưa ạ?”

“...”

Akaishi nhìn Hirata.

“Không, đâu phải là tôi muốn tắm nắng đến không chịu được hay gì đâu.”

Kanami đóng rèm lại.

“Vậy, cậu đến đây có việc gì thế ạ?”

Kanami hỏi Hirata.

“À, ờm...”

Hirata gãi má.

“Chụp ảnh... đi, tao nghĩ vậy...”

“...!”

“...!”

“...!?”

Bọn Akaishi mở to mắt.

“Cậu là ai vậy?”

“Trước đây cậu có nói năng kiểu này đâu!?”

“Gì? Sao thế?”

Cả bọn nhìn Hirata như thể đang nhìn một sinh vật lạ.

“Gì chứ, đừng có nhìn người ta như thú quý hiếm vậy.”

“Tâm tính của Hirata cứ như thời tiết mùa thu vậy.”

“Như lòng thiếu nữ ấy.”

Hirata đấm vào vai Akaishi.

“Không phải, tao chỉ nghĩ là ba năm qua cũng được chúng mày chiếu cố nhiều rồi, chụp một tấm ảnh kỷ niệm thì cũng được mà.”

Hirata chu môi nói.

“Được thôi, chỉ định dáng chụp đi.”

“Dáng chụp?”

“Tạo dáng trái tim là năm trăm yên nhé.”

“Cậu không phải idol underground đâu.”

Akaishi liên tục nói đùa.

“Hay là chúng ta gọi cả Takanashi-san nữa ạ?”

“Hay tan học chúng ta tụ tập lại chụp chung không?”

Arai và Kanami đề nghị.

“...”

Akaishi nhìn Kurono.

“Không được. Ghê tởm. Bọn mày thì, cứ tự đi mà, chơi trò, tuổi thanh xuân, hòa thuận, với nhau, đi?”

Kurono cộc lốc từ chối.

“Kurono-san...!”

Kanami lườm Kurono.

“Lời Kurono nói cũng có lý. Cô nghĩ sao, nhà địa tầng học Hirata-san.”

“Tôi không phải nhà địa tầng học.”

Hirata gầm gừ.

“Mày đúng là ghê tởm thật, từ tính cách cho đến mọi thứ.”

Hirata nhìn xuống Kurono một cách khinh bỉ.

“Hả?”

“Hả?”

Kurono và Hirata lườm nhau.

“Chính mày, mới là, cái đứa, đã từng, ở cái vị thế, nắm trọn, quyền chủ đạo, trong lớp, vậy mà, lại thua, bị bắt nạt, gia nhập, phe thua cuộc, quy hàng, dưới trướng, rồi bảo là, trở nên thân thiết, buồn cười thật.”

“Khì khì,” Kurono cười khẩy.

“Con khốn!”

Hirata lao vào túm lấy Kurono.

“Dừng lại, đừng có đánh nhau trước khi tốt nghiệp.”

Akaishi chen vào giữa Hirata và Kurono, can ngăn.

“Akaishi-san, làm gì đi chứ!”

“Mấy người cũng làm gì đi chứ!”

Giữa lúc Kurono và Hirata đang túm tóc nhau, Akaishi hứng chịu một cú đấm không biết của ai.

Akaishi đã thành công trong việc ngăn chặn cơn điên loạn của Kurono và Hirata.

“Vì tớ là con trưởng nên mới xoay xở được. Nếu không phải con trưởng thì nguy rồi.”

“Akaishi-san là con một mà, phải không?”

“Con một cũng tính là con trưởng.”

Trong lúc Kurono và Hirata đánh nhau, ngoài Akaishi ra không ai dám xen vào.

“Hirata đừng có động tay động chân ngay lập tức. Kurono cũng đừng có lúc nào cũng khiêu khích người khác.”

Akaishi vừa thở dốc vừa quở trách Kurono và Hirata.

“Thiệt tình, mất mặt quá đi trước khi tốt nghiệp.”

““Cậu/Mày mới là người không có tư cách nói!””

