Quyển 10: Lễ tốt nghiệp - Phần đầu
Chương 429: Bạn có thích phí nhập học đại học không?
5 Bình luận - Độ dài: 1,837 từ - Cập nhật:
“…”
Akaishi chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào tin nhắn Sakurai gửi tới.
Tiếp nối dòng “Lời thỉnh cầu đến mọi người”, tin nhắn của Sakurai được gửi đến.
“Hiện tại, một người bạn của tớ đang gặp khó khăn về việc học lên đại học. Bạn của tớ thuộc một gia đình đơn thân mẹ con, và không có nhiều tiền tiết kiệm. Mẹ của cậu ấy cũng ngày ngày đầu tắt mặt tối với công việc bán thời gian, đến mức không có cả thời gian cho con mình. Trong hoàn cảnh đó, tớ đã nghĩ rằng mình muốn giúp đỡ bạn mình. Giả sử cậu ấy đỗ đại học, cũng có khả năng sẽ không thể trả được phí nhập học. Mẹ của bạn tớ chẳng làm gì sai cả, nhưng lại bị chồng cũ đơn phương cắt đứt quan hệ, khiến cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn. Tớ muốn giúp đỡ người bạn đã trở thành con trong gia đình đơn thân mẹ con. Tớ không muốn cậu ấy phải từ bỏ việc vào đại học chỉ vì lý do là một gia đình đơn thân. Tớ nghĩ rằng trên thế giới này, trong xã hội này, không nên có chuyện không thể vào đại học vì những lý do kinh tế như gia đình đơn thân mẹ con. Tớ nghĩ rằng không nên có sự cách biệt trong việc học lên cao hay bị cô lập trong xã hội chỉ vì lý do không có tiền. Tớ muốn cứu giúp những người đang gặp khó khăn trong xã hội. Việc là gia đình đơn thân cũng không phải lỗi của bạn tớ, và việc không có tiền cũng không phải là vấn đề của mẹ cậu ấy. Tớ tuyệt đối không thể làm ngơ khi biết có ai đó đang gặp khó khăn ngay trước mắt mình. Mười nghìn yên… không, năm nghìn yên. Chỉ cần mỗi người trong các cậu bỏ ra năm nghìn yên thôi, bạn của tớ sẽ có thể vào đại học. Chỉ với sự hỗ trợ năm nghìn yên từ mọi người, chúng ta có thể cứu một người đang bị cô lập trong xã hội. Nếu có ai dù chỉ một chút muốn cứu giúp người khác, muốn đưa tay ra cho người đang gặp khó khăn, xin hãy lên tiếng. Nếu trong lòng mọi người cũng có dù chỉ một chút suy nghĩ rằng một xã hội mà sự nghèo khó và định kiến khiến thêm nhiều người không thể học đại học là sai trái, xin đừng ngần ngại hỗ trợ.”
Một tin nhắn dài của Sakurai được gửi tới.
“…”
Mong mọi người hỗ trợ phí nhập học đại học cho người bạn trong gia đình đơn thân mẹ con.
Tóm lại là chuyện như vậy.
“…”
Akaishi không chút do dự mà tắt cuộc trò chuyện nhóm.
Akaishi sẽ không hỗ trợ.
Sau đó, Sakurai và các bạn cùng lớp lại trò chuyện thêm vài câu, nhưng Akaishi đã mất hết hứng thú rồi.
“Haizz…”
Tại nhà Mizuki, hay đúng hơn là nhà Aoi, một tiếng thở dài thườn thượt vang lên.
“Không sao đâu, Kuran-san.”
Sakurai nhẹ nhàng vỗ vai Kuran.
“Em đã thử hỏi người quen xem họ có thể hỗ trợ không. Dù chỉ là sức mọn, nhưng em cũng sẽ hợp tác.”
Sakurai giơ ngón tay cái lên.
“Chị xin lỗi nhé, Sakurai-kun. Chuyện này chẳng liên quan gì đến em cả mà…”
Kuran cúi mắt, cảm ơn Sakurai.
“Chị nói gì vậy chứ, Kuran-san. Bất cứ điều gì trong khả năng của em, em đều sẽ giúp mà!”
