Quyển 9: Arai Yuki: Rising
Chương 376: Bạn có thích việc tự kiểm điểm không?
1 Bình luận - Độ dài: 2,147 từ - Cập nhật:
“Này~, Hirata.”
Akaishi vừa đi trên hành lang, vừa tìm Hirata.
“Cái gì thế kia?”
“Ghê quá.”
Những học sinh lướt qua thì thầm sau lưng.
“…”
Akaishi không nói một lời, tiếp tục tìm Hirata.
“A.”
“…”
Trong không gian chật hẹp dưới gầm cầu thang, Hirata đang ngồi bó gối.
“Này, tìm thấy cậu rồi.”
“Thôi đủ rồi.”
Hirata ngoảnh mặt đi.
“Đủ cái gì mà đủ chứ. Mau về lớp đi.”
“Thật sự không chịu nổi. Lũ chúng mày. Ghê tởm thật. Chết hết đi cho rồi.”
“Muộn học bây giờ.”
Hirata lườm Akaishi.
“Thế nào mày cũng nói là tao sai chứ gì. Rằng tao nói dối. Rằng tại tao mà mọi người bất hòa. Rằng có tao nên không khí mới tệ đi. Cứ thế, dù tao chẳng làm gì cả, vẫn bị biến thành kẻ gây chuyện một cách vô lý, tao biết tỏng rồi. Đủ rồi. Tao không về đâu.”
“Đâu phải là cậu không làm gì. Con nít à…”
Rắc rối thật rồi đây, Akaishi thầm thở dài.
“Chính vì có những thằng con trai ngu ngốc như chúng mày mà tao mới phải chịu thiệt thòi, vậy mà cái kiểu nói đó là sao hả? Mặt đẹp thì lời nói sẽ thành sự thật chắc? Nịnh bợ con trai thì sẽ được tin tưởng vô điều kiện chắc? Rõ ràng người nói đúng sự thật là tao, thế mà chỉ vì mặt đẹp, chỉ vì nịnh bợ, mà mấy con đó được lũ đực rựa chúng mày tự tiện tung hô như nữ thần chân lý, nhìn mà phát cáu!”
Hirata gào vào mặt Akaishi.
Cô ném đôi giày đi trong nhà về phía Akaishi.
“Tôi có nói Arai đúng hay cậu đúng đâu.”
Akaishi đi nhặt lại giày trong nhà của Hirata.
“Mày là đồng bọn của con đó mà. Tao bị nó cướp bạn trai đấy? Vì nó mà tao gặp bao nhiêu chuyện tồi tệ đấy? Lẽ ra mày phải đứng về phía tao một chút, lên án con đó mới phải chứ? Sao mày cứ bênh con đó hoài vậy? Vì nó nịnh bợ con trai à? Vì nó mặt đẹp à? Lũ đực rựa ngu ngốc như chúng mày lúc nào cũng thế. Cứ thiên vị lũ có lợi cho mình rồi dồn bọn tao vào đường cùng.”
“Đừng có tự tiện làm quá mọi chuyện lên.”
Hirata vẫn tránh ánh mắt của Akaishi, tiếp tục nói.
Akaishi trả lại đôi giày đi trong nhà cho Hirata.
“Tao không biết là thảo mai hay gì, nhưng chẳng hiểu nó nghĩ gì mà cứ khen xinh khen đẹp rồi tung hô, thật sự chịu không nổi. Ghê tởm. Làm ơn chết dùm đi.”
Akaishi nheo mắt lại.
“Từ trước đến giờ lúc nào cũng vậy. Chúng mày có tưởng tượng được vì lũ ngu như chúng mày mà tao đã phải chịu đựng những chuyện tồi tệ đến mức nào không? Chúng mày có biết vì lũ ngu như mày mà tao đã bị đối xử thế nào trong lớp không?”
“Chuyện đó thì tôi không biết.”
“Thế nên tao mới nghĩ, mình sẽ chuyển sang phe lợi dụng lũ ngu chúng mày. Ngu ngu ngu ngu, ngu thật sự. Đầu óc chậm chạp. Lũ thiểu năng không biết tự suy nghĩ. Chết đi, thật đấy.”
Akaishi nhăn mặt như vừa nuốt phải mật đắng.
“Tạm thời ra khỏi cái chỗ ẩm thấp này đi đã.”
“Vì tao xấu à? Vì tao xấu nên phải ra chỗ nào sáng sủa một chút, ý mày là thế hả?”
“Cậu tự ti quá rồi đấy.”
Hirata nắm lấy cánh tay Akaishi, đứng dậy.
“Nếu mày muốn chứng minh mình không ngu ngốc, thì hãy đứng về phía tao mà lên án con đó đi.”
“Tôi không phải người mạnh mẽ đến mức có thể lên án người khác như thế đâu.”
“Chẳng phải mày đã nổi điên với cả lớp đó sao. Vậy thì nổi điên với một hai đứa như Arai rồi bênh tao thì có nhằm nhò gì?”
“Mà, Arai cũng có nỗi khổ của Arai.”