Kurono và Hirata bật lại Akaishi.

“Chính mày mới là đứa quậy banh nóc rồi giờ lại ra vẻ nhân vật chính chính nghĩa đấy, đồ cặn bã! Chết đi, đồ xấu xí! Xấu xí xấu xí xấu xí!”

“Bản thân, là một, con người, xấu xí, vậy mà, lại lên mặt, ra lệnh, cho tôi, làm ơn, dừng lại, được không?”

Akaishi bị Kurono và Hirata công kích.

“Đi xin lỗi đi, mày! Xin lỗi tất cả bạn cùng lớp đi!”

Hirata chỉ tay vào Akaishi.

“Việc quái gì phải làm. Bọn họ phải xin lỗi tôi mới đúng.”

“Vì, ngoan cố, như thế, nên mày, mới bị, mọi người, ghét bỏ.”

“Cứ tự nhiên ghét đi. Cứ tự tiện ghét người khác, tự tiện cảm thấy hơn người, tự tiện đắc thắng, rồi tự tiện gặp chuyện bất hạnh mà chết đi, lũ người thường chết tiệt.”

“Akaishi-san là người tệ nhất đấy nhỉ?”

Akaishi vừa chỉnh lại bộ đồng phục xộc xệch vừa buông lời cay độc.

“Cậu vẫn như cũ nhỉ, không gây bạo động là không chịu được à?”

Takanashi từ lớp khác đã đi tới.

“Không phải, là hiểu lầm thôi.”

“Tôi chưa từng thấy cảnh nào mà câu thoại đó lại là hiểu lầm thật cả.”

Takanashi nhìn Akaishi với ánh mắt u sầu.

“Mong cậu đừng gọi nó là bạo động, mà hãy gọi là cách mạng.”

“Chẳng phải như nhau sao.”

“Không giống nhau đâu.”

Akaishi thắt lại cà vạt.

“Bị lệch rồi kìa.”

Takanashi dùng hai tay chạm vào cà vạt của Akaishi.

“Cái bản tính của cậu ấy.”

Và rồi Takanashi kéo mạnh cà vạt của Akaishi siết chặt vào cổ.

“...Ự!”

Akaishi đập tay vào cánh tay Takanashi.

“Chết mất, chết mất.”

“Mọi người đều mong cậu chết đi.”

“Quá đáng vừa thôi chứ.”

Takanashi nới lỏng tay.

“Vậy mà tôi đã cất công dẫn cả Shiraha đến đây nữa chứ.”

Uemugi xuất hiện từ phía sau Takanashi.

“Tội nghiệp ghê, nhỏ đang sợ hãi kìa.”

Uemugi run lẩy bẩy rồi trốn sau lưng Takanashi.

“Làm ơn đừng dọa động vật nhỏ bé chứ.”

“Thế giới này là cá lớn nuốt cá bé. Kẻ yếu sẽ thua. Nếu không muốn sợ hãi thì hãy trở nên mạnh mẽ hơn đi.”

“Tội nghiệp quá.”

Takanashi xoa đầu Uemugi.

Uemugi đang lén ăn bánh quy.

“Quả nhiên là cậu chỉ có ăn thôi à.”

Miệng vẫn còn dính vụn bánh quy, Uemugi nhìn Akaishi.

“Cậu đúng là động vật nhỏ bé thật đấy.”

Akaishi bật cười phụt một tiếng.

“Cậu lúc nào cũng ăn uống nhỉ. Sẽ mập lên đấy.”

“Shiraha không mập đâu. Có vận động mà.”

Uemugi gồng cơ tay.

“Ồn ào quá đấy, bọn mày.”

“Công nhận luôn.”

“Lâu rồi không gặp.”

Suda, Mitsuya, Yamamoto đến muộn.

“Gì đây, tập cuối à?”

“Đừng có thấy người ta tụ tập lại là nói tập cuối chứ.”

Nhóm Takanashi tận hưởng cuộc trò chuyện phiếm trước khi tốt nghiệp.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận