Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9: Arai Yuki: Rising

Chương 404: Bạn có thích những trăn trở của Arai không? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,422 từ - Cập nhật:

Akaishi ngắm nhìn lũ chim sẻ đang mổ lia lịa thức ăn trên mặt đất trong khuôn viên trường cấp ba.

Thời tiết rất đẹp.

Mặt trời chiếu rọi Akaishi và Arai.

“Cậu không mang ô à?”

“Tớ không có.”

Arai đáp mà chẳng buồn ngẩng mặt lên.

Akaishi đưa tay lên làm mái che, tránh ánh nắng rọi vào mặt.

“Gì thế, như con gái vậy.”

Nhìn Akaishi nheo mắt, lấy tay che nắng, Arai không khỏi bật cười.

“Bọn cậu trang điểm nên còn đỡ được phần nào, chứ nắng chiếu thẳng vào mặt tớ đây này.”

“Học sinh cấp ba cấm trang điểm cơ mà.”

“Đấy là trên danh nghĩa thôi, đúng không? Khá nhiều đứa vẫn làm thế mà.”

“……”

Arai tròn xoe mắt.

“Cậu rành ghê nhỉ.”

“Hirata nói cho tớ biết.”

“……À, thế à.”

Arai lại cúi gằm mặt.

“Sao mọi người cứ thích bắt nạt những người đang yếu thế nhỉ?”

Arai đã suy sụp lắm rồi bởi những lời vu khống nhắm vào mình trên bảng tin.

“Dù gì thì cũng chỉ còn độ nửa năm ở cái trường này thôi, mặc kệ đi cho rồi.”

“Trường cấp ba thì đúng là còn khoảng nửa năm. Nhưng mà họp lớp này, rồi sau khi tốt nghiệp cấp ba vẫn còn giao lưu với nhau mà. Đây là vấn đề phải giải quyết cho xong khi còn ở trường cấp ba.”

“Chắc cũng chỉ có họp lớp với lễ Thành Nhân thôi chứ gì.”

“Còn nhiều, nhiều lắm. Ví dụ như năm nào cũng tụ tập cuối năm chẳng hạn.”

“Chuyện đó thì chẳng liên quan đến tớ.”

“Kiểu gì mình cũng chẳng được mời đâu,” Akaishi thờ ơ lắng nghe, tỏ vẻ chẳng mấy hứng thú.

“Tớ thì năm nào cũng muốn tụ tập với các bạn cùng khóa. Dĩ nhiên, cả với Akaishi nữa.”

“……”

Trước những lời bất ngờ từ Arai, Akaishi nhíu mày.

“Đến lúc cưới xin, con cái vào rồi thì mọi người cũng dần xa cách, chẳng gặp nhau nữa đâu.”

“Cũng có thể là vậy. Cũng có thể là vậy, nhưng mà…”

Arai ngày một héo hon.

“Nhưng mà, dù không tụ tập, bảng tin vẫn cứ tiếp diễn mà.”

“Đến lúc đó thì bọn khóa dưới sẽ thành nhân vật chính chứ nhỉ?”

Đúng là khóa của bọn Akaishi bị réo tên nhiều nhất trên bảng tin, nhưng chủ đề về năm nhất, năm hai cũng không ít.

“Đúng thật. Đến cả đàn em cũng nghĩ tớ là đứa có vấn đề mất rồi…”

“Ừ, đúng là vậy.”

Arai vò rối mái tóc.

“Ngay từ đầu, có cần phải cố thân thiết với những đứa giữ khoảng cách với cậu chỉ vì chuyện trên bảng tin không? Thôi đi, chẳng cần phải chơi với loại người đó nữa đâu.”

“Cũng có thể là vậy, nhưng mà…”

“Nhưng mà khổ tâm lắm,” Arai nói thêm.

“Tại sao mọi người lại có thể nổi giận vì những chuyện chẳng liên quan gì đến mình chứ? Cứ cho là một trăm phần trăm những gì trên bảng tin là đúng hết đi, thì tớ đã làm phiền gì đến ai đâu cơ chứ?”

“Chắc là ‘tội gây khó chịu’ rồi.”

“Gì cơ, ‘tội gây khó chịu’ là sao?”

Arai trề môi.