“Đừng có nói kiểu như tao chẳng có chuyện gì cả.”
“Đúng là đứa phiền phức mà…”
Akaishi gãi gãi đầu.
“Sao xung quanh tôi toàn những đứa phiền phức thế này nhỉ?”
“Vì mày là một kẻ thất bại chứ sao. Đừng đổ lỗi cho người khác được không?”
“Phiền chết đi được.”
Akaishi dẫn Hirata quay lại lớp học.
“Về lớp rồi mày phải bênh tao đấy nhé.”
“Tôi không bênh ai cả.”
“Làm gì có người như thế. Ai chẳng vì lý do riêng của mình mà tung hô rồi bênh vực một ai đó.”
“Tôi chỉ bênh những người có thiện ý với tôi thôi.”
“Ý mày là vì tao phàn nàn mày nên mày không bênh tao hả? Gì? Mày ngủ với Arai rồi à? Nên mới bênh Arai chứ gì. Rốt cuộc chỉ toàn tung hô mấy con tiện cho mình, còn tao nói thật thì lại im re. Nếu thấy Arai tốt đến thế thì bám lấy nó cả đời đi.”
“Không có ngủ, mà, cũng không hẳn là hoàn toàn không ngủ, nhưng tôi theo chủ nghĩa ai đến không cản, ai đi không níu kéo mà.”
“Gì chứ, không hẳn là hoàn toàn không ngủ. Vậy là ngủ rồi còn gì?”
“Không phải kiểu như cậu nghĩ đâu.”
Hirata tặc lưỡi.
“Thật tình đứa nào đứa nấy, đứa nào đứa nấy cũng ngu ngu ngu ngu ngu. Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi. Lũ con trai đúng là kinh tởm. Đầu óc ngu si nên mới bị lừa mãi như thế chứ gì. Chết thật đi.”
Hirata đá vào Akaishi.
“Mà, con người là sinh vật hay mắc sai lầm mà. Cậu cũng từng bắt nạt Yatsugai còn gì. Tùy vào cách Yatsugai xử sự mà bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Chẳng qua là chiều gió đổi chiều nên cậu mới có mặt ở đây thôi. Nếu tôi cùng Yatsugai lên án cậu thì cậu có hài lòng không? Chỉ trích rồi bắt nạt cậu trong lớp thì cậu có hài lòng không? Dồn cậu đến mức không dám đi học nữa thì cậu có hài lòng không? Cậu cũng từng phạm sai lầm từ trước đến giờ, nên dù Arai có sai thì cậu cũng không nói gì được đâu. Cậu cũng nên học cách tha thứ cho lỗi lầm của người khác đi chứ?”
“…”
Hirata im lặng cúi đầu.
“Cái giọng điệu ‘tao không bao giờ sai lầm’ đó của mày là sao?”
“Tôi cũng sai, cậu cũng sai, ai cũng có lúc sai lầm. Nên tôi cũng muốn được tha thứ cho lỗi lầm của mình, và cũng muốn tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Nếu đã sai thì rút kinh nghiệm cho lần sau là được. Nếu đã sai thì tự kiểm điểm là được. Còn nếu không nghĩ mình sai, thì cứ sống theo cách cậu muốn. Con người sống một cách linh hoạt, thay đổi ý kiến và suy nghĩ qua những mối quan hệ với nhau, nên cậu nhượng bộ một chút cũng có sao đâu? Cả tôi và cậu đều không phải thánh nhân quân tử gì. Từ nhỏ đến giờ, chúng ta đã phạm đủ mọi sai lầm, và có lẽ ngay cả bây giờ cũng đang sống với những lựa chọn sai lầm. Đương nhiên cũng có những người không thể hiểu nhau, nhưng tôi với cậu, cậu với Yatsugai cũng đã hiểu nhau rồi đó thôi. Thử xem có thể hiểu được Arai không, cũng đáng mà? Hai đứa bọn cậu cũng từng khá thân nhau mà, phải không? Nếu muốn chỉ trích, thì thử tìm hiểu trước đã, không được sao?”
“…………”
Hirata im lặng lườm Akaishi.
“Kẻ đã ngủ với nó nói thì chẳng có sức nặng gì đâu.”
“Đã bảo là không ngủ mà…”
Hirata và Akaishi quay trở lại lớp học.
“A.”
“…”
Nhận ra Hirata đã về, Arai đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ừm… xin lỗi, Tomomi, là tại tớ…”
“…………”
Hirata lờ Arai đi, ngồi xuống ghế của mình.
“Mày có biết vì mày mà tao đã phải chịu đựng những gì không? Nhìn thấy tao bị làm nhục, mày có hành động gì không? Có xin lỗi không? Không thấy có lỗi à? Không thấy tao đang gặp chuyện tồi tệ à? Thế nào rồi cũng cùng lũ ngu đó cười nhạo tao chứ gì? Cười nhạo tao là con đàn bà bị đá một cách thảm hại chứ gì?”
“…………”
Arai im lặng không nói.
Nói thật thì, cô chẳng nghĩ gì cả.
Nhưng, Arai cảm thấy việc không nghĩ gì ngược lại sẽ càng khiến Hirata tức giận.