Sakurai nhoẻn miệng cười với Kuran, để lộ hàm răng trắng.
“Chị xin lỗi nhé, Sakurai-kun.”
“Không không, có gì đâu ạ.”
Sakurai hết lòng hợp tác với hai mẹ con Aoi và Kuran.
Kuran trông cậy vào Sakurai.
“Haizz…”
Kuran liên tục thở dài.
-------------
Sau khi Sakurai ra về, Kuran lại càng sa sút tinh thần.
“Mẹ.”
“Gì thế, Shiori.”
“Tiền bạc, có ổn không mẹ?”
“Con không cần phải lo lắng gì cả.”
Vì trở thành gia đình đơn thân mẹ con và không còn dư dả tiền bạc, Aoi vẫn đang phân vân không biết có nên vào đại học hay không.
“Tại sao người đó chỉ đưa cho mình có ngần này tiền thôi chứ? Tại sao người đó thì sống an nhàn, còn mình tôi lại phải chịu cảnh này? Tất cả là tại người đó.”
Kuran lẩm bẩm những lời oán thán dành cho người chồng cũ, Shigeru.
“Mẹ ơi…”
“Đừng lo, Shiori. Sakurai-kun cũng đã nói là sẽ cùng giúp đỡ mà, đúng không.”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu, đến lúc đó mẹ sẽ lo liệu. Mẹ sẽ làm thêm bất cứ việc gì, kể cả bán thời gian, mẹ sẽ cố gắng vì Shiori.”
“…Vâng ạ.”
Aoi rón rén bước chân trở về phòng mình.
Kuran nhìn vào sổ chi tiêu gia đình, đầu óc rối bời.
Tiền điện thoại của hai mẹ con cộng lại là tám mươi nghìn yên, cô còn đang lãng phí hai mươi nghìn yên cho các gói dịch vụ không dùng đến, chỉ riêng khoản này đã tiêu tốn hết một trăm yên.
Khi còn là vợ chồng với Shigeru, anh luôn là người quản lý tài chính, nên sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên Kuran nắm giữ chi tiêu trong nhà. Cô hoàn toàn không biết trước đây Shigeru đã tiêu bao nhiêu tiền vào những việc gì. Chẳng biết gì cả, cô chỉ ký hợp đồng theo lời người khác, và chi tiêu đã tăng lên đến mức không thể tưởng tượng được so với thời còn có Shigeru.
“…Ôi.”
Kuran vò đầu bứt tai.
Khoản bảo hiểm do một người bạn làm cùng giới thiệu, tuy không lớn, nhưng chắc chắn cũng ảnh hưởng đến ngân sách gia đình.
Khoản tiền cấp dưỡng nuôi con từ Shigeru đã sắp chạm đến giới hạn.
Tiền lương làm thêm của Kuran cũng chẳng thấm vào đâu, tình hình tài chính của gia đình đang như lửa đốt.
Tiền cấp dưỡng đã được quyết định là sẽ chu cấp cho đến khi vào đại học, nên có thể đoán được rằng từ giờ trở đi tình hình tài chính sẽ càng thêm eo hẹp.
“Phải làm sao đây…”
Kuran làm rối mái tóc mình.
Tài chính không có chỗ để cắt giảm, cuộc sống không có thời gian dư dả, lương làm mãi cũng chẳng tăng, cuộc đời của Kuran thực sự đã bị dồn vào chân tường.
“Aaaaaaa!”
Cô rên rỉ.
“Tất cả là tại người đó.”
Kể từ khi Shigeru ra đi, mọi thứ bắt đầu đảo lộn.
Tiền bạc, cuộc đời, cuộc sống, tất cả mọi thứ.
Tất cả, đều do Shigeru phá hỏng.
“Là do cái xã hội này tồi tệ.”
Không biết trút giận vào đâu, Kuran cầm lấy điện thoại và trút những dòng cảm xúc của mình lên đó.
[Tại sao tôi lại phải chịu cảnh này chứ.]
Kuran viết lia lịa với đôi mắt long lên sòng sọc.
[Vì bà chị xài hết tám mươi nghìn yên cho điện thoại chứ gì nữa.]
Một bình luận như chế nhạo hoàn cảnh sống của cô được gửi đến từ một người lạ.