“Con người ta, ai mà chẳng muốn hạ bệ kẻ khác. Ai mà chẳng muốn dìm hàng kẻ khác. Chắc họ muốn dùng lưỡi gươm chính nghĩa của bản thân để phán xét tội nhân. Với những kẻ sai trái thì có thể ném đá. Dù cho hình phạt đó chẳng hề tương xứng với tội lỗi của người kia, dù cho đó chỉ là một lỗi lầm cỏn con, họ vẫn sẽ vin vào một nguyên nhân, một lý do, một cái cớ nào đó, rồi kéo bè kéo cánh lại để kết tội người khác. Bọn họ là thế đấy.”

Đặc biệt là Arai, và cả bọn Akaishi, đều đang ở cái tuổi dễ xúc động.

“Tại sao họ lại làm vậy chứ?”

“Chịu. Cậu tự đi mà hỏi chủ sự ấy.”

Akaishi nhún vai.

“Con người cũng là loài động vật sống theo bầy đàn mà. Họ được lập trình để bài trừ những kẻ ngoại lai, những dị vật không hòa hợp với tập thể. Những người không thể thích nghi với bầy đàn sẽ bị đào thải. Kẻ bị cả bầy quy là kẻ xấu, thì làm gì cũng được. Có thể hùa vào làm tổn thương người khác, có thể đẩy người ta vào chỗ chết. Chỉ vì họ có suy nghĩ khác biệt, chỉ vì lý do đó thôi, mà cả bầy xúm lại dùng roi quất, hành hạ, chà đạp, sỉ vả, xâm phạm. Những chuyện mà một mình chẳng dám làm, nhưng khi có bầy đàn, họ lại có đủ dũng khí để làm đau kẻ khác. Đó có lẽ là số mệnh của chúng ta, những sinh vật sống theo bầy đàn.”

“Chẳng hiểu gì cả…”

“Ừ, đúng là vậy.”

Cuối cùng, Arai cũng ngẩng mặt lên.

“Cậu ở cùng tớ thế này có ổn không?”

Nhìn xem, từ trong dãy phòng học, qua khung cửa sổ, có mấy đứa học sinh đang nhìn xuống Akaishi và Arai. Chúng chỉ trỏ vào hai người rồi cười cợt.

“Cũng có khả năng là cậu đang gặp chuyện không hay vì tớ đấy.”

“Chúng ta đúng là một cặp giống nhau nhỉ.”

“Đừng có gộp chung tớ vào với cậu.”

“Này này,” Akaishi giơ tay tạo thành một bức tường.

“Đáng ghét!”

Arai giẫm lên giày Akaishi.

“Dừng lại ngay, bàn chân thiêng liêng của người ta mà.”

“Thiêng liêng chỗ nào hả?”

Arai nói rồi đấm Akaishi thêm một cái.

“Con người thật là phức tạp nhỉ?”

“Ừ, đúng là vậy.”

“Những chuyện tồi tệ mà một mình không dám làm, đến khi cả đám hùa vào thì lại làm ngon ơ. Mọi người thật kỳ lạ.”

“…Ừ, đúng là vậy.”

Cả Akaishi lẫn Arai đều không ngừng bị người đời chì chiết.

“……”

“……”

Akaishi lặng lẽ nghịch đất.

“Quả nhiên chúng ta là một cặp giống nhau nhỉ?” (Arai)

“Giống cái gì?”

“Bị mọi người ghét cay ghét đắng.”

“Cậu thì là tự làm tự chịu thôi chứ.”

“Akaishi mà cũng nói được câu đó sao?”

Arai lườm Akaishi, ánh mắt như muốn nói: “Cậu cũng thế thôi chứ hơn gì.”

“Chỉ vì hẹn hò với một anh sinh viên đại học thôi mà cũng làm ầm cả lên, đúng là phát cáu mà.”

“Dạo này cũng chẳng thấy fan club của cậu đâu nữa nhỉ?”

Kể từ khi chuyện Arai hẹn hò với Yamada bị phanh phui trên bảng tin, hoạt động của fan club cũng trở nên im ắng hẳn.

“Chỉ vì tớ có bạn trai là sinh viên đại học mà họ bỏ đi là sao chứ, tức điên lên được. Bọn họ bị làm sao vậy?”

“Tình yêu nhục dục thường đi kèm với sự ghen tuông mãnh liệt mà. Cậu đã được thần thánh hóa, được xem như một idol. Việc sùng bái idol luôn gắn liền với tình dục và tình yêu. Lẽ ra cậu phải giấu nhẹm chuyện đó đi mới phải.”