“Quỳ xuống xin lỗi đi.”
Hirata dùng chân gõ xuống sàn hai cái, cộp cộp.
“Quỳ xuống, cúi đầu xin lỗi tao. Làm thế thì tao sẽ tha thứ.”
“…………Tớ hiểu rồi.”
Arai quỳ xuống trước mặt Hirata.
“Vì đã cướp bạn trai của Tomomi, tớ thật sự xin lỗi――”
Arai cúi đầu trước Hirata.
“Thôi dừng lại đi, hai người.”
Akaishi ngăn Arai lại.
“Tôi không muốn thấy cảnh nữ sinh quỳ lạy trong trường đâu.”
Hirata nhìn xuống Akaishi và Arai.
“Arai cũng có những nỗi khổ riêng của mình mà.”
“…………”
Arai nhìn Akaishi.
“Việc cướp bạn trai của Tomomi, tớ thật sự xin lỗi. Nhưng, vì chuyện đó mà tớ cũng gặp nhiều rắc rối… Tớ đã thật ngốc khi nghĩ rằng ở bên Yuuya-kun sẽ có một cuộc sống vui vẻ. Vì vậy, tớ không dám mong chúng ta thân thiết lại, nhưng xin cậu, hãy tha thứ cho tớ. Xin lỗi, thật sự… Tớ đã sai rồi.”
“…………”
Arai cắn môi dưới.
“Đã có chuyện gì, hả?” (Hirata)
“…………”
Arai nhìn Akaishi bằng mắt, rồi kể tóm tắt những chuyện đã xảy ra với mình cho Hirata nghe.
“…………”
Hirata dùng đũa gắp thức ăn trong hộp cơm lên rồi lại làm rơi xuống.
Không biết có nghe hay không, Arai vẫn tiếp tục nói.
“…”
Arai kể xong đầu đuôi câu chuyện.
“Vậy à.”
Hirata thờ ơ quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Arai nữa.
“Nhưng thế không có nghĩa là những gì mày làm với tao sẽ biến mất đâu nhé.”
“……Ừm.”
Arai vẫn quỳ trên sàn, cúi đầu.
“…………”
“…………”
Một sự im lặng đến kỳ lạ bao trùm lấy cả lớp học.
“Thôi được rồi mà, Hirata. Arai cũng biết lỗi rồi, từ giờ nếu có gì sai thì hai cậu cứ thẳng thắn góp ý cho nhau rồi sửa đổi là được chứ gì. Cậu vẫn chưa tha thứ cho Arai được à?”
“……Vậy thì làm thế đi.”
Hirata tiếp tục ăn.
“Xin lỗi cậu, Tomomi. Tớ thật sự rất ngốc nghếch và ngu xuẩn.”
Arai đứng dậy.
“Mày là cái thá gì mà ra vẻ ta đây như giáo viên vậy. Hòa giải được thì tưởng mình hay lắm à? Mày chẳng là cái gì sất. Thân con trai mà cứ tỏ vẻ. Mau về chỗ ngồi đi. Đừng có nhìn xuống tao nữa được không? Chết nhanh đi.”
“Nếu tôi chết thật thì người gặp rắc rối là cậu đấy.”
“Mời ngài mau chóng an tọa đi ạ~~! Akaishi-san, bạn thân của ngài đó~~!”
Hirata nhếch môi, ngân một tiếng “ì~” đầy vẻ chế giễu với Akaishi.
“Nói như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không.”
“Ghê tởm thật. Đồ thiểu năng chết tiệt.”
Hirata tặc lưỡi.
“Đúng là đồ cặn bã như mày, chỉ giỏi ngon ngọt với Arai thôi nhỉ.”
“Việc tôi mò đến tận nhà cậu lúc cậu không đi học cũng là một hành động cần khá nhiều dũng khí đối với tôi đấy.”
“Đ-Đó là đó, đây là đây.”
“Rồi rồi.”
Akaishi cũng đứng dậy, về chỗ ngồi.
“Cậu đã làm vậy à?”
Arai không biết chuyện, xen vào.
“Tôi lo lắng cho Hirata lắm, nghĩ rằng Hirata cần ai đó ở bên cạnh, thế là trái tim chính nghĩa của tôi bùng cháy lên đấy. Akaishi này tuy không rành chính trị. Nhưng lại nhạy cảm hơn người thường gấp bội đối với những điều xấu xa.”
“Xạo vừa thôi. Chẳng qua là bị giáo viên cử đi thôi chứ gì.”
Hirata nói móc Akaishi.
“Chắc là cậu ấy dễ mủi lòng thôi.”
Arai nói thêm.
“Chỉ là ngu ngốc thôi.”
Hirata gạt phắt đi.
“Sao lần nào chúng mày cũng khắt khe với mỗi mình tao thế hả?”
Bữa ăn của Akaishi diễn ra giữa những lời chì chiết từ Hirata và Arai.
Kanami, người mà sự hiện diện dường như đã chìm vào quên lãng, năm phút sau mới trở lại lớp.


1 Bình luận