Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9: Arai Yuki: Rising

Chương 364: Arai Yuki: Rising (4)

1 Bình luận - Độ dài: 1,518 từ - Cập nhật:

Akaishi và Arai chậm rãi bước vào trong nhà.

“Bây giờ là nửa đêm rồi, nói chung cậu nhỏ tiếng thôi, bố mẹ tôi sẽ thức giấc. Mặc dù có khi họ đã thức rồi.”

Hai người nãy giờ đều cố gắng nói khẽ, vào nhà rồi mới dám hơi lớn tiếng một chút.

“Ừm.”

“Những lời cậu vừa nói, chắc không phải toàn là bịa đặt đâu nhỉ? Tôi ghét nhất là người khác nói dối. Nếu cậu lừa tôi, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”

“Không phải lừa người đâu. Tất cả đều là thật. Tôi không hề, nói dối.”

“...Tôi hiểu rồi. Tôi tin cậu.”

Akaishi nhìn thẳng vào mắt Arai.

Arai ôm bụng, bước theo Akaishi.

“Nhưng mà, tình hình bây giờ thế này rồi, cậu tin tôi một chút cũng đâu có sao...”

Arai thì thầm với vẻ mặt cô đơn.

Akaishi khẽ giật mình.

“Vấn đề không đơn giản như vậy. Thế giới này không vận hành xoay quanh cậu đâu.”

Akaishi bình tĩnh nói, cốt để Arai yên lòng.

““Một cô gái dễ thương thế này, lại gặp phải chuyện đáng thương đến vậy. Chỉ có mình mới cứu được cô ấy. Thế nên mình phải cứu cô ấy ngay.” Thế giới này không vận hành chỉ bằng những lý lẽ đơn giản như vậy đâu.”

“Cô gái dễ thương...”

Arai lẩm bẩm.

“Tôi biết, nếu nhìn từ phía cậu, có lẽ tôi là một kẻ rất tệ. Nếu nhìn từ phía cậu, có lẽ tôi là một kẻ tệ bạc định bỏ mặc cậu, người đang bị thương, trông như sắp chết đến nơi. Nhưng, nếu nhìn từ phía tôi, mọi chuyện không phải như vậy.”

“Tại sao?”

Akaishi đưa Arai đến phòng vệ sinh.

“Rửa tay đi.”

“À, ừm.”

Arai rửa tay.

“Cậu có thật sự bị thương hay không, tôi không thể nào chắc chắn được, phải không?”

“Nhưng mà...”

Arai nhìn xuống chân mình.

“Tôi không biết đó có phải là máu thật không, hay là thứ gì đó được ngụy tạo trông như máu.”

“Quần áo cũng...”

“Quần áo cũng rất xộc xệch. Dù có như vậy, đó cũng không phải là lý do để tin cậu, phải không. Biết đâu đấy, cậu làm vậy là để nói ‘Sau khi tôi vào nhà cậu, cậu đã bạo hành tôi’.”

“Không ai... lại nói như vậy cả.”

“Có đấy. Thực tế là, chuyện đó đã xảy ra với chính tôi rồi.”

Cũng vì chuyện của Torikai, Akaishi đã hoàn toàn không thể tin tưởng người khác được nữa.

“Cậu có thể sẽ khăng khăng rằng sau khi vào nhà tôi thì bị tôi bạo hành, hoặc là sau khi vào nhà tôi, một đám người đàn ông bí ẩn đột nhiên xông vào, nói rằng tôi đã động tay động chân với cậu, người phụ nữ của kẻ khác.”

“Sẽ không có chuyện đó đâu...”

Arai rửa tay xong, dùng khăn lau khô.

“Giữa đêm hôm khuya khoắt, quần áo thì xộc xệch, hơn nữa lại là cậu, người ghét tôi nhất, đột nhiên đến nhà tôi, bản thân chuyện đó đã rất kỳ lạ rồi, phải không.”

“Nói thì đúng là như vậy...”

Arai nhìn Akaishi, bất an đứng sững tại chỗ.

“Lỡ như cậu nói với tôi ‘Cậu làm tôi ra nông nỗi này, phải dùng tiền để giải quyết’, thì tôi biết phải làm sao? Tôi cứu cậu, không chừng lại khiến bản thân tôi, và cả bố mẹ tôi, chịu tổn thương vô cùng lớn.”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi...”

“Chỉ cần một câu nói của cậu thôi, là có thể đẩy tôi xuống địa ngục rồi.”

Nếu giả sử Arai vào nhà với ác ý, thì thiệt hại mà Akaishi phải gánh chịu sẽ không thể lường hết được.

“Cho dù đó là vết thương thật đi nữa, nhưng nếu là để tạo bằng chứng tôi bạo hành cậu thì cũng đành chịu thôi. Hiện giờ tôi đang ở trong tình thế mà vận mệnh hoàn toàn nằm trong tay cậu.”

Akaishi chỉ vào ngực Arai.

“Nếu cậu mang ác ý, định hãm hại tôi mà làm ra chuyện này, thì giờ đây tôi sẽ rơi xuống địa ngục.”

“Không phải, không phải vậy đâu.”

Arai lắc đầu.