“Tại sao tớ phải chịu đựng không được hẹn hò chỉ vì mấy gã đàn ông chưa từng gặp mặt bao giờ chứ? Vô lý hết sức. Nếu chỉ vì tớ có bạn trai mà họ bỏ đi, thì ngay từ đầu họ đã chẳng thích gì tớ rồi. Cứ im miệng cho xong chuyện đi.”

Arai đá văng hòn sỏi dưới chân.

“Chắc họ không nghĩ cậu là kiểu con gái cặp kè với sinh viên đại học rồi làm chuyện bậy bạ đâu nhỉ? Chắc họ nghĩ cậu là một cô gái dễ thương, trong sáng và đoan trang hơn nhiều.”

“Tại sao cái đám tự xưng là fan club lại là những người chẳng hiểu gì về tớ nhất cơ chứ? Rốt cuộc trước giờ họ đã nhìn thấy cái gì ở tớ vậy? Đừng có chỉ nhìn vẻ bề ngoài rồi ra vẻ ta đây hiểu biết mà tự nhận là fan, đồ ngu. Hành động của tớ mà còn không đồng cảm, không ủng hộ nổi thì lấy tư cách gì mà gọi là fan club? Nếu đã muốn nhốt con gái nhà người ta vào cái hình tượng tự mình tô vẽ đến thế, thì sao không đi mà thờ mấy pho tượng đá ngoài đường kia đi?”

“Nãy giờ cậu ăn nói khó nghe quá đấy.”

Akaishi nhắc nhở Arai đang tuôn ra những lời lẽ gay gắt.

“Tại vì…”

Việc ngay cả những người tự xưng là fan cũng quay lưng bỏ đi khiến Arai cảm thấy vừa tức giận tột cùng lại vừa đau buồn khôn xiết.

“Hóa ra… tớ thực sự chỉ được mỗi cái mặt thôi à…”

“Một phát ngôn thật khó phân định là tự hạ thấp mình hay đang khoe khoang đây.”

Akaishi bật cười khe khẽ.

“Akaishi cũng biết cười cơ đấy.”

Arai ngơ ngác nhìn Akaishi.

“Tha cho tớ đi mà, này.”

Akaishi nói với vẻ mặt bối rối.

“Kiểu ‘kẻ hay trêu chọc đứa bị ghét nhất lớp’ ấy.”

“À, ý cậu là thế à?”

“Ý tớ là thế đấy.”

“A ha ha,” Arai vỗ tay cười rộ lên.

“Mà, tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình có thể nói chuyện với Akaishi thế này đâu…”

Arai nhìn Akaishi với ánh mắt hiền hòa.

“Cứ tưởng cậu chỉ là một đứa dở hơi không hơn không kém. Nào là xô ngã tớ, rồi tự dưng nổi điên giữa lớp học.”

“Con trai có những khoảnh khắc buộc phải hành động như thế.”

“Không có đâu, không có đâu.”

Arai xua tay.

“Biết đâu chừng, thử nói chuyện rồi mới thấy ai cũng như vầy cả. Kể cả mấy người hay quậy phá trên tàu điện ấy.”

“Có lẽ tinh thần họ đã bị thực tại nghiền nát rồi chăng.”

“Akaishi cũng thế sao?”

“Chắc là vậy.”

“……”

Arai quay sang phía Akaishi.

“Hay là chúng mình làm bạn đi, Akaishi?”

Arai chìa tay ra trước mặt Akaishi.

“Làm bạn cũng phải theo kiểu ‘đăng ký’ thế này à?”

“Đúng thế đấy. Tớ thấy mình với Akaishi hợp cạ lắm.”

“……”

Akaishi tránh ánh mắt đi, nhìn về phía mấy con chim sẻ ở đằng xa.

“Cậu sợ tớ à?”

“Trông cậu cứ như thể sẽ bất thình lình vác gậy bóng chày bằng kim loại ra phang người ta vậy.”

“Tớ không làm thế đâu mà.”

Arai cười xòa, “Không đời nào.”

Bàn tay đã chìa ra vẫn không chịu rút về.

“Akaishi nhát gan thật đấy. Đừng lo, tớ sẽ đối xử tốt với cậu mà, Akaishi.”

“Chỉ vì tình cờ cùng bị cho ra rìa mà không cần phải tỏ ra thân thiết với nhau đâu.”

“Sao cậu cứ phải nói năng kiểu đấy thế?”

Arai tặc lưỡi.