[Làm cái quái gì mà tốn đến tám mươi nghìn vậy?]
[Một ví dụ điển hình cho việc tự chứng minh cuộc sống của mình sung túc.]
[Tin buồn - Mụ già hay cáu, tự phơi bày sự bất tài của mình cho cả thế giới xem.]
[Bot tự động trả lời “Giá mà đừng ly hôn thì tốt rồi”]
[Số tiền này bà chị đem đi đổi điện thoại mới mỗi tháng còn dư ấy chứ, cười chết mất.]
[Rõ ràng là số tiền đủ cho một gia đình ba người sống thoải mái, cười chết mất.]
[Thứ mày thiếu không phải là tiền mà là não đấy.]
“Chậc.”
Kuran tặc lưỡi, ngay lập tức chặn tài khoản đó.
Cô căm ghét đến tận xương tủy những tài khoản chẳng biết gì về hoàn cảnh của mình mà lại ra vẻ ta đây, lên mặt dạy đời.
[Dùng não đi, bà cô.]
[Ngu đến mức buồn cười.]
[Từng thấy diễn biến này trong tiểu thuyết văn học rồi.]
[Từ trước đến giờ bà sống kiểu gì vậy?]
[Nếu thiếu tiền thì đi làm đi, trước khi lên mạng ngồi lê đôi mách mà than thở.]
Những bình luận chế nhạo hoàn cảnh của cô bay tới từ nhiều tài khoản khác nhau.
“Chậc.”
Kuran lại tặc lưỡi một lần nữa.
Cô chặn hết tất cả các tài khoản bình luận khó chịu.
Trên mạng có quá nhiều kẻ núp sau danh tính ẩn danh, nói những lời vô trách nhiệm để tỏ ra mình ghê gớm. Có quá nhiều thứ rác rưởi của loài người lên mặt dạy đời người khác, dù bản thân chúng chẳng hề mạnh lên hay vĩ đại hơn chút nào.
Kuran nhen nhóm một cơn giận dữ dội trong lòng và tiếp tục chặn các tài khoản.
Càng dùng mạng, càng có nhiều bình luận khó chịu, và sự bực tức càng chồng chất.
“Là do môi trường tồi tệ. Do cái xã hội này tồi tệ. Do cả thế giới này tồi tệ.”
Kuran vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục viết lên mạng.
“Chúng tôi chẳng làm gì sai cả, thế mà xã hội lúc nào cũng bắt nạt chúng tôi.”
Tiền, không đủ.
Phí nhập học đại học cho con gái cũng không đủ.
Thời gian và tiền bạc để bản thân giải trí cũng không đủ.
Vào đại học rồi, học phí lại không đủ.
Tiền cấp dưỡng cũng không đủ.
Rõ ràng, thời gian và tiền bạc có thể dành cho bản thân đã giảm đi.
Nhìn vào gương, cô biết mình ngày càng hốc hác, nếp nhăn trên mặt ngày càng nhiều.
Cô đã không còn muốn nhìn vào gương nữa.
Tất cả mọi thứ, đều không đủ.
Chỉ còn cách dựa vào học bổng mà thôi.
“Cái đất nước bắt người ta vay tiền qua học bổng này hết thời rồi. Đất nước này hết thời rồi. Một đất nước không thể sống tử tế nếu không vay nợ.”
Kuran, với quầng thâm đậm dưới mắt, hôm nay lại đi làm thêm.
“Mẹ ơi…”
“Mẹ đi đây.”
“…Vâng.”
Aoi tiễn mẹ đi làm.
Chiếc điện thoại bị rơi, màn hình đã vỡ tan tành, nhưng cô không có can đảm để nói điều đó với mẹ.
Để không bị bạn bè cùng lớp tẩy chay, Aoi đã mua một chiếc điện thoại đắt tiền cùng loại, và nghĩ đến việc tiền điện thoại đó cũng đang trở thành gánh nặng cho Kuran, Aoi không thể nói được lời nào.
“…Không sao đâu mà.”
Aoi nhìn chiếc điện thoại với màn hình vỡ nát, một mình lẩm bẩm.


5 Bình luận
Mấy quả tình tiết này hên chỉ mỗi trong truyện