“Đằng sau cậu có thể có ai đó. Có lẽ cậu bị người nào đó sai khiến làm vậy để hãm hại tôi. Hoặc là, chính cậu – con người cậu vốn cực kỳ căm ghét tôi – đang mưu tính tất cả chuyện này để hãm hại tôi. Chỉ cần cậu nói một câu ‘Tôi bị người này bạo hành’, là tôi tiêu đời rồi. Tôi sẽ bị xã hội này loại bỏ. Chỉ một câu nói của cậu thôi, là có thể dễ dàng khiến tôi chết.”

“Không đơn giản vậy đâu.”

“Kể cả khi tôi được tuyên vô tội, thì những nghi ngờ nhắm vào tôi cũng sẽ không biến mất. Cả đời này tôi sẽ phải mang tiếng là kẻ có khả năng đã bạo hành Arai. Tôi vốn đã tay không tấc sắt, một câu nói của cậu là đủ để khiến tôi thân bại danh liệt rồi.”

“Suy nghĩ kiểu đó lạ lùng quá...”

“Không hề lạ lùng chút nào. Bởi vì không thể chứng minh được là mình không làm, nên cả đời sẽ phải mang cái tiếng là kẻ có khả năng phạm tội.”

Akaishi bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Arai cũng vội bước theo.

“Giống như cậu có lý do của mình, tôi cũng có lý do của mình. Nếu tôi bị bắt, hoặc bị yêu cầu bồi thường một số tiền lớn, thì bố mẹ tôi sẽ ra sao? Giống như cậu có người muốn bảo vệ, tôi cũng có người muốn bảo vệ. Giống như cậu có người phải trân trọng, tôi cũng có người phải trân trọng.”

Akaishi bắt đầu tìm kiếm gì đó trong phòng khách.

“Thế giới không vận hành xoay quanh một mình cậu đâu. Mỗi người đều có lý lẽ riêng, có lịch sử, có quá khứ, có tính cách của riêng mình, có những người muốn bảo vệ, những người trân quý, những suy nghĩ coi trọng, và cả những điều sợ hãi nữa.”

Akaishi vừa tìm đồ vừa nói.

“Bây giờ tôi cũng rất sợ. Tôi sợ cậu đến phát khiếp. Lỡ như cậu đến đây với ác ý thì sao? Lỡ như cậu đến đây để hãm hại tôi thì sao? Tôi không thể không nghĩ như vậy.”

“Tôi sẽ không...”

“Tôi hoàn toàn không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, cũng chẳng thể nào đoán được. Tôi và cậu vốn không tâm ý tương thông, cũng gần như chẳng có mối liên hệ nào. Tình cảm đôi bên không tốt đẹp, cũng chẳng hiểu được suy nghĩ của nhau.”

Akaishi quay đầu lại.

“Trong thế giới của cậu, trong cuộc đời cậu, có lẽ tôi chỉ là một người qua đường A. Đối với cậu, có lẽ tôi chỉ là một dân làng A. Có lẽ chỉ là một trong những người qua đường được lập trình sẵn, chẳng quan trọng gì, một kẻ dù có vào nhà cậu làm vỡ bình hoa thì cậu cũng chẳng buồn nói một lời. Nhưng, tôi cũng có lý lẽ của riêng mình, cũng có cuộc đời mà tôi đã đi qua. Tôi sợ cuộc đời mình bị người khác hủy hoại, nên mới phải sống như thế này.”

Akaishi lăn chiếc đèn pin trên sàn về phía Arai.

“Dù cậu có nói chuyện với tôi, có lẽ tôi cũng chỉ là một dân làng A lặp đi lặp lại những câu thoại giống nhau, thậm chí trong mắt cậu, tôi chỉ là một kẻ qua đường chẳng đáng bận tâm. Nhưng, tôi không phải là không có suy nghĩ. Tôi không hề muốn bắt nạt cậu, cũng không muốn cố tình gây khó dễ cho cậu, lại càng không mong cậu bị thương.”

Akaishi bắt đầu lục tìm đồ đạc.

“Nếu có thể, tôi mong tất cả mọi người trên thế giới này đều được hạnh phúc.”

Akaishi lấy ra một hộp sơ cứu.

“Tìm thấy rồi.”

“Ể?”

Akaishi bắt đầu cất lại những thứ vừa lấy ra.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, một mình tôi không đối phó nổi. Khi cậu gài bẫy tôi, hoặc bịa đặt chuyện bạo hành không hề có, tôi không có cách nào để chống đỡ cả.”

“Chuyện đó...”

Chuyện đó, không có đâu. Cô đã muốn nói như vậy.

“Nhưng mà, nếu chỉ xét về việc không có cách nào để tự vệ, có lẽ tôi còn là một người qua đường hơn bất cứ ai khác.”

“...”

Akaishi dọn dẹp lại những thứ vứt bừa bãi.

“Bây giờ vận mệnh của tôi, tất cả đều đặt cả vào tay cậu. Tôi quyết định sẽ tin cậu.”

Akaishi cầm hộp sơ cứu, đứng dậy.

“Đi thôi.”

“Ể?”

Arai làm theo lời Akaishi, bước theo sau lưng cậu.

Akaishi bắt đầu bước lên cầu thang.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đm quả ảnh làm tôi tí nữa rớt mẹ cái điện thoại ạ
Xem thêm