Cô cố tình nắm lấy tay phải của Akaishi, ép cậu phải bắt tay.

“Vậy là từ giờ chúng ta là bạn bè nhé.”

“Làm gì có kiểu ép buộc như thế chứ.”

“Nếu tớ không nói thẳng ra, thì Akaishi, có vẻ cậu sẽ chịu làm bạn với tớ cả đời luôn đấy.”

Arai cười khanh khách.

“Với mấy đứa nhút nhát thì cứ phải tấn công dồn dập thế này mới hiệu quả, đúng không nào.”

“Còn tùy người nữa chứ.”

“Bạn bè nhé?”

“……”

Arai phồng má.

“Bạn bè~”

“……”

Arai đưa ngón trỏ lại gần Akaishi. Theo phản xạ, Akaishi cũng đưa ngón trỏ của mình ra chạm vào.

“Đấy, đúng là bạn bè rồi còn gì.”

“Ai mà chẳng làm thế này chứ.”

Arai xích lại gần Akaishi.

“Akaishi cũng nói đi xem nào?”

“Bạn bè, bạn bè.”

“Rồi, quyết định thế nhé. Không được nuốt lời đâu đấy.”

“Ngoéo tay nào,” Arai chìa ngón út ra.

“Ngoéo tay, ngoéo tay.”

Arai móc ngón út của mình vào ngón út của Akaishi.

“Ngoéo tay~”

Rồi thả ra.

Arai lấy tay vừa bắt tay xong chùi vào váy.

“Này!”

“Xin lỗi nha, tay tớ hơi ẩm mồ hôi, thấy ghê ghê.”

“Cậu đúng là đồ tệ bạc.”

Arai cười, “Na ha ha.”

“Thế này thì chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi nhỉ?”

“Cậu cũng biết dùng từ cao siêu ghê nhỉ?”

“Cậu đang coi thường tớ đấy hả?”

“Đáng sợ quá.”

Arai nhìn Akaishi bằng đôi mắt đen láy.

“Nói chuyện với Akaishi cứ như là đang nói với thứ đó ấy nhỉ?”

“Thứ đó?”

“Giống như một con robot AI ở bên cạnh mình lúc thế giới sắp tàn ấy.”

“Đừng có coi người ta như AI chứ.”

Akaishi thở dài.

“Nâng mức độ hài hước lên cấp bảy xem nào.”

“Chào buổi sáng, thưa Chủ nhân. Hôm nay ngài cũng lại đăm chiêu từ sớm thế. Thế giới sắp sụp đổ đến nơi rồi hay sao ạ?”

“Đó chắc chỉ tầm hài hước cấp ba thôi.”

“Đừng có đòi hỏi vô lý thế.”

“A ha ha ha.”

Arai vừa đung đưa chân vừa cười.

“Chúng mình, sau khi tốt nghiệp cấp ba rồi vẫn gặp nhau chứ?”

“Nếu được rủ thì đi.”

“Dù sau này cả hai đứa mình đều cưới xin, có con rồi, thì vẫn gặp nhau vì tình bạn cùng khóa nhé.”

“Chuyện đó còn phải tùy thuộc vào ý của chồng cậu nữa chứ.”

“Cậu thuộc tuýp con trai răm rắp nghe lời bạn gái hả?”

“Cậu mà cũng nói được câu đó sao?”

Akaishi nhìn Arai với vẻ mặt y hệt cái vẻ mà Arai vừa mới dành cho cậu.

“Cậu cũng thế thôi chứ gì?”

“Nếu cứ bị cho ra rìa mãi cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, thì thế này sau khi ra trường chúng ta vẫn có thể tụ tập được với nhau rồi.”

“Còn có Hirata, rồi Yatsugai, với cả Kanami nữa mà.”

“…Ừ.”

Arai đứng dậy.

“Có lẽ tớ thấy có chút tinh thần hơn rồi. Chỉ còn có nửa năm nữa là thi đại học thôi mà.”

“Ừ.”

“Cố lên một chút xem sao.”

Arai chìa tay ra cho Akaishi.

Akaishi nắm lấy tay Arai, đứng dậy.

“Còn nửa năm nữa, cố lên nào~!”

“……”

“Ha–––!”

“……”

Akaishi nhìn Arai đang hào hứng giơ tay lên cao.

Arai nhìn lại Akaishi.

“Cố lên nào, ha–––!”

“Ha~…”

Akaishi uể oải giơ tay lên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận